Hắn nhớ tới bảy tháng trước tựa hồ có lần nào đó, hắn và Ngọc Đường hẹn nhau luận kiếm, song không thấy y đến theo lời hẹn.
Lúc ấy hắn chỉ nghĩ Ngọc Đường quyết sẽ không vô cớ lỡ hẹn, nghĩ rằng y gặp chuyện gì, cảm thấy lo lắng không yên, đi tới tửu lâu khách điếm y thường lui tới tìm kiếm, cuối cùng gặp được Ngọc Đường một mình chuốc chén ở Túy Hương lâu.
Khi hắn hỏi y vì sao không đến như hẹn, ngạc nhiên thấy y cũng không quay đầu, thản nhiên ném ra một câu: “Ngũ gia quên.”
Hắn vốn có chút tức giận, đang muốn xoay người rời đi, lại bị Ngọc Đường níu lại, nói là mời hắn uống rượu bồi tội.
Triển Chiêu nhớ rõ ngày đó chất rượu đậm nồng hơn cả Nữ Nhi Hồng lâu năm Ngọc Đường hay uống, hương thơm kì lạ ủ vào lòng chén, hỏi y đó là rượu gì y cũng không đáp, chỉ nói này là hảo tửu mà cả đời hắn chưa từng uống đến.
Triển Chiêu ấn tượng sâu sắc với thứ rượu kia, cũng bởi vì nó thực là hảo tửu, hắn mới chỉ uống ba chén đã say bất tỉnh nhân sự…
Hôm sau tỉnh dậy trong phòng dành cho khách quý ở tửu lâu, Ngọc Đường sớm đã không thấy bóng dáng.
Nhớ lại đêm đó hắn nhìn thấy Bạch Ngọc Đường giữa cơn chếnh choáng nửa say nửa tỉnh, khắp người gợn lên một nỗi biếng nhác gợi cảm, ánh mắt vương vất mơ màng, trong mắt Triển Chiêu như muốn câu hồn đoạt phách.
Khi ấy hắn thực có chút động tình, thêm một chén rượu lót bụng, cả người bắt đầu khô nóng…
Suy nghĩ hồi lâu, Triển Chiêu đã xác minh được ý nghĩ của mình. Trong lòng không khỏi hối hận vạn phần, thầm mắng chính mình quả thực không bằng cầm thú. Nếu không phải hắn vốn có ý đồ bất lương, sao mới chỉ vài chén rượu liền mất đi lý trí?
Khó trách đêm đó ở Trùng Tiêu lâu Ngọc Đường lại hận hắn thấu xương, muốn đưa hắn vào tử địa, một kiếm kia của Ngọc Đường dù có giết hắn đi nữa cũng không bù được tội lỗi.
Một khắc này, Triển Chiêu buồn bực phẫn hận không thể tự mình kết thúc để tạ tội với Ngọc Đường. Thế nhưng hắn cũng không thể làm vậy, trong bụng Ngọc Đường mang cốt nhục của hắn, hắn phải chịu trách nhiệm về Ngọc Đường và đứa nhỏ. Cho nên hắn phải tiếp tục cuộc sống nặng nề nghiệp chướng này đây.
Hối hận vô biên khiến cho đại não Triển Chiêu vốn đã mờ mịt càng thêm vô pháp lãnh tĩnh suy xét, ngay cả những chi tiết rất rõ ràng hắn cũng bỏ qua. Nếu không có nguyên nhân khác, Bạch Ngũ hiệp luôn coi lời hứa là vàng sao lại vô cớ quên đi ước hẹn?
Nếu không sớm biết hắn sẽ tìm đến, tại sao trước đó Ngọc Đường đã chuẩn bị sẵn hảo tửu bồi tội?
Nếu không xuất phát từ sự tự nguyện, luận về võ công, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường làm sao lại để mèo con uống say như chết thực hiện ý đồ?
Nhưng may mắn thay, Ngọc Đường hẳn cũng có tình với hắn, tuy hắn không biết nguyên nhân Ngọc Đường sử dụng linh dược thay đổi thể chất để cho nam tử có thể thụ thai, nhưng nếu y đã nguyện ý lưu lại đứa bé, bụng mang dạ chửa ngàn dặm xa xôi liều mạng tìm hắn, chắc hẳn y đã tha thứ cho hắn.
Xem ra một kiếm kia không uổng chút nào. Nếu như không bởi mệnh hắn khi ấy chỉ như chỉ mành treo chuông cũng sẽ không đổi được Ngọc Đường chân tình hôm nay cùng với đứa nhỏ tiếp nối huyết mạch hai người.
“Ngọc Đường, thực xin lỗi…” Triển Chiêu thành khẩn cúi đầu sám hối, vẫn giữ tư thế vừa rồi: một tay đỡ lưng Bạch Ngọc Đường, một tay đặt lên bụng y, yêu thương vuốt ve thành bụng.
Tuy biết Ngọc Đường đã tha thứ cho mình, nhưng là chính hắn không có cách nào tha thứ cho bản thân.
Bạch Ngọc Đường nhìn sắc mặt Triển Chiêu thoạt nhiên như đang có điều suy nghĩ, sau đó là ảo não không thôi, biết hắn nghĩ tới sự tình ngày đó, tất nhiên hiểu hắn xin lỗi chuyện gì, nhưng y tựa hồ trêu mèo thành nghiện, nghĩ tới mèo con đỏ mặt, nói năng lung tung lộn xộn, ý muốn trêu đùa càng đậm. Y ra bộ không hiểu, hỏi: “Vì sao phải xin lỗi?”
Quả nhiên, gương mặt mèo con phút chốc đỏ bừng, miệng lưỡi bắt đầu đông cứng.
Làm sao hắn nói ra được là bởi mình làm chuyện cầm thú với Ngọc Đường? Hơn nữa nhắc lại Ngọc Đường bị mình…. Chuyện đó sẽ làm tổn thương danh dự Ngọc Đường. Hắn đành nói đại một lý do khác: “ À, việc, việc này… nếu ta sớm nhận ra tình cảnh khi đó là thật, sẽ không tham luyến cảnh mộng đến nỗi không muốn tỉnh lại, sau đó đi không từ biệt, làm hại Ngọc Đường mấy tháng khổ sở.”
Bạch Ngọc Đường nghe câu đầu tiên hắn nói, biết hắn nhắc đến chuyện gì, nhưng khi hắn nói đến câu thứ hai “Tham luyến cảnh mộng đến nỗi không muốn tỉnh lại”, một chút đắc ý vừa rồi nhất thời bị tức giận vùi lấp.
“Hóa ra trong mấy tháng đó, Bạch gia gia nói gì, làm gì ngươi đều biết hết? Hóa ra ngươi coi một mảnh chân tình của Bạch gia gia chỉ là một hồi mộng xuân? Hóa ra được Bạch gia gia hầu hạ ngươi rất thoải mái, cho nên đồ mèo thối mèo lười mèo chết nhà ngươi mới không nỡ tỉnh lại? Vậy sao không ngủ đến chết luôn đi? Mèo thối, ta cho ngươi biết. Đời này ngươi đừng hi vọng Bạch gia gia sẽ hầu hạ ngươi lần nữa ” Dứt lời y liền đấm mạnh vào ngực Triển Chiêu.
Lẽ ra với thể lực Bạch Ngọc Đường hiện tại Triển Chiêu hoàn toàn có thể nắm chặt tay y, không để cú đấm giáng vào người mình, thế nhưng hắn không tránh né.
Bạch Ngọc Đường mặc dù thân thể suy yếu, cũng không sử dụng nội lực, một quyền kia cũng tràn đầy hỏa khí, dùng đến mười phần lực đạo khiến cho Triển Chiêu suýt nữa té ngã. Nhưng hắn vẫn gắng chống đỡ không để cho mình ngã xuống. Mình hắn té ngã để cho Ngọc Đường trút giận cũng được, chính là Ngọc Đường vẫn ngồi trên đùi hắn, không thể bất cẩn để y cùng bị ngã theo.
Triển Chiêu vừa kéo bàn, định bụng điều chỉnh tư thế ngồi cho vững vàng, vừa nhẹ giọng dỗ dành Bạch Ngọc Đường: “Ừ, ừ, Ngọc Đường sau này không muốn hầu hạ ta, vậy để Triển Chiêu hầu hạ Ngọc Đường, được không?”
Bạch Ngọc Đường sau khi đánh ra một quyền liền có chút hối hận, y biết Triển Chiêu sẽ không ngăn cản, cũng không có ý né tránh, cho nên mười thành lực đạo Triển Chiêu hứng đủ một phân không thiếu.
Đến khi nghe được Triển Chiêu không chút oán giận vỗ về chính mình, lửa giận của y hoàn toàn tiêu biến. Có điều tính khí bướng bỉnh không để cho y dễ dàng chịu thua như thế, bèn cố quở trách một câu: “Hừ, nói thực dễ nghe.” Nói rồi còn đánh Triển Chiêu một quyền, thế nhưng ngữ điệu đã mềm đi không ít.
Một quyền này Bạch Ngọc Đường không vận nhiều lực, chỉ như tình nhân ve vãn tán tỉnh, song đối với Triển Chiêu vốn ngồi không vững lại là họa vô đơn chí.
Chỉ nghe”!!!” Một tiếng vang thật lớn. Cả hai đồng thời ngã nhào ra đất.
Lúc ấy hắn chỉ nghĩ Ngọc Đường quyết sẽ không vô cớ lỡ hẹn, nghĩ rằng y gặp chuyện gì, cảm thấy lo lắng không yên, đi tới tửu lâu khách điếm y thường lui tới tìm kiếm, cuối cùng gặp được Ngọc Đường một mình chuốc chén ở Túy Hương lâu.
Khi hắn hỏi y vì sao không đến như hẹn, ngạc nhiên thấy y cũng không quay đầu, thản nhiên ném ra một câu: “Ngũ gia quên.”
Hắn vốn có chút tức giận, đang muốn xoay người rời đi, lại bị Ngọc Đường níu lại, nói là mời hắn uống rượu bồi tội.
Triển Chiêu nhớ rõ ngày đó chất rượu đậm nồng hơn cả Nữ Nhi Hồng lâu năm Ngọc Đường hay uống, hương thơm kì lạ ủ vào lòng chén, hỏi y đó là rượu gì y cũng không đáp, chỉ nói này là hảo tửu mà cả đời hắn chưa từng uống đến.
Triển Chiêu ấn tượng sâu sắc với thứ rượu kia, cũng bởi vì nó thực là hảo tửu, hắn mới chỉ uống ba chén đã say bất tỉnh nhân sự…
Hôm sau tỉnh dậy trong phòng dành cho khách quý ở tửu lâu, Ngọc Đường sớm đã không thấy bóng dáng.
Nhớ lại đêm đó hắn nhìn thấy Bạch Ngọc Đường giữa cơn chếnh choáng nửa say nửa tỉnh, khắp người gợn lên một nỗi biếng nhác gợi cảm, ánh mắt vương vất mơ màng, trong mắt Triển Chiêu như muốn câu hồn đoạt phách.
Khi ấy hắn thực có chút động tình, thêm một chén rượu lót bụng, cả người bắt đầu khô nóng…
Suy nghĩ hồi lâu, Triển Chiêu đã xác minh được ý nghĩ của mình. Trong lòng không khỏi hối hận vạn phần, thầm mắng chính mình quả thực không bằng cầm thú. Nếu không phải hắn vốn có ý đồ bất lương, sao mới chỉ vài chén rượu liền mất đi lý trí?
Khó trách đêm đó ở Trùng Tiêu lâu Ngọc Đường lại hận hắn thấu xương, muốn đưa hắn vào tử địa, một kiếm kia của Ngọc Đường dù có giết hắn đi nữa cũng không bù được tội lỗi.
Một khắc này, Triển Chiêu buồn bực phẫn hận không thể tự mình kết thúc để tạ tội với Ngọc Đường. Thế nhưng hắn cũng không thể làm vậy, trong bụng Ngọc Đường mang cốt nhục của hắn, hắn phải chịu trách nhiệm về Ngọc Đường và đứa nhỏ. Cho nên hắn phải tiếp tục cuộc sống nặng nề nghiệp chướng này đây.
Hối hận vô biên khiến cho đại não Triển Chiêu vốn đã mờ mịt càng thêm vô pháp lãnh tĩnh suy xét, ngay cả những chi tiết rất rõ ràng hắn cũng bỏ qua. Nếu không có nguyên nhân khác, Bạch Ngũ hiệp luôn coi lời hứa là vàng sao lại vô cớ quên đi ước hẹn?
Nếu không sớm biết hắn sẽ tìm đến, tại sao trước đó Ngọc Đường đã chuẩn bị sẵn hảo tửu bồi tội?
Nếu không xuất phát từ sự tự nguyện, luận về võ công, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường làm sao lại để mèo con uống say như chết thực hiện ý đồ?
Nhưng may mắn thay, Ngọc Đường hẳn cũng có tình với hắn, tuy hắn không biết nguyên nhân Ngọc Đường sử dụng linh dược thay đổi thể chất để cho nam tử có thể thụ thai, nhưng nếu y đã nguyện ý lưu lại đứa bé, bụng mang dạ chửa ngàn dặm xa xôi liều mạng tìm hắn, chắc hẳn y đã tha thứ cho hắn.
Xem ra một kiếm kia không uổng chút nào. Nếu như không bởi mệnh hắn khi ấy chỉ như chỉ mành treo chuông cũng sẽ không đổi được Ngọc Đường chân tình hôm nay cùng với đứa nhỏ tiếp nối huyết mạch hai người.
“Ngọc Đường, thực xin lỗi…” Triển Chiêu thành khẩn cúi đầu sám hối, vẫn giữ tư thế vừa rồi: một tay đỡ lưng Bạch Ngọc Đường, một tay đặt lên bụng y, yêu thương vuốt ve thành bụng.
Tuy biết Ngọc Đường đã tha thứ cho mình, nhưng là chính hắn không có cách nào tha thứ cho bản thân.
Bạch Ngọc Đường nhìn sắc mặt Triển Chiêu thoạt nhiên như đang có điều suy nghĩ, sau đó là ảo não không thôi, biết hắn nghĩ tới sự tình ngày đó, tất nhiên hiểu hắn xin lỗi chuyện gì, nhưng y tựa hồ trêu mèo thành nghiện, nghĩ tới mèo con đỏ mặt, nói năng lung tung lộn xộn, ý muốn trêu đùa càng đậm. Y ra bộ không hiểu, hỏi: “Vì sao phải xin lỗi?”
Quả nhiên, gương mặt mèo con phút chốc đỏ bừng, miệng lưỡi bắt đầu đông cứng.
Làm sao hắn nói ra được là bởi mình làm chuyện cầm thú với Ngọc Đường? Hơn nữa nhắc lại Ngọc Đường bị mình…. Chuyện đó sẽ làm tổn thương danh dự Ngọc Đường. Hắn đành nói đại một lý do khác: “ À, việc, việc này… nếu ta sớm nhận ra tình cảnh khi đó là thật, sẽ không tham luyến cảnh mộng đến nỗi không muốn tỉnh lại, sau đó đi không từ biệt, làm hại Ngọc Đường mấy tháng khổ sở.”
Bạch Ngọc Đường nghe câu đầu tiên hắn nói, biết hắn nhắc đến chuyện gì, nhưng khi hắn nói đến câu thứ hai “Tham luyến cảnh mộng đến nỗi không muốn tỉnh lại”, một chút đắc ý vừa rồi nhất thời bị tức giận vùi lấp.
“Hóa ra trong mấy tháng đó, Bạch gia gia nói gì, làm gì ngươi đều biết hết? Hóa ra ngươi coi một mảnh chân tình của Bạch gia gia chỉ là một hồi mộng xuân? Hóa ra được Bạch gia gia hầu hạ ngươi rất thoải mái, cho nên đồ mèo thối mèo lười mèo chết nhà ngươi mới không nỡ tỉnh lại? Vậy sao không ngủ đến chết luôn đi? Mèo thối, ta cho ngươi biết. Đời này ngươi đừng hi vọng Bạch gia gia sẽ hầu hạ ngươi lần nữa ” Dứt lời y liền đấm mạnh vào ngực Triển Chiêu.
Lẽ ra với thể lực Bạch Ngọc Đường hiện tại Triển Chiêu hoàn toàn có thể nắm chặt tay y, không để cú đấm giáng vào người mình, thế nhưng hắn không tránh né.
Bạch Ngọc Đường mặc dù thân thể suy yếu, cũng không sử dụng nội lực, một quyền kia cũng tràn đầy hỏa khí, dùng đến mười phần lực đạo khiến cho Triển Chiêu suýt nữa té ngã. Nhưng hắn vẫn gắng chống đỡ không để cho mình ngã xuống. Mình hắn té ngã để cho Ngọc Đường trút giận cũng được, chính là Ngọc Đường vẫn ngồi trên đùi hắn, không thể bất cẩn để y cùng bị ngã theo.
Triển Chiêu vừa kéo bàn, định bụng điều chỉnh tư thế ngồi cho vững vàng, vừa nhẹ giọng dỗ dành Bạch Ngọc Đường: “Ừ, ừ, Ngọc Đường sau này không muốn hầu hạ ta, vậy để Triển Chiêu hầu hạ Ngọc Đường, được không?”
Bạch Ngọc Đường sau khi đánh ra một quyền liền có chút hối hận, y biết Triển Chiêu sẽ không ngăn cản, cũng không có ý né tránh, cho nên mười thành lực đạo Triển Chiêu hứng đủ một phân không thiếu.
Đến khi nghe được Triển Chiêu không chút oán giận vỗ về chính mình, lửa giận của y hoàn toàn tiêu biến. Có điều tính khí bướng bỉnh không để cho y dễ dàng chịu thua như thế, bèn cố quở trách một câu: “Hừ, nói thực dễ nghe.” Nói rồi còn đánh Triển Chiêu một quyền, thế nhưng ngữ điệu đã mềm đi không ít.
Một quyền này Bạch Ngọc Đường không vận nhiều lực, chỉ như tình nhân ve vãn tán tỉnh, song đối với Triển Chiêu vốn ngồi không vững lại là họa vô đơn chí.
Chỉ nghe”!!!” Một tiếng vang thật lớn. Cả hai đồng thời ngã nhào ra đất.