Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, vô thức vươn tay xoa lên vết sẹo, lại bị Triển Chiêu bất ngờ bắt lấy: “Ngọc Đường, ngươi đã sớm biết, nên mới đâm ngay chỗ này đúng không?”
Hắn vốn tưởng rằng bởi mình đã ra chuyện không thể tha thứ đối với Ngọc Đường, vậy nên y mới hận hắn, mới đưa hắn vào tử địa, nhưng hắn đâu ngờ Ngọc Đường cũng là tự nguyện ủy thân.
Triển Chiêu không phải kẻ ngốc, sau khi bình tĩnh suy nghĩ kĩ lưỡng, hắn liền hiểu được khổ tâm của Bạch Ngọc Đường ngày đó.
Nghĩ vậy, Triển Chiêu chỉ thấy trái tim đau đớn vạn phần, không vì một kiếm hung hãn xuyên qua ***g ngực khiến mình hôn mê ba tháng, mà vì Bạch Ngọc Đường. Khi đó Ngọc Đường hoài thai ba tháng, bởi muốn bảo toàn tính mạng của mình, không tiếc khiến mình hiểu lầm y, hận y, một thân một mình mạo hiểm. Với thân thể của y lúc ấy… Y và đứa bé trong bụng đã phải trải qua bao nhiêu gian nguy để trở về từ Quỷ Môn Quan?
Triển Chiêu không dám tưởng tượng.
Nhớ lại đêm đó Bạch Ngọc Đường thống khổ nửa quỳ trên đất, quần áo thấp thoáng vết máu loang lổ, nghĩ tới chính mình suýt nữa mất đi một tấm chân tình, Triển Chiêu quả thực đau đến nghẹn thở.
Triển Chiêu siết chặt bàn tay Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường không ngẩng đầu, hai mắt đăm đăm dán vào vết sẹo, đáp: “Đúng, phát hiện ngay đêm đầu tiên của chúng ta.” Đêm ấy, Bạch Ngọc Đường gối dựa trên ngực Triển Chiêu, lắng nghe nhịp tim của hắn, nhận ra vị trí trái tim Triển Chiêu khác với người thường. Bằng không, với nhát kiếm sâu nhường vậy, Triển Chiêu nhất định mất mạng, dù cho y thuật đại tẩu cao minh đến đâu cũng khó lòng xoay trời chuyển đất.
Y sợ Triển Chiêu chưa rõ, vươn tay phủ lên bàn tay Triển Chiêu đặt ở bụng mình, nói thêm: “Đứa nhỏ này được sinh ra đêm đó.”
Nói xong, mi dài buông rủ, che đi cảm xúc ẩn trong đáy mắt, cố bày ra vẻ thoải mái: “Ai dè mèo ngốc nhà ngươi không thèm sử dụng khinh công, cứ vậy té xuống từ nóc nhà cao như vậy, nếu Ngũ gia không nhanh trí, ngươi sẽ thực sự xứng với cái danh mèo ngốc.”
Để giấu ngữ điệu run rẩy của mình, y đánh Triển Chiêu mấy cái, lại chỉ dùng đến ba phần lực đạo.
Triển Chiêu để mặc nắm tay Bạch Ngọc Đường hạ xuống người mình, cõi lòng ngập đầy cảm động pha xen áy này: “Đều do Triển Chiêu không tốt, đã khiến Ngọc Đường lo lắng.”
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường lúng túng quay sang bên cạnh: “Hừ, ngươi đừng tự mãn, ai lo lắng cho mèo ba chân nhà ngươi chứ hả?”
Triển Chiêu không để ý đến phản ứng của y, lặng lẽ ôm siết y, nói hết cảm khái trong lòng: “Triển Chiêu ta vô đức vô tài, lại được Ngọc Đường toàn tâm đối đãi như thế, Triển Chiêu thực sự…”
“Được rồi, câm miệng” Bạch Ngọc Đường quả thật không chịu nổi nữa, lập tức ngăn hắn tuôn trào cảm xúc. Con mèo chết tiệt, không dưng ai oán như vậy, làm cho tâm tình Ngũ gia càng thêm sầu não.
“Dài dòng vô dụng. Ngươi không biết nói vài câu dễ nghe để Ngũ gia ta vui vẻ một chút sao hả? Đừng có trưng ra bộ mặt sầu khổ đó nữa, Ngũ gia thấy rất khó chịu!” Bạch Ngọc Đường nôn nóng.
Triển Chiêu ngẩn người sửng sốt một chút, dĩ nhiên hắn muốn Ngọc Đường vui vẻ, song bảo hắn nói mấy lời đường mật ngọt ngào, quả thật hắn nói không được “Ngọc, Ngọc Đường, ta, ta…” Triển Chiêu, sao ngươi ngu vậy. Ngay cả mấy câu đơn giản cũng ấp a ấp úng. Ngươi thật sự rất vô dụng.
Bạch Ngọc Đường nhìn mèo con lần nữa biến thành đỏ thấu, bất đắc dĩ nói: “Con mèo nhà ngươi quả là ngu hết thuốc chữa. Lúc ngươi mê man, Ngũ gia đã nói với ngươi những gì, chẳng phải ngươi cũng nghe hết đó sao?”
Triển Chiêu có phần không rõ y nói chuyện này làm gì: “Nghe cái gì cơ?” Tuy rằng vô pháp phủ nhận đây là sự thật, thế nhưng chữ ngu từ miệng Bạch Ngọc Đường vẫn làm hắn thấy bức bối.
“Bạch gia gia nói với ngươi bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, chẳng lẽ một câu ngươi cũng chưa học được sao? Nhanh nói Ngũ gia nghe nào. “ Hiếm có thời điểm Bạch Ngũ gia y kiên nhẫn đến thế, âm thầm tưởng tượng sau này dạy dỗ nhi tử y cũng không khác lắm đâu.
Đứa nhỏ trong bụng có vẻ lại không đồng tình, bắt đầu giãy đạp lung tung kháng nghị.
Triển Chiêu nghe Bạch Ngọc Đường nói xong, gương mặt đỏ ửng xấu hổ, mấy lời như thế còn cần có người chỉ bảo, hắn quả thực quá vô dụng. Tâm trí bất giác nhớ lại.
Nhưng không đợi hắn kịp nghĩ, phần bụng dưới tay động đậy dữ dội, bàn tay Ngọc Đường để trên tay mình cũng hơi căng thẳng. Nhìn vào thành bụng Ngọc Đường, da bụng trơn mịn mỏng mảnh đột ngột gồ lên một khối, hiện ra một bàn chân nhỏ. Thoáng cái bàn chân đã di chuyển sang chỗ khác, hình dạng càng thêm rõ ràng.
Triển chiêu có chút kì quái, đứa nhỏ này quá sức nghịch ngợm. Đá từ bên này sang đến bên kia.
Thấy Bạch Ngọc Đường sắc mặt tái bệch, tâm tư Triển Chiêu lại đau nhoi nhói, vừa định mở miệng hỏi y. Lại nghĩ tâm tình Ngọc Đường vốn đã không tốt, nếu lại nói ra mấy câu lo lắng sẽ chỉ chọc y mất vui, nói nữa cũng vô tác dụng.
Hắn bèn nhẹ xoa bụng y, thay đổi chủ đề: “Ngọc Đường, con của chúng ta thoạt nhìn rất hoạt bát a.” Hi vọng có thể bằng cách trò chuyện, phân tán lực chú ý của y, giúp y bớt đi đau đớn.
“Đương nhiên rồi. Ngươi còn không biết sao, con trai của ngươi rất nghịch. Vẫn hay hoa chân múa tay cực kì hăng hái. Sau này nhất định sẽ là kì tài võ học” Nói đến chuyện này, thanh âm Bạch Ngọc Đường luôn luôn đầy tràn kiêu ngạo, cơn đau mới rồi bị y quăng lên tận chín tầng mây.
“Sao ngươi biết là con trai?” Triển Chiêu khó hiểu hỏi lại, chẳng phải y thuật của Lô phu nhân cao minh đến vậy, ngay cả nam hài nữ hài đều chẩn đoán được.
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường tự tin trả lời: “Vớ vẩn. Ngũ gia ta là người thế nào? Dĩ nhiên cả đời phải có một đứa con trai” Chắc hẳn hai đại nam nhân sẽ không sinh ra nữ hài đâu chứ?
Triển Chiêu nghe ra lời y tựa hồ có điều không ổn, hắn ngập ngừng hỏi: “Cả đời chỉ có một đứa? Chẳng lẽ Ngọc Đường không muốn sinh con nữa sao?”
Triển Chiêu thập phần mâu thuẫn, hắn rất hi vọng có thể cùng với người thương con đàn cháu đống, nhưng hắn lại sợ Ngọc Đường lại phải tiếp tục chịu khổ. Một lần này thôi đã khiến Ngọc Đường gặp bao áp lực, nếu thêm vài lần như thế, hắn thực không đành. Nghe nói nữ nhân sinh nở đau đớn khôn cùng, huống hồ Ngọc Đường còn là nam tử.
“Mèo thối, ngươi nghĩ gì vậy” Bạch Ngọc Đường mau chóng phủ nhận, thế nhưng ngữ điệu lại như bị người đoán đúng tâm sự, thẹn quá thành giận.
Nhìn thấy vẻ mặt Triển Chiêu nửa mừng nửa lo, Bạch Ngọc Đường hơi chột dạ, lập tức nhìn sang bên cạnh. Sợ hắn hỏi lại liền giận dữ mà nói trước: “Này! Mèo thối nhà ngươi sờ đủ rồi chứ? Sờ lâu vậy mà ngươi không chán sao?”
Triển Chiêu sực nhớ tay mình vẫn đặt trên phần bụng tròn trịa của Bạch Ngọc Đường, chân khí khi nãy đưa vào cơ thể đã sớm tan hết, da bụng trắng nõn mềm mại đã bắt đầu nổi da gà.
Nhanh chóng kéo chăn đắp kín người Bạch Ngọc Đường, chỉ để hở mỗi phần đầu, xác định đã bọc chặt y, lại đặt tay lên phần bụng nhô cao, vuốt ve qua lại: “Đương nhiên không chán. Ngọc Đường mang thai đứa con của ta, Triển Chiêu có sờ cả đời cũng là không đủ” Khóe miệng gợn một nét cười hạnh phúc.
“Cả đời?” Mèo con, ngươi có thấy ngươi ngu chứ? Nhiều lắm là sờ thêm ba tháng nữa, không lẽ ngươi muốn tiểu tử này ở trong đó mãi sao?” Bạch Ngọc Đường vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt Triển Chiêu, muốn xem có phải não hắn thật sự hư hỏng rồi không.
Nụ cười của con mèo kia quả thực quá giống kẻ ngốc… Cơ mà… Sao y lại thấy hắn cười rất đẹp?
Nhìn Triển Chiêu cười, Bạch Ngọc Đường lại có chút say mê…
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Triển Chiêu khe khẽ hôn lên trán y, mỉm cười nói nhỏ: “Đúng, Triển Chiêu ngớ ngẩn, hạnh phúc đến nỗi ngớ ngẩn”
Bạch Ngọc Đường cúi đầu, gò má hơi thoáng ửng đỏ, cõi lòng ứ tràn ngọt ngào hạnh phúc.
“Vậy, mèo con…” Nếu như thật sự ở cùng một chỗ, cũng nên ước pháp tam chương. Mèo ngốc này đã bị y làm cho thần hồn điên đảo, có lẽ nói gì hắn cũng đồng ý.
(Ước pháp tam chương: Chỉ việc lập ra những quy ước đơn giản. Trong hoàn cảnh này thì là đòi hỏi ~~~)
“Ừ, chuyện gì?” Quả nhiên Triển Chiêu không dám chậm trễ, kính cẩn chờ đợi lời y.
“Sau này ngươi phải nghe lời Ngũ gia.”
“Được.”
“Không được huênh hoang tranh chấp với ta.”
“Ừ.”
“Không được chọc ta nổi giận, phải luôn tìm cách làm ta vui vẻ.”
“Ừ.”
“Còn phải cung phụng Ngũ gia.”
“Ừ.”
“Còn có… Ừm… Cái này… Cái kia…”
Thanh âm mỗi lúc nhỏ dần, cuối cùng hóa thành tiếng ngáy…
“Ngọc Đường…” Triển Chiêu khẽ gọi một tiếng, thấy Bạch Ngọc Đường không phản ứng gì, biết y đã ngủ say rồi, bèn cẩn trọng ôm y dịch vài phía trong, để y dựa vào ngực mình.
Lặng lẽ ôm chặt thân hình có phần phù nề của Bạch Ngọc Đường, cảm nhận hơi thở đều đặn của người trong ngực, trái tim nhẹ nhàng an ổn trở lại…
Bỗng nhiên cảm thấy ngực mình hơi hơi ươn ướt, cúi đầu nhìn xuống, Triển Chiêu không khỏi bật cười thành tiếng: “Ha ha ~~”
Đưa tay lau đi sợi chỉ bạc nơi khóe miệng người nọ, đáy lòng cuộn dâng một mảnh chua xót: Ngọc Đường chắc mấy tháng qua chưa từng được ngủ ngon lành…
Từ nay về sau, nhất định phải chăm sóc y thật tốt, để ngày nào y cũng được ngủ ngon.
Có điều hạnh phúc bất ngờ xảy đến, thật sự có thể kéo dài mãi mãi được không? Có phải đây cũng chỉ là một hồi mộng xuân mê mải?
Trái tim Triển Chiêu dần dần vây kín mây đen…
Hắn vốn tưởng rằng bởi mình đã ra chuyện không thể tha thứ đối với Ngọc Đường, vậy nên y mới hận hắn, mới đưa hắn vào tử địa, nhưng hắn đâu ngờ Ngọc Đường cũng là tự nguyện ủy thân.
Triển Chiêu không phải kẻ ngốc, sau khi bình tĩnh suy nghĩ kĩ lưỡng, hắn liền hiểu được khổ tâm của Bạch Ngọc Đường ngày đó.
Nghĩ vậy, Triển Chiêu chỉ thấy trái tim đau đớn vạn phần, không vì một kiếm hung hãn xuyên qua ***g ngực khiến mình hôn mê ba tháng, mà vì Bạch Ngọc Đường. Khi đó Ngọc Đường hoài thai ba tháng, bởi muốn bảo toàn tính mạng của mình, không tiếc khiến mình hiểu lầm y, hận y, một thân một mình mạo hiểm. Với thân thể của y lúc ấy… Y và đứa bé trong bụng đã phải trải qua bao nhiêu gian nguy để trở về từ Quỷ Môn Quan?
Triển Chiêu không dám tưởng tượng.
Nhớ lại đêm đó Bạch Ngọc Đường thống khổ nửa quỳ trên đất, quần áo thấp thoáng vết máu loang lổ, nghĩ tới chính mình suýt nữa mất đi một tấm chân tình, Triển Chiêu quả thực đau đến nghẹn thở.
Triển Chiêu siết chặt bàn tay Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường không ngẩng đầu, hai mắt đăm đăm dán vào vết sẹo, đáp: “Đúng, phát hiện ngay đêm đầu tiên của chúng ta.” Đêm ấy, Bạch Ngọc Đường gối dựa trên ngực Triển Chiêu, lắng nghe nhịp tim của hắn, nhận ra vị trí trái tim Triển Chiêu khác với người thường. Bằng không, với nhát kiếm sâu nhường vậy, Triển Chiêu nhất định mất mạng, dù cho y thuật đại tẩu cao minh đến đâu cũng khó lòng xoay trời chuyển đất.
Y sợ Triển Chiêu chưa rõ, vươn tay phủ lên bàn tay Triển Chiêu đặt ở bụng mình, nói thêm: “Đứa nhỏ này được sinh ra đêm đó.”
Nói xong, mi dài buông rủ, che đi cảm xúc ẩn trong đáy mắt, cố bày ra vẻ thoải mái: “Ai dè mèo ngốc nhà ngươi không thèm sử dụng khinh công, cứ vậy té xuống từ nóc nhà cao như vậy, nếu Ngũ gia không nhanh trí, ngươi sẽ thực sự xứng với cái danh mèo ngốc.”
Để giấu ngữ điệu run rẩy của mình, y đánh Triển Chiêu mấy cái, lại chỉ dùng đến ba phần lực đạo.
Triển Chiêu để mặc nắm tay Bạch Ngọc Đường hạ xuống người mình, cõi lòng ngập đầy cảm động pha xen áy này: “Đều do Triển Chiêu không tốt, đã khiến Ngọc Đường lo lắng.”
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường lúng túng quay sang bên cạnh: “Hừ, ngươi đừng tự mãn, ai lo lắng cho mèo ba chân nhà ngươi chứ hả?”
Triển Chiêu không để ý đến phản ứng của y, lặng lẽ ôm siết y, nói hết cảm khái trong lòng: “Triển Chiêu ta vô đức vô tài, lại được Ngọc Đường toàn tâm đối đãi như thế, Triển Chiêu thực sự…”
“Được rồi, câm miệng” Bạch Ngọc Đường quả thật không chịu nổi nữa, lập tức ngăn hắn tuôn trào cảm xúc. Con mèo chết tiệt, không dưng ai oán như vậy, làm cho tâm tình Ngũ gia càng thêm sầu não.
“Dài dòng vô dụng. Ngươi không biết nói vài câu dễ nghe để Ngũ gia ta vui vẻ một chút sao hả? Đừng có trưng ra bộ mặt sầu khổ đó nữa, Ngũ gia thấy rất khó chịu!” Bạch Ngọc Đường nôn nóng.
Triển Chiêu ngẩn người sửng sốt một chút, dĩ nhiên hắn muốn Ngọc Đường vui vẻ, song bảo hắn nói mấy lời đường mật ngọt ngào, quả thật hắn nói không được “Ngọc, Ngọc Đường, ta, ta…” Triển Chiêu, sao ngươi ngu vậy. Ngay cả mấy câu đơn giản cũng ấp a ấp úng. Ngươi thật sự rất vô dụng.
Bạch Ngọc Đường nhìn mèo con lần nữa biến thành đỏ thấu, bất đắc dĩ nói: “Con mèo nhà ngươi quả là ngu hết thuốc chữa. Lúc ngươi mê man, Ngũ gia đã nói với ngươi những gì, chẳng phải ngươi cũng nghe hết đó sao?”
Triển Chiêu có phần không rõ y nói chuyện này làm gì: “Nghe cái gì cơ?” Tuy rằng vô pháp phủ nhận đây là sự thật, thế nhưng chữ ngu từ miệng Bạch Ngọc Đường vẫn làm hắn thấy bức bối.
“Bạch gia gia nói với ngươi bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, chẳng lẽ một câu ngươi cũng chưa học được sao? Nhanh nói Ngũ gia nghe nào. “ Hiếm có thời điểm Bạch Ngũ gia y kiên nhẫn đến thế, âm thầm tưởng tượng sau này dạy dỗ nhi tử y cũng không khác lắm đâu.
Đứa nhỏ trong bụng có vẻ lại không đồng tình, bắt đầu giãy đạp lung tung kháng nghị.
Triển Chiêu nghe Bạch Ngọc Đường nói xong, gương mặt đỏ ửng xấu hổ, mấy lời như thế còn cần có người chỉ bảo, hắn quả thực quá vô dụng. Tâm trí bất giác nhớ lại.
Nhưng không đợi hắn kịp nghĩ, phần bụng dưới tay động đậy dữ dội, bàn tay Ngọc Đường để trên tay mình cũng hơi căng thẳng. Nhìn vào thành bụng Ngọc Đường, da bụng trơn mịn mỏng mảnh đột ngột gồ lên một khối, hiện ra một bàn chân nhỏ. Thoáng cái bàn chân đã di chuyển sang chỗ khác, hình dạng càng thêm rõ ràng.
Triển chiêu có chút kì quái, đứa nhỏ này quá sức nghịch ngợm. Đá từ bên này sang đến bên kia.
Thấy Bạch Ngọc Đường sắc mặt tái bệch, tâm tư Triển Chiêu lại đau nhoi nhói, vừa định mở miệng hỏi y. Lại nghĩ tâm tình Ngọc Đường vốn đã không tốt, nếu lại nói ra mấy câu lo lắng sẽ chỉ chọc y mất vui, nói nữa cũng vô tác dụng.
Hắn bèn nhẹ xoa bụng y, thay đổi chủ đề: “Ngọc Đường, con của chúng ta thoạt nhìn rất hoạt bát a.” Hi vọng có thể bằng cách trò chuyện, phân tán lực chú ý của y, giúp y bớt đi đau đớn.
“Đương nhiên rồi. Ngươi còn không biết sao, con trai của ngươi rất nghịch. Vẫn hay hoa chân múa tay cực kì hăng hái. Sau này nhất định sẽ là kì tài võ học” Nói đến chuyện này, thanh âm Bạch Ngọc Đường luôn luôn đầy tràn kiêu ngạo, cơn đau mới rồi bị y quăng lên tận chín tầng mây.
“Sao ngươi biết là con trai?” Triển Chiêu khó hiểu hỏi lại, chẳng phải y thuật của Lô phu nhân cao minh đến vậy, ngay cả nam hài nữ hài đều chẩn đoán được.
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường tự tin trả lời: “Vớ vẩn. Ngũ gia ta là người thế nào? Dĩ nhiên cả đời phải có một đứa con trai” Chắc hẳn hai đại nam nhân sẽ không sinh ra nữ hài đâu chứ?
Triển Chiêu nghe ra lời y tựa hồ có điều không ổn, hắn ngập ngừng hỏi: “Cả đời chỉ có một đứa? Chẳng lẽ Ngọc Đường không muốn sinh con nữa sao?”
Triển Chiêu thập phần mâu thuẫn, hắn rất hi vọng có thể cùng với người thương con đàn cháu đống, nhưng hắn lại sợ Ngọc Đường lại phải tiếp tục chịu khổ. Một lần này thôi đã khiến Ngọc Đường gặp bao áp lực, nếu thêm vài lần như thế, hắn thực không đành. Nghe nói nữ nhân sinh nở đau đớn khôn cùng, huống hồ Ngọc Đường còn là nam tử.
“Mèo thối, ngươi nghĩ gì vậy” Bạch Ngọc Đường mau chóng phủ nhận, thế nhưng ngữ điệu lại như bị người đoán đúng tâm sự, thẹn quá thành giận.
Nhìn thấy vẻ mặt Triển Chiêu nửa mừng nửa lo, Bạch Ngọc Đường hơi chột dạ, lập tức nhìn sang bên cạnh. Sợ hắn hỏi lại liền giận dữ mà nói trước: “Này! Mèo thối nhà ngươi sờ đủ rồi chứ? Sờ lâu vậy mà ngươi không chán sao?”
Triển Chiêu sực nhớ tay mình vẫn đặt trên phần bụng tròn trịa của Bạch Ngọc Đường, chân khí khi nãy đưa vào cơ thể đã sớm tan hết, da bụng trắng nõn mềm mại đã bắt đầu nổi da gà.
Nhanh chóng kéo chăn đắp kín người Bạch Ngọc Đường, chỉ để hở mỗi phần đầu, xác định đã bọc chặt y, lại đặt tay lên phần bụng nhô cao, vuốt ve qua lại: “Đương nhiên không chán. Ngọc Đường mang thai đứa con của ta, Triển Chiêu có sờ cả đời cũng là không đủ” Khóe miệng gợn một nét cười hạnh phúc.
“Cả đời?” Mèo con, ngươi có thấy ngươi ngu chứ? Nhiều lắm là sờ thêm ba tháng nữa, không lẽ ngươi muốn tiểu tử này ở trong đó mãi sao?” Bạch Ngọc Đường vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt Triển Chiêu, muốn xem có phải não hắn thật sự hư hỏng rồi không.
Nụ cười của con mèo kia quả thực quá giống kẻ ngốc… Cơ mà… Sao y lại thấy hắn cười rất đẹp?
Nhìn Triển Chiêu cười, Bạch Ngọc Đường lại có chút say mê…
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Triển Chiêu khe khẽ hôn lên trán y, mỉm cười nói nhỏ: “Đúng, Triển Chiêu ngớ ngẩn, hạnh phúc đến nỗi ngớ ngẩn”
Bạch Ngọc Đường cúi đầu, gò má hơi thoáng ửng đỏ, cõi lòng ứ tràn ngọt ngào hạnh phúc.
“Vậy, mèo con…” Nếu như thật sự ở cùng một chỗ, cũng nên ước pháp tam chương. Mèo ngốc này đã bị y làm cho thần hồn điên đảo, có lẽ nói gì hắn cũng đồng ý.
(Ước pháp tam chương: Chỉ việc lập ra những quy ước đơn giản. Trong hoàn cảnh này thì là đòi hỏi ~~~)
“Ừ, chuyện gì?” Quả nhiên Triển Chiêu không dám chậm trễ, kính cẩn chờ đợi lời y.
“Sau này ngươi phải nghe lời Ngũ gia.”
“Được.”
“Không được huênh hoang tranh chấp với ta.”
“Ừ.”
“Không được chọc ta nổi giận, phải luôn tìm cách làm ta vui vẻ.”
“Ừ.”
“Còn phải cung phụng Ngũ gia.”
“Ừ.”
“Còn có… Ừm… Cái này… Cái kia…”
Thanh âm mỗi lúc nhỏ dần, cuối cùng hóa thành tiếng ngáy…
“Ngọc Đường…” Triển Chiêu khẽ gọi một tiếng, thấy Bạch Ngọc Đường không phản ứng gì, biết y đã ngủ say rồi, bèn cẩn trọng ôm y dịch vài phía trong, để y dựa vào ngực mình.
Lặng lẽ ôm chặt thân hình có phần phù nề của Bạch Ngọc Đường, cảm nhận hơi thở đều đặn của người trong ngực, trái tim nhẹ nhàng an ổn trở lại…
Bỗng nhiên cảm thấy ngực mình hơi hơi ươn ướt, cúi đầu nhìn xuống, Triển Chiêu không khỏi bật cười thành tiếng: “Ha ha ~~”
Đưa tay lau đi sợi chỉ bạc nơi khóe miệng người nọ, đáy lòng cuộn dâng một mảnh chua xót: Ngọc Đường chắc mấy tháng qua chưa từng được ngủ ngon lành…
Từ nay về sau, nhất định phải chăm sóc y thật tốt, để ngày nào y cũng được ngủ ngon.
Có điều hạnh phúc bất ngờ xảy đến, thật sự có thể kéo dài mãi mãi được không? Có phải đây cũng chỉ là một hồi mộng xuân mê mải?
Trái tim Triển Chiêu dần dần vây kín mây đen…