Nhớ lại chuyện vừa rồi…
“Ngọc Đường, ngươi nghe ta giải thích đã, ta thực không biết mọi người tụ tập bàn chuyện ở đại sảnh. Ta nghĩ lúc đó bọn họ đều tới nhà ăn dùng cơm, đại sảnh không người, ai ngờ…” Triển Chiêu quả thực khó lòng biện bạch, hắn cũng đâu muốn để họ nhìn thấy.
Hồi nãy giữa đại sảnh Ngọc Đường giận dỗi làm mình làm mẩy, cứ tưởng về phòng dỗ dành là ổn, chẳng ngờ vừa bước vào cửa, Ngọc Đường lập tức phát tác.
“Mèo thối, rõ ràng nhà ngươi cố ý.” Bạch Ngọc Đường không đợi hắn nói hết, giận dữ quát lên.
“Ta không…” Triển Chiêu còn muốn thanh minh.
“Không không cái gì? Ta đã cảm thấy kì quái Chúng ta đi suốt một đường, Bạch gia gia có thấy con chó nào đâu. Vậy mà chỉ vừa chợp mắt một lát, giày đã bị chó tha mất? Nói ngươi đi mua giày ngươi lại cố tình không đi, khăng khăng bế Bạch gia gia về phủ. Xem ra ngươi đã chuẩn bị từ trước. Để Bạch gia gia mất mặt trước bao nhiêu người.” Bạch Ngọc Đường bắt đầu thở dốc, hoàn toàn không để hắn có cơ hội mở miệng. Chỉ lo rống lên thật to.
Khiến Bạch gia gia mất mặt nhường này, rồi Khai Phong Phủ các ngươi lại chẳng đem ta ra làm trò cười. Hừ! hôm nay ngươi ném sạch thể diện của Bạch gia gia, ta cũng tuyệt không để cho mèo thối nhà ngươi sống yên ổn đâu.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường tức giận đến độ toàn thân run rẩy, cảm thấy mọi chuyện thực quá trùng hợp, biết mình có nói thế nào y cũng không tin, hơn nữa đúng là hắn hại Ngọc Đường mất mặt, buộc lòng phải thôi phân trần, chuyển sang xoa dịu người kia: “Ngọc Đường, ngươi đừng nóng giận, đều là lỗi của ta cả. Là ta không tốt. Triển Chiêu nhận tội với ngươi, được không?” Nói rồi vươn tay, định bụng xoa lưng giúp y thuận khí.
Song Bạch Ngọc Đường không thèm để ý, y giận dữ hất tay hắn, gầm lên: “Buông đám vuốt mèo của ngươi ra ngay. Nói vậy nghĩa là ngươi thừa nhận rồi? Ta đã biết mà. Con mèo nham hiểm nhà ngươi rõ ràng cố ý.”
Thấy lời mình chẳng những không làm Ngọc Đường bình tâm, ngược lại khiến y hiểu lầm sâu hơn, xem chừng cách này không ổn, Triển Chiêu đành phải thay đổi cách nói: “Ngọc Đường, ngươi yên tâm đi, người trong Khai Phong Phủ không phải một lũ nhiều chuyện như ngươi nghĩ đâu, bọn họ biết ngươi thân thể bất tiện, không có ý nghĩ gì khác.”
Không ngờ Bạch Ngọc Đường nghe hắn nói vậy, càng thêm tức tối: “Mèo thối ngươi có ý gì? Ngươi nói Ngũ gia thiển cận hẹp hòi, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử?”
“Ta không có ý đó…” Triển Chiêu thấy mình an ủi không thành, trái lại thêm dầu vào lửa, nôn nóng đến mức hận mình không thể quỳ xuống trước mặt Ngọc Đường, oan uổng nhìn y, song cũng không dám nói thêm, tránh cho lửa giận của y bùng cháy.
“Đó chính là ý của ngươi.” Bạch Ngọc Đường trông đến vẻ mặt vô tội của hắn, điên tiết đến độ chỉ muốn đập hắn một trận nhừ tử.
Triển Chiêu quả thực không biết nên nói gì hơn, buộc phải nhũn nhặn hùa theo: “Đúng, đúng, đúng, ngươi nói rất đúng, chỉ cần Ngọc Đường bớt giận, ngươi nói cái gì sẽ là cái đó.” Nãy giờ nói gì Ngọc Đường cũng đều nổi cáu, nói vậy chắc không sao chứ?
“Có phải ngươi đang muốn nói Ngũ gia không thèm nói lý?” Đôi mắt đen thẫm trợn tròn, phẫn nộ nhìn vào Triển Chiêu.
“Ta, ta không…” Triển Chiêu không dám nói thêm, hiện giờ Ngọc Đường đang lúc cáu giận, xem ra có nói điều gì chăng nữa, cũng chỉ chọc y phát khùng mà thôi.
Thế nhưng trong mắt Bạch Ngọc Đường đang cơn thịnh nộ, bộ dạng Triển Chiêu lúc này giống hệt như bị người ta nói trúng tim đen, không thể phản bác, lửa giận càng lúc càng lớn: “Tâm địa của ngươi bị ta đoán trúng, cho nên không biết nói gì đúng không? Mèo thối nhà ngươi được lắm, Ngũ gia với ngươi cũng chỉ đến vậy thôi ư.”
“Ngọc Đường, rốt cuộc ta phải làm sao để ngươi bớt giận? Ngươi cứ nói đi, muốn đánh muốn mắng hay muốn đâm ta mấy kiếm cũng được, Triển Chiêu quyết không mảy may oán thán.” Hắn thật sự hết cách rồi, nếu giờ Ngọc Đường nói muốn mạng hắn, hắn cũng tình nguyện giao ra.
Tức thì, Họa Ảnh rút khỏi vỏ, chỉ thẳng vào Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường lạnh giọng: “Cùng Bạch gia gia so kiếm một trận, để Bạch gia gia được đánh thoải mái, ta sẽ không thèm so đo với đồ mèo nhỏ mọn nhà ngươi nữa.” Trước kia vẫn thường như vậy, giả như hai người có điều xích mích, liền say sưa đánh một hồi, bao nhiêu bực bội đều tan.
Thế nhưng hiện tại Ngọc Đường thân thể ngàn vàng, bình thường ngay cả ôm y, dìu y, Triển Chiêu cũng đều không dám dùng lực quá lớn, chỉ sợ bất cẩn làm tổn thương y và hài tử, nói gì đến chuyện đánh nhau với y.
Huống hồ Ngọc Đường xưa nay không thích người khác chiến đấu không dốc toàn lực, chính là hiện tại chưa cần hắn dốc toàn lực, mà chỉ một mực phòng thủ, e rằng cũng làm ảnh hưởng thai nhi trong bụng.
Nhưng nếu hắn không đồng ý, Ngọc Đường sẽ lại mất hứng, nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng tâm tư Triển Chiêu rối loạn, hắn khẽ nhắm mắt, ưỡn ngực, nói lớn: “Ngọc Đường, ngươi cứ dứt khoát đâm ta một kiếm, muốn đâm chỗ nào tùy ngươi lựa chọn. Một kiếm không đủ thì đâm nhiều kiếm, chỉ cần có thể làm ngươi nguôi giận, Triển Chiêu sẽ làm tất cả.”
Bạch Ngọc Đường nghe hắn nói vậy, kinh ngạc chớp mắt một cái, cõi lòng đột nhiên sinh ra một chút áy náy.
Vốn y cũng chỉ cảm thấy mất mặt, lo lắng không yên, muốn tìm ai đó trút giận, nhưng không nghĩ tới Triển Chiêu vừa không tranh chấp với y, cũng không đánh nhau với y, mọi chuyện đều thuận theo y, khiêm nhường nhũn nhặn, ngược lại càng khiến y thấy mình bị đè nén, không nơi phát tiết.
Bạch Ngọc Đường một bụng khó chịu, đành phải gắng sức che giấu mâu thuẫn trong lòng, thẹn quá hóa giận, quay sang mắng mỏ Triển Chiêu: “Đâm ngươi mấy kiếm thì được gì chứ? Dù có giết ngươi thể diện của ta cũng không trở lại.” Dứt lời, xoay người định bước khỏi phòng.
Triển Chiêu thấy y như vậy, hoảng hồn lao đến ngăn y, la lên: “Ngọc Đường, ngươi định đi đâu?”
Bạch Ngọc Đường đẩy hắn ra, cả giận nói: “Mèo thối, ngươi đừng có ngăn trở ta. So với ngơ ngẩn ở đây để làm trò cười cho các ngươi, chẳng bằng về Hãm Không Đảo, đỡ phải nhìn thấy mèo thối phiền phức nhà ngươi.”
Triển Chiêu vừa nghe Bạch Ngọc Đường định đi, nhất thời hoảng sợ, vội vàng kéo giữ tay y, đồng thời hét lớn: “Ngọc Đường đừng đi. Nếu ngươi không muốn thấy ta, ta đi là được chứ gì?” Nửa đêm nửa hôm, Ngọc Đường bụng mang dạ chửa, ra ngoài thật quá nguy hiểm.
Hắn biết mọi người ở Khai Phong Phủ sẽ không chê cười Ngọc Đường vì chuyện hôm nay, vậy nên chỉ cần không để Ngọc Đường thấy mình, chắc y sẽ bớt giận thôi.
Nói xong, mặc kệ Bạch Ngọc Đường phản kháng dữ dội, dùng sức ấn y ngồi xuống, thừa dịp y đang ngơ ngác, trối chết chạy ra khỏi phòng.
… …
Bạch Ngọc Đường nghĩ lại tình cảnh mới rồi, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh Triển Chiêu khi lao ra cửa, một thoáng mất mát thống khổ hiện trong nháy mắt.
Dường như là y cố tình gây sự, nhưng chuyện hôm nay quả khiến Ngũ gia hết sức mất mặt, tâm tình dĩ nhiên thập phần khó chịu. Cũng tại con mèo kia nữa. Sao hắn không chịu thanh minh một chút? Cứ như ngày trước, cãi nhau, đánh nhau một trận thỏa thích. Sao giờ cái gì cũng chiều theo ý Ngũ gia? Hắn còn có tí nguyên tắc nào hay không vậy?
Chính là… lời nói không bao giờ muốn nhìn thấy hắn khi nãy, đừng làm tổn thương con mèo đó nha…
“Ngọc Đường, ngươi nghe ta giải thích đã, ta thực không biết mọi người tụ tập bàn chuyện ở đại sảnh. Ta nghĩ lúc đó bọn họ đều tới nhà ăn dùng cơm, đại sảnh không người, ai ngờ…” Triển Chiêu quả thực khó lòng biện bạch, hắn cũng đâu muốn để họ nhìn thấy.
Hồi nãy giữa đại sảnh Ngọc Đường giận dỗi làm mình làm mẩy, cứ tưởng về phòng dỗ dành là ổn, chẳng ngờ vừa bước vào cửa, Ngọc Đường lập tức phát tác.
“Mèo thối, rõ ràng nhà ngươi cố ý.” Bạch Ngọc Đường không đợi hắn nói hết, giận dữ quát lên.
“Ta không…” Triển Chiêu còn muốn thanh minh.
“Không không cái gì? Ta đã cảm thấy kì quái Chúng ta đi suốt một đường, Bạch gia gia có thấy con chó nào đâu. Vậy mà chỉ vừa chợp mắt một lát, giày đã bị chó tha mất? Nói ngươi đi mua giày ngươi lại cố tình không đi, khăng khăng bế Bạch gia gia về phủ. Xem ra ngươi đã chuẩn bị từ trước. Để Bạch gia gia mất mặt trước bao nhiêu người.” Bạch Ngọc Đường bắt đầu thở dốc, hoàn toàn không để hắn có cơ hội mở miệng. Chỉ lo rống lên thật to.
Khiến Bạch gia gia mất mặt nhường này, rồi Khai Phong Phủ các ngươi lại chẳng đem ta ra làm trò cười. Hừ! hôm nay ngươi ném sạch thể diện của Bạch gia gia, ta cũng tuyệt không để cho mèo thối nhà ngươi sống yên ổn đâu.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường tức giận đến độ toàn thân run rẩy, cảm thấy mọi chuyện thực quá trùng hợp, biết mình có nói thế nào y cũng không tin, hơn nữa đúng là hắn hại Ngọc Đường mất mặt, buộc lòng phải thôi phân trần, chuyển sang xoa dịu người kia: “Ngọc Đường, ngươi đừng nóng giận, đều là lỗi của ta cả. Là ta không tốt. Triển Chiêu nhận tội với ngươi, được không?” Nói rồi vươn tay, định bụng xoa lưng giúp y thuận khí.
Song Bạch Ngọc Đường không thèm để ý, y giận dữ hất tay hắn, gầm lên: “Buông đám vuốt mèo của ngươi ra ngay. Nói vậy nghĩa là ngươi thừa nhận rồi? Ta đã biết mà. Con mèo nham hiểm nhà ngươi rõ ràng cố ý.”
Thấy lời mình chẳng những không làm Ngọc Đường bình tâm, ngược lại khiến y hiểu lầm sâu hơn, xem chừng cách này không ổn, Triển Chiêu đành phải thay đổi cách nói: “Ngọc Đường, ngươi yên tâm đi, người trong Khai Phong Phủ không phải một lũ nhiều chuyện như ngươi nghĩ đâu, bọn họ biết ngươi thân thể bất tiện, không có ý nghĩ gì khác.”
Không ngờ Bạch Ngọc Đường nghe hắn nói vậy, càng thêm tức tối: “Mèo thối ngươi có ý gì? Ngươi nói Ngũ gia thiển cận hẹp hòi, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử?”
“Ta không có ý đó…” Triển Chiêu thấy mình an ủi không thành, trái lại thêm dầu vào lửa, nôn nóng đến mức hận mình không thể quỳ xuống trước mặt Ngọc Đường, oan uổng nhìn y, song cũng không dám nói thêm, tránh cho lửa giận của y bùng cháy.
“Đó chính là ý của ngươi.” Bạch Ngọc Đường trông đến vẻ mặt vô tội của hắn, điên tiết đến độ chỉ muốn đập hắn một trận nhừ tử.
Triển Chiêu quả thực không biết nên nói gì hơn, buộc phải nhũn nhặn hùa theo: “Đúng, đúng, đúng, ngươi nói rất đúng, chỉ cần Ngọc Đường bớt giận, ngươi nói cái gì sẽ là cái đó.” Nãy giờ nói gì Ngọc Đường cũng đều nổi cáu, nói vậy chắc không sao chứ?
“Có phải ngươi đang muốn nói Ngũ gia không thèm nói lý?” Đôi mắt đen thẫm trợn tròn, phẫn nộ nhìn vào Triển Chiêu.
“Ta, ta không…” Triển Chiêu không dám nói thêm, hiện giờ Ngọc Đường đang lúc cáu giận, xem ra có nói điều gì chăng nữa, cũng chỉ chọc y phát khùng mà thôi.
Thế nhưng trong mắt Bạch Ngọc Đường đang cơn thịnh nộ, bộ dạng Triển Chiêu lúc này giống hệt như bị người ta nói trúng tim đen, không thể phản bác, lửa giận càng lúc càng lớn: “Tâm địa của ngươi bị ta đoán trúng, cho nên không biết nói gì đúng không? Mèo thối nhà ngươi được lắm, Ngũ gia với ngươi cũng chỉ đến vậy thôi ư.”
“Ngọc Đường, rốt cuộc ta phải làm sao để ngươi bớt giận? Ngươi cứ nói đi, muốn đánh muốn mắng hay muốn đâm ta mấy kiếm cũng được, Triển Chiêu quyết không mảy may oán thán.” Hắn thật sự hết cách rồi, nếu giờ Ngọc Đường nói muốn mạng hắn, hắn cũng tình nguyện giao ra.
Tức thì, Họa Ảnh rút khỏi vỏ, chỉ thẳng vào Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường lạnh giọng: “Cùng Bạch gia gia so kiếm một trận, để Bạch gia gia được đánh thoải mái, ta sẽ không thèm so đo với đồ mèo nhỏ mọn nhà ngươi nữa.” Trước kia vẫn thường như vậy, giả như hai người có điều xích mích, liền say sưa đánh một hồi, bao nhiêu bực bội đều tan.
Thế nhưng hiện tại Ngọc Đường thân thể ngàn vàng, bình thường ngay cả ôm y, dìu y, Triển Chiêu cũng đều không dám dùng lực quá lớn, chỉ sợ bất cẩn làm tổn thương y và hài tử, nói gì đến chuyện đánh nhau với y.
Huống hồ Ngọc Đường xưa nay không thích người khác chiến đấu không dốc toàn lực, chính là hiện tại chưa cần hắn dốc toàn lực, mà chỉ một mực phòng thủ, e rằng cũng làm ảnh hưởng thai nhi trong bụng.
Nhưng nếu hắn không đồng ý, Ngọc Đường sẽ lại mất hứng, nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng tâm tư Triển Chiêu rối loạn, hắn khẽ nhắm mắt, ưỡn ngực, nói lớn: “Ngọc Đường, ngươi cứ dứt khoát đâm ta một kiếm, muốn đâm chỗ nào tùy ngươi lựa chọn. Một kiếm không đủ thì đâm nhiều kiếm, chỉ cần có thể làm ngươi nguôi giận, Triển Chiêu sẽ làm tất cả.”
Bạch Ngọc Đường nghe hắn nói vậy, kinh ngạc chớp mắt một cái, cõi lòng đột nhiên sinh ra một chút áy náy.
Vốn y cũng chỉ cảm thấy mất mặt, lo lắng không yên, muốn tìm ai đó trút giận, nhưng không nghĩ tới Triển Chiêu vừa không tranh chấp với y, cũng không đánh nhau với y, mọi chuyện đều thuận theo y, khiêm nhường nhũn nhặn, ngược lại càng khiến y thấy mình bị đè nén, không nơi phát tiết.
Bạch Ngọc Đường một bụng khó chịu, đành phải gắng sức che giấu mâu thuẫn trong lòng, thẹn quá hóa giận, quay sang mắng mỏ Triển Chiêu: “Đâm ngươi mấy kiếm thì được gì chứ? Dù có giết ngươi thể diện của ta cũng không trở lại.” Dứt lời, xoay người định bước khỏi phòng.
Triển Chiêu thấy y như vậy, hoảng hồn lao đến ngăn y, la lên: “Ngọc Đường, ngươi định đi đâu?”
Bạch Ngọc Đường đẩy hắn ra, cả giận nói: “Mèo thối, ngươi đừng có ngăn trở ta. So với ngơ ngẩn ở đây để làm trò cười cho các ngươi, chẳng bằng về Hãm Không Đảo, đỡ phải nhìn thấy mèo thối phiền phức nhà ngươi.”
Triển Chiêu vừa nghe Bạch Ngọc Đường định đi, nhất thời hoảng sợ, vội vàng kéo giữ tay y, đồng thời hét lớn: “Ngọc Đường đừng đi. Nếu ngươi không muốn thấy ta, ta đi là được chứ gì?” Nửa đêm nửa hôm, Ngọc Đường bụng mang dạ chửa, ra ngoài thật quá nguy hiểm.
Hắn biết mọi người ở Khai Phong Phủ sẽ không chê cười Ngọc Đường vì chuyện hôm nay, vậy nên chỉ cần không để Ngọc Đường thấy mình, chắc y sẽ bớt giận thôi.
Nói xong, mặc kệ Bạch Ngọc Đường phản kháng dữ dội, dùng sức ấn y ngồi xuống, thừa dịp y đang ngơ ngác, trối chết chạy ra khỏi phòng.
… …
Bạch Ngọc Đường nghĩ lại tình cảnh mới rồi, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh Triển Chiêu khi lao ra cửa, một thoáng mất mát thống khổ hiện trong nháy mắt.
Dường như là y cố tình gây sự, nhưng chuyện hôm nay quả khiến Ngũ gia hết sức mất mặt, tâm tình dĩ nhiên thập phần khó chịu. Cũng tại con mèo kia nữa. Sao hắn không chịu thanh minh một chút? Cứ như ngày trước, cãi nhau, đánh nhau một trận thỏa thích. Sao giờ cái gì cũng chiều theo ý Ngũ gia? Hắn còn có tí nguyên tắc nào hay không vậy?
Chính là… lời nói không bao giờ muốn nhìn thấy hắn khi nãy, đừng làm tổn thương con mèo đó nha…