Bạch Ngọc Đường nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch, thân người run lên nhè nhẹ, một tay gắt gao ôm bụng, tay kia chống xuống mặt đất, định bụng đứng lên, thế nhưng cơn đau dữ dội cơ hồ đoạt đi toàn bộ sức lực của y, ngay cả thân thể chính mình cũng không đỡ nổi.
Một khắc vừa rồi, dẫu cho y đã cố gắng bảo vệ đứa nhỏ, song bởi không còn khí lực kiểm soát phương hướng và tốc độ, lúc y ngã xuống vẫn thấy bụng mình chấn động kịch liệt.
Lúc này trong bụng đau đớn như muốn nứt ra, xem ra đứa nhỏ đã bị tác động.
Bạch Ngọc Đường không khỏi khiếp sợ vạn phần, thai nhi đã hơn bảy tháng, nếu giờ bị động, chỉ e y sẽ…
Sinh non.
Dự cảm chẳng lành đột ngột lóe lên, thảng khắc, sợ hãi hòa cùng hối hận tràn dâng như sóng, đứa bé trong bụng mới chỉ trải qua vài ngày an ổn, sinh ra bây giờ liệu có sống nổi hay không?
Triển Chiêu nhìn thấy cảnh này, cõi lòng kinh hoảng nhức nhối, vội vàng lao tới, định bụng bế y lên giường.
Ai ngờ chỉ vừa vươn tay chạm tới, đã bị người nọ vận hết sức lực gạt ra, còn dùng một chút nội lực cuối cùng đánh hắn một chưởng, đồng thời giận dữ quát lên: “Đừng đụng vào ta… A…”
Mất đi lực đỡ của hắn, Bạch Ngọc Đường vốn đã vô lực giữ tư thế ngồi, cộng thêm phản lực từ một chưởng kia, khiến y lần nữa té ngã.
Y chỉ cảm thấy đau đớn trong bụng tăng gấp mấy lần, đau đến tức thở, một dòng nóng ấm chảy dọc hạ thân, y gắng khép chặt hai chân, thân người cuộn tròn, hi vọng có thể ngăn cản cơn đau trở dạ khủng khiếp. Có điều hiệu quả quá nhỏ, máu tươi mỗi lúc một nhiều, nhuốm đỏ một mảnh bạch y.
Triển Chiêu kinh hãi ngẩn người, biết rằng tình huống hết sức tệ hại, chính là sợ y tiếp tục giận dữ sẽ chịu thương tổn lớn hơn, vậy nên không dám đến gần. Nhưng cũng không thể để y nằm mãi ở đó, nhất thời tâm hoảng ý loạn, không biết nên làm thế nào cho phải.
Song giờ không phải là lúc để hắn do dự, Triển Chiêu cố gắng bình định tinh thần, cắn môi, nói khẽ: “Ngọc Đường, ngươi ráng chịu đựng một chút, ta sẽ đi tìm Công Tôn tiên sinh.” Hắn lao khỏi phòng, không quay đầu lại.
Chỉ một chốc sau, hắn dẫn theo Công Tôn tiên sinh quần áo xộc xệch trở về.
Bao đại nhân và Tứ giáo úy cũng bị tiếng gọi thất thanh cùng tiếp đập cửa dồn dập đánh thức, thấy hắn hoang mang lo sợ, hơi thở hỗn loạn, không hiểu đã có chuyện gì, cả bọn ngơ ngác chạy theo.
Bước chân vào phòng, nhìn thấy Bạch Ngọc Đường thống khổ ôm bụng nằm trên nền đất, máu đỏ loang thấm bạch y, không khỏi kinh hãi, nhanh chóng hợp lực đỡ y lên giường.
Công Tôn tiên sinh ngồi bên thăm dò mạch đập của y, bàn tay đặt lên thành bụng tròn đầy, nhè nhẹ ấn xuống, nhìn Bạch Ngọc Đường thân mình run rẩy, gương mặt trắng thêm vài phần, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, vội vàng thu tay.
Triển Chiêu vẫn đứng cách giường một trượng, chăm chú quan sát tình hình bên kia, nhìn thấy mọi người vây quanh Bạch Ngọc Đường chạy tới chạy lui, sợ y thấy mình sẽ lại nổi nóng, đành phải ngập ngừng đứng tít phía xa.
Mấy ngày ở nơi phòng nhỏ thôn qua, Triển Chiêu đã học từ Bạch cô nương rất nhiều kiến thức về việc mang thai, bởi vậy nhìn Bạch Ngọc Đường hiện giờ, hắn cũng mơ hồ đoán được phần nào.
Lúc này lại thấy Công Tôn tiên sinh biến sắc, chân mày cau chặt, tâm trí bỗng dưng rối bời, rốt cuộc không chịu đựng nổi, nhào tới nắm chặt cổ tay Công Tôn Sách, lo lắng hỏi nhỏ: “Tiên sinh, không lẽ Ngọc Đường sẽ, sẽ… Sinh non…” Hai chữ cuối cùng khó khăn rời miệng, hắn thật không muốn suy đoán của mình trở thành hiện thực.
Công Tôn lắc đầu, nặng nề đáp lời: “Hiện giờ chưa thể sinh được. Thân thể Bạch thiếu hiệp trong lúc mang thai không được bồi dưỡng đầy đủ, thai nhi phát triển chậm hơn so với bình thường, giả như cố tình sinh hạ, e rằng khó lòng sống sót. Hơn nữa…” Hơn nữa y mang song thai, ngã mạnh thế này, chỉ sợ…
Công Tôn Sách nói được nửa câu liền nuốt trở vào, bởi tay Triển Chiêu siết chặt tay ông, như muốn bóp nát xương cốt, đau đến không nói nên lời.
Triển Chiêu thấy ông muốn nói lại thôi, nghĩ Bạch Ngọc Đường đang gặp nguy hiểm, tâm tư càng thêm nhức nhối, vội vã van cầu: “Tiên sinh, xin ngài hãy cứu Ngọc Đường và hài tử, xin ngài…” Lời nói dần dần hóa thành tiếng nấc nghẹn ngào, chẳng còn nửa điểm khí phách Nam hiệp kiên cường quả cảm khi xưa.
Bạch Ngọc Đường quằn quại trên giường, tiếng rên ứ trong cuống họng, thoáng nghe Công Tôn tiên sinh nói đứa nhỏ khó bề toàn mệnh, ngoảnh đầu nhìn sang Triển Chiêu, mặt không đổi sắc, lạnh giọng: “Triển Chiêu, ngươi cút… Ta không muốn thấy… ngươi nữa… Ngươi… Cút đi…” Hài nhi này có bề gì, đều là do ngươi làm hại, Bạch gia gia hận ngươi cả đời. Dù y đã cố vận hết sức lực, song giọng nói vẫn đứt quãng, hư nhuyễn vô lực.
Triển Chiêu đau đớn khôn cùng, thương xót gọi tên: “Ngọc Đường… Ngươi đừng như vậy…” Thanh âm tựa như tiếng khóc ai oán.
Công Tôn tiên sinh trông nhìn hai người, cho dẫu không rõ đầu đuôi, nhưng nghĩ đến Bạch Ngọc Đường hiện giờ không thể chịu thêm bất kì kích động nào nữa, đành phải thở dài nói với Triển Chiêu: “Triển hộ vệ và mọi người ra ngoài hết đi, nhiều người xúm quanh, học trò không tiện chẩn trị.”
Ông thấy Triển Chiêu vẫn chưa an lòng, không muốn rời đi, bèn nói thêm: “Ngươi cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực giữ cho phụ tử bình an.”
Cuối cùng, ông không nói cho hắn biết chuyện kia, bởi Bạch Ngọc Đường dù mang song thai, cú ngã khi nãy đã làm một trong hai đứa bị thương rất nặng, chẳng rõ có thể sống sót đến ngày sinh ra hay không. Vậy nên tốt hơn là giữ im lặng, mai này nếu nó bình an chào đời, xem như tặng họ một niềm vui lớn, giả như bất hạnh… Khi đó đành phải nghĩ cách giấu diếm, dầu gì vẫn còn một đứa nhỏ khác, hi vọng có thể qua mắt khi họ đang chìm trong nỗi hoan hỉ.
Tuy rằng tước đoạt quyền để song thân biết nó tồn tại, đối với đứa bé có phần tàn nhẫn, nhưng nếu bây giờ gieo vào lòng họ hi vọng, rồi ông làm sao để họ chịu đựng nỗi đau mất con lần nữa.
Nhìn đến Triển Chiêu và những người khác đã lui ra ngoài, Công Tôn vươn tay kéo nhẹ bình phong, ngăn cách trong ngoài, sau đó cởi bỏ quần áo Bạch Ngọc Đường, lộ ra phần bụng cao tròn bên trong, bắt đầu châm cứu.
Ai nấy lo lắng không yên, túm tụm đứng cạnh bình phong trấn an Triển Chiêu.
Thế nhưng Triển Chiêu không còn lòng dạ nghe bọn họ nói, thi thoảng lơ đãng đáp lại vài câu, ánh mắt chăm chú dõi nhìn tình hình bên kia bình phong.
Nhìn thấy bóng tay Công Tôn tiên sinh sử dụng ngân châm đâm xuống bụng Bạch Ngọc Đường, nghe thấy tiếng rên đau đớn mơ hồ vẳng lại, Triển Chiêu cảm giác từng tấc lòng mình đều bị ghim đầy chông nhọn, ***g ngực quặn lên đau nhói
Một khắc vừa rồi, dẫu cho y đã cố gắng bảo vệ đứa nhỏ, song bởi không còn khí lực kiểm soát phương hướng và tốc độ, lúc y ngã xuống vẫn thấy bụng mình chấn động kịch liệt.
Lúc này trong bụng đau đớn như muốn nứt ra, xem ra đứa nhỏ đã bị tác động.
Bạch Ngọc Đường không khỏi khiếp sợ vạn phần, thai nhi đã hơn bảy tháng, nếu giờ bị động, chỉ e y sẽ…
Sinh non.
Dự cảm chẳng lành đột ngột lóe lên, thảng khắc, sợ hãi hòa cùng hối hận tràn dâng như sóng, đứa bé trong bụng mới chỉ trải qua vài ngày an ổn, sinh ra bây giờ liệu có sống nổi hay không?
Triển Chiêu nhìn thấy cảnh này, cõi lòng kinh hoảng nhức nhối, vội vàng lao tới, định bụng bế y lên giường.
Ai ngờ chỉ vừa vươn tay chạm tới, đã bị người nọ vận hết sức lực gạt ra, còn dùng một chút nội lực cuối cùng đánh hắn một chưởng, đồng thời giận dữ quát lên: “Đừng đụng vào ta… A…”
Mất đi lực đỡ của hắn, Bạch Ngọc Đường vốn đã vô lực giữ tư thế ngồi, cộng thêm phản lực từ một chưởng kia, khiến y lần nữa té ngã.
Y chỉ cảm thấy đau đớn trong bụng tăng gấp mấy lần, đau đến tức thở, một dòng nóng ấm chảy dọc hạ thân, y gắng khép chặt hai chân, thân người cuộn tròn, hi vọng có thể ngăn cản cơn đau trở dạ khủng khiếp. Có điều hiệu quả quá nhỏ, máu tươi mỗi lúc một nhiều, nhuốm đỏ một mảnh bạch y.
Triển Chiêu kinh hãi ngẩn người, biết rằng tình huống hết sức tệ hại, chính là sợ y tiếp tục giận dữ sẽ chịu thương tổn lớn hơn, vậy nên không dám đến gần. Nhưng cũng không thể để y nằm mãi ở đó, nhất thời tâm hoảng ý loạn, không biết nên làm thế nào cho phải.
Song giờ không phải là lúc để hắn do dự, Triển Chiêu cố gắng bình định tinh thần, cắn môi, nói khẽ: “Ngọc Đường, ngươi ráng chịu đựng một chút, ta sẽ đi tìm Công Tôn tiên sinh.” Hắn lao khỏi phòng, không quay đầu lại.
Chỉ một chốc sau, hắn dẫn theo Công Tôn tiên sinh quần áo xộc xệch trở về.
Bao đại nhân và Tứ giáo úy cũng bị tiếng gọi thất thanh cùng tiếp đập cửa dồn dập đánh thức, thấy hắn hoang mang lo sợ, hơi thở hỗn loạn, không hiểu đã có chuyện gì, cả bọn ngơ ngác chạy theo.
Bước chân vào phòng, nhìn thấy Bạch Ngọc Đường thống khổ ôm bụng nằm trên nền đất, máu đỏ loang thấm bạch y, không khỏi kinh hãi, nhanh chóng hợp lực đỡ y lên giường.
Công Tôn tiên sinh ngồi bên thăm dò mạch đập của y, bàn tay đặt lên thành bụng tròn đầy, nhè nhẹ ấn xuống, nhìn Bạch Ngọc Đường thân mình run rẩy, gương mặt trắng thêm vài phần, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, vội vàng thu tay.
Triển Chiêu vẫn đứng cách giường một trượng, chăm chú quan sát tình hình bên kia, nhìn thấy mọi người vây quanh Bạch Ngọc Đường chạy tới chạy lui, sợ y thấy mình sẽ lại nổi nóng, đành phải ngập ngừng đứng tít phía xa.
Mấy ngày ở nơi phòng nhỏ thôn qua, Triển Chiêu đã học từ Bạch cô nương rất nhiều kiến thức về việc mang thai, bởi vậy nhìn Bạch Ngọc Đường hiện giờ, hắn cũng mơ hồ đoán được phần nào.
Lúc này lại thấy Công Tôn tiên sinh biến sắc, chân mày cau chặt, tâm trí bỗng dưng rối bời, rốt cuộc không chịu đựng nổi, nhào tới nắm chặt cổ tay Công Tôn Sách, lo lắng hỏi nhỏ: “Tiên sinh, không lẽ Ngọc Đường sẽ, sẽ… Sinh non…” Hai chữ cuối cùng khó khăn rời miệng, hắn thật không muốn suy đoán của mình trở thành hiện thực.
Công Tôn lắc đầu, nặng nề đáp lời: “Hiện giờ chưa thể sinh được. Thân thể Bạch thiếu hiệp trong lúc mang thai không được bồi dưỡng đầy đủ, thai nhi phát triển chậm hơn so với bình thường, giả như cố tình sinh hạ, e rằng khó lòng sống sót. Hơn nữa…” Hơn nữa y mang song thai, ngã mạnh thế này, chỉ sợ…
Công Tôn Sách nói được nửa câu liền nuốt trở vào, bởi tay Triển Chiêu siết chặt tay ông, như muốn bóp nát xương cốt, đau đến không nói nên lời.
Triển Chiêu thấy ông muốn nói lại thôi, nghĩ Bạch Ngọc Đường đang gặp nguy hiểm, tâm tư càng thêm nhức nhối, vội vã van cầu: “Tiên sinh, xin ngài hãy cứu Ngọc Đường và hài tử, xin ngài…” Lời nói dần dần hóa thành tiếng nấc nghẹn ngào, chẳng còn nửa điểm khí phách Nam hiệp kiên cường quả cảm khi xưa.
Bạch Ngọc Đường quằn quại trên giường, tiếng rên ứ trong cuống họng, thoáng nghe Công Tôn tiên sinh nói đứa nhỏ khó bề toàn mệnh, ngoảnh đầu nhìn sang Triển Chiêu, mặt không đổi sắc, lạnh giọng: “Triển Chiêu, ngươi cút… Ta không muốn thấy… ngươi nữa… Ngươi… Cút đi…” Hài nhi này có bề gì, đều là do ngươi làm hại, Bạch gia gia hận ngươi cả đời. Dù y đã cố vận hết sức lực, song giọng nói vẫn đứt quãng, hư nhuyễn vô lực.
Triển Chiêu đau đớn khôn cùng, thương xót gọi tên: “Ngọc Đường… Ngươi đừng như vậy…” Thanh âm tựa như tiếng khóc ai oán.
Công Tôn tiên sinh trông nhìn hai người, cho dẫu không rõ đầu đuôi, nhưng nghĩ đến Bạch Ngọc Đường hiện giờ không thể chịu thêm bất kì kích động nào nữa, đành phải thở dài nói với Triển Chiêu: “Triển hộ vệ và mọi người ra ngoài hết đi, nhiều người xúm quanh, học trò không tiện chẩn trị.”
Ông thấy Triển Chiêu vẫn chưa an lòng, không muốn rời đi, bèn nói thêm: “Ngươi cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực giữ cho phụ tử bình an.”
Cuối cùng, ông không nói cho hắn biết chuyện kia, bởi Bạch Ngọc Đường dù mang song thai, cú ngã khi nãy đã làm một trong hai đứa bị thương rất nặng, chẳng rõ có thể sống sót đến ngày sinh ra hay không. Vậy nên tốt hơn là giữ im lặng, mai này nếu nó bình an chào đời, xem như tặng họ một niềm vui lớn, giả như bất hạnh… Khi đó đành phải nghĩ cách giấu diếm, dầu gì vẫn còn một đứa nhỏ khác, hi vọng có thể qua mắt khi họ đang chìm trong nỗi hoan hỉ.
Tuy rằng tước đoạt quyền để song thân biết nó tồn tại, đối với đứa bé có phần tàn nhẫn, nhưng nếu bây giờ gieo vào lòng họ hi vọng, rồi ông làm sao để họ chịu đựng nỗi đau mất con lần nữa.
Nhìn đến Triển Chiêu và những người khác đã lui ra ngoài, Công Tôn vươn tay kéo nhẹ bình phong, ngăn cách trong ngoài, sau đó cởi bỏ quần áo Bạch Ngọc Đường, lộ ra phần bụng cao tròn bên trong, bắt đầu châm cứu.
Ai nấy lo lắng không yên, túm tụm đứng cạnh bình phong trấn an Triển Chiêu.
Thế nhưng Triển Chiêu không còn lòng dạ nghe bọn họ nói, thi thoảng lơ đãng đáp lại vài câu, ánh mắt chăm chú dõi nhìn tình hình bên kia bình phong.
Nhìn thấy bóng tay Công Tôn tiên sinh sử dụng ngân châm đâm xuống bụng Bạch Ngọc Đường, nghe thấy tiếng rên đau đớn mơ hồ vẳng lại, Triển Chiêu cảm giác từng tấc lòng mình đều bị ghim đầy chông nhọn, ***g ngực quặn lên đau nhói