Nói đến vụ án, Bạch Ngọc Đường ban đầu còn có chút vướng mắc, sau thấy người trong Khai Phong Phủ không ai nhắc đến, cũng dần phai nhạt.
Kì thực y vốn không bận tâm đến chuyện của Phí Lương Nghĩa, một tên tiểu nhân như gã, hoàn toàn không lọt vào mắt Bạch gia gia. Ta đây đã từng kinh qua vô vàn sóng to gió lớn, đã giết vô số ác nhân, làm sao có thể lật thuyền vì một cửa cống nhỏ hẹp, làm sao có thể bỏ mình vì một tiểu tiểu *** tặc? Nếu như không phải Bao đại nhân nhắc tới việc này, chút nữa y đã quên sạch.
Đến khi Triển Chiêu cho biết chuyện đó nghiêm trọng, có thể nguy đến tính mạng thế nào, y bị lây nhiễm thái độ gấp gáp của hắn, nên mới kích động như vậy.
Nghĩ đến cả hai có lẽ đều là quan tâm tất loạn, Triển Chiêu lo lắng một phút nghĩa khí nhất thời sẽ làm hại y, còn y lại lo nếu như thật sự bị xử tội chết, đứa nhỏ trong bụng sẽ bị liên lụy, bởi thế y mới mất đi năng lực bình tĩnh phán đoán.
Kì thật có Bao đại nhân gương sáng thanh thiên ở đây, đại nhân cơ trí lãnh tĩnh, công chính vô tư, làm sao không minh oan nổi cho mình? Hơn nữa nếu ngay đại nhân cũng không tìm được biện pháp tra rõ vụ này, chắc chắn bọn họ đã sớm tìm mình tra hỏi manh mối, dù cho Triển Chiêu có nói với họ người là do tiểu nha đầu kia giết, chính mình chỉ nên xem như một nhân chứng quan trọng, y tin Bao đại nhân sẽ không bao giờ chưa hỏi qua mình đã vội định tội. Ông không hỏi tới, có thể sự tình đã được giải quyết ổn thỏa cũng nên.
Điều y lo nghĩ bây giờ, chính là mình ở Khai Phong Phủ đã hơn nửa tháng, Công Tôn tiên sinh cũng nói ông đã báo tin cho Hãm Không Đảo ngay ngày đầu tiên mình và Triển Chiêu trở về, nhưng sao giờ này đại tẩu vẫn chưa xuất hiện?
Bạch Ngọc Đường hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình, tuy rằng đứa bé tạm thời an toàn, nhưng bởi sự việc lần này, thân thể hao tổn cực độ của y lại thêm gánh nặng, với y thuật của Công Tôn tiên sinh, chỉ sợ cũng khó đảm bảo đứa nhỏ bình an chào đời.
Có điều y cũng không nghĩ quá nhiều, hẳn là ca ca đại tẩu đều đi tìm mình, trong trang không người nhận thư, dù gì từ giờ đến lúc đứa nhỏ ra đời vẫn còn khá nhiều thời gian, cùng lắm thì gửi thêm vào phong thư, bọn họ rồi sẽ nhận được.
Thế nhưng tâm trạng mọi người trong Khai Phong Phủ không có cách nào thoải mái như Bạch Ngọc Đường, hết thảy không nhắc đến chuyện vụ án là để khỏi kích động y, tránh xảy ra chuyện không hay, không phải thật sự vô sự.
Thậm chí Bao đại nhân cũng không lần được đầu mối, hết đường xoay xở. Dù ông tin tưởng Bạch Ngọc Đường sẽ không vô cớ giết người, hiển nhiên không thể để y chịu oan, song dẫu có thể chứng minh chuyện Phí Lương Nghĩa gian ***, Bạch Ngọc Đường là vì dân trừ hại, có điều vụ án phát sinh khi Lâm cô nương đã chết, động thái giết người của Bạch Ngọc Đường khó có thể cho là vì cứu người, trừ phi kẻ bị y giết còn có hành vi bạo lực đối với thi thể nữ tử, bằng không hành động của y vẫn là quá đáng, cho dù miễn được tội chết, song vẫn mang vạ vào thân.
Y vừa trải qua một lần đại nạn, thân thể suy yếu, nếu như lúc này lại phải trải qua nỗi khổ lao ngục, e là đứa nhỏ khó lòng bảo toàn.
Bao Chửng đối với Triển Chiêu hệt như phụ tử, tự nhiên ông cũng yêu thương con hắn như cháu ruột mình, sao đành để mất nó đây? Bởi thế ông không ngần ngại vi phạm nguyên tắc chấp pháp công bằng tuyệt không thiên vị xưa nay, đem vụ án kia dìm xuống.
Vốn định kéo dài việc này tới khi Bạch Ngọc Đường sinh nở xong xuôi, đợi khi thân thể của y tốt hơn rồi mới tiếp tục thẩm vấn. Triển hộ vệ nói y không giết người, ông tin Triển hộ vệ không phải hạng người thiên vị bao che khuyết điểm, lúc đó chỉ cần nghĩ cách để Bạch Ngọc Đường nói ra tung tích Bạch Nhị Nha, có lẽ chân tướng sẽ được phơi trần.
Nhưng nào ai ngờ nhà dột lại gặp mưa liên miên, chẳng bao lâu sau sự tình phát sinh tai biến… chuyện này không rõ tại sao lại lọt đến tai Thái hậu.
Tất cả đều rất bối rối, chẳng qua chỉ là vụ án ở nơi thôn dã, cớ gì Thái hậu ở chốn thâm cung, nhiều năm không bàn chính sự lại biết?
Ngày đó Bao đại nhân bị triệu vào cung nghị sự, khi ông vừa về đến phủ, Triển Chiêu vội vã hỏi thăm tình hình.
Hỏi ra mới biết, thì ra tổ phụ Phí Lương Nghĩa trước lúc tiên hoàng đăng cơ từng làm Thái phó Thái tử, trong nhà mấy đời độc đinh, dù Phí thái phó tạ thế đã lâu, song với tiên hoàng từng có chút nghĩa thầy trò, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, vậy nên Thái hậu không chỉ yêu cầu tra rõ vụ án, mà còn mệnh lệnh nhất định phải trừng trị hung phạm một cách thích đáng.
Nghe thấy mấy chữ “Trừng trị thích đáng”, đầu óc Triển Chiêu thoáng chốc nổi dâng sấm sét. Bất kể thế nào, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Ngọc Đường rơi vào chỗ chết. Mặc kệ Ngọc Đường có oán có hận, hắn phải ép y nói ra sự thật mới thôi.
Đang định lao về phòng mình, lại bị Bao đại nhân vươn tay ngăn cản: “Triển hộ vệ, bình tĩnh, bình tĩnh.”
Cõi lòng Triển Chiêu như có lửa đốt, bình tĩnh sao được? Kẻ chưa bao giờ nguyện ý để cho người khác lo lắng vì mình như hắn cũng không ghìm được lộ ra bộ dạng bất lực trước mặt Bao đại nhân, nôn nóng la lên: “Đại nhân, việc này liên quan đến tính mạng Ngọc Đường, thuộc hạ thật sự… thật sự không thể bình tĩnh.”
Bao Chửng rất hiểu nỗi lo của hắn, bởi ông cũng đang nếm trải. Chính là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, lúc này so với Triển Chiêu ông vẫn tỉnh táo hơn nhiều, bèn hỏi lại hắn: “Với hiểu biết của ngươi về Bạch thiếu hiệp, việc y đã không muốn nói, ngươi cứ cố tình cưỡng ép, liệu y sẽ chịu thua sao?”
Triển Chiêu bất chợt ngây người, đúng vậy, nếu Ngọc Đường không chịu nói, có thể ép y được ư? Hắn đã một lần làm hại Ngọc Đường suýt nữa mất đi hài tử, đến giờ vẫn chưa tha thứ cho mình, giờ thêm lần nữa, thân thể Ngọc Đường làm sao chịu nổi? Vả lại nếu y muốn nói đã sớm nói rồi, cần gì đợi đến hôm nay?
Bao Chửng dõi nhìn vẻ mặt đau khổ tuyệt vọng của hắn, cũng là đau lòng khó nhịn, hạ giọng an ủi: “Triển hộ vệ, ngươi đừng lo âu quá mức, còn nước còn tát, Bạch thiếu hiệp từng cứu Thái tử, mạo hiểm tính mạng vào Trùng Tiêu lâu lấy được Minh thư mưu phản của Tương Dương Vương, lập hai kì công kinh thế. Dù cho thật sự phạm vào tội chết, công lao cũng đủ để y gán tội.”
Hiện giờ chắc chỉ còn có cách đó, Thái hậu phân phó như thế, án này không thể không làm, nếu cố kéo dài thời gian, Thái hậu trách ông phá án bất lực, chuyển giao vụ án cho người khác xử lí, sẽ càng bất lợi cho Bạch Ngọc Đường.
Có điều thời gian gấp gáp, họ lại không tìm thấy Bạch cô nương chứng minh Bạch Ngọc Đường trong sạch, hơn nữa giả như Bạch Ngọc Đường một mực khăng khăng người do mình giết, thì dù bọn họ có tìm được Bạch cô nương cũng khó đảm bảo sẽ cứu được y, bởi vì vật chứng trước sau khó lòng thuyết phục bằng nhân chứng, cộng thêm hung khí giết người đích thực là Họa Ảnh của Bạch Ngọc Đường.
Việc đến nước này, chắc ông đành phải tiến cung diện thánh, thỉnh cầu Hoàng thượng khai ân, hi vọng Hoàng thượng niệm tình hoãn lại vụ án thêm một thời gian, để ông suy tính kế khác.
Triển Chiêu hiểu rõ đại nhân hao tâm tổn trí vì Bạch Ngọc Đường, trong lòng càng thêm cảm kích vô vàn, nghe ông nói vậy, cũng tạm yên lòng, không nỡ khiến Bao đại nhân lo nghĩ vì mình, bèn cảm tạ ông: “Đã làm đại nhân tổn hao trí lực, thuộc hạ đa tạ đại nhân.”
“Triển hộ vệ không cần khách khí, nếu như không còn việc khác, ngươi hãy trở về thăm nom Bạch thiếu hiệp là hơn.” Bao Chửng còn định bàn bạc với Công Tôn Sách một chút, không muốn để cho Triển Chiêu nghe được, cho nên nhân tiện bảo hắn lui ra.
Triển Chiêu ôm quyền hành lễ: “Thuộc hạ xin được cáo lui.” Dứt lời, xoay người rời đi.
Bao Chửng và Công Tôn Sách bàn thảo hồi lâu, vẫn không tìm được kế sách đột phá.
Cảm thấy sự tình không nên chậm trễ, hôm sau Bao Chửng vội vàng tiến cung…
Kì thực y vốn không bận tâm đến chuyện của Phí Lương Nghĩa, một tên tiểu nhân như gã, hoàn toàn không lọt vào mắt Bạch gia gia. Ta đây đã từng kinh qua vô vàn sóng to gió lớn, đã giết vô số ác nhân, làm sao có thể lật thuyền vì một cửa cống nhỏ hẹp, làm sao có thể bỏ mình vì một tiểu tiểu *** tặc? Nếu như không phải Bao đại nhân nhắc tới việc này, chút nữa y đã quên sạch.
Đến khi Triển Chiêu cho biết chuyện đó nghiêm trọng, có thể nguy đến tính mạng thế nào, y bị lây nhiễm thái độ gấp gáp của hắn, nên mới kích động như vậy.
Nghĩ đến cả hai có lẽ đều là quan tâm tất loạn, Triển Chiêu lo lắng một phút nghĩa khí nhất thời sẽ làm hại y, còn y lại lo nếu như thật sự bị xử tội chết, đứa nhỏ trong bụng sẽ bị liên lụy, bởi thế y mới mất đi năng lực bình tĩnh phán đoán.
Kì thật có Bao đại nhân gương sáng thanh thiên ở đây, đại nhân cơ trí lãnh tĩnh, công chính vô tư, làm sao không minh oan nổi cho mình? Hơn nữa nếu ngay đại nhân cũng không tìm được biện pháp tra rõ vụ này, chắc chắn bọn họ đã sớm tìm mình tra hỏi manh mối, dù cho Triển Chiêu có nói với họ người là do tiểu nha đầu kia giết, chính mình chỉ nên xem như một nhân chứng quan trọng, y tin Bao đại nhân sẽ không bao giờ chưa hỏi qua mình đã vội định tội. Ông không hỏi tới, có thể sự tình đã được giải quyết ổn thỏa cũng nên.
Điều y lo nghĩ bây giờ, chính là mình ở Khai Phong Phủ đã hơn nửa tháng, Công Tôn tiên sinh cũng nói ông đã báo tin cho Hãm Không Đảo ngay ngày đầu tiên mình và Triển Chiêu trở về, nhưng sao giờ này đại tẩu vẫn chưa xuất hiện?
Bạch Ngọc Đường hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình, tuy rằng đứa bé tạm thời an toàn, nhưng bởi sự việc lần này, thân thể hao tổn cực độ của y lại thêm gánh nặng, với y thuật của Công Tôn tiên sinh, chỉ sợ cũng khó đảm bảo đứa nhỏ bình an chào đời.
Có điều y cũng không nghĩ quá nhiều, hẳn là ca ca đại tẩu đều đi tìm mình, trong trang không người nhận thư, dù gì từ giờ đến lúc đứa nhỏ ra đời vẫn còn khá nhiều thời gian, cùng lắm thì gửi thêm vào phong thư, bọn họ rồi sẽ nhận được.
Thế nhưng tâm trạng mọi người trong Khai Phong Phủ không có cách nào thoải mái như Bạch Ngọc Đường, hết thảy không nhắc đến chuyện vụ án là để khỏi kích động y, tránh xảy ra chuyện không hay, không phải thật sự vô sự.
Thậm chí Bao đại nhân cũng không lần được đầu mối, hết đường xoay xở. Dù ông tin tưởng Bạch Ngọc Đường sẽ không vô cớ giết người, hiển nhiên không thể để y chịu oan, song dẫu có thể chứng minh chuyện Phí Lương Nghĩa gian ***, Bạch Ngọc Đường là vì dân trừ hại, có điều vụ án phát sinh khi Lâm cô nương đã chết, động thái giết người của Bạch Ngọc Đường khó có thể cho là vì cứu người, trừ phi kẻ bị y giết còn có hành vi bạo lực đối với thi thể nữ tử, bằng không hành động của y vẫn là quá đáng, cho dù miễn được tội chết, song vẫn mang vạ vào thân.
Y vừa trải qua một lần đại nạn, thân thể suy yếu, nếu như lúc này lại phải trải qua nỗi khổ lao ngục, e là đứa nhỏ khó lòng bảo toàn.
Bao Chửng đối với Triển Chiêu hệt như phụ tử, tự nhiên ông cũng yêu thương con hắn như cháu ruột mình, sao đành để mất nó đây? Bởi thế ông không ngần ngại vi phạm nguyên tắc chấp pháp công bằng tuyệt không thiên vị xưa nay, đem vụ án kia dìm xuống.
Vốn định kéo dài việc này tới khi Bạch Ngọc Đường sinh nở xong xuôi, đợi khi thân thể của y tốt hơn rồi mới tiếp tục thẩm vấn. Triển hộ vệ nói y không giết người, ông tin Triển hộ vệ không phải hạng người thiên vị bao che khuyết điểm, lúc đó chỉ cần nghĩ cách để Bạch Ngọc Đường nói ra tung tích Bạch Nhị Nha, có lẽ chân tướng sẽ được phơi trần.
Nhưng nào ai ngờ nhà dột lại gặp mưa liên miên, chẳng bao lâu sau sự tình phát sinh tai biến… chuyện này không rõ tại sao lại lọt đến tai Thái hậu.
Tất cả đều rất bối rối, chẳng qua chỉ là vụ án ở nơi thôn dã, cớ gì Thái hậu ở chốn thâm cung, nhiều năm không bàn chính sự lại biết?
Ngày đó Bao đại nhân bị triệu vào cung nghị sự, khi ông vừa về đến phủ, Triển Chiêu vội vã hỏi thăm tình hình.
Hỏi ra mới biết, thì ra tổ phụ Phí Lương Nghĩa trước lúc tiên hoàng đăng cơ từng làm Thái phó Thái tử, trong nhà mấy đời độc đinh, dù Phí thái phó tạ thế đã lâu, song với tiên hoàng từng có chút nghĩa thầy trò, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, vậy nên Thái hậu không chỉ yêu cầu tra rõ vụ án, mà còn mệnh lệnh nhất định phải trừng trị hung phạm một cách thích đáng.
Nghe thấy mấy chữ “Trừng trị thích đáng”, đầu óc Triển Chiêu thoáng chốc nổi dâng sấm sét. Bất kể thế nào, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Ngọc Đường rơi vào chỗ chết. Mặc kệ Ngọc Đường có oán có hận, hắn phải ép y nói ra sự thật mới thôi.
Đang định lao về phòng mình, lại bị Bao đại nhân vươn tay ngăn cản: “Triển hộ vệ, bình tĩnh, bình tĩnh.”
Cõi lòng Triển Chiêu như có lửa đốt, bình tĩnh sao được? Kẻ chưa bao giờ nguyện ý để cho người khác lo lắng vì mình như hắn cũng không ghìm được lộ ra bộ dạng bất lực trước mặt Bao đại nhân, nôn nóng la lên: “Đại nhân, việc này liên quan đến tính mạng Ngọc Đường, thuộc hạ thật sự… thật sự không thể bình tĩnh.”
Bao Chửng rất hiểu nỗi lo của hắn, bởi ông cũng đang nếm trải. Chính là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, lúc này so với Triển Chiêu ông vẫn tỉnh táo hơn nhiều, bèn hỏi lại hắn: “Với hiểu biết của ngươi về Bạch thiếu hiệp, việc y đã không muốn nói, ngươi cứ cố tình cưỡng ép, liệu y sẽ chịu thua sao?”
Triển Chiêu bất chợt ngây người, đúng vậy, nếu Ngọc Đường không chịu nói, có thể ép y được ư? Hắn đã một lần làm hại Ngọc Đường suýt nữa mất đi hài tử, đến giờ vẫn chưa tha thứ cho mình, giờ thêm lần nữa, thân thể Ngọc Đường làm sao chịu nổi? Vả lại nếu y muốn nói đã sớm nói rồi, cần gì đợi đến hôm nay?
Bao Chửng dõi nhìn vẻ mặt đau khổ tuyệt vọng của hắn, cũng là đau lòng khó nhịn, hạ giọng an ủi: “Triển hộ vệ, ngươi đừng lo âu quá mức, còn nước còn tát, Bạch thiếu hiệp từng cứu Thái tử, mạo hiểm tính mạng vào Trùng Tiêu lâu lấy được Minh thư mưu phản của Tương Dương Vương, lập hai kì công kinh thế. Dù cho thật sự phạm vào tội chết, công lao cũng đủ để y gán tội.”
Hiện giờ chắc chỉ còn có cách đó, Thái hậu phân phó như thế, án này không thể không làm, nếu cố kéo dài thời gian, Thái hậu trách ông phá án bất lực, chuyển giao vụ án cho người khác xử lí, sẽ càng bất lợi cho Bạch Ngọc Đường.
Có điều thời gian gấp gáp, họ lại không tìm thấy Bạch cô nương chứng minh Bạch Ngọc Đường trong sạch, hơn nữa giả như Bạch Ngọc Đường một mực khăng khăng người do mình giết, thì dù bọn họ có tìm được Bạch cô nương cũng khó đảm bảo sẽ cứu được y, bởi vì vật chứng trước sau khó lòng thuyết phục bằng nhân chứng, cộng thêm hung khí giết người đích thực là Họa Ảnh của Bạch Ngọc Đường.
Việc đến nước này, chắc ông đành phải tiến cung diện thánh, thỉnh cầu Hoàng thượng khai ân, hi vọng Hoàng thượng niệm tình hoãn lại vụ án thêm một thời gian, để ông suy tính kế khác.
Triển Chiêu hiểu rõ đại nhân hao tâm tổn trí vì Bạch Ngọc Đường, trong lòng càng thêm cảm kích vô vàn, nghe ông nói vậy, cũng tạm yên lòng, không nỡ khiến Bao đại nhân lo nghĩ vì mình, bèn cảm tạ ông: “Đã làm đại nhân tổn hao trí lực, thuộc hạ đa tạ đại nhân.”
“Triển hộ vệ không cần khách khí, nếu như không còn việc khác, ngươi hãy trở về thăm nom Bạch thiếu hiệp là hơn.” Bao Chửng còn định bàn bạc với Công Tôn Sách một chút, không muốn để cho Triển Chiêu nghe được, cho nên nhân tiện bảo hắn lui ra.
Triển Chiêu ôm quyền hành lễ: “Thuộc hạ xin được cáo lui.” Dứt lời, xoay người rời đi.
Bao Chửng và Công Tôn Sách bàn thảo hồi lâu, vẫn không tìm được kế sách đột phá.
Cảm thấy sự tình không nên chậm trễ, hôm sau Bao Chửng vội vàng tiến cung…