Ở Khai Phong Phủ, được Công Tôn Sách và Bạch Nhị Nha dốc lòng chăm sóc, thân thể Bạch Ngọc Đường dần dần khá lên, khiến cho ai nấy đều rất vui mừng.
Nhưng ở trong phòng tĩnh dưỡng suốt một tháng trời, người nhẫn nại mấy cũng muốn phát điên lên được. Bạch Ngọc Đường thấy mình đã khỏe hơn hẳn, có ý ra ngoài đi dạo.
Hai vị thầy thuốc thấy y khôi phục không tồi, hơn nữa ngày sinh mỗi lúc một gần, hẳn nên để y vận động nhiều hơn một chút, như vậy mới tốt cho cả y và đứa nhỏ, lúc sinh nở cũng dễ dàng hơn.
Có điều Bạch Ngọc Đường mang thai đã gần chín tháng, phần bụng lớn hơn rất nhiều so với sản phụ đủ tháng, muốn rời khỏi phủ là chuyện không thể, chỉ đành giúp y dạo quanh hoa viên ở hậu viện Khai Phong Phủ một lát.
Hậu viện Khai Phong Phủ không lớn, phần lớn đều là các loại hoa cỏ bình thường, không có danh hoa kì thảo, hơn nữa lúc nào đã sắp lập thu, tuy rằng thời tiết vẫn rất oi bức, song vì đã hết mùa hoa, khắp sân cơ hồ đều phủ một sắc xanh đậm đặc, vậy nên khi một gốc hoa màu trắng nép ở góc tường đột ngột xuất hiện giữa bức màn xanh, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng dồn về đó.
Trong lùm cây cao quá đầu người, những đóa hoa nhỏ li ti đua nở, cánh hoa trắng thuần một sắc, tầng tầng lớp lớp cánh hoa hình tim đan xen chồng chất, hệt như một trái tú cầu trắng muốt thi thoảng lắc lư theo gió. Vẻ ngoài không có nét kiều mị mê người của hoa hồng, càng không có vẻ sang quý diễm lệ của mẫu đơn, thế nhưng lại khiến người xem cảm thấy trong lành tinh sạch, linh động tự nhiên. Dường như mảnh trắng thuần khiết đó dù nở giữa vạn bụi hoa, cũng tuyệt không bị ánh mắt mọi người bỏ quên.
Bạch Ngọc Đường dõi nhìn cụm hoa phía xa, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác quen thuộc, thân thể dường như theo bản năng tiến về hướng gốc tường vi.
Có lẽ bởi đang mang thai, những đường cong trên gương mặt Bạch Ngọc Đường trở nên nhu hòa hơn xưa rất nhiều, mặc dầu bớt đi đôi phần khí thế cương dương, song khi đứng bên mạt trắng tinh lành kia, thực sự vô cùng hài hòa, hệt như bước ra từ trong tranh vẽ, khiến Công Tôn Sách và Bạch Nhị Nha bất chợt ngẩn người.
Bạch Ngọc Đường vươn tay muốn ngắt lấy một đóa hoa, lại không chú ý dưới đài hoa có vài chiếc gai bé xíu, kết quả bị gai cắt phải ngón tay, một giọt đỏ tươi nhất thời ứa trên đầu ngón, rơi xuống cánh hoa, chầm chậm chảy vào nhụy hoa…
Nhưng Bạch Ngọc Đường không bởi vậy mà sinh ra chán ghét, ngược lại càng thêm yêu mến, thậm chí cảm thấy hoa này rất giống với y.
Ý nghĩ như vậy nảy sinh làm Bạch Ngọc Đường giật mình, y đường đường là nam nhi bảy thước, võ công cao cường, toàn thân không có vẻ gì nữ tính, trước giờ chưa từng có ai dám so sánh y với hoa với lá, nếu có đi nữa, e rằng cũng sớm bị y cho tiêu luôn rồi. Dù hiện giờ y bụng mang dạ chửa, cũng đâu có liên quan gì đến mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ vẫn dùng để hình dung nữ tử?
Để không tiếp tục nảy ra ý tưởng kì quái nào đó, Bạch Ngọc Đường quay qua nhìn Công Tôn Sách, hỏi, “Công Tôn tiên sinh, hoa này tên gì?”
“Hoa này tên là… Bạch Ngọc Đường.” Công Tôn Sách ngập ngừng một chút, rốt cuộc vẫn nói tên hoa.
Tên hoa như vậy, chắc chắn ông không cần nói hoa này là do ai trồng. Chỉ là tâm tình Bạch thiếu hiệp gần đây không tệ, có lẽ chấp niệm đối với cái chết của người kia đã được cởi bỏ phần nào.
Bạch Ngọc Đường nghe được tên hoa, hơi hơi sững sờ một chốc, sau đó nhanh chóng ổn định tinh thần, quay lại nhìn khóm hoa kia, thì thào: “Mèo con nhà ngươi, to gan thật đấy, dám so Bạch gia gia với hoa, ít lâu nữa chúng ta gặp lại, Ngũ gia ta nhất định không tha cho ngươi.” Tuy y nói thế, gương mặt lại gợn khóe cười thản nhiên.
Cuối cùng y cũng hiểu được, cụm hoa kia giống mình ở điểm nào, không phải ý niệm, mà là cảm giác do nó mang lại.
Công Tôn Sách thấy y không lộ vẻ khổ sở, tâm tư có phần buông lỏng, nói ra chuyện mình thắc mắc nãy giờ: “Thật là kì lạ, kì thật hoa đã qua hơn hai tháng trước, không biết tại sao hôm nay lại nở lần nữa?”
Bạch Ngọc Đường không chút ngạc nhiên, bàn tay mân mê cánh hoa trắng mướt, si ngốc nhìn hoa mà nói: “Mèo con, là ngươi đúng không? Ngươi đi hơn một tháng rồi, có phải ngươi rất nhớ ta, cho nên về đây thăm ta và con?”
Âm giọng người nói bình đạm như nước, nhưng lại khiến cho người nghe chua xót, đối mặt với cảnh sinh ly tử biệt cùng người mình hết mực yêu thương, y có thực kiên cường như những gì y biểu hiện chăng?
Tiểu cô nương bên cạnh bùi ngùi khôn nguôi, vội nói: “Ngọc Đường ca ca, hoa này đẹp quá, nếu như huynh thích, chi bằng hái về một ít để ở phòng, trong phòng đặt chút cây cỏ mới có lợi cho thân thể huynh.” Nếu không tìm lời để nói, chỉ sợ Bạch Ngọc Đường chưa khóc, nàng đã khóc mất rồi.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, nói: “Bỏ đi, người trồng hoa mất bao công vun xới, hái về rất đáng tiếc.”
Nhưng ở trong phòng tĩnh dưỡng suốt một tháng trời, người nhẫn nại mấy cũng muốn phát điên lên được. Bạch Ngọc Đường thấy mình đã khỏe hơn hẳn, có ý ra ngoài đi dạo.
Hai vị thầy thuốc thấy y khôi phục không tồi, hơn nữa ngày sinh mỗi lúc một gần, hẳn nên để y vận động nhiều hơn một chút, như vậy mới tốt cho cả y và đứa nhỏ, lúc sinh nở cũng dễ dàng hơn.
Có điều Bạch Ngọc Đường mang thai đã gần chín tháng, phần bụng lớn hơn rất nhiều so với sản phụ đủ tháng, muốn rời khỏi phủ là chuyện không thể, chỉ đành giúp y dạo quanh hoa viên ở hậu viện Khai Phong Phủ một lát.
Hậu viện Khai Phong Phủ không lớn, phần lớn đều là các loại hoa cỏ bình thường, không có danh hoa kì thảo, hơn nữa lúc nào đã sắp lập thu, tuy rằng thời tiết vẫn rất oi bức, song vì đã hết mùa hoa, khắp sân cơ hồ đều phủ một sắc xanh đậm đặc, vậy nên khi một gốc hoa màu trắng nép ở góc tường đột ngột xuất hiện giữa bức màn xanh, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng dồn về đó.
Trong lùm cây cao quá đầu người, những đóa hoa nhỏ li ti đua nở, cánh hoa trắng thuần một sắc, tầng tầng lớp lớp cánh hoa hình tim đan xen chồng chất, hệt như một trái tú cầu trắng muốt thi thoảng lắc lư theo gió. Vẻ ngoài không có nét kiều mị mê người của hoa hồng, càng không có vẻ sang quý diễm lệ của mẫu đơn, thế nhưng lại khiến người xem cảm thấy trong lành tinh sạch, linh động tự nhiên. Dường như mảnh trắng thuần khiết đó dù nở giữa vạn bụi hoa, cũng tuyệt không bị ánh mắt mọi người bỏ quên.
Bạch Ngọc Đường dõi nhìn cụm hoa phía xa, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác quen thuộc, thân thể dường như theo bản năng tiến về hướng gốc tường vi.
Có lẽ bởi đang mang thai, những đường cong trên gương mặt Bạch Ngọc Đường trở nên nhu hòa hơn xưa rất nhiều, mặc dầu bớt đi đôi phần khí thế cương dương, song khi đứng bên mạt trắng tinh lành kia, thực sự vô cùng hài hòa, hệt như bước ra từ trong tranh vẽ, khiến Công Tôn Sách và Bạch Nhị Nha bất chợt ngẩn người.
Bạch Ngọc Đường vươn tay muốn ngắt lấy một đóa hoa, lại không chú ý dưới đài hoa có vài chiếc gai bé xíu, kết quả bị gai cắt phải ngón tay, một giọt đỏ tươi nhất thời ứa trên đầu ngón, rơi xuống cánh hoa, chầm chậm chảy vào nhụy hoa…
Nhưng Bạch Ngọc Đường không bởi vậy mà sinh ra chán ghét, ngược lại càng thêm yêu mến, thậm chí cảm thấy hoa này rất giống với y.
Ý nghĩ như vậy nảy sinh làm Bạch Ngọc Đường giật mình, y đường đường là nam nhi bảy thước, võ công cao cường, toàn thân không có vẻ gì nữ tính, trước giờ chưa từng có ai dám so sánh y với hoa với lá, nếu có đi nữa, e rằng cũng sớm bị y cho tiêu luôn rồi. Dù hiện giờ y bụng mang dạ chửa, cũng đâu có liên quan gì đến mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ vẫn dùng để hình dung nữ tử?
Để không tiếp tục nảy ra ý tưởng kì quái nào đó, Bạch Ngọc Đường quay qua nhìn Công Tôn Sách, hỏi, “Công Tôn tiên sinh, hoa này tên gì?”
“Hoa này tên là… Bạch Ngọc Đường.” Công Tôn Sách ngập ngừng một chút, rốt cuộc vẫn nói tên hoa.
Tên hoa như vậy, chắc chắn ông không cần nói hoa này là do ai trồng. Chỉ là tâm tình Bạch thiếu hiệp gần đây không tệ, có lẽ chấp niệm đối với cái chết của người kia đã được cởi bỏ phần nào.
Bạch Ngọc Đường nghe được tên hoa, hơi hơi sững sờ một chốc, sau đó nhanh chóng ổn định tinh thần, quay lại nhìn khóm hoa kia, thì thào: “Mèo con nhà ngươi, to gan thật đấy, dám so Bạch gia gia với hoa, ít lâu nữa chúng ta gặp lại, Ngũ gia ta nhất định không tha cho ngươi.” Tuy y nói thế, gương mặt lại gợn khóe cười thản nhiên.
Cuối cùng y cũng hiểu được, cụm hoa kia giống mình ở điểm nào, không phải ý niệm, mà là cảm giác do nó mang lại.
Công Tôn Sách thấy y không lộ vẻ khổ sở, tâm tư có phần buông lỏng, nói ra chuyện mình thắc mắc nãy giờ: “Thật là kì lạ, kì thật hoa đã qua hơn hai tháng trước, không biết tại sao hôm nay lại nở lần nữa?”
Bạch Ngọc Đường không chút ngạc nhiên, bàn tay mân mê cánh hoa trắng mướt, si ngốc nhìn hoa mà nói: “Mèo con, là ngươi đúng không? Ngươi đi hơn một tháng rồi, có phải ngươi rất nhớ ta, cho nên về đây thăm ta và con?”
Âm giọng người nói bình đạm như nước, nhưng lại khiến cho người nghe chua xót, đối mặt với cảnh sinh ly tử biệt cùng người mình hết mực yêu thương, y có thực kiên cường như những gì y biểu hiện chăng?
Tiểu cô nương bên cạnh bùi ngùi khôn nguôi, vội nói: “Ngọc Đường ca ca, hoa này đẹp quá, nếu như huynh thích, chi bằng hái về một ít để ở phòng, trong phòng đặt chút cây cỏ mới có lợi cho thân thể huynh.” Nếu không tìm lời để nói, chỉ sợ Bạch Ngọc Đường chưa khóc, nàng đã khóc mất rồi.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, nói: “Bỏ đi, người trồng hoa mất bao công vun xới, hái về rất đáng tiếc.”