Đêm khuya, bên tường viện Khai Phong Phủ đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu lam. Nhẹ nhàng phi thân, người đó phóng qua đầu tường, tiến vào trong viện, chỉ nghe mũi chân hắn chạm xuống đất, dưới chân tựa như có gió, không thấy nửa điểm tiếng vang, có thể nhận thấy khinh công của người nọ cực tốt, vài bước đã tiến đến nội viện, cũng là nơi ở của nhóm quan sai Khai Phong Phủ.
Người nọ tới trước cửa gian phòng nằm sâu trong góc phía Đông, khẽ khàng đẩy cửa đi vào.
Phòng này trước kia là phòng của Khai Phong Phủ tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, còn giờ người đang ở đây chính là người mà Triển Chiêu yêu nhất và đứa nhỏ sắp chào đời của bọn họ.
“Ngọc Đường, Ngọc Đường…” Người nọ lặng lẽ đi tới bên giường Bạch Ngọc Đường, trong lòng liên tục lẩm nhẩm cái tên không biết đã gọi bao nhiêu lần trong giấc mộng, lại thủy chung không dám gọi thành tiếng.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy người suốt một tháng nay ngày nhớ đêm mong, âu lo khắc khoải, dõi nhìn vẻ mặt khi ngủ bình hòa an ổn, sắc diện khỏe mạnh hồng hào, tâm tư căng thẳng mới hơi nơi lỏng.
Nội lực của hắn đã sớm khôi phục, đoạn đối thoại ban ngày của Hoàng thượng và Thái tử, tuy hắn không nghe được phần sau, nhưng câu đầu tiên của tiểu Thái tử hắn nghe rất rõ: Triển hộ vệ qua đời?
Lúc trước Triển Chiêu lo lắng Bạch Ngọc Đường sẽ hoài nghi việc mình đột nhiên biến mất, vậy nên hắn mới mượn cớ sợ mọi người trong Khai Phong Phủ lo lắng, muốn gặp Bao đại nhân để báo tin mình vẫn bình an, nhân tiện thương lượng với đại nhân để ông nói dối Ngọc Đường, giúp mình nghĩ xem có đối sách khác hay không. Song Hoàng thượng không đồng ý, mà nói ngài đã thông báo với Bao đại nhân, ông cũng chấp thuận rồi.
Khi đó hắn thấy kì quái vô cùng, tại sao Bao đại nhân dễ dàng bằng lòng để Hoàng thượng làm ra chuyện hoang đường làm nhục quốc thể như thế, không ngờ Hoàng thượng lại dùng cái chết khiến mình hoàn toàn biến mất, danh chính ngôn thuận giấu kín mình ở thâm cung.
Nhưng Triển Chiêu lúc ấy hầu như không rảnh nghĩ xem Hoàng thượng làm cho mình “Chết” thế nào, đầu óc hắn chỉ nghĩ đến một chuyện, sau khi Ngọc Đường nghe tin mình chết, liệu có chịu nổi hay không?
Lo âu mãnh liệt hòa với nhớ nhung nén tận đáy lòng trong khoảnh khắc hoàn toàn bùng phát. Hắn phải gặp Ngọc Đường. Chỉ cần nhìn qua một chút cũng được. Hắn phải thấy y và đứa nhỏ bình an vô sự.
Hiện giờ đã gặp được rồi, thật may… Ngọc Đường vẫn kiên cường… Thật may… Ngọc Đường và đứa nhỏ vẫn bình yên.
Nhưng là nếu như Ngọc Đường đã không việc gì, vậy cứ xem như hắn đã chết đi.
“Ngọc Đường, Triển Chiêu thực xin lỗi ngươi… Triển Chiêu không thể đáp ứng lời hứa với ngươi, cũng không thể cho ngươi hạnh phúc, Triển Chiêu kiếp này chỉ đành phụ ngươi. Song ta vẫn muốn ngươi biết, bất kể thân thể Triển Chiêu có ở chỗ nào, tấm lòng của ta với ngươi vĩnh viễn không thay đổi.”
“Nhi tử, phụ thân thực xin lỗi con, không thể nhìn con sinh ra, nuôi con khôn lớn, con phải nghe lời phụ thân Ngọc Đường, phải thực hiếu thuận, biết không?’
Keng…
Thanh âm gì vậy?
Triển Chiêu nghe tiếng nhìn lại, hóa ra chính là Cự Khuyết của mình.
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường xoay nghiêng mà ngủ, trong cơn mộng mị, hai tay vẫn siết thật chặt Cự Khuyết, như thể đang nắm trong tay trân bảo quý giá nhất thế gian này.
Khóe mắt Triển Chiêu đột nhiên nóng rát, màn đêm yên tĩnh vắng lặng, chợt nhiên có tiếng nước giọt trên nền đất.
Thì ra… Suốt một tháng này, Ngọc Đường chống đỡ như thế…
“Cám ơn ngươi. Sau này ta kính nhờ ngươi tiếp tục thay ta bảo vệ hai người đó.”
…
Đêm ấy, Bạch Ngọc Đường ngủ rất say, bởi y nằm mơ một giấc mơ rất đẹp.
Trong mơ, mèo con của y thật sự sống lại, mỗi người dắt theo một đứa nhỏ đáng yêu, cả nhà bốn khẩu chơi đùa ở hoa viên Khai Phong Phủ.
Hai đứa bé vụng về học theo Triển Chiêu bón phân, tưới nước cho gốc Bạch Ngọc Đường nơi góc hoa viên, cả người lem nhem bùn đất.
Sau đó Triển Chiêu mỉm cười ngồi xuống, dịu dàng giúp hai tượng đất nhỏ lau đi vết bùn trên mặt, trên tay, thế nhưng hai nhi tử bướng bỉnh lại không chịu phối hợp, chính mình nhếch nhác đã đành, còn bôi bẩn cả Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường nhìn phụ tử ba người lấm lem thảm hại, không khỏi bật cười ha hả.
Bọn nhỏ trông thấy chỉ có Ngọc Đường phụ thân là còn sạch sẽ, hết sức bất mãn chạy tới, bốn bàn tay nhỏ xíu cùng vươn ra, với lên góc áo y, giọng nói non nớt trong trẻo: “Ngọc Đường phụ thân, người cũng tới giúp đi mà, hai phụ thân với hai bảo bảo cùng làm mới có ý nghĩa nha.”
Thế là vạt áo trắng tuyết của Bạch Ngọc Đường có thêm bốn dấu tay nhỏ đen thui.
Nhìn hai đứa con trai dáng vẻ giống nhau như đúc, Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, không ngờ hai tiểu gia khỏa mới tí tuổi đầu đã học cách chỉnh người khác, cũng là di truyền từ y cả mà. Có điều từ nhỏ đã nghịch ngợm như thế, tương lai… Bạch Ngọc Đường có chút đau đầu.
Lúc này Triển Chiêu cũng đi đến bên y, vẫn là bộ mặt tươi cười hòa nhã, thay hai đứa nhỏ cầu tìn: “Ngọc Đường, bọn nhỏ nói đúng, chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, chúng ta là người một nhà, dĩ nhiên chuyện gì cũng phải bên nhau, vĩnh viễn bên nhau.”
Hai đứa bé cũng đồng thanh nói: “Đúng vậy, đúng vậy, hai phụ thân và hai bảo bảo vĩnh viễn bên nhau.”
“Hai phụ thân và hai bảo bảo có phúc… Có phúc… tiếp theo là gì ấy nhỉ?”
“Ngốc thế, là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.”
“Huynh nói ai ngốc?”
“Đương nhiên là đệ rồi. Mèo con phụ thân vừa mới nói xong, vậy mà đệ cũng không nhớ.”
“Huynh mới ngốc ấy.”
“Thôi nào thôi nào, đừng cãi nhau nữa, hai đứa đều rất thông minh, không ai ngốc cả. Ngọc Đường, ngươi nói đúng không?”
“Đương nhiên, nhi tử của Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên phải thông minh nhất.”
…
Một nhà bốn người vui vẻ cười đùa trong sân, vô cùng hoàn thuận đầm ấm.
…
“Mèo con, chúng ta vĩnh viễn bên nhau…”
Mộng đẹp xa rời, lại ngã trở về hiện thực lạnh băng, đã từng nghĩ rằng cảnh tượng như thế sẽ là một ngày bình thường trong cuộc sống sau này, nhưng giờ nó chỉ còn là một giấc mộng đẹp, một hi vọng xa vời chẳng thể với tới…
Bạch Ngọc Đường chậm rãi nâng thân đứng dậy, bỗng dưng đáy mắt hằn in một mảnh trắng thuần, đó là… một đóa Bạch Ngọc Đường im lặng nép bên gối.
“Mèo con, thực là ngươi ư? Ngươi thật sự trở về thăm ta ư?”
…
Người nọ tới trước cửa gian phòng nằm sâu trong góc phía Đông, khẽ khàng đẩy cửa đi vào.
Phòng này trước kia là phòng của Khai Phong Phủ tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, còn giờ người đang ở đây chính là người mà Triển Chiêu yêu nhất và đứa nhỏ sắp chào đời của bọn họ.
“Ngọc Đường, Ngọc Đường…” Người nọ lặng lẽ đi tới bên giường Bạch Ngọc Đường, trong lòng liên tục lẩm nhẩm cái tên không biết đã gọi bao nhiêu lần trong giấc mộng, lại thủy chung không dám gọi thành tiếng.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy người suốt một tháng nay ngày nhớ đêm mong, âu lo khắc khoải, dõi nhìn vẻ mặt khi ngủ bình hòa an ổn, sắc diện khỏe mạnh hồng hào, tâm tư căng thẳng mới hơi nơi lỏng.
Nội lực của hắn đã sớm khôi phục, đoạn đối thoại ban ngày của Hoàng thượng và Thái tử, tuy hắn không nghe được phần sau, nhưng câu đầu tiên của tiểu Thái tử hắn nghe rất rõ: Triển hộ vệ qua đời?
Lúc trước Triển Chiêu lo lắng Bạch Ngọc Đường sẽ hoài nghi việc mình đột nhiên biến mất, vậy nên hắn mới mượn cớ sợ mọi người trong Khai Phong Phủ lo lắng, muốn gặp Bao đại nhân để báo tin mình vẫn bình an, nhân tiện thương lượng với đại nhân để ông nói dối Ngọc Đường, giúp mình nghĩ xem có đối sách khác hay không. Song Hoàng thượng không đồng ý, mà nói ngài đã thông báo với Bao đại nhân, ông cũng chấp thuận rồi.
Khi đó hắn thấy kì quái vô cùng, tại sao Bao đại nhân dễ dàng bằng lòng để Hoàng thượng làm ra chuyện hoang đường làm nhục quốc thể như thế, không ngờ Hoàng thượng lại dùng cái chết khiến mình hoàn toàn biến mất, danh chính ngôn thuận giấu kín mình ở thâm cung.
Nhưng Triển Chiêu lúc ấy hầu như không rảnh nghĩ xem Hoàng thượng làm cho mình “Chết” thế nào, đầu óc hắn chỉ nghĩ đến một chuyện, sau khi Ngọc Đường nghe tin mình chết, liệu có chịu nổi hay không?
Lo âu mãnh liệt hòa với nhớ nhung nén tận đáy lòng trong khoảnh khắc hoàn toàn bùng phát. Hắn phải gặp Ngọc Đường. Chỉ cần nhìn qua một chút cũng được. Hắn phải thấy y và đứa nhỏ bình an vô sự.
Hiện giờ đã gặp được rồi, thật may… Ngọc Đường vẫn kiên cường… Thật may… Ngọc Đường và đứa nhỏ vẫn bình yên.
Nhưng là nếu như Ngọc Đường đã không việc gì, vậy cứ xem như hắn đã chết đi.
“Ngọc Đường, Triển Chiêu thực xin lỗi ngươi… Triển Chiêu không thể đáp ứng lời hứa với ngươi, cũng không thể cho ngươi hạnh phúc, Triển Chiêu kiếp này chỉ đành phụ ngươi. Song ta vẫn muốn ngươi biết, bất kể thân thể Triển Chiêu có ở chỗ nào, tấm lòng của ta với ngươi vĩnh viễn không thay đổi.”
“Nhi tử, phụ thân thực xin lỗi con, không thể nhìn con sinh ra, nuôi con khôn lớn, con phải nghe lời phụ thân Ngọc Đường, phải thực hiếu thuận, biết không?’
Keng…
Thanh âm gì vậy?
Triển Chiêu nghe tiếng nhìn lại, hóa ra chính là Cự Khuyết của mình.
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường xoay nghiêng mà ngủ, trong cơn mộng mị, hai tay vẫn siết thật chặt Cự Khuyết, như thể đang nắm trong tay trân bảo quý giá nhất thế gian này.
Khóe mắt Triển Chiêu đột nhiên nóng rát, màn đêm yên tĩnh vắng lặng, chợt nhiên có tiếng nước giọt trên nền đất.
Thì ra… Suốt một tháng này, Ngọc Đường chống đỡ như thế…
“Cám ơn ngươi. Sau này ta kính nhờ ngươi tiếp tục thay ta bảo vệ hai người đó.”
…
Đêm ấy, Bạch Ngọc Đường ngủ rất say, bởi y nằm mơ một giấc mơ rất đẹp.
Trong mơ, mèo con của y thật sự sống lại, mỗi người dắt theo một đứa nhỏ đáng yêu, cả nhà bốn khẩu chơi đùa ở hoa viên Khai Phong Phủ.
Hai đứa bé vụng về học theo Triển Chiêu bón phân, tưới nước cho gốc Bạch Ngọc Đường nơi góc hoa viên, cả người lem nhem bùn đất.
Sau đó Triển Chiêu mỉm cười ngồi xuống, dịu dàng giúp hai tượng đất nhỏ lau đi vết bùn trên mặt, trên tay, thế nhưng hai nhi tử bướng bỉnh lại không chịu phối hợp, chính mình nhếch nhác đã đành, còn bôi bẩn cả Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường nhìn phụ tử ba người lấm lem thảm hại, không khỏi bật cười ha hả.
Bọn nhỏ trông thấy chỉ có Ngọc Đường phụ thân là còn sạch sẽ, hết sức bất mãn chạy tới, bốn bàn tay nhỏ xíu cùng vươn ra, với lên góc áo y, giọng nói non nớt trong trẻo: “Ngọc Đường phụ thân, người cũng tới giúp đi mà, hai phụ thân với hai bảo bảo cùng làm mới có ý nghĩa nha.”
Thế là vạt áo trắng tuyết của Bạch Ngọc Đường có thêm bốn dấu tay nhỏ đen thui.
Nhìn hai đứa con trai dáng vẻ giống nhau như đúc, Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, không ngờ hai tiểu gia khỏa mới tí tuổi đầu đã học cách chỉnh người khác, cũng là di truyền từ y cả mà. Có điều từ nhỏ đã nghịch ngợm như thế, tương lai… Bạch Ngọc Đường có chút đau đầu.
Lúc này Triển Chiêu cũng đi đến bên y, vẫn là bộ mặt tươi cười hòa nhã, thay hai đứa nhỏ cầu tìn: “Ngọc Đường, bọn nhỏ nói đúng, chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, chúng ta là người một nhà, dĩ nhiên chuyện gì cũng phải bên nhau, vĩnh viễn bên nhau.”
Hai đứa bé cũng đồng thanh nói: “Đúng vậy, đúng vậy, hai phụ thân và hai bảo bảo vĩnh viễn bên nhau.”
“Hai phụ thân và hai bảo bảo có phúc… Có phúc… tiếp theo là gì ấy nhỉ?”
“Ngốc thế, là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.”
“Huynh nói ai ngốc?”
“Đương nhiên là đệ rồi. Mèo con phụ thân vừa mới nói xong, vậy mà đệ cũng không nhớ.”
“Huynh mới ngốc ấy.”
“Thôi nào thôi nào, đừng cãi nhau nữa, hai đứa đều rất thông minh, không ai ngốc cả. Ngọc Đường, ngươi nói đúng không?”
“Đương nhiên, nhi tử của Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên phải thông minh nhất.”
…
Một nhà bốn người vui vẻ cười đùa trong sân, vô cùng hoàn thuận đầm ấm.
…
“Mèo con, chúng ta vĩnh viễn bên nhau…”
Mộng đẹp xa rời, lại ngã trở về hiện thực lạnh băng, đã từng nghĩ rằng cảnh tượng như thế sẽ là một ngày bình thường trong cuộc sống sau này, nhưng giờ nó chỉ còn là một giấc mộng đẹp, một hi vọng xa vời chẳng thể với tới…
Bạch Ngọc Đường chậm rãi nâng thân đứng dậy, bỗng dưng đáy mắt hằn in một mảnh trắng thuần, đó là… một đóa Bạch Ngọc Đường im lặng nép bên gối.
“Mèo con, thực là ngươi ư? Ngươi thật sự trở về thăm ta ư?”
…