Triển Chiêu đứng lặng bên cửa hồi lâu, gian nan quyết định rời đi, lại nghe bên trong dội đến thanh âm Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu trong lòng nhất thời xúc động vô vàn, chỉ muốn lưu lại bên y và đứa nhỏ, bảo vệ hai người quan trọng nhất trong cuộc đời này đến giây phút cuối, chỉ muốn…
“Là ta. Mèo con của ngươi, ta về thăm ngươi đây.” Triển Chiêu cơ hồ gầm gừ thành tiếng.
Thế nhưng dưới chân lại vội đề khí, thu liễm khí tức, lặng lẽ vọt qua vài nóc nhà, tan lẫn vào bóng đêm mờ mịt.
Ngọc Đường, vĩnh biệt…
…
“Hoàng thượng.” Sao Hoàng thượng lại ở đây?
Bởi Triển Chiêu vẫn giả bộ bệnh tật suy yếu, Triệu Trinh lo lắng cho hắn, mặc dù sắp xếp hắn ở tẩm cung, cũng là phân phòng mà ở, vậy nên hắn mới có thể thuận lợi chuồn khỏi hoàng cung. Chỉ là khi trở về, Triển Chiêu cõi lòng đau thương khôn xiết, tâm tư chỉ tràn hình bóng Bạch Ngọc Đường, dẫu đã thu liễm khí tức, lại không lưu ý tình huống trong phòng. Hắn thật không ngờ, nửa đêm nửa hôm, Hoàng thượng lại xuất hiện trong phòng hắn!
“Muộn thế này rồi khanh còn đi đâu?” Triệu Trinh bực bội hỏi.
Ban ngày, sau khi dỗ được nhi tử cuốn xéo, hắn đã thấy thần sắc Triển Chiêu có gì đó bất ổn, lại nghĩ đến bệnh tình Triển Chiêu gần đây mỗi lúc một nặng, trong lòng lo âu không ngớt, muốn đến xem người nọ có ngủ được không, chẳng ngờ lúc hắn tiến vào chỉ thấy giường không phòng trống, không một bóng người.
“Thần, thần thân thể khó chịu, mãi không ngủ được nên mới ra ngoài đi dạo một chút.” Triển Chiêu ấp úng.
“Ra ngoài đi dạo một chút, sau đó lén lút trèo cửa sổ vào sao?” Lý do như vậy Triệu Trinh tuyệt đối không tin, cộng thêm thái độ khiên cưỡng của Triển Chiêu, lại càng xác định phán đoán của hắn.
Thấy Hoàng thượng không tin, Triển Chiêu đành phải mặt dày tiếp tục nói dối: “Cái đó… Mọi người đều đang ngon giấc, thần không muốn làm kinh động bọn họ.” Tâm tư bắt đầu mơ hồ cảm thấy bất an, nghe giọng Hoàng thượng, có vẻ đã đoán ra điều gì đó, nhưng nhất định đừng vì thế mà trút giận lên Ngọc Đường.
Quả nhiên Triệu Trinh lạnh giọng hỏi tiếp: “Khanh xuất cung có phải không?”
Triển Chiêu trong lòng đại loạn, vội vàng phủ nhận: “Thần không dám.”
Thấy hắn không chịu thừa nhận, Triệu Trinh giận dữ quát lớn: “Triển Chiêu, ngươi định khi quân đúng không?”
Triển Chiêu khăng khăng: “Lời thần nói đều là thật. Tuyệt không dối gạt hoàng thượng.” Ngàn vạn không thể để Hoàng thượng biết ta tới gặp Ngọc Đường. Chết cũng không thể nói.
Triệu Trinh bỗng dưng ghìm lại cơn giận, bình thản nói: “Rốt cuộc có phải hay không, để trẫm thử là biết liền.” Dứt lời, chậm rãi đi về phía Triển Chiêu.
Không ngờ khanh vẫn lừa trẫm, khanh vốn không có bệnh tật gì cả. Trước kia có lẽ cũng chỉ là giả bộ, bằng không làm sao dễ dàng vượt mặt bao nhiêu cấm quân thị vệ thủ vệ hoàng cung như thế? Việc này chứng tỏ nội lực của khanh đã hoàn toàn khôi phục.
Triển Chiêu kinh hoảng phát giác đôi mắt Hoàng thượng phủ tràn dục vọng cách mình càng lúc càng gần, vội hỏi: “Hoàng thượng, ngài định làm gì?”
“Trẫm định làm gì? Khanh sẽ biết ngay thôi.” Triệu Trinh lao đến trước mặt Triển Chiêu, vươn tay đẩy hắn ngã vào giường.
“Hoàng thượng không thể.” Triển Chiêu không còn đường lui, đành phải án binh bất động.
Triệu Trinh sử dụng toàn bộ sức lực, hắn vốn không có võ công, căn bản không thể đè nổi Triển Chiêu, bèn dứt khoát kéo mở vạt áo người kia, cợt nhả: “Không thể? Có gì không thể? Đây đâu phải lần đầu tiên, ngươi sợ cái gì?”
“Hoàng thượng.” Triển Chiêu vừa sợ vừa giận, thân thể cũng theo bản năng kháng cự. Ngoại trừ Ngọc Đường, thân thể hắn cự tuyệt toàn bộ hành động thân mật của kẻ khác.
Triệu Trinh vẫn không buông tha, tiếp tục quấn quýt không buông, dọa dẫm: “Nếu khanh chống cự, chứng tỏ trẫm đoán đúng, vậy đừng trách trẫm vô tình.”
Lời vừa rời miệng, Triệu Trinh vừa lòng nhận thấy cơ thể Triển Chiêu buông lỏng, bắt đầu trắng trợn tàn phá.
Cõi lòng Triển Chiêu phút chốc ngập đầy bi thương chua xót, chẳng ngỡ cuối cùng vẫn tới bước này, đã không bảo hộ được Ngọc Đường và đứa nhỏ, lại phải bán đứng thân thể và linh hồn mình để đổi lấy sự sinh tồn của bọn họ, Nam hiệp Ngự Miêu gì chứ? Thậm chí hắn không xứng làm nam nhân.
Kinh sợ, phẫn nộ cùng lúc đan xen, đầu óc Triển Chiêu choáng váng, tứ chi mềm nhũn vô lực.
Cảm giác quần áo đã bị xé tan thành từng mảnh nhỏ, bờ môi nóng bỏng bắt đầu vội vàng dạo chơi khắp thân thể, trong cơn hoảng hốt, bỗng nhiên thoáng thấy hình ảnh Ngọc Đường… “Mèo con, chúng ta vĩnh viễn bên nhau…”
“Mèo con, thật là ngươi sao? Ngươi trở về đây thăm ta thật sao?”
Triển Chiêu đột ngột vận hết khí lực toàn thân, xô Triệu Trinh ngã nhào trên đất.
Hóa ra… Trước giờ đều là hắn sai.
Bạch Ngọc Đường phong lưu thiên hạ, tiếu ngạo giang hồ khi xưa tuyệt nhiên sẽ không nói ra những lời như vậy, dầu cho bên ngoài y đã không còn đáng ngại, nhưng tin hắn chết có thể khiến y lộ ra một mặt yếu ớt ấy, đủ thấy trái tim người nọ hẳn đã đau đến tận cùng. Đừng nói vạn nhất một ngày nào đó y biết mình dùng phương thức khuất nhục này để y sống qua ngày, đối với Ngọc Đường luôn luôn xem tôn nghiêm còn hơn tính mạng, chính là sự đả kích đau đớn cỡ nào.
Hơn nữa hắn một lòng nghĩ tới việc cứu Ngọc Đường, chỉ biết hoàng mệnh khó từ, mà cả thị phi đều không nhận rõ. Nếu hắn mặc cho Hoàng thượng làm ra việc vi phạm luân thường như vậy, hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, khiến một đấng minh quân hóa ra một kẻ đoạn tụ, một tên hôn quân bị thiên hạ phỉ báng.
Người mình cần phải rời bỏ, không phải Ngọc Đường, mà là… Hoàng thượng.
Triệu Trinh chỉ là thư sinh trói gà không chặt, bị Triển Chiêu dồn sức đẩy ra như thế, nửa ngày mới đứng lên được, thẹn quá hóa giận: “Triển Chiêu, ngươi dám quá đáng với trẫm? Nhất định yêu nhân Bạch Ngọc Đường kia lại mê hoặc ngươi, bằng không sao ngươi lại dám lớn mật làm trái ý trẫm?” Sau khi Triển Chiêu gặp Bạch Ngọc Đường, dường như hắn đã biến thành người khác, còn dám đánh mình nữa chứ. Nghĩ vậy, Triệu Trinh phẫn hận cực điểm, bao nhiêu tội lỗi đều đổ lên đầu Bạch Ngọc Đường.
“Việc này không liên quan gì đến Bạch Ngọc Đường. Hoàng thượng, thần là nam tử, chuyện chúng ta làm là sai trái.” Triển Chiêu đã nghĩ thông suốt, hắn sẽ không tiếp tục làm ra những chuyện có lỗi với Ngọc Đường, cũng không thể để Hoàng thượng sai lầm thêm nữa.
“Ngươi còn muốn bảo vệ y sao? Bạch Ngọc Đường cũng là nam tử, tại sao y có thể?” Triệu Trinh điên tiết rống lên, hắn nắm trong tay thiên hạ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng sao những thứ người thường đều có, hắn lại không cách nào với tới? Hơn nữa đó lại là thứ hắn vô cùng, vô cùng muốn có.
“Bởi vì…” Triển Chiêu nhất thời im lặng, hắn có chút thông cảm với Triệu Trinh, dù hắn và Ngọc Đường trải qua muôn cay vạn đắng, nhưng dẫu sao cũng từng khắc nhớ một đoạn hạnh phúc, vả lại dù cho đôi người đôi ngả, nhưng lại thủy chung tưởng niệm người kia, chỉ cần còn sống sẽ còn hi vọng đoàn tụ. Thế nhưng kẻ cao cao tại thượng trước mặt này, dẫu cho có địa vị tối cao, song cũng bởi thế mà bị người khắp thiên hạ nhòm ngó, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, chẳng thể buông thả tất cả để theo đuổi ái tình, kì thực Hoàng thượng cũng là kẻ đáng thương biết mấy.
Triệu Trinh thấy hắn không nói, nghĩ rằng hắn đang tìm lí do cự tuyệt mình, càng thêm điên cuồng gằn giọng: “Y rốt cuộc có gì tốt? Thân là vua một nước, trẫm có chỗ nào thua kém yêu nghiệt thấp hèn đó?”
Dù lời từ miệng Hoàng thượng nói ra, song những câu vũ nhục Bạch Ngọc Đường vẫn đâm thẳng vào Triển Chiêu, tức thì giận dữ công tâm, lớn tiếng quát lại: “Bạch Ngọc Đường không phải yêu nghiệt.” Dứt lời, trước mắt đen kịt một mảnh, lảo đảo ngã xuống.
“Triển Chiêu, ngươi……” Triệu Trinh giận đến nghẹn lời, gần như không chú ý đến sắc mặt trắng bệch của người kia, vươn tay tát Triển Chiêu một cái thật mạnh.
Triển Chiêu thuận theo chưởng lực ngã nhào, bụng dưới va vào thành giường chạm trổ hoa văn, nháy mắt đau đớn ùn ùn kéo tới.
“A…!” Trong bụng tựa hồ có gì đó bị xé rách, khiến Triển Chiêu vô pháp ghìm nén tiếng rên thống khổ.
Triệu Trinh lúc này mới phát hiện Triển Chiêu khác thường, lập tức bước lên đỡ Triển Chiêu, lo lắng dò hỏi: “Triển Chiêu. Triển Chiêu. Khanh làm sao vậy?”
Nhưng Triển Chiêu chỉ nghiến răng ôm chặt bụng, cố gắng không thể tiếng rên tràn khỏi miệng, thái dương ướt đẫm mồ hôi, chứng tỏ hắn đang chịu đựng đau đớn cực độ.
“Người đâu! Người đâu! Mau truyền ngự y!”
…
“Là ta. Mèo con của ngươi, ta về thăm ngươi đây.” Triển Chiêu cơ hồ gầm gừ thành tiếng.
Thế nhưng dưới chân lại vội đề khí, thu liễm khí tức, lặng lẽ vọt qua vài nóc nhà, tan lẫn vào bóng đêm mờ mịt.
Ngọc Đường, vĩnh biệt…
…
“Hoàng thượng.” Sao Hoàng thượng lại ở đây?
Bởi Triển Chiêu vẫn giả bộ bệnh tật suy yếu, Triệu Trinh lo lắng cho hắn, mặc dù sắp xếp hắn ở tẩm cung, cũng là phân phòng mà ở, vậy nên hắn mới có thể thuận lợi chuồn khỏi hoàng cung. Chỉ là khi trở về, Triển Chiêu cõi lòng đau thương khôn xiết, tâm tư chỉ tràn hình bóng Bạch Ngọc Đường, dẫu đã thu liễm khí tức, lại không lưu ý tình huống trong phòng. Hắn thật không ngờ, nửa đêm nửa hôm, Hoàng thượng lại xuất hiện trong phòng hắn!
“Muộn thế này rồi khanh còn đi đâu?” Triệu Trinh bực bội hỏi.
Ban ngày, sau khi dỗ được nhi tử cuốn xéo, hắn đã thấy thần sắc Triển Chiêu có gì đó bất ổn, lại nghĩ đến bệnh tình Triển Chiêu gần đây mỗi lúc một nặng, trong lòng lo âu không ngớt, muốn đến xem người nọ có ngủ được không, chẳng ngờ lúc hắn tiến vào chỉ thấy giường không phòng trống, không một bóng người.
“Thần, thần thân thể khó chịu, mãi không ngủ được nên mới ra ngoài đi dạo một chút.” Triển Chiêu ấp úng.
“Ra ngoài đi dạo một chút, sau đó lén lút trèo cửa sổ vào sao?” Lý do như vậy Triệu Trinh tuyệt đối không tin, cộng thêm thái độ khiên cưỡng của Triển Chiêu, lại càng xác định phán đoán của hắn.
Thấy Hoàng thượng không tin, Triển Chiêu đành phải mặt dày tiếp tục nói dối: “Cái đó… Mọi người đều đang ngon giấc, thần không muốn làm kinh động bọn họ.” Tâm tư bắt đầu mơ hồ cảm thấy bất an, nghe giọng Hoàng thượng, có vẻ đã đoán ra điều gì đó, nhưng nhất định đừng vì thế mà trút giận lên Ngọc Đường.
Quả nhiên Triệu Trinh lạnh giọng hỏi tiếp: “Khanh xuất cung có phải không?”
Triển Chiêu trong lòng đại loạn, vội vàng phủ nhận: “Thần không dám.”
Thấy hắn không chịu thừa nhận, Triệu Trinh giận dữ quát lớn: “Triển Chiêu, ngươi định khi quân đúng không?”
Triển Chiêu khăng khăng: “Lời thần nói đều là thật. Tuyệt không dối gạt hoàng thượng.” Ngàn vạn không thể để Hoàng thượng biết ta tới gặp Ngọc Đường. Chết cũng không thể nói.
Triệu Trinh bỗng dưng ghìm lại cơn giận, bình thản nói: “Rốt cuộc có phải hay không, để trẫm thử là biết liền.” Dứt lời, chậm rãi đi về phía Triển Chiêu.
Không ngờ khanh vẫn lừa trẫm, khanh vốn không có bệnh tật gì cả. Trước kia có lẽ cũng chỉ là giả bộ, bằng không làm sao dễ dàng vượt mặt bao nhiêu cấm quân thị vệ thủ vệ hoàng cung như thế? Việc này chứng tỏ nội lực của khanh đã hoàn toàn khôi phục.
Triển Chiêu kinh hoảng phát giác đôi mắt Hoàng thượng phủ tràn dục vọng cách mình càng lúc càng gần, vội hỏi: “Hoàng thượng, ngài định làm gì?”
“Trẫm định làm gì? Khanh sẽ biết ngay thôi.” Triệu Trinh lao đến trước mặt Triển Chiêu, vươn tay đẩy hắn ngã vào giường.
“Hoàng thượng không thể.” Triển Chiêu không còn đường lui, đành phải án binh bất động.
Triệu Trinh sử dụng toàn bộ sức lực, hắn vốn không có võ công, căn bản không thể đè nổi Triển Chiêu, bèn dứt khoát kéo mở vạt áo người kia, cợt nhả: “Không thể? Có gì không thể? Đây đâu phải lần đầu tiên, ngươi sợ cái gì?”
“Hoàng thượng.” Triển Chiêu vừa sợ vừa giận, thân thể cũng theo bản năng kháng cự. Ngoại trừ Ngọc Đường, thân thể hắn cự tuyệt toàn bộ hành động thân mật của kẻ khác.
Triệu Trinh vẫn không buông tha, tiếp tục quấn quýt không buông, dọa dẫm: “Nếu khanh chống cự, chứng tỏ trẫm đoán đúng, vậy đừng trách trẫm vô tình.”
Lời vừa rời miệng, Triệu Trinh vừa lòng nhận thấy cơ thể Triển Chiêu buông lỏng, bắt đầu trắng trợn tàn phá.
Cõi lòng Triển Chiêu phút chốc ngập đầy bi thương chua xót, chẳng ngỡ cuối cùng vẫn tới bước này, đã không bảo hộ được Ngọc Đường và đứa nhỏ, lại phải bán đứng thân thể và linh hồn mình để đổi lấy sự sinh tồn của bọn họ, Nam hiệp Ngự Miêu gì chứ? Thậm chí hắn không xứng làm nam nhân.
Kinh sợ, phẫn nộ cùng lúc đan xen, đầu óc Triển Chiêu choáng váng, tứ chi mềm nhũn vô lực.
Cảm giác quần áo đã bị xé tan thành từng mảnh nhỏ, bờ môi nóng bỏng bắt đầu vội vàng dạo chơi khắp thân thể, trong cơn hoảng hốt, bỗng nhiên thoáng thấy hình ảnh Ngọc Đường… “Mèo con, chúng ta vĩnh viễn bên nhau…”
“Mèo con, thật là ngươi sao? Ngươi trở về đây thăm ta thật sao?”
Triển Chiêu đột ngột vận hết khí lực toàn thân, xô Triệu Trinh ngã nhào trên đất.
Hóa ra… Trước giờ đều là hắn sai.
Bạch Ngọc Đường phong lưu thiên hạ, tiếu ngạo giang hồ khi xưa tuyệt nhiên sẽ không nói ra những lời như vậy, dầu cho bên ngoài y đã không còn đáng ngại, nhưng tin hắn chết có thể khiến y lộ ra một mặt yếu ớt ấy, đủ thấy trái tim người nọ hẳn đã đau đến tận cùng. Đừng nói vạn nhất một ngày nào đó y biết mình dùng phương thức khuất nhục này để y sống qua ngày, đối với Ngọc Đường luôn luôn xem tôn nghiêm còn hơn tính mạng, chính là sự đả kích đau đớn cỡ nào.
Hơn nữa hắn một lòng nghĩ tới việc cứu Ngọc Đường, chỉ biết hoàng mệnh khó từ, mà cả thị phi đều không nhận rõ. Nếu hắn mặc cho Hoàng thượng làm ra việc vi phạm luân thường như vậy, hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, khiến một đấng minh quân hóa ra một kẻ đoạn tụ, một tên hôn quân bị thiên hạ phỉ báng.
Người mình cần phải rời bỏ, không phải Ngọc Đường, mà là… Hoàng thượng.
Triệu Trinh chỉ là thư sinh trói gà không chặt, bị Triển Chiêu dồn sức đẩy ra như thế, nửa ngày mới đứng lên được, thẹn quá hóa giận: “Triển Chiêu, ngươi dám quá đáng với trẫm? Nhất định yêu nhân Bạch Ngọc Đường kia lại mê hoặc ngươi, bằng không sao ngươi lại dám lớn mật làm trái ý trẫm?” Sau khi Triển Chiêu gặp Bạch Ngọc Đường, dường như hắn đã biến thành người khác, còn dám đánh mình nữa chứ. Nghĩ vậy, Triệu Trinh phẫn hận cực điểm, bao nhiêu tội lỗi đều đổ lên đầu Bạch Ngọc Đường.
“Việc này không liên quan gì đến Bạch Ngọc Đường. Hoàng thượng, thần là nam tử, chuyện chúng ta làm là sai trái.” Triển Chiêu đã nghĩ thông suốt, hắn sẽ không tiếp tục làm ra những chuyện có lỗi với Ngọc Đường, cũng không thể để Hoàng thượng sai lầm thêm nữa.
“Ngươi còn muốn bảo vệ y sao? Bạch Ngọc Đường cũng là nam tử, tại sao y có thể?” Triệu Trinh điên tiết rống lên, hắn nắm trong tay thiên hạ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng sao những thứ người thường đều có, hắn lại không cách nào với tới? Hơn nữa đó lại là thứ hắn vô cùng, vô cùng muốn có.
“Bởi vì…” Triển Chiêu nhất thời im lặng, hắn có chút thông cảm với Triệu Trinh, dù hắn và Ngọc Đường trải qua muôn cay vạn đắng, nhưng dẫu sao cũng từng khắc nhớ một đoạn hạnh phúc, vả lại dù cho đôi người đôi ngả, nhưng lại thủy chung tưởng niệm người kia, chỉ cần còn sống sẽ còn hi vọng đoàn tụ. Thế nhưng kẻ cao cao tại thượng trước mặt này, dẫu cho có địa vị tối cao, song cũng bởi thế mà bị người khắp thiên hạ nhòm ngó, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, chẳng thể buông thả tất cả để theo đuổi ái tình, kì thực Hoàng thượng cũng là kẻ đáng thương biết mấy.
Triệu Trinh thấy hắn không nói, nghĩ rằng hắn đang tìm lí do cự tuyệt mình, càng thêm điên cuồng gằn giọng: “Y rốt cuộc có gì tốt? Thân là vua một nước, trẫm có chỗ nào thua kém yêu nghiệt thấp hèn đó?”
Dù lời từ miệng Hoàng thượng nói ra, song những câu vũ nhục Bạch Ngọc Đường vẫn đâm thẳng vào Triển Chiêu, tức thì giận dữ công tâm, lớn tiếng quát lại: “Bạch Ngọc Đường không phải yêu nghiệt.” Dứt lời, trước mắt đen kịt một mảnh, lảo đảo ngã xuống.
“Triển Chiêu, ngươi……” Triệu Trinh giận đến nghẹn lời, gần như không chú ý đến sắc mặt trắng bệch của người kia, vươn tay tát Triển Chiêu một cái thật mạnh.
Triển Chiêu thuận theo chưởng lực ngã nhào, bụng dưới va vào thành giường chạm trổ hoa văn, nháy mắt đau đớn ùn ùn kéo tới.
“A…!” Trong bụng tựa hồ có gì đó bị xé rách, khiến Triển Chiêu vô pháp ghìm nén tiếng rên thống khổ.
Triệu Trinh lúc này mới phát hiện Triển Chiêu khác thường, lập tức bước lên đỡ Triển Chiêu, lo lắng dò hỏi: “Triển Chiêu. Triển Chiêu. Khanh làm sao vậy?”
Nhưng Triển Chiêu chỉ nghiến răng ôm chặt bụng, cố gắng không thể tiếng rên tràn khỏi miệng, thái dương ướt đẫm mồ hôi, chứng tỏ hắn đang chịu đựng đau đớn cực độ.
“Người đâu! Người đâu! Mau truyền ngự y!”
…