Sáng sớm hôm nay, Khai Phong Phủ nghênh đón một vị khách quý. Thái tử đương triều.
Tiểu Thái tử từ nhỏ lớn lên trong dân gian, đến giờ vẫn không quen với những lễ nghi phiền phức trong cung, hơn nữa người của Khai Phong Phủ có ân cứu mạng với nó, nên nó vẫn mang trong lòng một niềm cảm kích đối với nơi này. Không định ra vẻ Thái tử ở đây, bởi vậy nó chỉ dẫn theo hai tiểu thái giám, thay đổi thường phục, hệt như dân chúng bình thường cung kính gõ cửa, nói với nha dịch canh cửa rằng mình tới đây tế bái Triển Chiêu.
Nghe nói đầu thất của Triển Chiêu đã qua, linh đường đã hạ, nó ở trong này xem như quen thuộc, cũng không cần người dẫn đường, đi thẳng về phòng Triển Chiêu.
Nha dịch kia thấy nó chỉ là đứa nhỏ, lại tự nhận được đường đi, nghĩ rằng đó là đệ tử cũ của Triển Chiêu nên không chú ý quá nhiều, huống hồ từ sau khi trụ cột Khai Phong Phủ mất đi, trọng trách của mọi người trong phủ nặng nề hơn hẳn, cả ngày công vụ bận rộn, hầu như không còn thời gian nhàn rỗi tiếp đãi nó, bèn để nó tùy ý đi đâu thì đi.
Tiểu hài tử vốn tính nóng nảy, đến Khai Phong Phủ chỉ hận không thể lập tức nhìn thấy bài vị Triển Chiêu. Thái tử mặc kệ hai tùy tùng vọt lên phía trước, hai tiểu thái giám vừa lật đật chạy phía sau, vừa lo lắng gọi với theo: “Tiểu, tiểu chủ tử, ngài chạy chậm một chút, cẩn thận vấp ngã.”
Tiểu thái tử bưng tai như không nghe thấy, cố sống cố chết mà chạy, bỗng nhiên khúc ngoặt hành lang xuất hiện một bạch y nữ tử, trong tay còn bưng một bát sứ men xanh.
Nhưng khi nó phát hiện thì đã quá muộn, không thể phanh lại được nữa.
“Ai ui.”
“Ai ui.”
Hai người đồng thời xô vào nhau, cũng đồng thời sợ hãi kêu lên.
Thấy chủ tử ngã sấp, hai tùy tùng vội vàng chạy lên đệm phía dưới, không để thái tử phải chịu đau.
Bạch y nữ tử lại không may mắn như thế, cú va chạm kịch liệt làm nàng ngã ngửa, đôi mông được dịp thân mật tiếp xúc với sàn nhà cứng chắc lạnh băng, bát sứ trong tay cũng vỡ nát, nước thuốc bên trong văng tung tóe, cũng may nước thuốc chỉ còn âm ấm, nếu không nàng sẽ bị phỏng.
Nàng xoa xoa phần mông đau nhức, chuẩn bị mở miệng oán giận, không biết đứa nhỏ nhà ai nghịch ngợm như thế, đi mà không thèm nhìn đường, lại còn chạy nhanh nữa chứ.
Chẳng ngờ lại bị ác nhân cáo trạng trước, chỉ thấy một tiểu thái giám lớn tiếng quát: “Điêu dân lớn mật. Đi mà không nhìn đường sao? Chủ tử chúng ta thân thể đáng giá ngàn vàng, nếu để ngài ấy bị thương, thì dẫu ngươi có mười cái đầu cũng không đủ đền tội đâu.”
Vẫn là tiểu thái tử tương đối lễ phép, nó biết mình không phải, bèn ngắt lời tiểu thái giám: “Không được vô lý, việc này quả thực là ta làm sai, không nhìn rõ mới đụng phải người ta.”
Dứt lời, đứng dậy, vươn tay muốn nâng nữ tử kia dậy, thành khẩn giải thích với nàng: “Vị tỷ tỷ này, tại ta vội đi tìm người, chạy nhanh lại không nhìn đường nên mới vô ý va vào tỷ, thực xin lỗi.”
Nhưng bạch y nữ tử kia bị người bất ngờ va phải, sau đó còn bị một tên không biết phân biệt phải trái mắng mỏ, oán khí trong lòng làm sao dễ dàng tan nổi, vậy là rất không nể tình hất tay nó ra, tức giận nói: “Chỉ nói xin lỗi thôi là xong ư? Ta đây mất bao nhiêu công sắc thuốc, giờ ngươi làm đổ hết rồi, cái này định tính sao đây?” Nếu là chuyện của mình, nàng sẽ chẳng bao giờ thèm so đo với một đứa nhỏ, có điều thuốc này là cho Ngọc Đường ca ca, nhất định phải để huynh ấy uống đúng giờ, vậy mà lại bị thằng nhóc lỗ mãng này đánh đổ, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nó.
“Ngươi đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu, thái tử điện…” Không đợi tiểu thái giám kia nói hết, thái tử đã quay đầu lườm hắn một cái, hắn lập tức cúi đầu ngậm miệng.
“Vị tỷ tỷ này, không rõ trong Khai Phong Phủ có ai bị bệnh? Có thể kêu người đó theo ta về cung để ngự y chẩn trị được không?” Dù nó chưa công khai thân phận, song ở Khai Phong Phủ rất nhiều người biết nó, vì vậy nó không cố giấu diếm thân phận làm gì..
Bạch y nữ tử thấy nó tuấn tú đáng yêu, lời nói cử chỉ lễ phép, cũng không muốn làm khó nó, bèn khoát tay nói: “Không cần vậy đâu, Ngọc Đường ca ca có ta chăm sóc là đủ rồi, y thuật của ta tuyệt đối không kém đám ngự y đó.”
“Tỷ nói Ngọc Đường ca ca, là Bạch Ngũ thúc phải không? Thúc ấy cũng ở Khai Phong Phủ?” Tiểu thái tử thấy nàng nhắc đến tên này, không khỏi thương cảm, chẳng ngờ tới đây lại gặp được Bạch Ngũ thúc, trước kia thúc ấy rất tốt với mình, thật sự rất nhớ…
“Ngươi biết Ngọc Đường ca ca?” Bạch Nhị Nha nhẩm tính một chút, Ngọc Đường ca ca đứng hàng thứ năm trong Ngũ thử, dựa theo tuổi tác thì đứa nhỏ này quả nên gọi huynh ấy một tiếng Ngũ thúc, nhưng nó có quan hệ gì với Ngọc Đường ca ca chứ?
“Đúng vậy. Ta muốn gặp thúc ấy, đưa ta đi gặp thúc ấy được không?” Tiểu thái tử nóng lòng muốn thấy Bạch Ngọc Đường, nghe nói Bạch Ngũ thúc võ công cao cường sinh bệnh, nó rất lo lắng, không biết bệnh có nặng không?
“Không được, ta phải biết ngươi là ai trước đã?” Bạch Nhị Nha vẫn cảnh giác, bộ dạng Ngọc Đường ca bây giờ không thể để người ta tùy tiện nhìn thấy.
“Ta kêu Tiểu Bảo, tỷ nói với Bạch Ngũ thúc, thúc ấy sẽ biết ngay mà.” Nó vẫn thích mọi người gọi nó bằng cái tên này, dù sao Mẫu hậu cũng đã gọi bảy năm, nghe vừa thân mật lại không quá trớn, hơn nữa những người trước kia biết mình vừa nghe đã biết là ai.
“Tiểu Bảo” Tên này sao nghe quen quen, hình như Ngọc Đường ca ca đã từng nhắc đến một đứa bé tên là Tiểu Bảo, đúng rồi, vừa rồi nó nói có thể đưa Ngọc Đường ca ca về cung chẩn trị, với lại, tùy tùng kia gọi nó là… Thái tử.
“Ngươi là… Nhi tử của hoàng đế?”
“Đúng thế, ta chính là tiểu thái tử từng được Ngũ Nghĩa Hãm Không Đảo cứu giúp, trước kia Bạch Ngũ thúc thương nhất, lúc bé thúc ấy còn bế ta nữa.” Tuy nó không biết vị tỷ tỷ này quan hệ ra sao với Bạch Ngũ thúc, tại sao gặp thúc ấy một lần còn phải trả lời bao nhiêu vấn đề như thế, song tiểu thái tử vẫn kiên nhẫn giải thích.
Đã thấy bạch y nữ tử đột nhiên nghiêm mặt nói, giọng điệu mang theo đôi chút tức giận: “Nếu đúng như vậy, ta càng không thể để ngươi thấy Ngọc Đường ca ca.” Cha nó đã bắt giam các ca ca, tẩu tẩu của Ngọc Đường ca ca, nếu để nó biết Ngọc Đường ca ca ở đâu, nó về nói với thằng cha Hoàng đế đó, rồi hắn tới bắt Ngọc Đường ca ca thì sao?
Tiểu thái tử có phần sốt ruột: “Tại sao? Tỷ là gì của Bạch Ngũ thúc? Tại sao không cho ta gặp thúc ấy? Chẳng lẽ… Tỷ là nương tử của thúc ấy?” Phục sức của nàng không giống hạ nhân trong Khai Phong Phủ, nếu nàng biết ta, có lẽ cũng biết chuyện giữa Mẫu hậu và Bạch Ngũ thúc? Nàng gọi Bạch Ngũ thúc thân mật như thế, hay là đang ghen với Mẫu hậu? Vậy nên nàng mới không thích ta, không muốn cho ta gặp Bạch Ngũ thúc?
Nghĩ vậy, không khỏi chán nản cúi đầu, lúng túng nói: “Tỷ yên tâm đi, Mẫu hậu và Bạch Ngũ thúc không có gì đâu, với lại Mẫu hậu cũng đã…” Vành mắt tiểu thái tử đỏ hoa, Mẫu hậu đã mất hơn một năm, hiện giờ Triển hộ vệ cũng mất, hai người tốt nhất với mình đều đã qua đời, nếu giờ cả Bạch Ngũ thúc cũng không muốn gặp mình…
Tiểu cô nương từng nghe Ngọc Đường ca ca kể chuyện về tiểu thái tử, biết khi nó bảy tuổi, dưỡng mẫu A Mẫn đã qua đời, lúc này nhìn nó như sắp khóc, nghĩ đến tuổi thơ bi thảm của mình, còn có hai đứa nhỏ chưa chào đời đã mồ côi cha trong bụng Ngọc Đường ca ca, bỗng dưng động lòng thương xót, không nỡ trách cứ nó.
“Xem ra, ngươi còn chưa biết phụ thân ngươi đã làm những gì…”
Tiểu Thái tử từ nhỏ lớn lên trong dân gian, đến giờ vẫn không quen với những lễ nghi phiền phức trong cung, hơn nữa người của Khai Phong Phủ có ân cứu mạng với nó, nên nó vẫn mang trong lòng một niềm cảm kích đối với nơi này. Không định ra vẻ Thái tử ở đây, bởi vậy nó chỉ dẫn theo hai tiểu thái giám, thay đổi thường phục, hệt như dân chúng bình thường cung kính gõ cửa, nói với nha dịch canh cửa rằng mình tới đây tế bái Triển Chiêu.
Nghe nói đầu thất của Triển Chiêu đã qua, linh đường đã hạ, nó ở trong này xem như quen thuộc, cũng không cần người dẫn đường, đi thẳng về phòng Triển Chiêu.
Nha dịch kia thấy nó chỉ là đứa nhỏ, lại tự nhận được đường đi, nghĩ rằng đó là đệ tử cũ của Triển Chiêu nên không chú ý quá nhiều, huống hồ từ sau khi trụ cột Khai Phong Phủ mất đi, trọng trách của mọi người trong phủ nặng nề hơn hẳn, cả ngày công vụ bận rộn, hầu như không còn thời gian nhàn rỗi tiếp đãi nó, bèn để nó tùy ý đi đâu thì đi.
Tiểu hài tử vốn tính nóng nảy, đến Khai Phong Phủ chỉ hận không thể lập tức nhìn thấy bài vị Triển Chiêu. Thái tử mặc kệ hai tùy tùng vọt lên phía trước, hai tiểu thái giám vừa lật đật chạy phía sau, vừa lo lắng gọi với theo: “Tiểu, tiểu chủ tử, ngài chạy chậm một chút, cẩn thận vấp ngã.”
Tiểu thái tử bưng tai như không nghe thấy, cố sống cố chết mà chạy, bỗng nhiên khúc ngoặt hành lang xuất hiện một bạch y nữ tử, trong tay còn bưng một bát sứ men xanh.
Nhưng khi nó phát hiện thì đã quá muộn, không thể phanh lại được nữa.
“Ai ui.”
“Ai ui.”
Hai người đồng thời xô vào nhau, cũng đồng thời sợ hãi kêu lên.
Thấy chủ tử ngã sấp, hai tùy tùng vội vàng chạy lên đệm phía dưới, không để thái tử phải chịu đau.
Bạch y nữ tử lại không may mắn như thế, cú va chạm kịch liệt làm nàng ngã ngửa, đôi mông được dịp thân mật tiếp xúc với sàn nhà cứng chắc lạnh băng, bát sứ trong tay cũng vỡ nát, nước thuốc bên trong văng tung tóe, cũng may nước thuốc chỉ còn âm ấm, nếu không nàng sẽ bị phỏng.
Nàng xoa xoa phần mông đau nhức, chuẩn bị mở miệng oán giận, không biết đứa nhỏ nhà ai nghịch ngợm như thế, đi mà không thèm nhìn đường, lại còn chạy nhanh nữa chứ.
Chẳng ngờ lại bị ác nhân cáo trạng trước, chỉ thấy một tiểu thái giám lớn tiếng quát: “Điêu dân lớn mật. Đi mà không nhìn đường sao? Chủ tử chúng ta thân thể đáng giá ngàn vàng, nếu để ngài ấy bị thương, thì dẫu ngươi có mười cái đầu cũng không đủ đền tội đâu.”
Vẫn là tiểu thái tử tương đối lễ phép, nó biết mình không phải, bèn ngắt lời tiểu thái giám: “Không được vô lý, việc này quả thực là ta làm sai, không nhìn rõ mới đụng phải người ta.”
Dứt lời, đứng dậy, vươn tay muốn nâng nữ tử kia dậy, thành khẩn giải thích với nàng: “Vị tỷ tỷ này, tại ta vội đi tìm người, chạy nhanh lại không nhìn đường nên mới vô ý va vào tỷ, thực xin lỗi.”
Nhưng bạch y nữ tử kia bị người bất ngờ va phải, sau đó còn bị một tên không biết phân biệt phải trái mắng mỏ, oán khí trong lòng làm sao dễ dàng tan nổi, vậy là rất không nể tình hất tay nó ra, tức giận nói: “Chỉ nói xin lỗi thôi là xong ư? Ta đây mất bao nhiêu công sắc thuốc, giờ ngươi làm đổ hết rồi, cái này định tính sao đây?” Nếu là chuyện của mình, nàng sẽ chẳng bao giờ thèm so đo với một đứa nhỏ, có điều thuốc này là cho Ngọc Đường ca ca, nhất định phải để huynh ấy uống đúng giờ, vậy mà lại bị thằng nhóc lỗ mãng này đánh đổ, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nó.
“Ngươi đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu, thái tử điện…” Không đợi tiểu thái giám kia nói hết, thái tử đã quay đầu lườm hắn một cái, hắn lập tức cúi đầu ngậm miệng.
“Vị tỷ tỷ này, không rõ trong Khai Phong Phủ có ai bị bệnh? Có thể kêu người đó theo ta về cung để ngự y chẩn trị được không?” Dù nó chưa công khai thân phận, song ở Khai Phong Phủ rất nhiều người biết nó, vì vậy nó không cố giấu diếm thân phận làm gì..
Bạch y nữ tử thấy nó tuấn tú đáng yêu, lời nói cử chỉ lễ phép, cũng không muốn làm khó nó, bèn khoát tay nói: “Không cần vậy đâu, Ngọc Đường ca ca có ta chăm sóc là đủ rồi, y thuật của ta tuyệt đối không kém đám ngự y đó.”
“Tỷ nói Ngọc Đường ca ca, là Bạch Ngũ thúc phải không? Thúc ấy cũng ở Khai Phong Phủ?” Tiểu thái tử thấy nàng nhắc đến tên này, không khỏi thương cảm, chẳng ngờ tới đây lại gặp được Bạch Ngũ thúc, trước kia thúc ấy rất tốt với mình, thật sự rất nhớ…
“Ngươi biết Ngọc Đường ca ca?” Bạch Nhị Nha nhẩm tính một chút, Ngọc Đường ca ca đứng hàng thứ năm trong Ngũ thử, dựa theo tuổi tác thì đứa nhỏ này quả nên gọi huynh ấy một tiếng Ngũ thúc, nhưng nó có quan hệ gì với Ngọc Đường ca ca chứ?
“Đúng vậy. Ta muốn gặp thúc ấy, đưa ta đi gặp thúc ấy được không?” Tiểu thái tử nóng lòng muốn thấy Bạch Ngọc Đường, nghe nói Bạch Ngũ thúc võ công cao cường sinh bệnh, nó rất lo lắng, không biết bệnh có nặng không?
“Không được, ta phải biết ngươi là ai trước đã?” Bạch Nhị Nha vẫn cảnh giác, bộ dạng Ngọc Đường ca bây giờ không thể để người ta tùy tiện nhìn thấy.
“Ta kêu Tiểu Bảo, tỷ nói với Bạch Ngũ thúc, thúc ấy sẽ biết ngay mà.” Nó vẫn thích mọi người gọi nó bằng cái tên này, dù sao Mẫu hậu cũng đã gọi bảy năm, nghe vừa thân mật lại không quá trớn, hơn nữa những người trước kia biết mình vừa nghe đã biết là ai.
“Tiểu Bảo” Tên này sao nghe quen quen, hình như Ngọc Đường ca ca đã từng nhắc đến một đứa bé tên là Tiểu Bảo, đúng rồi, vừa rồi nó nói có thể đưa Ngọc Đường ca ca về cung chẩn trị, với lại, tùy tùng kia gọi nó là… Thái tử.
“Ngươi là… Nhi tử của hoàng đế?”
“Đúng thế, ta chính là tiểu thái tử từng được Ngũ Nghĩa Hãm Không Đảo cứu giúp, trước kia Bạch Ngũ thúc thương nhất, lúc bé thúc ấy còn bế ta nữa.” Tuy nó không biết vị tỷ tỷ này quan hệ ra sao với Bạch Ngũ thúc, tại sao gặp thúc ấy một lần còn phải trả lời bao nhiêu vấn đề như thế, song tiểu thái tử vẫn kiên nhẫn giải thích.
Đã thấy bạch y nữ tử đột nhiên nghiêm mặt nói, giọng điệu mang theo đôi chút tức giận: “Nếu đúng như vậy, ta càng không thể để ngươi thấy Ngọc Đường ca ca.” Cha nó đã bắt giam các ca ca, tẩu tẩu của Ngọc Đường ca ca, nếu để nó biết Ngọc Đường ca ca ở đâu, nó về nói với thằng cha Hoàng đế đó, rồi hắn tới bắt Ngọc Đường ca ca thì sao?
Tiểu thái tử có phần sốt ruột: “Tại sao? Tỷ là gì của Bạch Ngũ thúc? Tại sao không cho ta gặp thúc ấy? Chẳng lẽ… Tỷ là nương tử của thúc ấy?” Phục sức của nàng không giống hạ nhân trong Khai Phong Phủ, nếu nàng biết ta, có lẽ cũng biết chuyện giữa Mẫu hậu và Bạch Ngũ thúc? Nàng gọi Bạch Ngũ thúc thân mật như thế, hay là đang ghen với Mẫu hậu? Vậy nên nàng mới không thích ta, không muốn cho ta gặp Bạch Ngũ thúc?
Nghĩ vậy, không khỏi chán nản cúi đầu, lúng túng nói: “Tỷ yên tâm đi, Mẫu hậu và Bạch Ngũ thúc không có gì đâu, với lại Mẫu hậu cũng đã…” Vành mắt tiểu thái tử đỏ hoa, Mẫu hậu đã mất hơn một năm, hiện giờ Triển hộ vệ cũng mất, hai người tốt nhất với mình đều đã qua đời, nếu giờ cả Bạch Ngũ thúc cũng không muốn gặp mình…
Tiểu cô nương từng nghe Ngọc Đường ca ca kể chuyện về tiểu thái tử, biết khi nó bảy tuổi, dưỡng mẫu A Mẫn đã qua đời, lúc này nhìn nó như sắp khóc, nghĩ đến tuổi thơ bi thảm của mình, còn có hai đứa nhỏ chưa chào đời đã mồ côi cha trong bụng Ngọc Đường ca ca, bỗng dưng động lòng thương xót, không nỡ trách cứ nó.
“Xem ra, ngươi còn chưa biết phụ thân ngươi đã làm những gì…”