Hai vị lão nhân lương thiện nhiệt tình khiến ba người cảm động vô vàn, thế nhưng Triển Chiêu biết rõ bọn họ vẫn chưa thực sự an toàn, không thể chậm trễ hành trình thêm nữa, bởi vậy khéo léo từ chối: “Đa tạ ý tốt của lão bá, có điều chúng cháu không dám quấy rầy hai vị, chỉ xin tá túc ở đây một đêm, sáng mai sẽ đi.”
Lão bà nghe bọn họ nói phải gấp gáp lên đường như thế, nhất thời lo lắng không thôi: “Đi sao được chứ? Hai con người thì có bệnh, người lại mang thai, đi làm sao nổi?”
“Cám ơn bà bà quan tâm, chỉ là chúng cháu thật sự không tiện ở lâu.” Triển Chiêu thân thể suy yếu, song vẫn thủy chung không chịu ở lại, hắn không thể để Ngọc Đường phải gặp nguy hiểm vì mình.
Lão bà đâu biết nỗi khổ trong lòng Triển Chiêu, chỉ thấy lo cho bọn họ, giọng nói không khỏi bắt đầu nghiêm khắc: “Có gì không tiện? Các con cứ thế mà đi mới là không tiện. Tiểu huynh đệ, nếu như các con tin được hai lão già chúng ta, thì hãy nghe lời già này, an tâm ở lại đây.”
Triển Chiêu thấy lão bà mặc dù giọng điệu nghiêm nghị, nhưng lại thật lòng quan tâm bọn họ, không tiện kiếm cớ chối từ, lại cũng không thể đồng ý, nhất thời ấp úng không biết nói gì cho phải: “Bà bà, chúng cháu…”
Lão bá ở bên phụ họa thấy Triển Chiêu vẫn do dự bất định, bèn dứt khoát quyết định thay hắn: “Được rồi, cứ như vậy đi, các con tạm thời ở lại hàn xá tĩnh dưỡng. Chúng ta tuy ở nông thôn nghèo nàn hẻo lánh nhưng làm người ngay thẳng, nếu có người ngoài dám đến quấy rối, chúng ta sẽ triệu tập người trong thôn đuổi bọn chúng đi. Ta không tin có danh gia vọng tộc nào đè ép được toàn thôn chúng ta, các con yên tâm.”
Dù lão bá sáng suốt hơn bạn già của ông đôi chút, biết Triển Chiêu lo lắng nơi này không đủ an toàn, sợ bị người nhà tìm được, nhưng ông chỉ là thôn phu ở chốn thôn dã, cả đời chưa gặp việc lớn, nào biết thiên hạ rộng lớn, thế lực có thể chèn ép thôn trang nhỏ bé này chỗ nào cũng có, huống hồ ông cũng không nghĩ hai người y phục mộc mạc trước mặt kia có thể trêu vào đại nhân vật khó lường nào đó.
Triển Chiêu âm thầm thở dài, nhưng không cách nào nói ra thực tình với đôi vợ chồng già tốt bụng này được, người bọn họ muốn trốn tránh, toàn thiên hạ này đều là của hắn, nói gì một thôn trang nhỏ bằng bàn tay.
Trong thôn, lão bà vốn nổi danh nhiệt tình, bất kì nhà nào có việc bà cũng vui vẻ ra tay giúp đỡ, còn thường làm mai làm mối cho người, nghe nói Triển Chiêu xuất thân bần hàn, song lại hết sức khiêm tốn lễ phép, giáo dưỡng rất tốt, cảm thấy vô cùng hợp mắt, bèn hạ quyết tâm nhất định phải giúp bọn họ đến cùng.
Vậy là không đợi Triển Chiêu đáp lời, bà đã hùa theo lão bá mà nói: “Đúng rồi, ta thấy chi bằng các con thành thân ở đây luôn đi, cũng để sau này đứa nhỏ sinh ra có danh có phận, vừa lúc Tiểu Thúy nhà ta xuất giá hôm trước, đồ vật đều có sẵn cả, các con cứ thế mà dùng, đợi khi các con thành thân xong rồi, dù lão già kia có tìm tới, lão cũng không bức con xuất giá được nữa.”
Triển Chiêu thấy hai người nhiệt tình vồn vã, hoàn toàn không để bọn họ từ chối, đành phải nhận lời: “Tấm lòng của hai người vãn bối xin nhận, chúng cháu ở lại cũng được, chỉ là…” Triển Chiêu trộm liếc Bạch Ngọc Đường, thấy y bĩu môi nhăn mày không thèm nhìn mình, rõ ràng lại đang giận lẫy, đành phải nói tiếp, “Thành thân là chuyện lớn một đời, phải được sự đồng ý của cha mẹ, làm việc nóng vội chỉ e sẽ ủy khuất nàng ấy. Bà bà cứ để chúng cháu suy nghĩ thêm đã.”
Triển Chiêu mặc dù ngoài miệng nói vậy, kì thật trong lòng vẫn chưa xác định lưu lại lâu dài, mà là định bụng đi không từ biệt, song dù có phải lừa gạt hai vị lão nhân, hắn cũng không dám đồng ý chuyện thành thân, không phải hắn không muốn cùng Bạch Ngọc Đường trở thành “phu thê” thực sự, chẳng qua hắn hiểu Ngọc Đường vốn tính cao ngạo, mới nghe từ thê tử thốt ra từ miệng người khác y đã không chịu đựng được, nói chi đến việc chính hắn mở miệng nói muốn thú Ngọc Đường làm thê tử.
Lão bà nghe hắn nói cũng hợp tình hợp lí, bèn không bức ép thêm nữa: “Cũng phải, con suy xét thực chu toàn, việc thành thân để sau hãy nói, giờ ta đi thu dọn phòng ở cho các con trước đã.”
Triển Chiêu thở phào một hơi, nói: “Đa tạ bà bà.”
…
Cũng xem như bọn họ tới đúng lúc, tiểu nữ nhi Tiểu Thúy của nhà này vừa mới xuất giá mấy ngày trước, vừa lúc có một gian phòng trống, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tuy chưa thành thân, nhưng người trong nhà nghe xong chuyện về hai người đều thấy cảm động khôn xiết, chẳng những không khinh thường bọn họ, ngược lại đối xử với họ như một cặp vợ chồng bình thường, sắp xếp cho họ ở cùng một gian phòng, còn Bạch Nhị Nha thì ở cùng với hai đứa cháu nhỏ.
Bởi vì cách đó không lâu vẫn có người ở, gian phòng chỉ cần quét tước qua loa một chút là có thể ngủ, nông dân vốn quen mặt trời lặn thì dậy làm việc mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, mọi người ăn xong cơm tối bèn lần lượt trở về phòng.
Dưới sự uy hiếp của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu đành để tiểu cô nương xem mạch cho mình, nhưng dù y thuật cao minh, nàng cũng không sao nhìn ra mấu chốt, mà Triển Chiêu ngoại trừ vết thương ở bả vai lại không chịu nói thêm gì khác, tiểu cô nương buộc phải dựa vào bệnh trạng bên ngoài, kê cho hắn chút thuốc bổ khí dưỡng huyết, sau khi băng bó kĩ càng vết thương bên vai trái, liền rời khỏi phòng đi sắc thuốc cho hắn và Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu biết rõ Bạch Ngọc Đường không thoải mái, bị người ta gọi “Ngọc Hoa” rồi “thê tử” suốt cả nửa ngày lại không thể nào phát tác, chỉ dám đứng bên im lặng hờn dỗi, hắn lại không kịp can ngăn Bạch Nhị Nha, lúc này chỉ còn hai người bọn họ, chỉ e là lúc người kia bùng nổ.
Để tránh Bạch Ngọc Đường nóng giận hại thân, Triển Chiêu định tìm lí do chuồn ra ngoài, thế nhưng tránh né Ngọc Đường cũng chẳng phải cách hay ho, một bụng oán giận của y vẫn còn nguyên đó, hắn phải nghĩ ra biện pháp gì đó giúp Ngọc Đường xả giận, bằng không y nghẹn đến khùng thì nguy. Nhưng mà phải làm gì mới được chứ? Hắn đâu có nói được với Ngọc Đường mấy lời đường mật, vả lại mỗi khi Ngọc Đường nổi giận, hắn có nói gì cũng là thêm dầu vào lửa mà thôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Triển Chiêu cảm thấy mình nói cái gì cũng không bằng được hành động thực tế, nhớ tới mấy ngày gần đây chân Bạch Ngọc Đường mỗi lúc lại thêm sưng tấy, hơn nữa đi đường mệt nhọc xóc nảy, khi nãy bước đi cũng không nhanh nhẹn, trước kia hắn thường chuẩn bị nước thuốc để Ngọc Đường ngâm mình, chẳng những giảm bớt sưng tấy, lại có thể bớt khó chịu, thả lỏng tâm tình. Có điều hiện giờ không có điều kiện làm vậy, đành phải xuống bếp đun nước cho y ngâm chân, để y thoải mái một chút.
—-
Lạy Chúa, Ngọc Hoa tỷ tỷ:)))))))))))))))))))
Lão bà nghe bọn họ nói phải gấp gáp lên đường như thế, nhất thời lo lắng không thôi: “Đi sao được chứ? Hai con người thì có bệnh, người lại mang thai, đi làm sao nổi?”
“Cám ơn bà bà quan tâm, chỉ là chúng cháu thật sự không tiện ở lâu.” Triển Chiêu thân thể suy yếu, song vẫn thủy chung không chịu ở lại, hắn không thể để Ngọc Đường phải gặp nguy hiểm vì mình.
Lão bà đâu biết nỗi khổ trong lòng Triển Chiêu, chỉ thấy lo cho bọn họ, giọng nói không khỏi bắt đầu nghiêm khắc: “Có gì không tiện? Các con cứ thế mà đi mới là không tiện. Tiểu huynh đệ, nếu như các con tin được hai lão già chúng ta, thì hãy nghe lời già này, an tâm ở lại đây.”
Triển Chiêu thấy lão bà mặc dù giọng điệu nghiêm nghị, nhưng lại thật lòng quan tâm bọn họ, không tiện kiếm cớ chối từ, lại cũng không thể đồng ý, nhất thời ấp úng không biết nói gì cho phải: “Bà bà, chúng cháu…”
Lão bá ở bên phụ họa thấy Triển Chiêu vẫn do dự bất định, bèn dứt khoát quyết định thay hắn: “Được rồi, cứ như vậy đi, các con tạm thời ở lại hàn xá tĩnh dưỡng. Chúng ta tuy ở nông thôn nghèo nàn hẻo lánh nhưng làm người ngay thẳng, nếu có người ngoài dám đến quấy rối, chúng ta sẽ triệu tập người trong thôn đuổi bọn chúng đi. Ta không tin có danh gia vọng tộc nào đè ép được toàn thôn chúng ta, các con yên tâm.”
Dù lão bá sáng suốt hơn bạn già của ông đôi chút, biết Triển Chiêu lo lắng nơi này không đủ an toàn, sợ bị người nhà tìm được, nhưng ông chỉ là thôn phu ở chốn thôn dã, cả đời chưa gặp việc lớn, nào biết thiên hạ rộng lớn, thế lực có thể chèn ép thôn trang nhỏ bé này chỗ nào cũng có, huống hồ ông cũng không nghĩ hai người y phục mộc mạc trước mặt kia có thể trêu vào đại nhân vật khó lường nào đó.
Triển Chiêu âm thầm thở dài, nhưng không cách nào nói ra thực tình với đôi vợ chồng già tốt bụng này được, người bọn họ muốn trốn tránh, toàn thiên hạ này đều là của hắn, nói gì một thôn trang nhỏ bằng bàn tay.
Trong thôn, lão bà vốn nổi danh nhiệt tình, bất kì nhà nào có việc bà cũng vui vẻ ra tay giúp đỡ, còn thường làm mai làm mối cho người, nghe nói Triển Chiêu xuất thân bần hàn, song lại hết sức khiêm tốn lễ phép, giáo dưỡng rất tốt, cảm thấy vô cùng hợp mắt, bèn hạ quyết tâm nhất định phải giúp bọn họ đến cùng.
Vậy là không đợi Triển Chiêu đáp lời, bà đã hùa theo lão bá mà nói: “Đúng rồi, ta thấy chi bằng các con thành thân ở đây luôn đi, cũng để sau này đứa nhỏ sinh ra có danh có phận, vừa lúc Tiểu Thúy nhà ta xuất giá hôm trước, đồ vật đều có sẵn cả, các con cứ thế mà dùng, đợi khi các con thành thân xong rồi, dù lão già kia có tìm tới, lão cũng không bức con xuất giá được nữa.”
Triển Chiêu thấy hai người nhiệt tình vồn vã, hoàn toàn không để bọn họ từ chối, đành phải nhận lời: “Tấm lòng của hai người vãn bối xin nhận, chúng cháu ở lại cũng được, chỉ là…” Triển Chiêu trộm liếc Bạch Ngọc Đường, thấy y bĩu môi nhăn mày không thèm nhìn mình, rõ ràng lại đang giận lẫy, đành phải nói tiếp, “Thành thân là chuyện lớn một đời, phải được sự đồng ý của cha mẹ, làm việc nóng vội chỉ e sẽ ủy khuất nàng ấy. Bà bà cứ để chúng cháu suy nghĩ thêm đã.”
Triển Chiêu mặc dù ngoài miệng nói vậy, kì thật trong lòng vẫn chưa xác định lưu lại lâu dài, mà là định bụng đi không từ biệt, song dù có phải lừa gạt hai vị lão nhân, hắn cũng không dám đồng ý chuyện thành thân, không phải hắn không muốn cùng Bạch Ngọc Đường trở thành “phu thê” thực sự, chẳng qua hắn hiểu Ngọc Đường vốn tính cao ngạo, mới nghe từ thê tử thốt ra từ miệng người khác y đã không chịu đựng được, nói chi đến việc chính hắn mở miệng nói muốn thú Ngọc Đường làm thê tử.
Lão bà nghe hắn nói cũng hợp tình hợp lí, bèn không bức ép thêm nữa: “Cũng phải, con suy xét thực chu toàn, việc thành thân để sau hãy nói, giờ ta đi thu dọn phòng ở cho các con trước đã.”
Triển Chiêu thở phào một hơi, nói: “Đa tạ bà bà.”
…
Cũng xem như bọn họ tới đúng lúc, tiểu nữ nhi Tiểu Thúy của nhà này vừa mới xuất giá mấy ngày trước, vừa lúc có một gian phòng trống, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tuy chưa thành thân, nhưng người trong nhà nghe xong chuyện về hai người đều thấy cảm động khôn xiết, chẳng những không khinh thường bọn họ, ngược lại đối xử với họ như một cặp vợ chồng bình thường, sắp xếp cho họ ở cùng một gian phòng, còn Bạch Nhị Nha thì ở cùng với hai đứa cháu nhỏ.
Bởi vì cách đó không lâu vẫn có người ở, gian phòng chỉ cần quét tước qua loa một chút là có thể ngủ, nông dân vốn quen mặt trời lặn thì dậy làm việc mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, mọi người ăn xong cơm tối bèn lần lượt trở về phòng.
Dưới sự uy hiếp của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu đành để tiểu cô nương xem mạch cho mình, nhưng dù y thuật cao minh, nàng cũng không sao nhìn ra mấu chốt, mà Triển Chiêu ngoại trừ vết thương ở bả vai lại không chịu nói thêm gì khác, tiểu cô nương buộc phải dựa vào bệnh trạng bên ngoài, kê cho hắn chút thuốc bổ khí dưỡng huyết, sau khi băng bó kĩ càng vết thương bên vai trái, liền rời khỏi phòng đi sắc thuốc cho hắn và Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu biết rõ Bạch Ngọc Đường không thoải mái, bị người ta gọi “Ngọc Hoa” rồi “thê tử” suốt cả nửa ngày lại không thể nào phát tác, chỉ dám đứng bên im lặng hờn dỗi, hắn lại không kịp can ngăn Bạch Nhị Nha, lúc này chỉ còn hai người bọn họ, chỉ e là lúc người kia bùng nổ.
Để tránh Bạch Ngọc Đường nóng giận hại thân, Triển Chiêu định tìm lí do chuồn ra ngoài, thế nhưng tránh né Ngọc Đường cũng chẳng phải cách hay ho, một bụng oán giận của y vẫn còn nguyên đó, hắn phải nghĩ ra biện pháp gì đó giúp Ngọc Đường xả giận, bằng không y nghẹn đến khùng thì nguy. Nhưng mà phải làm gì mới được chứ? Hắn đâu có nói được với Ngọc Đường mấy lời đường mật, vả lại mỗi khi Ngọc Đường nổi giận, hắn có nói gì cũng là thêm dầu vào lửa mà thôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Triển Chiêu cảm thấy mình nói cái gì cũng không bằng được hành động thực tế, nhớ tới mấy ngày gần đây chân Bạch Ngọc Đường mỗi lúc lại thêm sưng tấy, hơn nữa đi đường mệt nhọc xóc nảy, khi nãy bước đi cũng không nhanh nhẹn, trước kia hắn thường chuẩn bị nước thuốc để Ngọc Đường ngâm mình, chẳng những giảm bớt sưng tấy, lại có thể bớt khó chịu, thả lỏng tâm tình. Có điều hiện giờ không có điều kiện làm vậy, đành phải xuống bếp đun nước cho y ngâm chân, để y thoải mái một chút.
—-
Lạy Chúa, Ngọc Hoa tỷ tỷ:)))))))))))))))))))