Chẳng qua y nói rất nhỏ, không để Triển Chiêu nghe được. Dường như muốn trêu chọc hắn, Bạch Ngọc Đường quay nhìn Triển Chiêu, cười hỏi: “Vậy ngươi nói xem, ngươi yêu ta đến mức nào?”
“Ta…” Lần này Triển Chiêu bị y làm cho nghẹn họng. Yêu đến mức nào? Triển Chiêu chỉ biết hắn rất yêu y, nhưng chưa bao giờ cân đong đo đếm, huống chi đo đếm làm gì, khi mà trước đó rất lâu hắn đã xác định Ngọc Đường là người duy nhất trong cuộc đời này vượt trên hết thảy sự tồn tại khác. Căn bản không gì có thể so sánh với y.
Triển Chiêu suy nghĩ hồi lâu mới tìm ra một đáp án tương đối thích hợp: “Ta yêu ngươi hơn cả tôn nghiêm và sinh mạng của mình.” Thực ra ngay cả đáp án này cũng không đủ để diễn tả tình cảm của hắn đối với Ngọc Đường, phần yêu thương ấy sớm đã chẳng thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt…
Bạch Ngọc Đường nghe được đáp án của hắn, phỏng chừng như không hề ngạc nhiên, như đã sớm dự đoán được hắn sẽ nói thế, lại hỏi: “Vậy Ngũ gia ta muốn ngươi làm gì, ngươi đều sẽ đồng ý chứ?”
“Dù Ngọc Đường muốn Triển Chiêu nhảy vào núi đao biển lửa, Triển Chiêu cũng sẽ không từ.” Lần này Triển Chiêu không hề nghĩ ngợi, lập tức trả lời y. Đúng thế, hắn có thể từ bỏ cả sinh mạng này vì Ngọc Đường, vậy thì còn gì hắn không thể làm vì y?
Bạch Ngọc Đường có phần sốt ruột khoát tay: “Được rồi, được rồi, Ngũ gia ta cần ngươi nhảy vào núi đao biển lửa làm gì chứ? Ta đâu cần ngươi biến thành mèo nướng hay mèo không lông? Ta chỉ muốn…” Y thoáng ngập ngừng một lát, “Ta muốn ngươi tìm cho ta một loại cỏ.”
Điều này khiến cho Triển Chiêu thực sự bất ngờ, hắn vốn tưởng rằng Ngọc Đường sẽ nhân cơ hội bắt mình làm ra đại sự khó lường gì đó, chẳng nghĩ y lại muốn mình tìm cỏ. Ngọc Đường quả thật có thích sưu tập những loại kì trân dị thảo, thế nhưng chẳng phải lạc thú của việc sưu tập chính là tự mình tìm kiếm hay sao? Cớ gì y lại cần mình tìm giúp? Triển Chiêu cảm thấy hứng thú, vậy nên âm điệu mang theo đôi phần bỡn cợt: “Ây da? Loại cỏ nào lại may mắn lọt vào mắt xanh của Bạch Ngũ gia ngài?”
Bạch Ngọc Đường nghe ra giọng điệu của hắn, trừng mắt lườm hắn một cái, giận dữ nói: “Mèo thối, miệng ngươi dẻo ra từ khi nào vậy?”
Lại không tiếp tục so đo với hắn mà nghiêm mặt nói: “Loại cỏ này có tên “Liên Tâm”, từ nhỏ ta đã nghe đại ca nói, cỏ này thế gian hiếm có, lại được tiên nhân điểm hóa, rất có linh tính, chỉ người hữu duyên lòng mang tình cảm chân thành mới có cơ hội tìm được. Năm đó huynh ấy tìm khắp đại giang Nam Bắc, cuối cùng tìm được hai gốc tặng cho người trong lòng, cô gái cảm động sâu sắc, rốt cuộc trở thành đại tẩu của ta…”
Y đang kể, lại phát hiện con mèo bên cạnh khúc khích bật cười.
“Mèo chết, ngươi cười cái gì? Lời Bạch gia gia đáng cười lắm sao?”
Triển Chiêu vội vàng phân giải: “Đâu có, ta chỉ cảm thấy chuyện của ca ca tẩu tẩu ngươi rất cảm động, vậy nên bật cười mà thôi.
Thực ra không phải hắn cười nhạo Bạch Ngọc Đường ngây thơ, thế nhưng đột nhiên phát hiện Bạch Ngũ gia đội trời đạp đất cũng có thời điểm trẻ con, cũng sẽ giống như thiếu niên mới chớm biết yêu hướng tới một thứ tình yêu đẹp như cổ tích, phát hiện được một Ngọc Đường đáng yêu nhường đó, đối với Triển Chiêu hệt như đào được báu vật, tự nhiên không nhịn được cười.
Nhìn đến Ngọc Đường rõ ràng không tin vào lời giải thích của mình, nhăn mày căm tức nhìn mình, đành phải tìm cách chuyển đề tài: “À, đúng rồi, ngươi nói loại cỏ đó vô cùng kì diệu, lại mang theo câu chuyện tình đẹp đẽ, dáng vẻ nhất định phải rất khác lạ đúng không?”
Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng, tựa hồ muốn dùng ánh mắt nói với hắn “Ta không thèm chấp đồ mèo thối nhà ngươi”, tiện đà quay đầu, nói tiếp: “Hình dáng nó rất bình thường, khá giống với cỏ Tạc Tương (cỏ ba lá), có điều phương thức sinh trưởng thập phần kì lạ, nghe nói luôn là hai gốc cỏ đan xen, nở hoa một hồng, một bạch, gốc cây dù có tách biệt, song cuống lá lại quấn riết vào nhau, thân mật gắn bó… Hoa trắng sau khi héo tàn sẽ kết thành một trái cây nho nhỏ, hoa đỏ lại vẫn nở rộ như cũ, che chắn gió mưa cho quả nhỏ kia. Quả của nó càng kì lạ hơn, từ lúc kết trái đã có hai cuống lá, cuốn lấy hai gốc “Liên Tâm”, tên cây cũng vì đó mà ra.” Y vừa nói vừa hạ mi, bàn tay khe khẽ vuốt ve phần bụng tròn đầy.
Triển Chiêu nghe y miêu tả, ý cười trên mặt dần dần tan đi, loại cỏ “Liên Tâm” này quá thần kì, căn bản không giống tạo vật thế gian, quả thực khiến người ta mong mỏi, nhưng hắn lại thấy có gì đó rất lạ lùng, tựa một tầng mây u ám phủ ngập tâm tư…
“Ngọc Đường…”
Bạch Ngọc Đường không để hắn kịp nói ra điều mình nghi ngờ, y chăm chăm nhìn hắn, hỏi khẽ: “Triển Chiêu, ngươi có thể đáp ứng ta không? Giúp ta tìm loại cỏ đó.” Dù y đang dùng câu hỏi, khí thế mạnh mẽ lại khiến Triển Chiêu gần như không thể từ chối. Vẻ mặt y cũng không giống đang hỏi Triển Chiêu có đồng ý giúp mình hay không, mà tựa hồ đang ép hắn ước hẹn sinh tử.
Dù nỗi nghi ngờ trong lòng dâng lên mạnh mẽ, thế nhưng Triển Chiêu không thể cự tuyệt, chỉ có thể nói: “Được, ta nhất định sẽ tìm được, sau đó tặng nó cho ngươi.”
Nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn lo lắng nói: “Ngươi hãy thề đi.”
“Cái đó…” Vì việc này mà thề thốt chẳng phải chuyện bé xé ra to sao? Chính là nhìn đến ánh mắt kiên quyết của Bạch Ngọc Đường, hắn đành trả lời: “Được. Triển Chiêu xin thề với trời, cho dù đến phút cuối cùng còn sống trên đời, Triển Chiêu nhất định sẽ tìm được cỏ Liên Tâm tặng Bạch Ngọc Đường.”
Bạch Ngọc Đường nghe được lời thề của hắn, tựa như buông được gánh nặng ngàn cân, thở phào một hơi, mỉm cười…
Y cầm bầu rượu, châm hai chén rượu, đưa cho Triển Chiêu một chén, hào sảng nói:”Mèo con, cạn chén rượu này, từ nay về sau chúng ta là người một nhà.”
Lại bị Triển Chiêu ngăn cản, “Ngọc Đường, ngươi không được uống rượu.”
Bị hắn ngăn trở, Bạch Ngọc Đường có chút không vui, song cũng biết Triển Chiêu chỉ muốn tốt cho đứa nhỏ, đành nói: “Đây là chén rượu giao bôi, nhất định phải uống.” Thấy người kia tựa hồ vẫn không đồng ý, bèn thêm: “Không sao, rượu này rất nhẹ, chỉ uống một chén sẽ không sao hết.”
Triển Chiêu ngẫm nghĩ một lát, thầm nhủ Ngọc Đường ngày thường vốn thích rượu ngon, hiện giờ mấy tháng không được uống rượu, hẳn cũng chẳng dễ chịu gì. Bèn không đành lòng ngăn cản y nữa.
“… Được rồi, Ngọc Đường, cạn chén.”
“Cạn chén.”
Động phòng hoa chúc, song chưởng giao triền, sinh mệnh hai người từ đó về sau gắt gao gắn bó…
“Ta…” Lần này Triển Chiêu bị y làm cho nghẹn họng. Yêu đến mức nào? Triển Chiêu chỉ biết hắn rất yêu y, nhưng chưa bao giờ cân đong đo đếm, huống chi đo đếm làm gì, khi mà trước đó rất lâu hắn đã xác định Ngọc Đường là người duy nhất trong cuộc đời này vượt trên hết thảy sự tồn tại khác. Căn bản không gì có thể so sánh với y.
Triển Chiêu suy nghĩ hồi lâu mới tìm ra một đáp án tương đối thích hợp: “Ta yêu ngươi hơn cả tôn nghiêm và sinh mạng của mình.” Thực ra ngay cả đáp án này cũng không đủ để diễn tả tình cảm của hắn đối với Ngọc Đường, phần yêu thương ấy sớm đã chẳng thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt…
Bạch Ngọc Đường nghe được đáp án của hắn, phỏng chừng như không hề ngạc nhiên, như đã sớm dự đoán được hắn sẽ nói thế, lại hỏi: “Vậy Ngũ gia ta muốn ngươi làm gì, ngươi đều sẽ đồng ý chứ?”
“Dù Ngọc Đường muốn Triển Chiêu nhảy vào núi đao biển lửa, Triển Chiêu cũng sẽ không từ.” Lần này Triển Chiêu không hề nghĩ ngợi, lập tức trả lời y. Đúng thế, hắn có thể từ bỏ cả sinh mạng này vì Ngọc Đường, vậy thì còn gì hắn không thể làm vì y?
Bạch Ngọc Đường có phần sốt ruột khoát tay: “Được rồi, được rồi, Ngũ gia ta cần ngươi nhảy vào núi đao biển lửa làm gì chứ? Ta đâu cần ngươi biến thành mèo nướng hay mèo không lông? Ta chỉ muốn…” Y thoáng ngập ngừng một lát, “Ta muốn ngươi tìm cho ta một loại cỏ.”
Điều này khiến cho Triển Chiêu thực sự bất ngờ, hắn vốn tưởng rằng Ngọc Đường sẽ nhân cơ hội bắt mình làm ra đại sự khó lường gì đó, chẳng nghĩ y lại muốn mình tìm cỏ. Ngọc Đường quả thật có thích sưu tập những loại kì trân dị thảo, thế nhưng chẳng phải lạc thú của việc sưu tập chính là tự mình tìm kiếm hay sao? Cớ gì y lại cần mình tìm giúp? Triển Chiêu cảm thấy hứng thú, vậy nên âm điệu mang theo đôi phần bỡn cợt: “Ây da? Loại cỏ nào lại may mắn lọt vào mắt xanh của Bạch Ngũ gia ngài?”
Bạch Ngọc Đường nghe ra giọng điệu của hắn, trừng mắt lườm hắn một cái, giận dữ nói: “Mèo thối, miệng ngươi dẻo ra từ khi nào vậy?”
Lại không tiếp tục so đo với hắn mà nghiêm mặt nói: “Loại cỏ này có tên “Liên Tâm”, từ nhỏ ta đã nghe đại ca nói, cỏ này thế gian hiếm có, lại được tiên nhân điểm hóa, rất có linh tính, chỉ người hữu duyên lòng mang tình cảm chân thành mới có cơ hội tìm được. Năm đó huynh ấy tìm khắp đại giang Nam Bắc, cuối cùng tìm được hai gốc tặng cho người trong lòng, cô gái cảm động sâu sắc, rốt cuộc trở thành đại tẩu của ta…”
Y đang kể, lại phát hiện con mèo bên cạnh khúc khích bật cười.
“Mèo chết, ngươi cười cái gì? Lời Bạch gia gia đáng cười lắm sao?”
Triển Chiêu vội vàng phân giải: “Đâu có, ta chỉ cảm thấy chuyện của ca ca tẩu tẩu ngươi rất cảm động, vậy nên bật cười mà thôi.
Thực ra không phải hắn cười nhạo Bạch Ngọc Đường ngây thơ, thế nhưng đột nhiên phát hiện Bạch Ngũ gia đội trời đạp đất cũng có thời điểm trẻ con, cũng sẽ giống như thiếu niên mới chớm biết yêu hướng tới một thứ tình yêu đẹp như cổ tích, phát hiện được một Ngọc Đường đáng yêu nhường đó, đối với Triển Chiêu hệt như đào được báu vật, tự nhiên không nhịn được cười.
Nhìn đến Ngọc Đường rõ ràng không tin vào lời giải thích của mình, nhăn mày căm tức nhìn mình, đành phải tìm cách chuyển đề tài: “À, đúng rồi, ngươi nói loại cỏ đó vô cùng kì diệu, lại mang theo câu chuyện tình đẹp đẽ, dáng vẻ nhất định phải rất khác lạ đúng không?”
Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng, tựa hồ muốn dùng ánh mắt nói với hắn “Ta không thèm chấp đồ mèo thối nhà ngươi”, tiện đà quay đầu, nói tiếp: “Hình dáng nó rất bình thường, khá giống với cỏ Tạc Tương (cỏ ba lá), có điều phương thức sinh trưởng thập phần kì lạ, nghe nói luôn là hai gốc cỏ đan xen, nở hoa một hồng, một bạch, gốc cây dù có tách biệt, song cuống lá lại quấn riết vào nhau, thân mật gắn bó… Hoa trắng sau khi héo tàn sẽ kết thành một trái cây nho nhỏ, hoa đỏ lại vẫn nở rộ như cũ, che chắn gió mưa cho quả nhỏ kia. Quả của nó càng kì lạ hơn, từ lúc kết trái đã có hai cuống lá, cuốn lấy hai gốc “Liên Tâm”, tên cây cũng vì đó mà ra.” Y vừa nói vừa hạ mi, bàn tay khe khẽ vuốt ve phần bụng tròn đầy.
Triển Chiêu nghe y miêu tả, ý cười trên mặt dần dần tan đi, loại cỏ “Liên Tâm” này quá thần kì, căn bản không giống tạo vật thế gian, quả thực khiến người ta mong mỏi, nhưng hắn lại thấy có gì đó rất lạ lùng, tựa một tầng mây u ám phủ ngập tâm tư…
“Ngọc Đường…”
Bạch Ngọc Đường không để hắn kịp nói ra điều mình nghi ngờ, y chăm chăm nhìn hắn, hỏi khẽ: “Triển Chiêu, ngươi có thể đáp ứng ta không? Giúp ta tìm loại cỏ đó.” Dù y đang dùng câu hỏi, khí thế mạnh mẽ lại khiến Triển Chiêu gần như không thể từ chối. Vẻ mặt y cũng không giống đang hỏi Triển Chiêu có đồng ý giúp mình hay không, mà tựa hồ đang ép hắn ước hẹn sinh tử.
Dù nỗi nghi ngờ trong lòng dâng lên mạnh mẽ, thế nhưng Triển Chiêu không thể cự tuyệt, chỉ có thể nói: “Được, ta nhất định sẽ tìm được, sau đó tặng nó cho ngươi.”
Nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn lo lắng nói: “Ngươi hãy thề đi.”
“Cái đó…” Vì việc này mà thề thốt chẳng phải chuyện bé xé ra to sao? Chính là nhìn đến ánh mắt kiên quyết của Bạch Ngọc Đường, hắn đành trả lời: “Được. Triển Chiêu xin thề với trời, cho dù đến phút cuối cùng còn sống trên đời, Triển Chiêu nhất định sẽ tìm được cỏ Liên Tâm tặng Bạch Ngọc Đường.”
Bạch Ngọc Đường nghe được lời thề của hắn, tựa như buông được gánh nặng ngàn cân, thở phào một hơi, mỉm cười…
Y cầm bầu rượu, châm hai chén rượu, đưa cho Triển Chiêu một chén, hào sảng nói:”Mèo con, cạn chén rượu này, từ nay về sau chúng ta là người một nhà.”
Lại bị Triển Chiêu ngăn cản, “Ngọc Đường, ngươi không được uống rượu.”
Bị hắn ngăn trở, Bạch Ngọc Đường có chút không vui, song cũng biết Triển Chiêu chỉ muốn tốt cho đứa nhỏ, đành nói: “Đây là chén rượu giao bôi, nhất định phải uống.” Thấy người kia tựa hồ vẫn không đồng ý, bèn thêm: “Không sao, rượu này rất nhẹ, chỉ uống một chén sẽ không sao hết.”
Triển Chiêu ngẫm nghĩ một lát, thầm nhủ Ngọc Đường ngày thường vốn thích rượu ngon, hiện giờ mấy tháng không được uống rượu, hẳn cũng chẳng dễ chịu gì. Bèn không đành lòng ngăn cản y nữa.
“… Được rồi, Ngọc Đường, cạn chén.”
“Cạn chén.”
Động phòng hoa chúc, song chưởng giao triền, sinh mệnh hai người từ đó về sau gắt gao gắn bó…