“Ngọc Đường ca ca. Ngọc Đường ca ca. Huynh không thể chết được. Huynh mau tỉnh lại đi.” Bạch Nhị Nha ôm chặt Bạch Ngọc Đường, không ngừng gào khóc, nhưng mặc cho nàng kêu gọi thế nào, vành mắt Bạch Ngọc Đường thủy chung nhắm chặt, ngoại trừ hơi thở mỏng manh phả trên cánh mũi và máu tươi đỏ sẫm chảy từ hạ thể, cơ thể y không còn dấu hiệu gì khác của sự sống.
Tiểu cô nương vốn đã rẽ sang đường lớn, song vì rất không an tâm về thân thể Ngọc Đường ca ca và Triển đại ca, hơn nữa dù đã chạy xa nàng vẫn không thấy truy binh đuổi theo, đáy lòng bất chợt dội lên dự cảm bất hảo: Chẳng lẽ truy binh biết được kế sách của Ngọc Đường ca ca, nên không đi theo đường này? Hai người bọn họ đang gặp nguy hiểm. Lại thấy sắc trời u ám như sắp đổ mưa, nhớ tới buổi sáng bọn họ lên đường gấp gáp không mang theo dù, không thể kìm nén lo lắng ngập đầy tâm trí, bèn liều lĩnh quay xe, ra roi giục ngựa chạy về phía đường nhỏ. Chính là con đường này có một đoạn dài cực kì khó đi, không chỉ mấp mô xóc nảy mà còn chật hẹp ngoắt ngoéo, xe ngựa rất khó đi qua, có điều nếu trời thực sự đổ mưa, hai người bọn họ sẽ cần xe ngựa tiếp ứng, bởi vậy để lỡ không ít thời gian, không ngờ chỉ chậm một lát, thế nhưng đã không kịp nữa. Khi nàng tới đây, chỉ thấy mình Bạch Ngọc Đường hôn mê bất tỉnh dưới mưa, dưới thân có kê một tấm bia đá, quần áo bọc trên người đều đã bị mưa thấm ướt, dán sát vào làn da lạnh như băng, nước mưa hòa tan máu tươi chảy đẫm nền đất xung quanh, màu đỏ gắt đến rợn người, phạm vi lại không ngừng mở rộng. Phần bụng Ngọc Đường ca ca đã bằng phẳng trở lại, chắc hẳn hai tiểu bảo bảo đã được sinh ra, nhưng không biết sống hay chết, Triển đại ca cũng chắng biết đã đi đâu.
Nghĩ đến Ngọc Đường ca ca nằm trên phiến đá thô sơ, một mình sinh con giữa cơn mưa lớn, không người giúp đỡ, tiểu cô nương chỉ thấy lòng mình đau xót khôn cùng.
Nàng liên tục thì thầm với người vẫn mê man nằm đó: “Ngọc Đường ca ca, muội sẽ đưa huynh trở về, huynh sẽ không sao cả đâu. Muội sẽ không để huynh xảy ra chuyện.” Giờ người có thể cứu Ngọc Đường ca ca chỉ có mình nàng, nàng không được phép sợ hãi. Không được hoảng loạn. Không được mất đi lòng tin.
Nhưng một nữ hài tử như nàng làm sao nâng nổi một đại nam nhân như Bạch Ngọc Đường, nàng thử vài lần cũng không đỡ được y lên xe ngựa, khổ sở ngồi thụp xuống đất khóc lớn: “Ngọc Đường ca ca… Làm sao bây giờ… Có ai tới giúp ta với…”
Dù khóc đến nỗi thở không ra hơi, song nàng vẫn ráng nghĩ cách. Chợt nhớ lúc mình qua đây có thấy một đội nhân ma, hẳn họ vẫn chưa đi xa, đúng rồi. Mình phải nhờ họ giúp đỡ.
Nàng gỡ ba cây dù mang theo, cắm xuống lớp bùn cạnh Bạch Ngọc Đường, phủ lên người y một lớp áo mới, miễn cưỡng che mưa cho y, sau đó đội mưa chạy về phía trước.
“Xin chờ một chút, vị đại ca kia, xin huynh giúp ta một tay, Ngọc Đường ca ca của ta sắp chết, xin huynh giúp ta cứu huynh ấy với…” Tiểu cô nương tùy tiện bắt lấy một người đi cuối đội ngũ, khóc lóc cầu xin.
Người nọ có chút khó xử, từ chối: “Tiểu cô nương, ta cũng rất muốn giúp cô, nhưng ta không hiểu y thuật, chắc không làm gì được đâu.”
Tiểu cô nương nghĩ mình nóng vội nói không rõ ràng nên người ta mới không giúp, bèn tiếp tục van xin hắn: “Huynh chỉ cần giúp ta đỡ huynh ấy lên xe ngựa… Xin huynh… Nếu huynh ấy còn nằm đó chắc chắn sẽ chết…”
Nhìn một tiểu cô nương xinh đẹp khóc lóc thảm thương như thế, nam nhân bình thường nào lại không mềm lòng? Người này hiển nhiên cũng không ngoại lệ, hắn hơi ngập ngừng một thoáng, sau đó bước lên một bước, nhỏ giọng nói: “Tiểu cô nương, ừm… Thế này đi, cô tới cầu xin lão gia của chúng ta, nếu lão gia đồng ý ta sẽ giúp cô, lão gia ở trong cỗ kiệu kia kìa.” Nói rồi giơ tay chỉ vào cỗ kiệu lớn nhất.
Hắn vừa dứt lời, đã thấy tiểu cô nương kia lập tức lao lên phía trước, xoay người đối mặt với người trong kiệu, hai tay ngăn phía trước kiệu, hét lớn: “Chờ chút. Dừng kiệu.”
Người ngồi bên trong cảm giác cỗ kiệu chợt nhiên ngừng lại, có tiếng nữ tử khẩn thiết dội lại, dù không biết vì sao nàng đòi dừng kiệu, nhưng bởi tiếng kêu kiên định của nàng, trong lòng bất giác căng thẳng, bèn cảnh giác hỏi: “Người nào ở đó?” Như thể hắn đã gặp nàng ở đâu…
Tiểu cô nương mặc kệ lễ nghi, vội vàng tiến lên một bước, lo lắng kể lể: “Lão gia, ca ca ta sắp chết rồi, xin ngài để các thủ hạ tới cứu huynh ấy, chỉ cần giúp ta đỡ huynh ấy lên xe ngựa là được, xin ngài.”
Người ngồi trong kiệu vừa rồi vẫn đang lang thang trong những mâu thuẫn nội tâm, bởi vậy không chú ý đến sự việc xảy ra bên ngoài, nhất thời chưa kịp phản ứng, khẽ vén màn kiệu nhìn ra…
Trong nháy mắt màn kiệu bị hắn vén lên, tiểu cô nương nhìn thấy người hắn đang ôm vào lòng: “Triển đại ca?” Tiểu cô nương sợ hãi thốt lên. Nàng dù có phần ngây thơ, nhưng không ngu ngốc, tức khắc hiểu được mọi chuyện: “Ta đoán ra rồi. Hóa ra chính ngươi là kẻ muốn bắt Ngọc Đường ca ca. Chẳng trách ngươi thấy huynh ấy chết mà không cứu. Ta sẽ liều mạng với ngươi.” Vừa nói vừa xông vào đánh hắn, vươn tay muốn bóp cổ hắn, tư thế giống như nhiệm vụ duy nhất của nàng là lấy mạng hắn.
“Dừng tay.” Đám thị vệ thấy nàng như vậy, lập tức tiến lên ngăn chặn.
Tiểu cô nương cũng không có bao nhiêu sức lực, đám thị vệ dễ dàng tóm được nàng. Song tiểu cô nương vẫn ráng sức giãy giụa, hét lớn: “Buông ta ra. Ngươi mau trả Triển đại ca và tiểu bảo bảo cho Ngọc Đường ca ca, bằng không… Bằng không ta sẽ không tha cho ngươi.” Kì thực hiện giờ nàng đã là cá trong lưới, căn bản không thể uy hiếp người ta, thế nhưng khẩu khí thì không chút nào sút kém.
Triệu Trinh nhìn ánh mắt nàng lúc này, bỗng dưng nhớ đến lúc mình mới tìm được Triển Chiêu, hình như vẻ mặt Triển Chiêu cũng y như vậy, giống hệt dã thú bị thương chằm chằm nhìn hắn, dẫu biết rõ mình không thể làm gì, lại vẫn cố chấp muốn dùng đến chút sinh lực cuối cùng bảo vệ người kia.
Triệu Trinh kinh hoảng phát giác ánh mắt tiểu cô nương giờ này lại giống hệt Triển Chiêu khi ấy. Thậm chí hắn không thể tin người này và tiểu nữ tử điềm đạm đáng yêu một khắc trước đó còn đang khóc lóc van xin là cùng một người.
Tuy cõi lòng mỗi lúc một thêm bất an, nhưng khuôn mặt vẫn tận lực duy trì vẻ bình tĩnh lãnh ngạo: “Ngươi có biết ta là ai không? Nếu ngươi làm ta bị thương, sẽ bị khép vài đại tội mưu nghịch, chịu hình tru di cửu tộc.”
Tiểu cô nương nếu đã biết hắn là kẻ muốn hãm hại Ngọc Đường ca ca, đương nhiên cũng biết đích xác thân phận của hắn, muốn hắn cứu người là không có khả năng, bèn dứt khoát nói: “Ta không sợ ngươi. Dù sao ta cũng chẳng có cửu tộc. Ngọc Đường ca ca mà chết thì ta cũng không muốn sống. Hôm nay ta phải cùng ngươi đồng quy vu tận.”
Triệu Trinh thấy mình dùng cái chết bức ép mà nàng lại chẳng động dung, nhất thời kinh ngạc hỏi: “Ngươi thật sự muốn chết vì Bạch Ngọc Đường.”
“Đúng thế.” Không chút do dự trả lời.
Nhìn tiểu cô nương kia quan tâm Bạch Ngọc Đường như thế, trong lòng Triệu Trinh chẳng rõ tại sao hơi hơi gợn lên một mảnh cay xót… Tuy tiểu cô nương nhu nhược trước mắt hoàn toàn không thể sánh với Triển Chiêu, song bọn họ đều nguyện ý trả giá hết thảy vì Bạch Ngọc Đường.
Tâm tư lại chợt hiện ra hình ảnh Triển Chiêu rút kiếm tự vẫn vì Bạch Ngọc Đường…
Tại sao bọn họ đều thấy Bạch Ngọc Đường tốt? Tại sao đều sẵn sàng trả giá vì y? Tên chết tiệt bất nam bất nữ ngay cả tự tôn cũng không có kia rốt cuộc có ma lực gì khiến bọn họ yêu thương y đến vậy? Chính mình tuyệt đối không thể mềm lòng với y. Nếu không mình sẽ mất đi người quan trọng nhất. Phần đời còn lại mình sẽ phải sống trong mối ân hận trọn đời.
Tiểu cô nương vốn đã rẽ sang đường lớn, song vì rất không an tâm về thân thể Ngọc Đường ca ca và Triển đại ca, hơn nữa dù đã chạy xa nàng vẫn không thấy truy binh đuổi theo, đáy lòng bất chợt dội lên dự cảm bất hảo: Chẳng lẽ truy binh biết được kế sách của Ngọc Đường ca ca, nên không đi theo đường này? Hai người bọn họ đang gặp nguy hiểm. Lại thấy sắc trời u ám như sắp đổ mưa, nhớ tới buổi sáng bọn họ lên đường gấp gáp không mang theo dù, không thể kìm nén lo lắng ngập đầy tâm trí, bèn liều lĩnh quay xe, ra roi giục ngựa chạy về phía đường nhỏ. Chính là con đường này có một đoạn dài cực kì khó đi, không chỉ mấp mô xóc nảy mà còn chật hẹp ngoắt ngoéo, xe ngựa rất khó đi qua, có điều nếu trời thực sự đổ mưa, hai người bọn họ sẽ cần xe ngựa tiếp ứng, bởi vậy để lỡ không ít thời gian, không ngờ chỉ chậm một lát, thế nhưng đã không kịp nữa. Khi nàng tới đây, chỉ thấy mình Bạch Ngọc Đường hôn mê bất tỉnh dưới mưa, dưới thân có kê một tấm bia đá, quần áo bọc trên người đều đã bị mưa thấm ướt, dán sát vào làn da lạnh như băng, nước mưa hòa tan máu tươi chảy đẫm nền đất xung quanh, màu đỏ gắt đến rợn người, phạm vi lại không ngừng mở rộng. Phần bụng Ngọc Đường ca ca đã bằng phẳng trở lại, chắc hẳn hai tiểu bảo bảo đã được sinh ra, nhưng không biết sống hay chết, Triển đại ca cũng chắng biết đã đi đâu.
Nghĩ đến Ngọc Đường ca ca nằm trên phiến đá thô sơ, một mình sinh con giữa cơn mưa lớn, không người giúp đỡ, tiểu cô nương chỉ thấy lòng mình đau xót khôn cùng.
Nàng liên tục thì thầm với người vẫn mê man nằm đó: “Ngọc Đường ca ca, muội sẽ đưa huynh trở về, huynh sẽ không sao cả đâu. Muội sẽ không để huynh xảy ra chuyện.” Giờ người có thể cứu Ngọc Đường ca ca chỉ có mình nàng, nàng không được phép sợ hãi. Không được hoảng loạn. Không được mất đi lòng tin.
Nhưng một nữ hài tử như nàng làm sao nâng nổi một đại nam nhân như Bạch Ngọc Đường, nàng thử vài lần cũng không đỡ được y lên xe ngựa, khổ sở ngồi thụp xuống đất khóc lớn: “Ngọc Đường ca ca… Làm sao bây giờ… Có ai tới giúp ta với…”
Dù khóc đến nỗi thở không ra hơi, song nàng vẫn ráng nghĩ cách. Chợt nhớ lúc mình qua đây có thấy một đội nhân ma, hẳn họ vẫn chưa đi xa, đúng rồi. Mình phải nhờ họ giúp đỡ.
Nàng gỡ ba cây dù mang theo, cắm xuống lớp bùn cạnh Bạch Ngọc Đường, phủ lên người y một lớp áo mới, miễn cưỡng che mưa cho y, sau đó đội mưa chạy về phía trước.
“Xin chờ một chút, vị đại ca kia, xin huynh giúp ta một tay, Ngọc Đường ca ca của ta sắp chết, xin huynh giúp ta cứu huynh ấy với…” Tiểu cô nương tùy tiện bắt lấy một người đi cuối đội ngũ, khóc lóc cầu xin.
Người nọ có chút khó xử, từ chối: “Tiểu cô nương, ta cũng rất muốn giúp cô, nhưng ta không hiểu y thuật, chắc không làm gì được đâu.”
Tiểu cô nương nghĩ mình nóng vội nói không rõ ràng nên người ta mới không giúp, bèn tiếp tục van xin hắn: “Huynh chỉ cần giúp ta đỡ huynh ấy lên xe ngựa… Xin huynh… Nếu huynh ấy còn nằm đó chắc chắn sẽ chết…”
Nhìn một tiểu cô nương xinh đẹp khóc lóc thảm thương như thế, nam nhân bình thường nào lại không mềm lòng? Người này hiển nhiên cũng không ngoại lệ, hắn hơi ngập ngừng một thoáng, sau đó bước lên một bước, nhỏ giọng nói: “Tiểu cô nương, ừm… Thế này đi, cô tới cầu xin lão gia của chúng ta, nếu lão gia đồng ý ta sẽ giúp cô, lão gia ở trong cỗ kiệu kia kìa.” Nói rồi giơ tay chỉ vào cỗ kiệu lớn nhất.
Hắn vừa dứt lời, đã thấy tiểu cô nương kia lập tức lao lên phía trước, xoay người đối mặt với người trong kiệu, hai tay ngăn phía trước kiệu, hét lớn: “Chờ chút. Dừng kiệu.”
Người ngồi bên trong cảm giác cỗ kiệu chợt nhiên ngừng lại, có tiếng nữ tử khẩn thiết dội lại, dù không biết vì sao nàng đòi dừng kiệu, nhưng bởi tiếng kêu kiên định của nàng, trong lòng bất giác căng thẳng, bèn cảnh giác hỏi: “Người nào ở đó?” Như thể hắn đã gặp nàng ở đâu…
Tiểu cô nương mặc kệ lễ nghi, vội vàng tiến lên một bước, lo lắng kể lể: “Lão gia, ca ca ta sắp chết rồi, xin ngài để các thủ hạ tới cứu huynh ấy, chỉ cần giúp ta đỡ huynh ấy lên xe ngựa là được, xin ngài.”
Người ngồi trong kiệu vừa rồi vẫn đang lang thang trong những mâu thuẫn nội tâm, bởi vậy không chú ý đến sự việc xảy ra bên ngoài, nhất thời chưa kịp phản ứng, khẽ vén màn kiệu nhìn ra…
Trong nháy mắt màn kiệu bị hắn vén lên, tiểu cô nương nhìn thấy người hắn đang ôm vào lòng: “Triển đại ca?” Tiểu cô nương sợ hãi thốt lên. Nàng dù có phần ngây thơ, nhưng không ngu ngốc, tức khắc hiểu được mọi chuyện: “Ta đoán ra rồi. Hóa ra chính ngươi là kẻ muốn bắt Ngọc Đường ca ca. Chẳng trách ngươi thấy huynh ấy chết mà không cứu. Ta sẽ liều mạng với ngươi.” Vừa nói vừa xông vào đánh hắn, vươn tay muốn bóp cổ hắn, tư thế giống như nhiệm vụ duy nhất của nàng là lấy mạng hắn.
“Dừng tay.” Đám thị vệ thấy nàng như vậy, lập tức tiến lên ngăn chặn.
Tiểu cô nương cũng không có bao nhiêu sức lực, đám thị vệ dễ dàng tóm được nàng. Song tiểu cô nương vẫn ráng sức giãy giụa, hét lớn: “Buông ta ra. Ngươi mau trả Triển đại ca và tiểu bảo bảo cho Ngọc Đường ca ca, bằng không… Bằng không ta sẽ không tha cho ngươi.” Kì thực hiện giờ nàng đã là cá trong lưới, căn bản không thể uy hiếp người ta, thế nhưng khẩu khí thì không chút nào sút kém.
Triệu Trinh nhìn ánh mắt nàng lúc này, bỗng dưng nhớ đến lúc mình mới tìm được Triển Chiêu, hình như vẻ mặt Triển Chiêu cũng y như vậy, giống hệt dã thú bị thương chằm chằm nhìn hắn, dẫu biết rõ mình không thể làm gì, lại vẫn cố chấp muốn dùng đến chút sinh lực cuối cùng bảo vệ người kia.
Triệu Trinh kinh hoảng phát giác ánh mắt tiểu cô nương giờ này lại giống hệt Triển Chiêu khi ấy. Thậm chí hắn không thể tin người này và tiểu nữ tử điềm đạm đáng yêu một khắc trước đó còn đang khóc lóc van xin là cùng một người.
Tuy cõi lòng mỗi lúc một thêm bất an, nhưng khuôn mặt vẫn tận lực duy trì vẻ bình tĩnh lãnh ngạo: “Ngươi có biết ta là ai không? Nếu ngươi làm ta bị thương, sẽ bị khép vài đại tội mưu nghịch, chịu hình tru di cửu tộc.”
Tiểu cô nương nếu đã biết hắn là kẻ muốn hãm hại Ngọc Đường ca ca, đương nhiên cũng biết đích xác thân phận của hắn, muốn hắn cứu người là không có khả năng, bèn dứt khoát nói: “Ta không sợ ngươi. Dù sao ta cũng chẳng có cửu tộc. Ngọc Đường ca ca mà chết thì ta cũng không muốn sống. Hôm nay ta phải cùng ngươi đồng quy vu tận.”
Triệu Trinh thấy mình dùng cái chết bức ép mà nàng lại chẳng động dung, nhất thời kinh ngạc hỏi: “Ngươi thật sự muốn chết vì Bạch Ngọc Đường.”
“Đúng thế.” Không chút do dự trả lời.
Nhìn tiểu cô nương kia quan tâm Bạch Ngọc Đường như thế, trong lòng Triệu Trinh chẳng rõ tại sao hơi hơi gợn lên một mảnh cay xót… Tuy tiểu cô nương nhu nhược trước mắt hoàn toàn không thể sánh với Triển Chiêu, song bọn họ đều nguyện ý trả giá hết thảy vì Bạch Ngọc Đường.
Tâm tư lại chợt hiện ra hình ảnh Triển Chiêu rút kiếm tự vẫn vì Bạch Ngọc Đường…
Tại sao bọn họ đều thấy Bạch Ngọc Đường tốt? Tại sao đều sẵn sàng trả giá vì y? Tên chết tiệt bất nam bất nữ ngay cả tự tôn cũng không có kia rốt cuộc có ma lực gì khiến bọn họ yêu thương y đến vậy? Chính mình tuyệt đối không thể mềm lòng với y. Nếu không mình sẽ mất đi người quan trọng nhất. Phần đời còn lại mình sẽ phải sống trong mối ân hận trọn đời.