Bạch Ngũ gia máu nóng bốc lên tới đỉnh đầu, điên tiết chuẩn bị đi tìm tiểu nha đầu kia tính sổ, nhưng tìm một vòng cũng không thấy, lúc này mới nhớ đã nhiều ngày nay nàng không ở phủ, có lẽ hiện giờ vẫn chưa trở về.
Thì ra trong lúc Bạch Ngọc Đường và hai hài tử dưỡng bệnh trong phủ, Bao đại nhân bắt đầu xét lại vụ án Phí Lương Nghĩa. Thật ra vụ án này vốn đơn giản, sau khi tìm được Bạch Nhị Nha, mọi đều mối đều được phanh phui, chỉ bởi Hoàng thượng đứng sau gây khó dễ, lại thêm tính sĩ diện của Bạch Ngọc Đường, vụ án cứ thế kéo dài hơn hai tháng vẫn chưa kết thúc.
Có điều Bao đại nhân đã sớm nắm rõ sự tình, cũng hiểu được Bạch Ngọc Đường vì sao phải khăng khăng quả quyết người kia là do mình giết, ông biết tính Bạch Ngọc Đường, vì giữ thể diện cho y, bèn làm bộ không đào sâu vấn đề đó nữa, mà là lần nữa điều tra các nhân chứng.
Quả nhiên khi ông phái người vào thôn điều tra lần thứ hai, đánh giá của dân trong thôn về Phí Lương Nghĩa khác với lần trước một trời một vực, hơn nữa có Lô phu nhân y thuật cao minh đi cùng, bệnh điên của Lâm lão bá đã được chữa khỏi, có lão chứng minh Bạch Ngọc Đường giết người vì nghĩa, vụ án rốt cuộc kết thúc viên mãn.
Song bởi Lâm lão bá tuổi cao sức yếu, lại mất nữ nhi, không người chăm sóc, mọi người thấy lão đáng thương, bèn để tiểu cô nương nhận lão làm cha nuôi, chăm sóc lão đến cuối đời. Tiểu cô nương vốn là cô nhi, tới giờ vẫn chưa được hưởng không khí gia đình, nên rất vui vẻ nhận cha, hầu hạ Lâm lão bá cực kì chu đáo, mỗi ngày đều ở cạnh lão, hôm nay dù nói sẽ mau trở về, nhưng cũng phải quá ngọ nàng mới có thể về đến Khai Phong Phủ.
Bạch Ngọc Đường bốc hỏa mà không có chỗ phát tiết, nhưng tiểu thái tử lại không nhận ra, thấy y không nói chuyện nữa, bèn quay sang chơi với hai tiểu bảo bảo. Trẻ nhỏ vốn thích đồ vật đáng yêu, thái tử Tiểu Bảo cũng không ngoại lệ, yêu thích hai đứa nhỏ vô cùng, đặc biệt là Tiểu Vân Thụy. Từ nhỏ đến giờ, người nó sùng bái nhất chính là Bạch Ngũ thúc, tiểu bảo bảo lại giống Ngũ thúc như đúc, vậy nên yêu ai yêu cả đường đi, càng thích hơn nữa, buột miệng tán thưởng: “Vân Thụy thật là xinh dẹp, nếu ta cũng có một tiểu bảo bảo đáng yêu như nó thì tốt quá.”
Triển Chiêu nghe nó khen ngợi con mình, trong lòng tất nhiên kiêu hãnh không thôi, bước lên cười nói với nó: “Chờ khi Thái tử điện hạ lớn lên, chắc chắn sẽ có tiểu bảo bảo của mình.”
Tiểu thái tử hơi lộ vẻ thất vọng, bĩu môi than thở: “Nhưng mà ta muốn một tiểu bảo bảo đáng yêu như Vân Thụy cơ.”
Có điều trẻ nhỏ dễ buồn dễ vui, không bao lâu sau nó đã vui vẻ trở lại, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đầu mày hơi chau dần dần giãn ra, vỗ trán kêu lên: “A, chút nữa quên mất, ta còn mang theo ý chỉ của Thái hậu nữa.”
Mọi người ở nội đường chỉ chờ nó nói câu này, tức thì đồng thời quỳ xuống tiếp chỉ, riêng có Bạch Ngọc Đường vẫn không hay biết gì, chỉ đứng ngơ ngác tại chỗ.
Nhưng khi y nghe rõ nội dung thánh chỉ, ấn đường nhất thời hóa ra đen kịt. Thánh chỉ cực kì ngắn gọn, chỉ có một câu: “Ban cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gắn bó suốt đời, lệnh cho hai người lập tức thành hôn, không ai được phép chỉ trích.”
Hóa ra ngày ấy khi tiểu thái tử giúp Tứ Thử trốn đi, nó đã đưa cho bọn họ con bồ câu mình nuôi dưỡng để làm phương tiện liên lạc sau này, không ngờ Hoàng thượng bỗng nhiên thay đổi thái độ, không hề truy bắt bọn họ, con bồ câu kia không có chỗ dùng, mãi đến lần này mới phát huy công dụng. Lô phu nhân dùng nó truyền tin cho thái tử, để nó giúp hộ chuyện này.
Bạch Ngọc Đường lúc này quả thực khóc không ra nước mắt, trong lòng liên tục mắng mỏ Thái hậu thích xen vào việc người khác, Triển Chiêu chẳng qua chỉ là tiểu quan tứ phẩm, vậy mà ngay đến hôn sự của hắn mà Thái hậu cũng phải quản cho được. Được lắm, có ý chỉ của Thái hậu, toàn thiên hạ này sẽ biết mình gả cho con mèo kia, Bạch Ngũ gia còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa?
“Nhưng chúng ta đã…” Bạch Ngọc Đường đang định nói bọn họ đã thành hôn rồi, nhưng y còn chưa kịp nói, Giang Ninh bà bà đã vui vẻ đứng dậy tiếp chỉ, liên tục tạ ơn: “Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, dân phụ thay con lĩnh chỉ tạ ơn.”
Bạch Ngọc Đường tức đến nghẹn lòng, vứt luôn hình tượng, rống to: “Mẹ! Con không gả cho con mèo đó nữa.” Song nói ra rồi y lại hối hận, ý chỉ đâu nói ai gả cho ai, mình nói như vậy chẳng phải chưa đánh đã khai hay sao?
Giang Ninh biết y chú trọng sĩ diện, nhẫn nại kéo y sang bên khuyên nhủ: “Ta nói, con trai, đứa nhỏ ngươi cũng sinh cho người ta rồi, còn phân vân lấy hay không lấy cái gì, gả một lần hay gả hai lần thì cũng là gả đi cả, có gì khác nhau? Ngươi đừng vì chút mặt mũi mà biến cháu ta thành con rơi chứ? Huống hồ trong thánh chỉ Thái hậu đã nói rõ rồi, không ai được phép chỉ trích, không ai dám chê cười ngươi.”
Bạch Ngọc Đường bị mấy từ “Gả” của bà làm cho tối tăm mặt mũi, may mà người nói người này là Giang Ninh, nếu là kẻ khác, y đã cho người nọ xơi ngay một kiếm diệt khẩu từ khuya.
“Vậy cũng không được. Chúng con đã thành thân rồi. Con không muốn làm lần nữa.” Đám đó dù rằng ngoài miệng không nói, nhưng ai biết được trong lòng bọn họ không cười nhạo gia gia ta.
Giang Ninh nghe y nói vậy, vẻ mặt ôn hòa biến mất, giơ gậy đánh y một cái, cả giận nói: “Tiểu tử chết tiệt, ngươi còn dám nói? Đại sự một đời mà ngay cả ta ngươi cũng giấu diếm, hôn sự đó lão nương không thừa nhận. Hơn nữa kháng chỉ bất tuân sẽ bị tru di cửu tộc, tiểu tử ngươi chán sống cũng được, nhưng chớ có lôi lão nương ta theo. Các ngươi phải thành thân lại cho ta.”
Cứ thế, Bạch Ngọc Đường dưới sự bức ép của Giang Trữ bà bà và Lô phu nhân, lần nữa bái thiên địa cùng Triển Chiêu, tham dự một hồi hôn lễ long trọng xa hoa với sự góp mặt của đông đảo thân hữu, trở thành một đôi “phu thê” người người ca ngợi.
Trong thời khắc vui vẻ này, ai nấy đều rất vui vẻ, ngoại trừ “tân nương” Bạch Ngọc Đường, y tuyệt đối không cao hứng, trái lại buồn bực cực độ. Đến giờ y mới nhận ra mình bị mọi người đặt bẫy, bọn họ đã biết từ lâu, chỉ có mình y chẳng hay chẳng biết, đến cả lễ đường hôm nay cũng bày trí theo kiểu mẫu hỉ đường, chỉ cần dán chữ “hỉ” lên là có thể vào bái đường.
Bạch Ngọc Đường đầy bụng lửa giận không chỗ phát tiết, tới khi hôn lễ chấm dứt, chúng tân khách rời đi, rốt cuộc bạo phát hoàn toàn: “Mèo thối, Ngũ gia hôm nay phải đấu với ngươi một trận thư hùng. Bằng không khó giải mối hận trong lòng ta.” Bạch Ngọc Đường chỉ thẳng Họa Ảnh về phía Triển Chiêu, giận dữ hét lên.
Triển Chiêu lui lại một bước, trấn an y: “Ngọc Đường, thân thể ngươi vẫn chưa khỏe hẳn, chớ nên…”
“Đừng nhiều lời nữa. Xem kiếm của ta đây —-!”
Vậy là sau gần một năm, Khai Phong Phủ lại được trông thấy vở kịch Miêu Thử đánh nhau vắng bóng đã lâu, có điều khác với trước kia, trận đánh chưa diễn ra được bao lâu, chiến trường chuyển từ nóc nhà cho đến nội viện, sau đó chuyển từ nội viện vào phòng, sau đó tiếng kiếm giao nhau dần dần biến thành tiếng nội thất va chạm, cuối cùng ngay cả tiếng đập đồ cũng từ từ biến mất, hết thảy quay về bình tĩnh…
Thế nhưng trong phòng Triển Chiêu, thế giới của đôi tân nhân không hề sóng êm bể lặng như người ngoài nghe được…
Thì ra trong lúc Bạch Ngọc Đường và hai hài tử dưỡng bệnh trong phủ, Bao đại nhân bắt đầu xét lại vụ án Phí Lương Nghĩa. Thật ra vụ án này vốn đơn giản, sau khi tìm được Bạch Nhị Nha, mọi đều mối đều được phanh phui, chỉ bởi Hoàng thượng đứng sau gây khó dễ, lại thêm tính sĩ diện của Bạch Ngọc Đường, vụ án cứ thế kéo dài hơn hai tháng vẫn chưa kết thúc.
Có điều Bao đại nhân đã sớm nắm rõ sự tình, cũng hiểu được Bạch Ngọc Đường vì sao phải khăng khăng quả quyết người kia là do mình giết, ông biết tính Bạch Ngọc Đường, vì giữ thể diện cho y, bèn làm bộ không đào sâu vấn đề đó nữa, mà là lần nữa điều tra các nhân chứng.
Quả nhiên khi ông phái người vào thôn điều tra lần thứ hai, đánh giá của dân trong thôn về Phí Lương Nghĩa khác với lần trước một trời một vực, hơn nữa có Lô phu nhân y thuật cao minh đi cùng, bệnh điên của Lâm lão bá đã được chữa khỏi, có lão chứng minh Bạch Ngọc Đường giết người vì nghĩa, vụ án rốt cuộc kết thúc viên mãn.
Song bởi Lâm lão bá tuổi cao sức yếu, lại mất nữ nhi, không người chăm sóc, mọi người thấy lão đáng thương, bèn để tiểu cô nương nhận lão làm cha nuôi, chăm sóc lão đến cuối đời. Tiểu cô nương vốn là cô nhi, tới giờ vẫn chưa được hưởng không khí gia đình, nên rất vui vẻ nhận cha, hầu hạ Lâm lão bá cực kì chu đáo, mỗi ngày đều ở cạnh lão, hôm nay dù nói sẽ mau trở về, nhưng cũng phải quá ngọ nàng mới có thể về đến Khai Phong Phủ.
Bạch Ngọc Đường bốc hỏa mà không có chỗ phát tiết, nhưng tiểu thái tử lại không nhận ra, thấy y không nói chuyện nữa, bèn quay sang chơi với hai tiểu bảo bảo. Trẻ nhỏ vốn thích đồ vật đáng yêu, thái tử Tiểu Bảo cũng không ngoại lệ, yêu thích hai đứa nhỏ vô cùng, đặc biệt là Tiểu Vân Thụy. Từ nhỏ đến giờ, người nó sùng bái nhất chính là Bạch Ngũ thúc, tiểu bảo bảo lại giống Ngũ thúc như đúc, vậy nên yêu ai yêu cả đường đi, càng thích hơn nữa, buột miệng tán thưởng: “Vân Thụy thật là xinh dẹp, nếu ta cũng có một tiểu bảo bảo đáng yêu như nó thì tốt quá.”
Triển Chiêu nghe nó khen ngợi con mình, trong lòng tất nhiên kiêu hãnh không thôi, bước lên cười nói với nó: “Chờ khi Thái tử điện hạ lớn lên, chắc chắn sẽ có tiểu bảo bảo của mình.”
Tiểu thái tử hơi lộ vẻ thất vọng, bĩu môi than thở: “Nhưng mà ta muốn một tiểu bảo bảo đáng yêu như Vân Thụy cơ.”
Có điều trẻ nhỏ dễ buồn dễ vui, không bao lâu sau nó đã vui vẻ trở lại, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đầu mày hơi chau dần dần giãn ra, vỗ trán kêu lên: “A, chút nữa quên mất, ta còn mang theo ý chỉ của Thái hậu nữa.”
Mọi người ở nội đường chỉ chờ nó nói câu này, tức thì đồng thời quỳ xuống tiếp chỉ, riêng có Bạch Ngọc Đường vẫn không hay biết gì, chỉ đứng ngơ ngác tại chỗ.
Nhưng khi y nghe rõ nội dung thánh chỉ, ấn đường nhất thời hóa ra đen kịt. Thánh chỉ cực kì ngắn gọn, chỉ có một câu: “Ban cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gắn bó suốt đời, lệnh cho hai người lập tức thành hôn, không ai được phép chỉ trích.”
Hóa ra ngày ấy khi tiểu thái tử giúp Tứ Thử trốn đi, nó đã đưa cho bọn họ con bồ câu mình nuôi dưỡng để làm phương tiện liên lạc sau này, không ngờ Hoàng thượng bỗng nhiên thay đổi thái độ, không hề truy bắt bọn họ, con bồ câu kia không có chỗ dùng, mãi đến lần này mới phát huy công dụng. Lô phu nhân dùng nó truyền tin cho thái tử, để nó giúp hộ chuyện này.
Bạch Ngọc Đường lúc này quả thực khóc không ra nước mắt, trong lòng liên tục mắng mỏ Thái hậu thích xen vào việc người khác, Triển Chiêu chẳng qua chỉ là tiểu quan tứ phẩm, vậy mà ngay đến hôn sự của hắn mà Thái hậu cũng phải quản cho được. Được lắm, có ý chỉ của Thái hậu, toàn thiên hạ này sẽ biết mình gả cho con mèo kia, Bạch Ngũ gia còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa?
“Nhưng chúng ta đã…” Bạch Ngọc Đường đang định nói bọn họ đã thành hôn rồi, nhưng y còn chưa kịp nói, Giang Ninh bà bà đã vui vẻ đứng dậy tiếp chỉ, liên tục tạ ơn: “Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, dân phụ thay con lĩnh chỉ tạ ơn.”
Bạch Ngọc Đường tức đến nghẹn lòng, vứt luôn hình tượng, rống to: “Mẹ! Con không gả cho con mèo đó nữa.” Song nói ra rồi y lại hối hận, ý chỉ đâu nói ai gả cho ai, mình nói như vậy chẳng phải chưa đánh đã khai hay sao?
Giang Ninh biết y chú trọng sĩ diện, nhẫn nại kéo y sang bên khuyên nhủ: “Ta nói, con trai, đứa nhỏ ngươi cũng sinh cho người ta rồi, còn phân vân lấy hay không lấy cái gì, gả một lần hay gả hai lần thì cũng là gả đi cả, có gì khác nhau? Ngươi đừng vì chút mặt mũi mà biến cháu ta thành con rơi chứ? Huống hồ trong thánh chỉ Thái hậu đã nói rõ rồi, không ai được phép chỉ trích, không ai dám chê cười ngươi.”
Bạch Ngọc Đường bị mấy từ “Gả” của bà làm cho tối tăm mặt mũi, may mà người nói người này là Giang Ninh, nếu là kẻ khác, y đã cho người nọ xơi ngay một kiếm diệt khẩu từ khuya.
“Vậy cũng không được. Chúng con đã thành thân rồi. Con không muốn làm lần nữa.” Đám đó dù rằng ngoài miệng không nói, nhưng ai biết được trong lòng bọn họ không cười nhạo gia gia ta.
Giang Ninh nghe y nói vậy, vẻ mặt ôn hòa biến mất, giơ gậy đánh y một cái, cả giận nói: “Tiểu tử chết tiệt, ngươi còn dám nói? Đại sự một đời mà ngay cả ta ngươi cũng giấu diếm, hôn sự đó lão nương không thừa nhận. Hơn nữa kháng chỉ bất tuân sẽ bị tru di cửu tộc, tiểu tử ngươi chán sống cũng được, nhưng chớ có lôi lão nương ta theo. Các ngươi phải thành thân lại cho ta.”
Cứ thế, Bạch Ngọc Đường dưới sự bức ép của Giang Trữ bà bà và Lô phu nhân, lần nữa bái thiên địa cùng Triển Chiêu, tham dự một hồi hôn lễ long trọng xa hoa với sự góp mặt của đông đảo thân hữu, trở thành một đôi “phu thê” người người ca ngợi.
Trong thời khắc vui vẻ này, ai nấy đều rất vui vẻ, ngoại trừ “tân nương” Bạch Ngọc Đường, y tuyệt đối không cao hứng, trái lại buồn bực cực độ. Đến giờ y mới nhận ra mình bị mọi người đặt bẫy, bọn họ đã biết từ lâu, chỉ có mình y chẳng hay chẳng biết, đến cả lễ đường hôm nay cũng bày trí theo kiểu mẫu hỉ đường, chỉ cần dán chữ “hỉ” lên là có thể vào bái đường.
Bạch Ngọc Đường đầy bụng lửa giận không chỗ phát tiết, tới khi hôn lễ chấm dứt, chúng tân khách rời đi, rốt cuộc bạo phát hoàn toàn: “Mèo thối, Ngũ gia hôm nay phải đấu với ngươi một trận thư hùng. Bằng không khó giải mối hận trong lòng ta.” Bạch Ngọc Đường chỉ thẳng Họa Ảnh về phía Triển Chiêu, giận dữ hét lên.
Triển Chiêu lui lại một bước, trấn an y: “Ngọc Đường, thân thể ngươi vẫn chưa khỏe hẳn, chớ nên…”
“Đừng nhiều lời nữa. Xem kiếm của ta đây —-!”
Vậy là sau gần một năm, Khai Phong Phủ lại được trông thấy vở kịch Miêu Thử đánh nhau vắng bóng đã lâu, có điều khác với trước kia, trận đánh chưa diễn ra được bao lâu, chiến trường chuyển từ nóc nhà cho đến nội viện, sau đó chuyển từ nội viện vào phòng, sau đó tiếng kiếm giao nhau dần dần biến thành tiếng nội thất va chạm, cuối cùng ngay cả tiếng đập đồ cũng từ từ biến mất, hết thảy quay về bình tĩnh…
Thế nhưng trong phòng Triển Chiêu, thế giới của đôi tân nhân không hề sóng êm bể lặng như người ngoài nghe được…