ĐOAN NGỌ (THƯỢNG)
(Tết Đoan ngọ)
-------------------------------
Giọng Nhạc Hy tự nhiên trở nên trầm lắng: "Nhưng trên đời, dù ta có thông minh hơn nữa thì ta cũng chỉ là một nữ tử, vẫn không vượt qua được rào cản lễ giáo, tự tìm hạnh phúc cho chính bản thân mình."
Nhiều năm trôi qua, nàng không có khả năng tự đi tìm người nàng thầm thích mà chỉ có thể nghe tin tức từ Hoàng hậu. Bản thân không thể vượt qua rào cản của lễ giáo, có lẽ đây là thất bại lớn nhất trên đời của nàng. Bởi vì trí thông minh, sự sâu sắc của nàng chẳng qua chỉ để làm thỏa mãn dục vọng của kẻ khác. Nàng không thể sử dụng trí thông minh để làm cho mình hạnh phúc.
Trước đây có bao nhiêu uất ức, nàng chưa bao giờ thổ lộ với ai trừ mẫu thân của nàng và người ấy – Thiên Quang. Nàng nói hết với mẫu thân vì người luôn chở che và bảo vệ nàng. Nàng nói với Thiên Quang vì nàng và huynh ấy dường như đồng cảnh ngộ. Hôm nay nàng giãi bày với Trường Nguyên bởi hắn giống với người ấy. Từ lần đầu gặp, nàng đã có cảm giác hắn thân thuộc, có thể bày tỏ.
Hậu Thông nghe mấy lời Nhạc Hy nói, cơ hồ hiểu được nỗi thống khổ của mẫu thân hắn ngày trước. Người cũng nói, người vì cản trở từ lễ giáo mà không có được hạnh phúc đích thực. Những điều này cụ thể ra sao, hắn chưa từng hỏi qua.
Thở dài một tiếng, nàng lại nói: "Ta không thể chọn một người ta thích để tự gả đi. Đôi khi ta ước ao được như nam tử các đệ. Đệ thì khác ta, đệ có thể cưới bất kỳ nữ tử nào trên nhân gian này." Nhạc Hy bật cười, giọng đầy ngưỡng mộ.
Thời khắc này, Chu Hậu Thông cảm nhận càng rõ sự đáng thương, quạnh hiu quanh mỗi nữ tử Minh triều. Mẫu phi hắn, còn có cả Nhạc Hy, Trương Trích Hoa, Trần Thái Uyển... Còn biết bao nữ tử nữa không tìm thấy bến đỗ hạnh phúc của cuộc đời mình.
"Cuộc đời ta như bị giam cầm tại bốn bức tường của Thẩm phủ. Cái gì mà thiên kim đại tiểu thư, cái gì mà đệ nhất cầm nữ Minh triều, chung quy cũng chẳng có gì khiến người ta thực sự vui vẻ, an lạc." Vốn nàng chỉ là một con gà nhỏ, thân phận thấp kém, được khoác lên mình bộ lông của hoàng yến. Nhưng những ngày tháng ấy cũng không khiến nàng vui hơn bao nhiêu so với lúc làm một con gà.
Nàng cười. Trước nay, nàng chẳng bao giờ vượt qua được bức tường cao kia. Lần đó, tết Thượng Nguyên, nàng mới lần đầu được đi ra bên ngoài vui chơi. Cuộc sống ngoài bức tường kia thú vị biết bao, kỳ diệu biết bao, mới lạ biết bao; có bao điều trong Tứ thư Ngũ kinh đều không nói đến; biết bao chuyện mà trong thi thư chưa kể. Đông các giống như cái lồng vàng giam giữ lại bảy năm tươi đẹp của nàng. Nàng đủ thông minh ứng phó mọi chuyện nhưng lại không đủ thông minh để giải thoát cho bản thân. Bởi đó là vận mệnh. Bởi nàng tin vào vận mệnh của bản thân.
"Nếu như tỷ tỷ thích, ta sẽ thường xuyên dẫn tỷ đi chơi, có được không? Hai tháng nữa là tết Đoan ngọ rồi, đến lúc đó ta sẽ dẫn Nhạc tỷ tỷ dạo quanh thành Bắc Kinh của chúng ta." Giọng Chu Hậu Thông tràn đầy niềm vui.
Nàng tự nhiên cũng thấy hung phấn nhưng rồi lại băn khoăn: "Nhưng làm sao ta rời khỏi nhà được?" Ngọn hồng hạnh đầu tường kia cao quá, nàng không cách nào vượt qua được.
Chu Hậu Thông khinh công, võ công đều không phải là cái thế giang hồ. Đưa được chủ tớ Thẩm Nhạc Hy ra ngoài là chuyện hết sức không thể. Càng nghĩ lại càng thêm mất mặt, hắn là quân vương đại Minh, lại không thể vượt qua một bức tường.
"Việc này... để ta suy nghĩ thêm đi!" Chu Hậu Thông thở dài trong sự bất lực. Ai nói thiên tử đại Minh thì chuyện gì cũng làm được cơ chứ?
Thẩm Nhạc Hy bật cười, ngụ ý chế nhạo. Chu Hậu Thông tự hiểu mình vô dụng, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt; không nói thêm gì trước nụ cười của Nhạc Hy.
Những ngày sau đó, Chu Hậu Thông thường xuyên tới Thẩm gia một cách bí mật, ngồi trên cây hồng hạnh nói chuyện với Nhạc Hy. Hắn kể cho nàng nghe về sự náo nhiệt, phồn hoa của thế giới bên ngoài Thẩm phủ, của tết Đoan ngọ của thành Bắc Kinh. Nhạc Hy ít khi đi ra ngoài, đương nhiên rất háo hức.
"Nhị muội, nhị muội!"
Đang mải nói chuyện, Nhạc Hy giật mình vì tiếng gọi của Thẩm Tịch Thành từ xa xa. Vội vàng quay trước quay sau, nàng liền nói với Chu Hậu Thông: "Chu lang, là đại huynh của ta!"
Phương Hà ở trong phòng, nghe thấy có tiếng Tịch Thành, vội chạy tốc lực đến chỗ cây hồng hạnh, thở hổn hển nói với Nhạc Hy: "Tiểu thư, là đại thiếu gia!"
Rất nhanh, Tưởng Mục Anh cũng xuất hiện. Y cũng thông minh, đoán được việc chuẩn bị phải chạy trốn.
Chu Hậu Thông ưỡn người nhìn xa xa, quả nhiên là có bóng người từ xa đi tới. Hắn thở dài một tiếng: "Thẩm Tịch Thành à?"
"Sao đệ biết đại huynh ta tên Thẩm Tịch Thành?"
Chu Hậu Thông vô tình để lộ sơ hở, vội vàng phải bưng bít: "À, Thẩm Tịch Thành là đệ nhất tài tử đại Minh. Luận y học, văn học, thư pháp, thi phú,... cái gì cũng bất phàm, ai chẳng biết."
Nhạc Hy "à" một tiếng. Hóa ra Tịch Thành chính là đệ nhất tài tử Minh triều. Nhưng những thứ này bây giờ không quan trọng. Hơn hết lúc này nàng phải xuống đã.
"Ê, đệ còn không mau đỡ ta xuống đi?" Nhạc Hy ra lệnh.
Nhưng Chu Hậu Thông thi triển công phu, tự mình vượt tường trốn mất. Tiểu Anh Tử nhận được ám hiệu của Chu Hậu Thông cũng vội rút lui, để lại Thẩm Nhạc Hy ngồi một mình trên cành cây hồng hạnh. Nhạc Hy thầm nguyền rủa tên Chu Hậu Thông này, dám bỏ mặc nàng tự diễn tiếp màn kịch này. Lúc hắn đi còn cố ý để lại câu nói: "Mùng năm tháng năm, giờ dậu ba khắc, ta đợi ở chỗ lần đầu gặp."
Phương Hà chửi mắng: "Chủ tớ các người, đúng là chẳng ai tốt cả!"
Nhạc Hy không ngốc, không dựa vào hắn, cũng sẽ có thể tự xuống được.
"Thành đại ca! Thành đại ca! Muội ở đây này!" Nhạc Hy cất tiếng gọi to.
Tịch Thành vội chạy theo hướng có tiếng Nhạc Hy: "Nha đầu, muội đang ở đâu?"
Nhạc Hy chửi thầm trong lòng. Tên óc heo này, gọi to vậy rồi mà không nghe ra. Nàng liền thẳng thừng: "Cây hồng hạnh."
Thẩm Tịch Thành ngẩng đầu lên theo bản năng, tức thì nhìn thấy Nhạc Hy đang ung dung, vắt vẻo ngồi trên cành, khua chân loạn xạ. Dáng vẻ đó khiến y thật buồn cười. Trước nay y chưa bao giờ thấy Nhạc Hy nghịch ngợm. Trong mắt y, nàng luôn là một tiểu nha đầu chăm ngoan, lúc nào cũng học tập nghiêm túc theo lời của Hoàng Chiêu Mai và Đại phu nhân.
"Sao muội lại leo lên trên đó?" Thẩm Tịch Thành tốt bụng hỏi thăm nàng.
Nhạc Hy phe phẩy chiếc quạt hợp hoan, dáng vẻ yêu kiều động lòng người: "Thì trời nóng quá chứ sao?" Nhạc Hy diễn rất xuất thần, khiến đệ nhất tài tử cũng tưởng như là thật. Phương Hà ở dưới sân, che miệng cười xấu xa.
Thẩm Tịch Thành cười nhẹ nhàng một tiếng: "Muội làm sao vậy? Hôm nay còn đeo cả khăn che mặt là sao?"
Nhạc Hy cười, nói dối rất trôi chảy: "Nụ cười hồng nhan đáng ngàn vàng. Đâu phải dễ dàng cho kẻ tầm thường thấy được?"
Chu Hậu Thông đứng ở ngoài vách tường Thẩm phủ, lòng có chút bực tức. Nàng ta dám nói thiên tử đại Minh là kẻ tầm thường, thật hỗn xược. Trong lòng hắn có chút chế nhạo đệ nhất tài tử. Xem ra y còn không lại cả tiểu muội của chính mình. Lại nghĩ đến Nhạc Hy. Nàng ta trước mặt Thẩm Tịch Thành thì ra chiều là một tiểu cô nương dễ mến yêu kiều, sao cứ đến trước mặt hắn thì lại trở thành người thâm sâu, khó phòng nhỉ?
Thẩm Tịch Thành cười rất điềm nhiên: "Thôi được, chẳng phải muội rất thích dùng đoàn phiến sao? Ta có một chiếc rất đẹp. Mau xuống đây xem chiếc quạt này."
Chu Hậu Thông bên ngoài tường cười thầm đắc ý, trong lòng thầm cảm ơn Thẩm Tịch Thành. Rồi đây, xem Thẩm Nhạc Hy làm thế nào mới xuống được. Hắn muốn nàng phải bẽ mặt một phen. Càng nghĩ, hắn càng hoan hỷ trong lòng, áp sát tai vào vách tường để nghe ngóng tình hình trong đó.
Nhưng hắn đâu biết, Nhạc Hy âu cũng không vừa...
"Á!" Bên trong vang lên tiếng kêu thất thanh của Nhạc Hy khiến hắn giật mình.
Phương Hà cũng vội vàng kêu lên: "Tiểu thư!"
Cơ thể thị theo bản năng, chạy về phía Nhạc Hy nhưng bất giác bị một bàn tay đẩy ra, chạy lên phía trước.
Bất giác, Chu Hậu Thông thấy trái tim mình nhói lên, hắn hận bản thân không thể nhảy ngay vào trong đó. Hắn tự hỏi mình làm sao vậy? Ban đầu thì hắn thấy vui khi Tịch Thành bảo Nhạc Hy xuống. Nhưng mà khi nàng xuống, kêu lên một tiếng, hắn lại tự hận bản thân mình vô dụng.
Thẩm Tịch Thành giật nảy mình, vội phi thân như bay tới đỡ lấy người Nhạc Hy, vừa khéo ôm trọn người nàng, đặt nàng xuống đất an toàn.
"Muội đúng thật là. Không bao giờ để ai yên tâm cả." Thẩm Tịch Thành khéo trách cứ.
Y cũng chưa thể tưởng tượng nếu nàng cứ thế ngã xuống, y không đỡ được nàng thì sẽ thế nào. Y đưa luôn cho nàng chiếc quạt bằng vải lụa màu hồng nhạt, thêu một bông hoa thược dược đẹp đẽ bằng chỉ bạc rất cầu kỳ.
"Mà muội đấy. Sao lại nhảy xuống một cách nguy hiểm như thế, vạn nhất... Muội thật là..." Y được một phen thót tim.
Thẩm Nhạc Hy cầm lấy chiếc quạt y đưa, nụ cười gian xảo: "Có sao đâu? Có đại ca giỏi võ công, muội không sợ cả thiên hạ này. Cũng tại cành cây chết tiệt kia trơn quá, hại muội ngã bất ngờ vậy. May mà đại ca võ công cái thế giang hồ, bằng không muội đã tan xương rồi." Vừa rồi, nàng cũng hơi hoảng sợ, nhưng việc Tịch Thành cứu nàng, nàng đã liệu được từ trước.
"Có muội muội như muội, đại huynh là ta cũng sẽ chết vì kiệt sức mất." Thẩm Tịch Thành khéo than.
Nhạc Hy vỗ vỗ vai y, cười đùa khích lệ: "Cố lên, vì giai nhân, bao nhiêu hy sinh cũng là xứng đáng." Tất cả chỉ là một câu nói đùa...
Nàng nói xong, liền cùng Phương Hà đi vào Đông các. Tịch Thành nhìn theo bóng lưng nàng dần khuất.
Cho dù nàng không phải giai nhân, y hy sinh vì nàng bao nhiêu cũng đáng.
Xong xuôi, y cũng trở về tiền viện của mình.
Tình huống vừa rồi khiến Chu Hậu Thông cười ra nước mắt. Quả nhiên vẫn là Nhạc Hy thâm hậu. Nàng ta biết thế nào Tịch Thành cũng cứu được mình nên mới chọn kế ngã xuống. Tỉ lệ thành công là chín phần. Đúng là một nữ tử đa mưu. Chỉ vì không muốn xấu mặt mà nàng ta phải ra kế sách đáng sợ như thế. Xem ra hắn muốn thấy nàng thua trận, phải đợi dịp khác rồi. Chắp tay sau lưng, hắn ra hiệu cho Tưởng Mục Anh rời khỏi Thẩm phủ.
Trên đường trở về, hắn cứ miên man nghĩ đến những việc xảy ra hôm nay. Lúc Nhạc Hy kêu lên, hắn hoảng sợ biết bao. Hắn sợ... sẽ mất nàng. Chẳng biết là từ bao giờ, hắn đã lỡ say mê vẻ ngạo nghễ, ung dung của nàng; say mê đôi mắt trong suốt, thâm trầm của nàng; cả giọng nói chứa đầy sự kiêu ngạo của nàng.
Hắn thích nàng sao?
Những cảm giác rung động trái tim ấy, chưa bao giờ hắn được trải qua, kể cả khi hắn thấy mình thật lòng yêu Tích Nguyệt.
Hắn lỡ động lòng rồi, động lòng với nữ tử xảo quyệt đó. Nữ tử mấy lần hắn đã mắc bẫy, bị lừa mất mặt lên xuống mấy lần.
Từ đó, cứ thỉnh thoảng hắn lại đến Thẩm phủ một lần, cùng nàng ngồi trên cây trò chuyện như thế. Chẳng biết từ bao giờ, nữ tử ấy bước vào trái tim của hắn...
Mồng bốn tháng năm âm lịch. Thành Bắc Kinh rục rịch chuẩn bị tết Đoan ngọ. Như thường lệ, Chu Hậu Thông thi triển khinh công vượt tường, nhảy thẳng vào bồn hoa của Đông các. Hôm nay hắn đi một mình, không mang theo tên ngốc Tiểu Anh Tử. Đứng trong bồn hoa, hắn đã thoáng thấy Nhạc Hy một mình đọc sách ở bàn đá trong sân đình. Định bước ra, hắn chợt thấy chân hơi khó bước. Hình như hắn đã giẫm phải cái gì dinh dính, sền sệt, lại nhầy nhụa. Hắn cúi người xem đó là ám độc gì; để xem Nhạc Hy lại bày âm mưu gì nữa đây.
Óa, đây là... phân chó!
"Á!!!" Hắn rít lên một tiếng đầy phẫn nộ. Thẩm Nhạc Hy, nàng ta...
"Hét nhỏ thôi!" Nhạc Hy mỉm cười "Đệ hét to, chút nữa lũ chó Thẩm phủ sẽ không tha cho đệ đâu."
Nhạc Hy vẫn bình lặng đọc sách, tay vẫn phe phẩy chiếc quạt hợp hoan. Chu Hậu Thông đã nhận ra chiếc quạt có phần khác, thiết kế có chút tao nhã hơn. Có lẽ đó là chiếc quạt Thẩm Tịch Thành tặng nàng. Tự dung trong lòng hắn cho chút đố kỵ. "Quạt tròn xứng với giai nhân" Hắn tự thấy câu này không đúng lắm. Phải là, "Quạt tròn để tặng yêu tinh" mới hợp.
Không những bẩn mà còn thối nữa. Đến một nô tỳ bé nhỏ như Phương Hà cũng che miệng nhạo bang hắn. Hắn không ngờ làm thiên tử đại Minh mười năm nay, bước vào Thẩm phủ lại sa cơ lỡ vận thế này. Lúc này hắn không biết nên bước khỏi bồn hoa hay nên rút lui nữa. Thẩm Nhạc Hy đáng ghét!
Cuối cùng, Nhạc Hy cũng chịu rời khỏi bàn đá, đi về phía bồn hoa, đôi mắt như có nét cười, nhẹ nhàng nói với hắn: "Sao nào, cảm giác đứng đó thế nào? Ha ha. Ôi, Chu lang à. Đệ có biết bản mặt đệ thộn ra lúc này đáng cười lắm không? Đệ tưởng đệ sẽ nhìn thấy gương mặt thất bại của ta khi không xuống được cành cây á? Không dễ vậy đâu. Sau này cũng không có đâu."
Chu Hậu Thông thẹn quá hóa giận, nói lớn: "Nhạc tỷ tỷ, tỷ ăn gian. Tỷ dám trải phân chó xuống hại đệ. Đây nào phải hành vi của quân tử?"
Nhạc Hy cười ha ha đắc ý: "Ta là mỹ nhân, không phải quân tử. Hồi trước ta gặp nạn, đệ dám bỏ đi. Đây đúng là hành vi của bậc quân tử đấy nhỉ? Bây giờ ta mới tính toán khi đó là còn nể mặt đệ đấy."
Chu Hậu Thông mếu máo. Chưa lúc nào hắn bị một phen thế này. Hắn trách cứ nàng: "Dù sao tỷ tỷ còn có đại ca cứu giúp lúc hoạn nạn. Đâu có giống như ta, rủi đúng hôm đi một mình thì gặp nạn."
Nhạc Hy phe phẩy quạt hợp hoan, khẽ khàng cười châm biếm: "Khổ đau có số! Ha ha." Thở dài một tiếng giả tạo, nàng nói tiếp: "Haiz, niệm tình đệ đã cứu ta hôm tết Thượng nguyên, ta không thèm tính toán với đệ. Chờ đấy."
"Tỷ..." Trong lòng Chu Hậu Thông đầy uất ức.
Nói rồi, nàng lại cất bước rời đi. Không lâu sau, hắn thấy nàng trở lại, đem theo đôi giày vải của nam tử đưa cho hắn. Xét về hình thức và mẫu mã, có lẽ đây là giày của Thẩm Tịch Thành. Nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, hắn háo hức nhích chân ra khỏi đôi giày bẩn thỉu kia, cố gắng bước ra thay đôi mới. Cuối cùng, sau tất cả, hắn thuận lợi bước ra khỏi bồn hoa bẩn thỉu kia.
"Phương Hà, có thể xử lý rồi." Nhạc Hy uể oải nói.
Phương Hà cười mỉa mai rồi đi về phía bồn hoa, loáng một cái đã dọn xong hết mọi thứ. Hóa ra Thẩm Nhạc Hy bố trí phân chó trên một tấm vải cỡ lớn, đợi y mắc bẫy xong thì gói gọn lại mang đi. Hắn dở khóc dở cười. Không hiểu nên gọi nàng ta là sạch sẽ hay bẩn thỉu nữa.
Hắn chỉ muốn một điều duy nhất: Đó là muốn cả đời này nàng vĩnh viễn không biết hắn chính là Hoàng đế đại Minh. Bằng không hắn sẽ mất mặt đến chết luôn.
Chu Hậu Thông làm ra bộ mặt cực kỳ nghiêm túc: "E hèm, hôm nay, ta không thèm chơi ở chỗ tỷ lâu đâu. Chỉ muốn nói với tỷ tỷ là ngày mai nhớ phải đến đúng chỗ lần đầu chúng ta gặp. Nhớ ngày mai, giờ Dậu." Hắn cố tình nói to vì sợ nàng không nghe thấy.
Nói rồi, hắn lập tức thi triển khinh công, vụt mất, loàng thoáng còn nghe thấy Nhạc Hy nói: "Này, đừng quên đền giày cho đại ca ta nhé!"
U|