TẢO TRI VŨ LỘ PHIÊN TƯƠNG NGỘ. CHỈ SÁP KINH THOA GIÁ THẤT PHU
(Nếu biết chờ ơn vua là sai lầm. Thì thà cài trâm cỏ lấy một kẻ thường dân)
*Câu thơ đề trích Trường Môn oán – Lưu Đắc Nhân.
---------------------
Nhạc Hy nhếch môi cười: "Phải, bản cung đã đoán được. Thế nhưng điều gì khiến ngươi nghĩ bản cung sẽ đi giúp ngươi minh oan?" Văn Ngọc Hiểu thất thế là một cục diện tốt, chẳng có lý gì nàng phải đi giúp nàng ta. Hơn nữa nàng cũng chỉ biết mà thôi, không có gì để nàng chứng minh Ngọc Hiểu vô tội cả.
Văn Ngọc Hiểu cũng đoán được Nhạc Hy nói như vậy. Nàng ta cười khổ: "Quan trọng là Hoàng thượng cũng không tin ta." Khi nói đến câu này, nước mắt của nàng ta tuôn lã chã. Nàng ta đã từng kỳ vọng vào tình yêu của đế vương. Nàng ta nức nở nói: "Thậm chí, Thúy Nhi đã lấy cái chết để chứng minh ta vô tội, vậy mà người..." Gương mặt Văn Ngọc Hiểu tràn ngập vẻ tuyệt vọng, đáng thương vô cùng.
Thảo nào, giờ người hầu hạ nàng ta không phải Thúy Nhi nữa mà là Ngân Nhi. Nhạc Hy thở dài nói: "Ngươi vẫn quá non nớt... Hoàng thượng dù có yêu ngươi, người cũng phải tin chứng cứ bày ra trước mắt, đâu thể vì cái chết của một cung nữ mà tin ngươi được." Bởi vì người là Hoàng thượng, người phải đánh giá mọi chuyện thật rõ ràng.
Văn Ngọc Hiểu vẫn khóc tựa như một cánh hoa thấm đẫm sương, đáng thương tột cùng: "Không, là vì người yêu ta chưa đủ. Nếu thực sự yêu ta, không cần nhân chứng, không cần vật chứng, người cũng sẽ tin ta..." Trước đây, nàng nghiễm tưởng Hoàng đế thực sự yêu nàng...
Nhạc Hy khẽ thở dài. Hóa ra, Văn Ngọc Hiểu lại kỳ vọng nhiều vào tình yêu đến vậy. Nàng ta tin tình yêu sẽ hóa giải mọi nghi ngờ. Nhưng nàng ta không biết, Hoàng thượng vốn không hề yêu nàng ta. Đối với Hoàng thượng, nàng ta không phải một thê tử, mà là một phi tử.
"Ngươi nghĩ Hoàng thượng yêu ngươi sao?" Nàng ta cười mỉa mai. Nhạc Hy cũng để mặc cho nàng ta nói tiếp: "Ngươi rất thông minh mà, sao không thử nghĩ xem vì sao Hoàng thượng lại ấn tượng với ngươi như thế. Vì sao Hoàng thượng sủng ái Trương Trích Hoa. Vì ngươi và Trương Trích Hoa đều giống người thực sự ngự trị trong lòng Hoàng thượng."
Nhạc Hy cười, nhưng nụ cười đó không hề tự nhiên, cũng không phải nụ cười của một kẻ thắng cuộc: "Ngươi hiểu Hoàng thượng được bao nhiêu phần?"
Văn Ngọc Hiểu nhếch môi chế giễu. Đó cũng là lần đầu Nhạc Hy thấy nàng ta tự tin đến vậy. Nàng ta nói rõ ràng: "Câu này ta cũng muốn hỏi ngươi. Ngươi vốn không hiểu người. Điều này Trần Hoàng hậu biết rõ. Ngươi có thể về hỏi Nhữ Phần – kẻ từng hầu hạ Trần Thái Uyển – sẽ biết. Người Hoàng thượng yêu thật sự, vĩnh viễn chỉ có mình Thường Tích Nguyệt thôi. Cả ta, ngươi, và Trần Thái Uyển đều là những kẻ khát khao chân tình. Ngươi là kẻ thông minh, nhưng ngươi quá tin vào tình yêu của Hoàng thượng. Nhưng ngươi nhớ lấy, hậu cung này, không có chỗ cho chân tình đâu."
"Hàm hồ!" Nhạc Hy quát. Chưa bao giờ nàng lại nóng giận đến vậy. Nhạc Hy định rời khỏi đại điện cung Vị Ương – nơi đáng ghét vô cùng - thì nghe Văn Ngọc Hiểu nói: "Ngươi có thể rất thông minh, nhưng ngươi mới chỉ ở trong hậu cung vài tháng thôi. Tin vào tình yêu của Hoàng thượng, ngươi đã sai rồi đấy. Rồi ngươi sẽ hiểu ra những lời ta nói hôm nay. Người ở trên cao ấy sẽ không vĩnh viễn có thể yêu và bảo vệ ngươi đâu."
Nhạc Hy không nói gì, dứt khoát bước ra khỏi đại điện Vị Ương cung. Đằng sau nàng, tiếng cười của Văn Ngọc Hiểu khiến cho nàng nhức óc, phải vội bảo Nhữ Phần và Phương Hà: "Chúng ta hồi cung Trường Nhạc!"
Nàng không dám để mấy lời mà nàng ta nói trong đầu, chỉ nhanh chóng lên loan kiệu mà rời đi. Cảm xúc lúc ấy của nàng vô cùng lẫn lộn: có hoang mang, sợ hãi, còn có cả thiếu tự tin.
Cuối tháng mười hai, khi chỉ còn cách tết nguyên đán một tuần ngắn ngủi, tin Văn Ngọc Hiểu tự sát trong Vị Ương cung truyền đến tai Nhạc Hy. Nàng không mấy bất ngờ. Chuyện này đã được nàng đoán từ trước. Và cái hậu cung ba ngàn giai lệ này, lại thêm một nữ nhân nữa tự kết liễu đời mình.
Lúc nghe tin, Nhạc Hy cũng không khỏi ngậm ngùi. Văn Ngọc Hiểu và Trần Thái Uyển, hai kẻ xuất thân cách biệt, cuộc đời bắt đầu khác nhau, một kẻ đã từng đắc sủng, một kẻ vô sủng nhưng lại cùng chung kết cục bi ai. Nàng dám chắc, tình yêu và sự chờ mong trong lòng hai người họ là rất lớn. Thế nhưng, phu quân của họ không phải chỉ là của mình họ. Hắn có rất nhiều phi tử và đâu thể dành tình yêu cho hai người bọn họ chứ?
Cái chết của Trần Thái Uyển và Văn Ngọc Hiểu có lẽ sẽ khiến nhiều phi tử trong thâm cung Minh triều giác ngộ ra: khi đã vào tới hậu cung, đừng nên tin rằng có tình yêu chân thành. Trong cung có thể có tình yêu chân thành, nhưng những ai là nữ tử vào cung, xin đừng mong cầu và kỳ vọng vào nó. Bởi đế vương mấy ai chung tình.
Cũng vì cái chết của Ngọc Hiểu mà mấy ngày này, Nhạc Hy cứ miên man suy nghĩ những lời mà Văn Ngọc Hiểu nói với nàng.
Chu lang, chàng yêu thiếp... thực sự là vì thiếp giống Thường Tích Nguyệt, người mà chàng yêu năm xưa sao? Nàng bây giờ mới bắt đầu lục lại những ký ức từ ngày trước, khi mới gặp nhau, hắn thường đọc ngược [1] tên nàng, nhưng hóa ra không phải. Đó không phải Hy Nhạc mà là Tích Nguyệt. Cả lần đầu khi hắn đọc câu thơ nàng viết, thứ hắn chú ý, chính là hai chữ "Tích nguyệt" ở đầu câu. Có quá nhiều điểm mơ hồ, chỉ là nàng không nhận ra.
[1] Chữ Nguyệt, đồng âm với chữ Nhạc; chữ Tích đồng âm với chữ Hy.
Chu lang, trong lòng chàng, thiếp chỉ là một cái bóng ư?
Thiếp cũng chỉ giống Văn Ngọc Hiểu và Trương Trích Hoa?
"Nương nương, Hoàng thượng đến thăm người." Nhữ Phần đi vào điện, khẽ nói.
Nàng vừa ngẩng đầu lên thì Chu Hậu Thông đã bước vào đại điện rồi. Nàng hơi run sợ nhưng vẫn cứ cố gắng giữ vẻ bình thường như mọi ngày, hành lễ với hắn chỉn chu: "Tham kiến Hoàng thượng."
Hắn đưa tay đỡ nàng dậy, rồi lại ra hiệu cho đám hạ nhân lui ra. Nhạc Hy để ý từng cử chỉ của hắn với nàng. Hắn là thực sự quan tâm nàng, thế nhưng sau hôm trước gặp Văn Ngọc Hiểu, đối diện với hắn, nàng luôn cảm thấy buồn bã đến mức xót đau.
"Đại điện Trường Nhạc cung có đủ ấm không? Nàng không bị lạnh chứ?" Hắn hỏi khẽ. Hôm nào tới đây, đây cũng là câu đầu tiên mà hắn hỏi nàng.
Nàng cười gượng gạo, khẽ lắc đầu mà không nói gì cả. Hình như sự bất thường của nàng không thể giấu được hắn. Gần đây, hắn cũng dần chú ý và phát hiện ra những biểu hiện lạ của nàng. Hắn hiếu kỳ hỏi: "Nàng có chuyện gì không được vui sao? Hay là trẫm có điều gì khiến nàng giận?"
Nàng lắc đầu: "Thần thiếp không sao ạ." Chần chừ một chút, nàng mới hỏi: "Thần thiếp có thể hỏi người một câu không?"
Hắn gật đầu, yên lặng như đang chờ câu hỏi đó của nàng. Nàng nói: "Người thật lòng yêu thần thiếp chứ?" Giọng nàng lúc ấy rất trầm. Dù gương mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh nhưng lúc này trái tim của nàng như có ngàn vạn mũi tên xuyên qua, đau đớn không tả được.
Hắn cười, hắn cũng không hiểu vì sao đột nhiên nàng lại hỏi mình như thế. Hắn đáp: "Đương nhiên là trẫm yêu nàng thật lòng." Đối với hắn nàng là một người quan trọng, là một người tri kỷ. Hậu cung nhiều nữ tử như thế, hắn cũng chỉ coi mình nàng là thê tử của mình.
Trái tim đớn đau của nàng như dần được xoa dịu. Nàng không biết lời này của hắn có mấy phần thật, mấy phần giả nhưng nàng cứ xem tất thảy là thật. Cứ coi như nó là một lời an ủi nàng lúc này vậy!
Khôn Ninh cung. Hoàng hậu đang ngồi luyện chữ. Bao lâu nay, nàng vẫn luôn tìm đến thư tịch như một niềm vui nhàn nhã ở chốn hậu cung này. Thường Thảo đứng bên cạnh hầu nàng mài mực, không khỏi ngợi ca: "Nương nương, chữ của người thật là đẹp quá."
Hoàng hậu mỉm cười. Xưa kia, nàng từng là đệ nhất tài nữ, tài năng vượt xa đám nữ nhi quan lại bình thường. Bây giờ xem ra phong độ vẫn không thua gì hồi còn mười lăm, mười sáu.
"Bản cung vẫn cho rằng ở hậu cung, phải được Hoàng đế sủng ái thì mới có cuộc sống vui vẻ, tràn đầy sức sống. Nhưng giờ đây cảm thấy cuộc sống nhàn nhã, làm bạn với thơ ca cũng không phải là không hay." Hoàng hậu vừa viết, vừa nói. Phải, đôi khi đời người không phải cứ đầy huyên náo, ồn ào mới là hoan lạc. Nhàn nhã, thực ra cũng là một thú vui ở đời.
Thường Thảo lại cười nói: "Như nương nương, dù trong hậu cung này không được sủng thì vẫn vượt xa đám tần phi kia. Như Hy tần và Lệ tần đấy, dù có đắc sủng vẫn đâu thể so sánh với nương nương được."
Hoàng hậu vô ý làm chệch chữ khiến cho mực hơi dây lên cổ tay nàng. Nàng nghĩ đến Nhạc Hy, đột nhiên lại thấy hơi lạnh người: "Nhắc đến Thẩm Nhạc Hy, bản cung lại nhớ tới chuyện cũ. Không biết Hoàng thượng đã biết nàng ta chính là Tích Nguyệt năm xưa hay chưa? Cũng không biết Thẩm Nhạc Hy đã biết Hoàng thượng là người năm xưa nàng ta đợi hay chưa?"
Thường Thảo nghe chủ nhân nói, cũng sực nhớ đến câu chuyện về tấm ngọc bội năm xưa. Câu chuyện ấy quả là trớ trêu nhường nào. Thị chưa quên khi xưa Hoàng hậu, lúc đó còn là Thuận Quý phi, từng nói dối Nhạc Hy về chuyện mảnh ngọc của Hoàng thượng, khiến cho Nhạc Hy không biết Hoàng thượng chính là người mình hằng chờ mong.
Thường Thảo lại nghe Hoàng hậu nói: "Nếu Hoàng thượng đã biết, vậy thì thật là không ổn rồi. Khi đó, sẽ có hai khả năng. Thứ nhất, Hoàng thượng cực kỳ yêu thương Nhạc Hy, nhiều khả năng sẽ đe dọa tới hậu vị của bản cung." Điều đó chính là điều Hoàng hậu lo lắng nhất. Bởi lẽ ngôi hậu hôm nay nàng ta có được là vì nàng ta có gương mặt khá giống với Trương Trích Nguyệt. "Thứ hai, Hoàng thượng có khi sẽ biết thân phận thực sự của Nhạc Hy – nhị tiểu thư Trương gia. Khi ấy, Trương gia phạm tội khi quân, ắt gặp họa diệt tộc. Dù là khả năng nào cũng sẽ ảnh hưởng xấu cho Trương gia. Vì thế bản cung không thể để lộ chuyện Nhạc Hy là người trong lòng Hoàng thượng bấy lâu nay được." Hoàng hậu là người của Trương gia, đương nhiên phải đặt lợi ích của Trương gia lên trên hết.
Nữ tỳ ở ngoại điện chạy vào bẩm báo rằng bên ngoài có Hy tần nương nương đến thỉnh an Hoàng hậu.
Hoàng hậu đương nhiên có hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Nhạc Hy vào lúc này. Nhạc Hy chưa bao giờ một mình đến Khôn Ninh cung của Hoàng hậu. Hôm nay nàng ta đến là có chuyện gì đây chứ?
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Nương nương vạn phúc kim an." Nhạc Hy cúi đầu.
Hoàng hậu biết Nhạc Hy một mình đến Khôn Ninh cung, không chỉ vì muốn đến thỉnh an nàng. Nàng phất tay cho Nhạc Hy đứng dậy, nói với Nhạc Hy: "Hôm nay muội một mình đến Khôn Ninh cung, chắc chắn không thể là chuyện nhỏ rồi."
Nhạc Hy thần sắc có vẻ không được tốt như ngày thường, nàng ngước nhìn Hoàng hậu, khẽ nói: "Thần thiếp hôm nay tới đây là có chuyện muốn hỏi nương nương."
Hoàng hậu tự nhiên có hơi lo lắng. Nàng ta nói: "Muội cứ hỏi đi."
Nhạc Hy giọng yêu yếu như thể sắp khóc: "Trước đây, nương nương từng nói, Hoàng thượng yêu một nữ tử tên là Thường Tích Nguyệt, có phải không?" Khi trước Hoàng hậu từng nhắc tới nữ tử ấy với nàng. Người từng nói, trong mắt Hoàng đế, Trương Trích Hoa chỉ là một thế thân của Thường Tích Nguyệt kia. Nhưng khi ấy, nàng không từng nhớ đến chuyện này. Nàng cũng đã trăn trở nhiều khi tìm đến Hoàng hậu để hỏi lại chuyện ấy.
Hoàng hậu khẽ gật đầu. Lo lắng trong lòng nàng ta càng tăng thêm: Có phải Nhạc Hy đã biết thêm điều gì rồi không? Nhưng nàng cũng không hỏi gì, chỉ nghe Nhạc Hy hỏi tiếp.
"Có phải trước kia, Hoàng thượng yêu nương nương và Văn Ngọc Hiểu là vì hai người có vài điểm tương đồng nàng ta?" Nhạc Hy lại hỏi. Nhưng câu hỏi này, nàng sớm đã biết câu trả lời rồi.
Hoàng hậu lại gật đầu, gánh lo trong lòng dường như nhẹ bớt. Có vẻ Nhạc Hy chưa biết mình chính là nữ tử năm xưa, người luôn ngự trị trong lòng Hoàng thượng. Ngày trước, Nhạc Hy hỏi về nam tử tên Thiên Quang, nàng đã nói dối nàng ấy chỉ vì không muốn Hoàng đế để mắt đến Nhạc Hy. Và bây giờ, khi đã chín chắn hơn lúc ấy, nàng vẫn phải nói dối Nhạc Hy. Đó là vì bản thân nàng, vì Nhạc Hy, vì Trương gia của họ.
"Vậy nương nương có nghĩ, Hoàng thượng sủng ái thần thiếp chính là vì thần thiếp có nét giống cô nương đó?" Nhạc Hy hỏi, giọng nàng giấu không nổi sự tủi thân và buồn bã.
Hoàng hậu lần này nói với nàng: "Bản cung nghĩ chắc là như vậy. Bởi muội và bản cung có nét giống nhau. Hoàng thượng lại thấy bản cung giống với cô nương Thường thị kia. Vậy nhiều khả năng, muội còn giống cô nương kia nhiều hơn bản cung. Hoàng thượng vốn yêu nữ tử kia nhiều lắm, có lẽ dung nhan của muội đã gây ấn tượng cho người ngay từ lần đầu tiên." Hoàng hậu nói, lại thêm mắm dặm muối để Nhạc Hy dễ dàng tin, Hoàng thượng yêu Nhạc Hy là vì Nhạc Hy giống người đó.
Nhạc Hy cười khổ một tiếng, nhanh chóng cáo lui. Đợi nàng ta đi hẳn, Hoàng hậu mới thở phào một tiếng. Hoàng hậu ngửa về phía sau khiến Thường Thảo giật mình lo lắng. May thay ghế có tựa, cho nên nàng không ngã. Vẻ thẫn thờ hiện rõ lên trên gương mặt Trương Trích Hoa. Nàng đưa mắt nhìn một lượt quanh đại điện Khôn Ninh cung. Cuộc đời nàng có thể nói là may mắn. Nếu không có Nhạc Hy, nếu không vì nàng có bốn năm phần dung mạo giống nàng ấy, nếu chỉ nhờ vào trí tuệ và bản thân, có lẽ nàng sẽ không bao giờ vào được Khôn Ninh cung này.
Nhạc Hy, tỷ tỷ xin lỗi muội. Trước khi trở thành mẫu nghi thiên hạ, ta là tỷ tỷ của muội. Nhưng hậu cung vốn là nơi ác liệt, ta tin muội hiểu điều đó. Vì thế, ta chỉ có thể làm vậy, vừa là vì chút ích kỷ của lòng ta, vừa là vì tương lai của gia tộc Trương thị.
Nhạc Hy bước ra khỏi cung Khôn Ninh một cách vô thức. Đầu óc nàng chỉ nghĩ đến một người – Chu Hậu Thông. Chàng thực lòng yêu thiếp, thật không? Nàng nhớ, khi nàng quyết định trao cả trái tim mình cho hắn, nàng đã từ bỏ đi Thiên Quang – người nam tử đầu tiên trong trái tim mình. Nàng không hề yêu hắn vì hắn có gương mặt giống Thiên Quang, nàng cũng đã sớm quên đi chuyện khi trước.
Nhưng hắn? Hắn vẫn thương nhớ Tích Nguyệt à?
Có những đêm khi nằm bên hắn, nàng cũng không biết rốt cục hắn đang gọi Nhạc Hy hay gọi Tích Nguyệt.
Không biết đi được bao lâu, nàng đâm sầm vào hắn khiến nàng ngã trên mặt đất. Tay chạm xuống nền tuyết lạnh khiến nàng vừa tê vừa rát.
Chu Hậu Thông vội đỡ nàng dậy, hắn cầm tay dính tuyết của nàng, nhẹ nhàng nói: "Nàng sao thế? Có bị thương ở đâu không? Sao lại không mặc áo choàng?"
Nàng nhìn gương mặt lo lắng của hắn. Nàng rất muốn hỏi hắn, có phải nếu nàng trông không giống Tích Nguyệt, hắn nhất định sẽ không yêu nàng, không quan tâm nàng như bây giờ đúng không? Nếu nàng không giống Tích Nguyệt, nàng chỉ có thể làm tri kỷ chứ không thể làm thê tử của hắn, đúng không?
Thấy nàng không đáp, hắn lại hỏi: "Nàng đau lắm phải không? Sao lại khóc rồi?" Lần đầu tiên, hắn cảm thấy nàng giống như một đứa trẻ. Trước nay, hắn luôn nghĩ nàng chín chắn hơn người.
Nàng dứt khoát rút tay ra khỏi tay hắn. Nàng nói: "Thần thiếp muốn ở một mình, xin Hoàng thượng đừng làm phiền thiếp." Nàng chạy về phía trước, cũng không biết là mình định đi đến đâu.
Tưởng Mục Anh hơi bất mãn với hành động của Hy tần, vội vàng nói: "Hoàng thượng..."
Chu Hậu Thông ra hiệu cho y không nói gì cả: "Đừng, có lẽ nàng ấy giận trẫm điều gì thật. Chưa bao giờ thấy nàng ấy như vậy cả. Mong là một mình suy nghĩ, nàng ấy sẽ bình tĩnh lại."
Mùa đông, nước dưới Thái Dịch bốc lên từng đợt trắng xóa như sương. Mấy ngọn núi xa xa cũng chìm trong một màn sương mờ mờ, hư ảo. Nhạc Hy đứng trên bờ, cảm nhận rõ được cái lạnh của nước hồ Thái Dịch lúc này.
"Chàng biết không, chàng rất dễ chạm tới, mà cũng rất khó chạm tới. Thiếp chạm được tới tâm hồn chàng nhưng không chạm được tới trái tim của chàng." Nàng tự mình nói với mình như thế. Mỗi câu mỗi chữ mang theo nước mắt tràn đầy.
E là chẳng nữ tử nào trên đời này ngoài Thường Tích Nguyệt đó có thể chạm tới và ngự trị trái tim chàng đâu nhỉ? Thiếp thông minh hơn Văn thị, thế nhưng kết quả, thiếp chẳng khác gì nàng ta, đều là những kẻ ảo tưởng vào tình yêu của chàng.
Nàng bước từng bước nặng nề tới đình nghỉ chân giữa Thái Dịch trì. Đứng từ đây, nàng càng cảm nhận rõ hơn cái lạnh lẽo của hồ Thái Dịch. Nước hồ Thái Dịch có lạnh bao nhiêu cũng nào lạnh lẽo bằng cuộc sống trong thâm cung. Người ta nói: đã vào đến hậu cung, đừng mong cầu chân tình, quả là không sai.
Chu Hậu Thông, hắn không phải không có chân tình, nhưng chân tình của hắn, sớm đã trao cho người khác rồi.
Nàng tựa vào lan can, bỗng lan can lỏng lẻo, bật ra, nàng theo đà mà ngã xuống hồ Thái Dịch.
__________
Lời tác giả: kỳ thực là chương này không thích Nhạc Hy chút nào luôn. Nhưng vẫn phải viết. Thật là... Nhạc Hy kiểu hơi ích kỷ. Bản thân nàng trước khi gặp Chu Hậu Thông cũng đã yêu người khác, vậy mà đi so đo nhiều quá. Đọc lại chương 41 mà thấy bực hết cả mình luôn. Nhưng vẫn phải viết tiếp chuyện nàng ý giận Chu Hậu Thông để tạo độ hợp lý cho các tình tiết phía sau.