SAN HÔ CHẨM THƯỢNG THIÊN HÀNG LỆ
(Ngàn hàng lệ rơi trên gối san hô)
*Câu thơ trích Trường Môn oán của Tề Cán.
------------------
"Trước tiên, bản cung muốn hỏi muội một câu trước."
Nhạc Hy gật đầu. Lúc nào nàng cũng sẵn sàng nghe câu hỏi của Hoàng hậu. Nàng cũng muốn tìm ra người đứng sau hai sự việc gần đây.
Hoàng hậu nghiêm túc nói: "Sau chuyện loan kiệu cháy, muội cũng nghĩ do Văn Quý nhân làm?"
Nhạc Hy cực kỳ bình tĩnh. Có vẻ Hoàng hậu suy nghĩ rất giống nàng. Hoàng hậu ở trong cung cùng Văn Quý nhân rất lâu, là người hiểu rõ con người Văn Quý nhân hơn ai hết. Chắc Hoàng hậu cũng nhìn ra chuyện này. Nhạc Hy nói: "Ban đầu đúng là thần thiếp đã nghi Văn Quý nhân. Nhưng tới lúc gặp nàng ta ở Vị Ương cung, thần thiếp đã linh cảm không phải do nàng ta làm chuyện đó. Hôm trước, khi đến chỗ nàng ta lần cuối cùng, nàng ta cũng hỏi thần thiếp rằng thần thiếp biết nàng ta bị oan, sao không nói với mọi người. Hơn nữa, trong chuyện này có một chi tiết khiến thần thiếp nghi hoặc. Đó là việc tâm phúc Bảo Nhi của Văn Quý nhân phản bội nàng ta. Từ điều này khiến thần thiếp càng nghĩ có kẻ ác tâm muốn đem chuyện này đổ lên đầu Văn Ngọc Hiểu." Nhạc Hy đem đầu đuôi mọi chuyện cùng những gì nàng suy đoán kể cho Hoàng hậu nghe.
Chuyện loan kiệu của Nhạc Hy bị cháy, Thái hậu cũng mới nghe qua đôi chút. Người liền nói: "Ý của cháu là Bảo Nhi bị người ta mua chuộc?" Mới có vậy đã phản bội chủ tử, chỉ có thể là bị người khác mua chuộc mà thôi.
"Đúng thế! Ban đầu, cháu cho Thường Thảo đi điều tra, biết được Bảo Nhi là người Giang Ninh, sau đó có kẻ mua nàng ta về kinh thành, đưa về cung từ hơn mười năm trước." Hoàng hậu kể. "Mà hai người này cùng quê với Đức tần và Trang tần."
Chuyện này Phương Hà cũng đã giúp Nhạc Hy điều tra, cho kết quả tương tự. Tuy nhiên, việc điều tra cũng chỉ dừng lại ở đó, không tiến triển thêm được gì. Nhạc Hy nói: "Chuyện này thực ra thần thiếp cũng đã điều tra đến rồi. Nhưng bấy nhiêu không thể khẳng định Đức tần hay Trang tần là thủ phạm được."
Hoàng hậu cười nhẹ nhàng: "Đúng, ban đầu theo tâm lý mỗi chúng ta đều hoài nghi Đức tần hoặc Trang tần. Thế nhưng đây cũng chỉ là cái kế của kẻ thực sự đứng sau chuyện này."
Nhạc Hy nghe mà thất kinh, lại nghe Hoàng hậu nói tiếp: "Có thể muội đã suy nghĩ rất nhiều điểm vô lý trong cả hai chuyện xảy ra gần đây rồi. Nếu Đức tần hoặc Trang tần là thủ phạm, nàng ta ắt phải gài nội gián bên cạnh muội thì mới biết rõ thói quen của muội là thường hay tới Thái Dịch trì. Tuy nhiên, trong Trường Nhạc cung có rất ít người hầu, đa số đều là Thẩm gia đưa đến cho muội, đều là những người muội đã biết. Đã là người muội biết, sao có thể là nội gián được? Trừ một người duy nhất, người mà muội không biết từ trước, người mà khi muội nhập cung thị mới hầu hạ muội."
Nói đến đó, Nhạc Hy không thể không bất ngờ thốt lên: "Nhữ Phần?"
Thái hậu đương nhiên cũng biết người này. Bà cũng không khỏi kinh ngạc mà nói: "Đó chẳng phải là cận tỳ của tiên hậu Trần thị sao?"
Nhắc đến Nhữ Phần là không khó để Nhạc Hy và Thái hậu đoán ra người thực sự đứng sau chuyện này – Trần Thái Quyên.
Động cơ của nàng ta, chắc Nhạc Hy và Hoàng hậu đều đoán được rõ. Nhạc Hy lại hỏi: "Vì sao nương nương tra ra được là Hiền tần Trần thị gây ra những chuyện này?" Bởi chỉ một chi tiết nhỏ đó, cũng chẳng thể xác thực được việc Trần Thái Quyên có là thủ phạm hay không.
Hoàng hậu đáp, trong ánh mắt nàng có một tia sợ hãi: "Năm xưa, khi lần cuối cùng gặp Trần Thái Uyển, nàng ta đã nói cho bản cung rằng nàng ta biết thân phận thực sự của muội và những chuyện bản cung cùng muội làm. Xét những lời nàng ta nói khi trước, bản cung đoán nàng ta chưa từng nói cho Thái Quyên và Trần gia biết thân phận của muội. Tuy nhiên có thể nàng ta hoặc là Nhữ Phần đã nói cho muội muội mình về sự nguy hiểm của muội cùng những chuyện khi trước muội bày kế hại nàng ta. Cũng vì thế mà Trần Thái Quyên vào cung mới muốn trừ khử muội đầu tiên. Bản cung đã sai Thường Thảo điều tra kỹ lưỡng. Mười năm trước, tức là khi Thái Uyển nhập cung, Trần gia đã mua mấy tỳ nữ đưa vào cung, trong đó có Bảo Nhi, người Giang Ninh. Việc Bảo Nhi được Trần gia đưa vào cung cũng được phủ nội nhân ghi lại."
Nhạc Hy ngẫm lại kỹ các tình tiết. Năm xưa Nhữ Phần ở trong cung bên cạnh Trần Hoàng hậu, thị có thể đã biết rất nhiều chuyện xảy ra. Thị rất có thể đã truyền đạt lại cho Hiền tần và Trần gia để lên kế hoạch. Và Nhữ Phần đã biết những gì? Thân phận của nàng? Những chuyện nàng làm? Hay là nhiều hơn thế? Nhạc Hy cũng không hay. Nhưng thị biết rồi, chắc chắn là chưa tìm ra chứng cớ, vì vậy lâu nay Trần gia vẫn án binh bất động. Chuyện năm xưa nàng hại Trần Thái Uyển, chắc chắn không lưu lại chứng cứ nào có giá trị, nàng có thể yên tâm. Nhưng chuyện thân phận nhị tiểu thư của nàng, nàng chỉ lo vạn nhất bọn họ biết rồi, điều tra sâu vào và tìm ra cũng không phải chuyện gì khó.
Còn về chuyện xảy ra gần đây, có lẽ chính là Nhữ Phần đã nói cho Trần Thái Quyên biết rằng nàng thường đến Thái Dịch trì. Cho nên Trần Thái Quyên mới dễ dàng bày kế đến vậy. Nàng ta sai người nới lỏng lan can ở đình nghỉ chân bên Thái Dịch trì, chỉ để nàng đến vãng cảnh thì sẽ sảy chân xuống hồ. Mặc dù sớm đã biết Nhữ Phần không phải một tỳ nữ tầm thường nhưng xảy ra chuyện thế này, Nhạc Hy cũng không vẫn khó tin thị được nàng cứu mà vẫn bán đứng nàng.
Thâm cung, vốn là nơi lòng người khó đoán.
Là người sống trong cung, chẳng ai có lương tâm, chẳng ai nghĩ đến nghĩa tình, ân huệ.
Trần Thái Quyên kia hai nàng, ắt do muốn báo thù cho tỷ tỷ quá cố của nàng ta. Suy cho cùng, nàng chính là người hại Trần Thái Uyển năm đó, giờ Thái Quyên muốn báo thù, nàng cũng không lấy làm khó hiểu.
Thái hậu điềm tĩnh nói: "Như vậy có thể hiểu, việc này xuất phát từ những ân oán với tiên hậu từ năm xưa. Vì cái chết của tiên hậu mà thị tỳ và muội muội của tiên hậu liên kết lại để trừ khử Nhạc Hy. Chuyện này chúng ta chỉ đoán được chứ không có bằng chứng cụ thể. Hơn nữa chuyện loan kiệu cháy đã qua lâu rồi, không còn lại bằng chứng gì để lật lại cả."
Hoàng hậu nhanh chóng ngắt lời: "Không! Không còn vật chứng nhưng còn nhân chứng. Trong tay cháu đang có nhân chứng quan trọng có thể xác định chính xác người ra lệnh là Trần gia." Hoàng hậu nói vô cùng chắc chắn.
Nhạc Hy không quá bất ngờ. Bởi lẽ trong lòng nàng mơ hồ cũng đoán được người này là ai. Nàng nhẹ giọng nói: "Nương nương muốn nói đến người khiêng kiệu ngày hôm đó?" Đó chẳng phải nhân chứng hoàn hảo nhất hay sao? Có thể Trần thị sẽ phản bác bằng cách nói rằng Hoàng hậu tìm đại một người khai man để hại Trần thị. Thế nhưng chỉ cần đối chứng với sổ sách của nội vụ phủ qua tên những người hôm ấy đã khiêng kiệu là có thể khẳng định người này thực sự đã khiêng kiệu và bị Trần gia mua chuộc để hãm hại nàng trong đêm trung thu.
Cũng vì vậy nên Hoàng hậu mới tự tin khẳng định người ra tay chính là Trần Thái Quyên.
"Việc muội cần làm bây giờ là tìm cách đưa Nhữ Phần ra khỏi Trường Nhạc cung. Thị chính là nội gián của Trần gia." Hoàng hậu nói với Nhạc Hy.
Thái hậu đương nhiên cũng đã nghĩ nhưng người vẫn chờ đợi câu trả lời của Nhạc Hy. Nàng đáp: "Chuyện này không thể được! Nếu như để Nhữ Phần đi, Trần gia sẽ nhận ra chúng ta đã nghi ngờ bên đó. Từ đó bọn họ sẽ càng có sự phòng bị tốt hơn."
Thái hậu sớm đã đoán được Nhạc Hy nghĩ được như thế. Bà gật đầu, nói: "Giờ việc chúng ta cần làm là cảnh giác với những chuyện tiếp theo, sau đó bí mật theo dõi hành tung của Nhữ Phần. Chúng ta cần tìm hiểu bọn họ đã biết những chuyện gì liên quan đến Trương gia. Mà hiện giờ thì chỉ có thể điều tra thông qua Nhữ Phần." Nhữ Phần hầu cận trong Trường Nhạc cung, không dễ gì ra ngoài trao đổi tin tức với Trần gia. Có lẽ thị dùng cách bí ẩn gì đó để truyền tin từ nội cung ra bên ngoài.
Nhạc Hy trầm ngâm trong chốc lát rồi mới nói: "Bá mẫu nói phải. Lúc này chúng ta cũng chỉ có thể làm vậy thôi. Một chuyện đêm trung thu quả thực chưa đủ làm lung lay địa vị của Trần gia trong triều." Bọn họ có trăm cách che đậy, lấp liếm chuyện này để thoát tội. Vì thế, trong lúc như thế này, Nhạc Hy vẫn nghĩ nên chờ thời cơ. Giống như chuyện năm xưa của Trần Thái Uyển. Dù nàng phát hiện ra điểm bất thường trong túi hương nhưng vẫn không ngay lập tức đưa nó ra ánh sáng. Chuyện này cũng thế. Không phải nàng không muốn phản kích Trần gia, nàng, Hoàng hậu và cả Thái hậu chỉ đang chờ cơ hội để đánh bọn họ một nhát chí mạng mà thôi.
Hoàng hậu đột nhiên "à" lên một tiếng: "À, còn chuyện Trần gia biết thân phận thật của Nhạc Hy..." Lúc nói câu này, Hoàng hậu đưa ánh mắt có lỗi nhìn Thái hậu. Nàng thực đã giấu Thái hậu chuyện này trong một thời gian khá dài. Cả chuyện Thanh Tiệp dư Tô Ngọc Thấu, nàng cũng giấu Thái hậu và Nhạc Hy để bí mật điều tra.
Chuyện này khi nãy Hoàng hậu cũng đã nhắc sơ với Thái hậu và Nhạc Hy. Hai người không mấy bất ngờ. Nàng ta biết được gì chứ? Căn bản chỉ là suy đoán tầm thường. Tất cả những lý lịch năm xưa của Nhạc Hy, Thái hậu đã cho người sửa đổi, có lẽ là không để lại một chút dấu vết gì. Giờ đã qua nhiều năm như thế, chẳng ai nói được Nhạc Hy là nhị tiểu thư Trương thị. Nhưng sợ là Trần gia đã biết chuyện mà vẫn ám binh bất động để từ từ tìm kiếm chứng cứ.
"Nương nương muốn sớm tiêu diệt Trần gia để trừ hậu họa về sau sao?" Nhạc Hy thẳng thắn hỏi.
Thái hậu trầm tĩnh nói: "Diệt Trần gia là việc trước sau chúng ta phải làm. Vạn nhất họ biết được thân phận của Nhạc Hy cùng những chuyện năm xưa Trương gia làm, như thế sẽ thật bất lợi cho Trương gia chúng ta. Nếu Hoàng hậu đã có tâm tư lo lắng, chắc chắn chúng ta thực phải ra tay vào họ Trần rồi."
Trần gia từ sau khi Trần Thái Uyển thất thế rồi qua đời đã không còn vững chắc như trước. Thế nhưng Trần gia lại để Trần Thái Quyên vào cung, mở ra một tương lai dài rộng phía sau của bọn họ. Và đó là điều mà Thái hậu và Hoàng hậu đều không muốn thấy.
Điều quan trọng, nếu diệt được họ Trần này, Dương Đình Hòa cũng mất đi một trợ thủ. Nói chung, việc loại đi Trần thị là chuyện Thái hậu nhất định phải làm. Việc ấy cần thiết đối với hậu vận của Trương gia.
Nhạc Hy nghe Thái hậu nói, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi bối rối. Nàng không hiểu vì sao, từ lúc thật lòng yêu Chu Hậu Thông, nàng lại trở nên mềm yếu đến vậy. Nghe đến việc hại Trần gia, nàng bỗng dưng thấy sợ hãi đến lạ thường. Nàng nhớ lại khi trước từng hại Trần Thái Uyển, khiến nàng ta mất con, tuyệt vọng rồi dẫn tới cái chết thương tâm...
Nếu Chu Hậu Thông biết tất thảy những khổ đau của Thái Uyển đều là nàng sắp đặt, hắn chắc chắn sẽ thất vọng và hụt hẫng tột cùng. Hắn có lẽ không yêu Trần Thái Uyển nhưng đối với nàng ta, hắn cũng có sự day dứt và thương hại của một trượng phu đối với nguyên phối thê tử của mình. Nàng thực không muốn gây thêm nghiệp chướng trong đời nữa, càng không muốn tự tay xóa đi bóng hình đẹp đẽ của mình trong lòng chàng.
Nàng vô số lần từng nghĩ đến lúc Chu Hậu Thông biết được những chuyện xấu xa nàng làm. Hắn không biết sẽ hận nàng tới cỡ nào nữa. Và đó là điều nàng chưa bao giờ muốn thấy.
Nhưng nàng cũng có gia tộc. Nàng phải hy sinh vì lợi ích của gia tộc. Nếu không được Thái hậu đưa đến Thẩm gia, nàng có thể gặp lại Chu Hậu Thông sao?
Nàng không thể bỏ Trương gia, nhưng cũng không thể bỏ Chu Hậu Thông được...
Ánh mắt nàng không giấu được sự sợ hãi và khổ tâm của một kẻ từng hại người và sẽ tiếp tục hại người. Và ánh mắt nàng lúc này lại không giấu được Thái hậu nữa. Người hỏi: "Trích Nguyệt? Cháu làm sao thế?"
Nàng cố gắng giấu đi những bấn loạn trong lòng, đáp lại: "Chỉ là vẫn còn hơi đau đầu và chóng mặt thôi ạ. Xin Thái hậu yên tâm..." Giọng nàng cố ý tỏ ra sự mệt mỏi của một người vừa ngã bệnh.
"Thái hậu nương nương!" Thương Đài bước vào bẩm báo. "Hoàng thượng sai người mang loan kiệu đến đưa Hy tần nương nương về Trường Nhạc cung. Phương cô nương và Nhữ cô nương đang ở bên ngoài ạ."
Thái hậu khẽ nắm tay Nhạc Hy mà ân cần vỗ về: "Cháu vốn không có lý do gì để ở lại Nhân Thọ cung cả. Để kẻ khác không ngờ vực, nên sớm hồi cung đi."
Nhạc Hy khẽ gật đầu, mệt mỏi bước xuống giường. Vì vừa bệnh dậy, nàng vẫn hơi loạng choạng và cử động còn hơi gượng ép, chậm chạp. Hoàng hậu đứng bên cạnh cũng đưa tay ra, dìu nàng. Nàng nhún người hành lễ với Thái hậu rồi nhanh chóng rời khỏi thứ thất.
Thái hậu đợi nàng đi rồi mới buông một câu buồn bã: "Không ngờ, người ấy cũng đã ngã vào biển tình mà mê muội mất rồi."
Người không nói rõ là ai, khiến Hoàng hậu cũng hơi khó hiểu. Nhạc Hy? Sao Thái hậu lại nghĩ vậy, nàng thực sự cũng không hay.
Phương Hà và Nhữ Phần đứng bên ngoài đại điện của Thái hậu. Vừa thấy Nhạc Hy bước ra, Phương Hà vội vàng chạy tới, khoác lên mình nàng chiếc áo lông cáo dày. Nhìn dáng vẻ mỏi mệt, tiều tụy, gương mặt tái xanh của chủ nhân, thị không khỏi sụt sùi, nức nở mà thở than: "Nương nương thật khổ quá! Hết sự nọ đến biến kia đổ cả vào người."
Nhữ Phần kia cũng không kìm được nước mắt: "Đều là tại chúng nô tỳ không tốt, khiến nương nương phải chịu khổ."
Nhạc Hy đưa mắt nhìn thị.Nàng không biết lời nói kia của thị có mấy phần thật, mấy phần giả. Đối diện với Nhữ Phần lúc này, Nhạc Hy cũng không biết đó là cảm giác gì. Không phải thất vọng, vì chưa từng kỳ vọng. Không phải phẫn nộ, vì những chuyện thế này nàng sớm đoán biết được rồi. Cũng không phải chán ghét vì khi nàng giữ thị lại, nàng đã coi thị là một tỳ nữ gần gũi bên cạnh mình. Nếu thực sự là Nhữ Phần giúp đỡ Trần thị, nàng cũng không lấy làm khó hiểu. Năm xưa khi nàng giúp Trích Hoa – lúc đó còn là Thuận Quý phi – hại Trần Hoàng hậu, nàng cũng không nghĩ đến tình cảm con người. Vì vậy nàng cũng không mong Nhữ Phần niệm tình chủ tớ mà không hại nàng.
Giờ đây, nàng thấu cảm cái gọi là báo ứng.
Nàng không nói thêm điều gì, dứt khoát khoác chiếc áo lông cáo trắng rồi bước thẳng lên loan kiệu. Kiệu được nâng lên và di chuyển, nàng mệt mỏi nhoài người ra phía sau, nhắm chặt đôi mắt. Lúc này nàng thực sự cảm thấy trống trải và tuyệt vọng – khi mà bản thân đứng giữa tình yêu và vinh quang gia tộc... Đôi khi nàng muốn rũ bỏ đi hết thảy, làm một người bình thường: không tranh đấu, không bày mưu. Chốn tử thần [1] chính là chỗ chết.
Giá có thứ thần dược khiến con người quên đi tất cả, chỉ sống bình yên qua ngày.
[1] Tử thần: nơi vua sống. Bài thơ "Đề Mai Phi họa chân": Ức tích kiều phi tại tử thần (Từ ngàn xưa tần phi nơi vua ngự). Đồng âm với "Tử thần" – Thần chết.
Nàng về đến Trường Nhạc cung. Mấy gốc hạnh hoa, dương liễu trong vườn bị một mảng tuyết phủ lên, nhìn mà cô đơn heo hút. Mới có một hai ngày cách xa mà nàng cảm giác như đã qua cả nửa đời người. Bị bệnh có hai hôm, nàng cảm giác mọi thứ dường như khác lạ. Hoặc có thể tâm trạng nàng không chút vui vẻ nên nhìn cảnh cũng cảm thấy cô quạnh đìu hiu.
Hạ nhân trong cung Trường Nhạc đều dập đầu cung kính: "Hy tần nương nương vạn phúc kim an!"
Nhạc Hy uể oải khoát tay cho họ đứng dậy, lại khẽ khàng nói: "Các ngươi ai nấy đều đi làm việc đi!" Sau đó quay sang Nhữ Phần và Phương Hà phân phó: "Nhữ Phần cùng Như Dung đến thái y viện lấy thuốc của bản cung về đây. Còn Phương Hà ở lại tẩm cung." Như Dung là một nô tỳ từ Thẩm phủ. Ít nhiều gì để thị đi cùng Nhữ Phần, nàng sẽ yên tâm hơn.
Hạ nhân y lời mà nhanh chóng đi làm việc. Nhữ Phần cũng không nói gì thêm, chỉ theo lời nàng mà đi khỏi. Phương Hà dìu nàng vào trong giường nghỉ. Thị khẽ đỡ nàng nằm xuống, cảm nhận rõ được cơ thể nàng đang nóng lên. Thị thất kinh: "Nương nương, người lại sốt rồi. Để nô tỳ đi mời thái y tới."
Nhạc Hy nằm trên giường, mắt trống rỗng nhìn vô định. Nghe thị nói vậy, nàng nắm tay thị ngăn thị đi. Nàng nói với thị: "Phương Hà, ngươi đừng đi. Ta ở đây một mình sợ lắm." Đó là lần đầu tiên Phương Hà nghe những lời như thế từ chủ nhân của mình. Nàng không xưng "bản cung" mà chủ động xưng "ta" với thị.
Lúc ấy, thị cảm giác quanh chủ nhân thị là cả một vùng cô độc. Thị chứng kiến chủ nhân trưởng thành, lớn lên, thị rất hiểu con người chủ nhân mình. Nàng vô cùng trầm tĩnh, sống nội tâm. Có những điều nàng làm nhưng không hề muốn làm. Có những câu nàng nói nhưng không phải nàng nghĩ.
Thị nắm chặt bàn tay bỏng rát của nàng khẽ an ủi: "Nương nương, người hãy gắng sức. Hoàng thượng..."
Thị chưa nói hết, nước mắt nàng đã tuôn trào hết ra. Nàng ít khi khóc, mà khóc chỉ khi nàng chẳng thể kìm nén được. Nàng nức nở: "Ta cảm thấy bất lực vô cùng khi phải đứng giữa nhiều thứ như thế. Ta mệt mỏi quá rồi, ta muốn sống như một nữ nhân bình thường... Ta muốn dành cả trái tim và tấm lòng cho người ta yêu thương. Thế nhưng bên cạnh ta lại có quá nhiều ràng buộc. Ta sợ chàng... chàng sẽ thất vọng về ta. Nhiều lúc, ta thấy mình nhẫn tâm quá!"
Phương Hà càng nắm chặt tay nàng. Thị hiểu nàng, hiểu nỗi lòng nàng: "Nương nương, Hoàng thượng sẽ không thế đâu. Nô tỳ tin người yêu nương nương thật lòng thật ý! Người sẽ hiểu cho nương nương mà."
Nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, ướt đẫm chiếc gối gấm ngọc. Nàng cứ khóc thế cho đến khi chìm hẳn vào sâu trong giấc ngủ.
Chữ thật lòng thật ý, chẳng biết nàng sẽ giữ được bao lâu.