MINH CUNG TRUYỆN – CHƯƠNG :
THANH ĐIỂU ÂN CẦN VỊ THÁM KHAN
(Chim xanh xin hãy vì ta mà thăn dò tin tức)
_Trích Vô đề - Lý Thương Ẩn.
Thanh điểu hay chim xanh là loài chim mang đến tin tốt lành.
---------------------------
"Không nhắc đến muội ấy." Ngô Diệp thở dài chán nản, cố lảng sang câu chuyện khác: "Mà cô bị sốt từ lúc nào? Cô có biết nếu ta không phát hiện ra, còn có thể nguy hiểm hơn đấy."
Nhạc Hy đã quen với kiểu nặng lời của Ngô Diệp. Nàng cũng không cãi lại y, chỉ điềm đạm đáp lại: "Rạng sáng nay ta tỉnh dậy, thấy trong người khó chịu, nóng lạnh thất thường. Lúc ấy huynh đang ngủ nên ta cũng không tiện gọi huynh dậy."
Ngô Diệp biết Nhạc Hy trước nay luôn là như vậy. Nàng không cần, có lẽ cũng không muốn nhờ tới y. Bất giác y cũng hơi thấy tủi thân, nhưng nàng ta trời sinh tính nết như vậy, cũng chẳng thể trách ai. Y quen rồi nên cũng chỉ nghĩ vậy chứ cũng không nói gì nàng ta nữa.
"Từ đây đến kinh thành còn bao xa nữa nhỉ?" Nhạc Hy ngồi thẫn thờ nhìn vỏ quýt trong tay, mơ hồ nói, chẳng biết là tự hỏi bản thân hay hỏi Ngô Diệp.
Ngô Diệp nghe nàng hỏi vậy cũng thản nhiên đáp lại luôn: "Cũng còn trăm dặm đường nữa. Đợi cô khỏe lại rồi, chúng ta đi tiếp. Giờ tháng Mười một, ta ước chừng nếu không có gì thay đổi thì muộn nhất tháng Mười hai là có thể về tới kinh thành rồi."
Nhạc Hy lại ngẩn người như đau lòng, tiếc nuối: "Những tháng Mười hai cơ à?"
Từ giọng nói của nàng, Ngô Diệp cũng đoán được nàng ao ước trở về kinh thành cỡ nào. Mấy lần y hỏi nàng, có muốn cùng y và mẫu thân sống cuộc đời bình thường phía sau hay không, nàng hầu như không lưỡng lự mà nói chỉ muốn về kinh thành. Y biết, nơi đó có người nàng ngày đêm nhớ mong, người mà nàng luôn gọi tên kể cả trong những lúc mê man ngủ say hay đớn đau vì bệnh tật.
Y trầm giọng động viên: "Cô cứ phải ở đây vài ngày cho khỏe hẳn. Tới đây tháng Mười hai, đại Minh có vài trận tuyết, cô bảo nếu cô không đủ khỏe, sao có thể chịu được qua mùa đông để trở về chứ?"
Nghe Ngô Diệp nói đến chuyện trở về, gương mặt Nhạc Hy dãn ra nhiều, vô cùng hưng phấn và vui vẻ. Ngô Diệp thường thấy nàng cười, nhưng chưa từng cảm nhận được sự vui vẻ trên ánh mắt nàng. Chỉ khi y nhắc tới chuyện trở về kinh thành, nàng mới thực sự bộc lộ hết thảy hoan lạc.
Có lẽ kinh thành thật sự là nơi nàng muốn gắn bó, Ngô Diệp nghĩ, lại cười khờ dại.
Nghỉ ngơi mấy ngày ở miếu hoang, Nhạc Hy đỡ dần và hai người cũng có thể lên đường tiếp. Liền mấy ngày ở trong miếu hoang, y và nàng cũng chịu không ít khổ cực. Nền đất trong đó ẩm thấp, cực kỳ dễ sinh bệnh, dễ nhiễm lạnh. Mà y thì cũng chẳng khỏe hơn nàng, không phải xét về sức khỏe...
Những ngày đó, nàng ở cạnh y, kể lại cho y nghe chuỗi ngày nàng quen Chu Hậu Thông, từng lời kể đều rất sinh động, mang theo niềm vui của một tâm hồn thiếu nữ lãng mạn, bay bổng, vui tươi. Nàng kể đến mức say mê, y nghe nàng kể mà như thể được xem một màn kịch tái hiện quá khứ, chân thật vô cùng. Qua lời nàng, y cũng đoán nàng có nhiều kỷ niệm đẹp với Hoàng đế, quan trọng nhất là nàng thực sự trao trái tim nàng cho hắn, yêu đến ngây dại, ngốc nghếch, bỏ qua cả lý trí mạnh mẽ của chính mình.
Tình yêu mà, luôn khiến người ta đắm chìm, mong mỏi, nhớ nhung, giận hờn, cố chấp, cứng đầu như vậy. Ngô Diệp tiếp xúc với Nhạc Hy, y biết nàng là thiếu nữ mạnh mẽ, chỉ tiếc sự mạnh mẽ của nàng bị sức mạnh bất phàm của tình yêu thay đổi. Nàng mỗi khi nhắc về tình yêu, nhắc về người nàng yêu, như được biến thành đứa trẻ thơ ngây, hồn nhiên, trong sáng tuyệt đối.
Mấy ngày đi đường, Ngô Diệp không nói nhiều chuyện với nàng, chỉ đôi khi dặn dò nàng giữ ấm, ăn cả lương khô. Vì biết rõ cái tính cách cố chấp của nàng, y không thể giấu nàng mà không ăn chút gì, đành cùng nàng chia số lương khô mang theo nhiều ngày còn sót lại. Tất nhiên cũng chỉ cầm cự được thêm một buổi nữa.
Một ngày đường bước đi cùng cái đói, cuối cùng Nhạc Hy cùng với Ngô Diệp cũng tới được trấn Tế Nam. Cảm giác lâu lắm rồi mới được thấy sự huyên náo nhộn nhịp, đến người yêu thích sự trầm tĩnh, bình lặng như Nhạc Hy cũng không khỏi thấy có vài phần vui tươi hơn.
Nhạc Hy đến vào một buổi sáng chợ phiên. Trấn Tế Nam rất nhỏ, tuy không quá rộng và đông đúc như ở thành Bắc Kinh nhưng cũng mang đậm những nét của chợ phiên ở đại Minh. Từng sạp hàng được bày hai bên con đường nhỏ dài, trên sạp bày những món hàng bắt mắt. Người người qua lại buôn bán, trao đổi, giọng ai nấy đều véo von như sáo, tạo thành một bức tranh sinh hoạt thật bình dị.
Nhạc Hy mải mê nhìn chung quanh, lại thấy Ngô Diệp khẽ kéo vạt áo nàng, nói: "Đây là trấn Tế Nam, từ đây đến chợ ở kinh thành còn tầm năm sáu chục dặm đường nữa. Nhưng đang mùa đông, vài ngày nữa sẽ có tuyết rơi, chúng ta không thể đi mỗi ngày được đường dài. Lát chúng ta đổi chút bạc, mua một vài thứ cần trên đường đi."
Bước thêm vài bước, hai người tới một tiệm cầm đồ. Nhạc Hy lần giở tay nải, lấy ra ba cây trâm vàng, hai cây thoa ngọc bích đưa cho Ngô Diệp: "Đều là trang sức có chút giá trị, huynh đem đổi được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Ngô Diệp nhận lấy trang sức từ tay Nhạc Hy, dặn dò cẩn thận: "Cô ở nguyên đây đợi ta, một chút là ta ra ngay." Nói rồi, y đi vào bên trong, để Nhạc Hy đứng đó một mình.
Nhạc Hy cũng chỉ yên vị đứng sát vào mé phải đường, ngay cạnh một quầy trang sức với những thứ không quá bắt mắt, không có gì nổi bật. Nhưng ánh mắt nàng chiếu thẳng vào cây trâm bằng bạc, đầu trâm được tạo kết thành hình đóa hoa thược dược, lại có dải lưu tô đỏ rủ xuống, vài phần giống cây trâm năm nào Chu Hậu Thông từng cài lên tóc nàng trong dịp Đoan ngọ.
Nỗi nhớ ùa về khiến Nhạc Hy trong phút chốc chẳng kìm được xúc động. Đã hơn một trăm năm mươi ngày kể từ lần cuối nàng nhìn thấy hắn, nhưng ký ức cuối cùng ấy lại chẳng tốt đẹp.
Chu lang, giờ thiếp đã ở gần chàng hơn một chút rồi. Chàng biết không, chỉ còn sáu mươi dặm đường nữa là thiếp trở về được kinh thành rồi. Những ngày qua chàng thế nào?
"Tiểu nương tử, có muốn mua một món không? Nhìn cái này rất hợp với cô đấy, cài lên tóc nhìn rất đẹp, trượng phu hẳn sẽ rất thích." Lão nương bán hàng chào mời vô cùng cởi mở, tay chỉ vào cây trâm mà nàng nhìn không rời mắt.
Nhạc Hy cứ đứng ngẩn người như vậy, khiến cho lão nương kia cũng cảm thấy khó xử. Vừa khéo Ngô Diệp bước từ tiệm cầm đồ ra, tay cầm được vài đồng bạc, thấy nàng đứng trước sạp hàng, y vội chạy tới gọi: "Yên Nhiên!"
Lão nương kia thấy Ngô Diệp mà mừng như thấy thần tài, lại vội cất tiếng líu lo: "Công tử là trượng phu của nương tử này ư? Nương tử của người hình như rất thích cây trâm này đó. Người mua đi, chỉ có hai đồng bạc thôi."
Ngô Diệp sợ Nhạc Hy nghĩ ngợi vội vàng thanh minh: "Không, ta không phải..."
Y chưa nói dứt câu thì Nhạc Hy chẳng nói chẳng rằng quay người rời đi làm Ngô Diệp chẳng biết xử trí sao, đành vội vã đuổi theo nàng, để lại người đàn bà kia gương mặt tức tối, khó chịu.
Chạy vài bước là đã bắt kịp Nhạc Hy, Ngô Diệp kéo tay nàng lại, gặng hỏi: "Này, sao cô đột ngột bỏ đi như thế chứ? Vì lão nương nói ta là trượng phu của cô ư?"
Nhạc Hy gương mặt cũng chẳng tỏ ra là tức tối gì, nhưng không giấu được những nét bi thương. Nàng dừng chân lại, nói ngắn gọn: "Không có, huynh không hiểu được đâu."
Ngô Diệp tỏ ra hơi bực mình, nặng lời: "Sao lúc nào trong mắt cô ta cũng là người không hiểu người khác, không thể chăm sóc, không thể quan tâm người khác chứ?"
Nhạc Hy thở dài, vẫn rất đỗi bình thản, nhẹ giọng giải thích: "Ý ta không phải như thế. Nhiều chuyện khi trước của ta, huynh không biết được, cho nên cũng không cần hỏi nhiều đâu."
Nỗi giận dữ nhất thời của Ngô Diệp dần được hạ xuống, y bảo: "Thôi được rồi, ta sẽ không hỏi." Nói dứt, y lấy ra một hà bao nhỏ hơi phồng, vừa nhìn là đoán được đó là túi tiền.
Nhạc Hy hỏi: "Đổi có được nhiều không?"
Ngô Diệp lắc đầu thất vọng, bảo: "Ông chủ tiệm cầm đồ nói rằng trang sức chế tác cũng không quá đặc biệt, ngọc cũng không phải loại thực sự tốt. Ta cố mặc cả cũng chỉ được một chút bạc này."
Nhạc Hy chau mày nhìn số bạc trong tay. Đây đều là trang sức cung đình, vậy mà lại nói là chế tác không có gì đặc biệt, kể ra ông chủ này tầm nhìn cũng hạn hẹp. Nàng cũng không muốn so đo một chút bạc. Quay trở lại mặc cả thêm làm chuyện to ra, ngộ nhỡ lại để lộ thân phận thì được một mất mười.
Nghĩ rồi nàng cũng chỉ nhẹ giọng nói: "Không sao, từng này cũng đủ để trang trải lo liệu qua ít ngày."
Nàng nhẩm tính, nhiều ngày đi đường như vậy rồi, giờ cũng vào giữa tháng mười một. Nếu như lời Ngô Diệp, gần tháng mười hai sẽ đến được kinh thành. Còn mười mấy ngày nữa, nhiêu đây mua một ít đồ dùng, cũng cầm cự được sát đến lúc đó nếu chi tiêu tiết kiệm. Nàng nhìn số bạc trong tay, thở dài. Hóa ra cuộc đời nàng cũng có lúc phải lặn lội ở chốn dân gian, cũng có lúc phải lo lắng chuyện miếng cơm manh áo.
"Chúng ta đi thôi!" Nhạc Hy thở dài rồi nói với Ngô Diệp.
"Đợi một chút, ta đi qua đây một lát." Ngô Diệp nói nhanh và cũng rời đi nhanh như một cơn gió.
Nhạc Hy cũng không vội hỏi y đi đâu, chỉ đứng sát vào ven đường. Phía xa xa bên kia, có một nhóm người già trẻ lớn bé đủ cả, tụ tập thành một đám đông, nhác thấy có cả những người mặc y phục của thị vệ hoàng cung. Nhạc Hy nhìn đám người, nảy sinh chút hiếu kỳ, liền đi lại gần phía đó.
Bỗng nam tử kéo tay nàng lại, gắt: "Cô định đi đâu đó? Ngộ nhỡ bị lạc thì làm sao?"
Nhạc Hy quay đầu, thấy gương mặt nửa lo lắng, nửa giận dữ của Ngô Diệp. Nàng cũng chỉ nói: "Huynh vừa đi đâu vậy?"
Ngô Diệp đưa tay ra phía sau vai nàng, khoác lên người nàng một chiếc áo choàng dày màu xanh thẫm, có mũ trùm rất lớn có thể che gần kín mặt, mặc lên vô cùng ấm áp, gần như không lọt một chút gió lạnh nào vào trong.
Nàng chưa kịp hỏi gì về chiếc áo thì Ngô Diệp nói: "Cũng sắp tới kinh thành rồi nhưng mấy ngày nữa là có tuyết lạnh. Cô chịu lạnh không tốt, nên có cái này."
Nhạc Hy cũng chỉ gật đầu. Y kiễng chân nhìn phía sau, cũng thấy được đám đông tụ tập, phần nào đoán được Nhạc Hy định chạy qua bên đó. Y cười khẩy bảo: "Tính cô đâu có phải thích lo chuyện bao đồng nhỉ?"
Nhạc Hy dù biết Ngô Diệp nói vậy nhưng rồi nàng vẫn chạy qua đó, làm Ngô Diệp cũng phải chạy theo. Thoáng thấy đám thị vệ vừa dán cáo thị, từ xa nàng không thấy rõ chữ vì quá đông, chỉ nghe mơ hồ mấy lời người ta bàn tán.
"Tại sao như vậy chứ? Hoàng hậu sao có thể như vậy nhỉ?"
"Chuyện này sao có thể chứ? Bao năm qua Hoàng hậu đâu có làm điều gì ác nhân thất đức đâu?"
"Ôi, làm sao biết được. Con người mà, ai chả có lòng riêng."
"Đúng là hậu cung. Nói như vậy mười mấy năm Hoàng thượng mới có hoàng tử, vậy mà giờ cũng mất rồi."
"Có khi đúng Hoàng hậu là điềm họa của hoàng thất như lời đồn năm đó rồi..."
...
Nhạc Hy đứng ngoài nghe từng lời bàn tán mà rụng rời người. Ngô Diệp đứng phía sau phải đưa ngang tay giữ lấy nàng, sợ nàng ngã ra phía sau. Thấy gương mặt Nhạc Hy cắt không còn giọt máu, y cũng hơi hoảng loạn, liền hỏi: "Cáo thị viết gì vậy?"
Nhạc Hy lắc đầu ngây ngốc, không thể bình tâm trong chốc lát. Nước mắt nàng vô thức chảy ra, có cả những tiếng nấc nghẹn ngào, gọi từng tiếng ngắt quãng: "Nương nương... Hoàng hậu nương nương..."
Ngô Diệp hơi sợ hãi, liền kéo nàng đi qua đám đông, lại rỉ tai nàng: "Nhỏ tiếng, nhỏ tiếng, chuyện lớn cô bộc lộ cảm xúc thái quá sẽ bị sinh nghi."
Nhạc Hy chỉ thấy lỗ tai của mình như hẹp lại, dường như chẳng còn nghe thấy tiếng Ngô Diệp bên tai, chỉ thấy đầu óc mình ong ong những câu nói như niệm chú của đám dân đen: "Hoàng hậu nương nương hại chết hoàng trưởng tử, bị giam lỏng chờ ngày phế bỏ."
Đã dán cả cáo thị, nhất định là đã điều tra ngọn ngành, không còn một chút hy vọng nào. Nhạc Hy càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng cực độ, dường như trái tim bị dao cứa một nhát đớn đau. Quanh nàng lúc này Thái hậu, còn Thái hậu thì sao? Người có bị liên lụy hay không? Trương gia thế nào? Rất nhiều câu hỏi quẩn quanh khiến đầu óc nàng như mê loạn, đau thương xen lẫn với lo sợ.
"Yên Nhiên, rốt cục đã có chuyện gì? Chuyện gì xảy ra ở hậu cung?" Ngô Diệp đi bên cạnh nàng, gặng hỏi.
Nhạc Hy như thể chẳng nghe được lời Ngô Diệp nói, cứ chỉ lấy hai tay giữ lấy hai tai mình, lắc đầu thật mạnh. Ngô Diệp biết nàng đang mất bình tĩnh, liền chủ động kiễng chân, rồi đi lách qua mấy người nhìn lên cáo thị xem ở đó viết gì. Y đứng xa, không thấy rõ toàn bộ, nhưng loáng thoáng trông thấy mấy chữ "mưu hại hoàng trưởng tử", "phẩm hạnh không đoan chính", "giam tại biệt cung"... Y nghĩ một chút là hiểu ra vấn đề, Nhạc Hy thì vẫn khóc không dứt được ngay bên cạnh.
Nàng khóc khiến Ngô Diệp vừa sợ vừa xót ruột. Y kéo tay nàng chen qua đám người hỗn loạn. Chính bản thân y cũng cảm nhận được rất rõ ràng sự thẫn thờ của Nhạc Hy, nàng bước đi theo lực kéo của y một cách thật nặng nề và miễn cưỡng, như thể mất đi hết nhận thức.
Kéo Nhạc Hy mãi qua chợ, tới một đoạn thưa nhà, chung quanh chỉ có ruộng đồng bát ngát, Ngô Diệp mới ngồi xuống bên một gốc cây mộc miên. Nhạc Hy lúc ấy vẫn thất thần lắm, như vẫn chưa qua được sự thất kinh khi nãy. Trong mắt Ngô Diệp, Nhạc Hy là người không bao giờ biết đến đớn đau, bị tiểu tiễn đâm sâu như vậy cũng không một tiếng kêu ca. Vậy mà lần này...
"Cô rất quý Hoàng hậu à?" Ngô Diệp hỏi.
Nhạc Hy chỉ gật nhẹ đầu. Trích Hoa đâu chỉ là Hoàng hậu, nàng ấy là tỷ tỷ của nàng. Nàng tha thiết trở về Tử Cấm Thành, không đơn giản vì bản thân mà còn vì Trích Hoa, vì Trương gia của nàng. Lúc này, chẳng biết cô mẫu nàng và Trương gia thế nào... Rốt cục trong thời gian nàng đi đã xảy ra những chuyện gì? Vì sao Tái Cơ lại chết?
Càng nghĩ đầu óc nàng càng chỉ thêm rối loạn. Nàng tựa mình vào gốc cây, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Ngô Diệp hiểu nàng không muốn nghĩ tới mấy chuyện kinh hãi vừa nghe, cho nên cũng biết ý mà không hỏi gì nàng thêm nữa.
Qua ngày hôm sau, Nhạc Hy vẫn chưa hết thẫn thờ. Nàng đi trên đường mà không nói với Ngô Diệp câu nào, cứ thơ thẩn bước đi một cách miễn cưỡng. Đi bên nàng, Ngô Diệp cũng thấy thần sắc không chút sức sống của Nhạc Hy. Y sợ chìm trong lo lắng nàng sẽ không giữ được sức khỏe đi đường liền cố ý nói: "Yên Nhiên, ta đi mua một chút đồ ăn, cô đứng nguyên đây đợi ta nhé. Chỗ này thưa người hơn rồi, nhớ phải cẩn thận, ta sẽ trở lại ngay."
Nhạc Hy gật đầu theo bản năng, không nói thêm lời nào.
Ngô Diệp đeo thanh đoản kiếm vào bên hông rồi chạy đi. Nhạc Hy cũng không để tâm gì nhiều, chỉ đứng sát vào mé cỏ úa bên đường. Chiếc áo choàng dài của nàng dính sương sớm đậu trên ngọn cỏ, hơi ướt vạt.
Tiệm ở cách đó gần một dặm đường, Ngô Diệp cầm mấy đồng bạc nghĩ ngợi, lại mua cho Nhạc Hy ít bánh trái, điểm tâm tính đủ ăn dọc đường bốn, năm ngày. Đồ ăn được gói lại trong một bọc giấy nâu dày, Ngô Diệp vui vẻ ôm vào trong lòng, quay trở lại chỗ khi nãy.
"Yên Nhiên, Yên Nhiên!"
Xung quanh không một bóng người, Ngô Diệp hoảng sợ gọi Nhạc Hy nhiều lần nhưng cũng chỉ có tiếng vọng khô khan của chính y đáp lại. Y hoảng loạn đánh rơi cả bọc đồ ăn xuống vạt cỏ úa đẫm sương ven đường.