Tí tách tí tách... những giọt mưa cuối cùng rơi từ trên miệng bộ xương.
Ánh nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt khuynh diễm của Thiên Tuệ, cô mở mắt ra, cô từ từ đứng dậy, vươn vai duỗi thẳng người ra. Dường như những hoài niệm tang thương đêm qua chưa từng xảy ra. Cô cảm thấy sức mạnh tràn trề trong người, mưa đã tạnh, cô nghĩ nghĩ muốn ra kiểm tra sức mạnh của cô hiện tại.
Cô quay qua đặt Minh Hoa lại nằm gần đám lửa rồi đi ra khỏi miệng.
Thiên Tuệ nhìn xung quanh mình, nơi đâu cũng là những bộ xương trắng ướt nhẹp hết, quả là xấu số. Cảnh vật xung quanh cũng tiêu điều thế, táng cây héo úa, đất đai nứt nẻ, những vũng nước xuất hiện khắp nơi, không có lấy một tia hơi ấm của sự sống. Ai không biết họ còn tưởng nơi đây là một vùng đất khô cằn sắp trở thành sa mạc.
Thiên Tuệ nhớ lại Phong Nha, thú thật thì cô không có cảm giác gì với cái chết của nó. Cô không phải người vô cảm, nhưng có lẽ cô đã quen với cái cảm giác mất đi ai đó rồi.
Thiên Tuệ chọn ba tảng đá lớn nhất ở gần đó, cô liên tiếp đánh ra ba đạo nguyên tố Thủy - Hỏa - Lôi trực tiếp vào ba tảng đá. Ba tảng đá lần lượt bị nghiền nát.
“Chậc, uy lực quả nhiên đã tăng hơn so với trước rất nhiều, bất quá thử uy lực quyền pháp xem sao.” Nói rồi cô lập tức lấp thế đấm thẳng vào một tảng đá nhỏ, tảng đá vỡ ra. Nhưng cô cầm bàn tay lên thổi thổi.
“Ai da, đau quá. Quả nhiên là cần phải rèn luyện cả thân thể nữa.” Dù cho tu có tăng cao giúp cơ thể cô trở nên cứng cáp hơn nhưng mà do chuyên sử dụng linh lực để tấn công nên thành ra cô chưa có trải qua luyện tập thân thể. Cô đoán là nếu mình cũng luyện tập nâng cao thể chất thì chí ít cũng sẽ có thân thể cứng cáp như Minh Hoa.
“Quên mất, ta cũng nên thử nghiệm khả năng triệt tiêu lực va chạm đã.” Nói rồi Thiên Tuệ lần nữa đấm thẳng về phía một hòn đá, nhưng lần này tay cô không có cảm giác đau đớn nữa, trái lại hòn đá phải nhận cả hai xung lực khiến nó nát cả ra.
“Ha ha, thế mà lúc nãy ta lại quên mất. Với nghiên cứu này ta có thể hạ cả khối kẻ.” Cô cũng có thể dùng linh lực để triệt tiêu lực tác động, giảm thiểu sự đau đớn ở tay.
Thiên Tuệ sau nhiều giờ mải mê luyện quyền, cô ngã phịch xuống đất, duỗi hai tay hai chân ra một cách thoải mái, nhìn lên bầu trời đã có từng tia nắng chiếu lên.
“Đẹp thật.” Dù có nhìn mặt trời mọc bao nhiêu lần đi nữa cô vẫn chưa chán.
Thiên Tuệ giơ bàn tay của mình lên bầu trời, cô triệu hồi một thủy cầu ra để đùa nghịch. Cầm một hồi cô cảm thấy nó trở nên âm ấm, Thiên Tuệ ngồi dậy, nhìn thẳng vào quả cầu, cô tự lẩm bẩm: “Vậy ra đây gọi là sự tắc nghẽn nhiệt khi bị ánh sáng phản chiếu nhỉ.”
Cô che lại một nửa tia sáng ở phía bên dưới, nó vẫn còn ấm. Cô nảy ra ý nghĩ nghịch ngợm, cô tạo ra một quả cầu khác rồi lấy cả người mình che khuất ánh sáng. Vì tu luyện hỏa nguyên tố từ khi sinh ra nên dù cho quả thủy cầu không bị ánh sáng chiếu nữa cô vẫn ẩn thấy có một chút nhiệt trong đó.
“Phải rồi, chẳng phải vạn vật đều bắt nguồn từ hỏa sao. Ta lại quên mất, mọi thứ trên đời đều có nhiệt độ riêng của nó mà.” Đây là những kiến thức vật lý mà cô đã tự học lấy trong một năm qua, chỉ là bây giờ cô mới có chút nhớ đến.
Cô đã được biết nếu đun sôi nước lên thì nước sẽ chín, uống rất ấm bụng, nhưng là...
Cô tự hỏi: “Vậy nếu như, nếu như ta làm thế này thì sao nhỉ?”
Nói rồi cô sử dụng linh lực của mình, bài trừ đi một ít hỏa nguyên tố rất nhỏ trong thủy cầu, thủy cầu trở nên mát lạnh hơn.
Cô lại tiếp tục loại bỏ thêm, thủy cầu lại càng mát hơn nhưng cô không để ý rằng ở giữa nó xuất hiện sự đông đặc rất nhỏ.
Cô lại tiếp tục loại bỏ thêm hỏa nguyên tố nữa, lúc này nhiệt độ đã giảm rất thấp. Thiên Tuệ kinh ngạc, trên tay cô lúc này thủy cầu đã đóng băng.
“Băng, là băng sao?” Đây là hiện tượng chỉ có ở nơi tăm tối không được chiếu sáng tại ma giới mới hình thành được băng thôi, nhưng hiện tại, trên tay cô là băng đó.
Nơi cô đến trải qua rất nhiều thời kỳ, có những kiến thức siêu phàm vượt trội cùng những lý giải về sức mạnh được sinh ra nhưng chưa một ai biết rằng băng, hình thái công kích tối thượng của thủy nguyên tố.
Cũng phải thôi, làm gì có cơ thể nào sinh ra với hai hệ nguyên tố tương khắc Thủy - Hỏa mà không bị đột tử như cô chứ, nên họ đâu thể biết đến điều này.
Thủy nguyên tố được xếp là một nguyên tố yếu kém, chữa trị không như mộc hệ, phòng thủ yếu hơn thổ hệ, chậm hơn phong hệ lại có sức công kích kém xa hỏa, mềm hơn kim nhưng lại dẻo dai. Thế nhưng nó lại là sự tổng hợp từng chút ít của những nguyên tố còn lại.
Ngoài ra những nơi cực lạnh trên ma giới rất ít kẻ dám đi vào, vì ngự đối mặt với băng lạnh, tuyết phủ đều không hề có sức phản kháng nên nó trực tiếp làm đông lạnh vào tận bên trong, chặn đứng hoàn toàn khả năng sử dụng linh lực của một kẻ tu luyện.
Bóp vỡ quả cầu trong tay, cô đứng phắt dậy nhìn xung quanh. Cô nhắm tịt mắt lại để cảm nhận xung quanh mình. Có rất nhiều dòng thủy lưu vô cùng bé nhỏ len lỏi trong chân không quanh cô, nhưng cô vẫn bắt được chúng.
Cô thử sử dụng một phần linh lực của mình, triệt tiêu nhiệt độ của chúng đi. Và kết quả là xung quanh bán kính năm thước nơi cô đứng toàn bộ đã bị đóng băng.
“Ồ, đẹp quá. Vậy nhưng giới hạn đóng băng chắc rơi vào khoản bán kính năm thước, còn chiều cao vào tầm một trượng. Ưm, cũng không tệ.” Lôi chỉ làm tê liệt, giảm tốc độ mục tiêu lại nhưng băng hoàn toàn là khống chế mục tiêu.
Nhưng không thể không nói triệt hạ nhiệt cần quá nhiều linh lực, một phần linh lực đó mà chỉ có thể đóng băng được một vùng nhỏ như thế thôi a. Đây có lẽ là con bài tẩy của cô trong những tình huống nguy cấp.
Cô thử tiếp tục triệt hạ nhiệt trong quả cầu mới, bàn tay của cô cầm quả cầu cũng trở nên lạnh dần lạnh dần. Song ngay tia hỏa cuối cùng cô lại không thể triệt hạ thêm nữa. Cô có cảm nhận sự hiện hữu của hỏa gần như vô hình ấy nhưng có tăng thêm bao nhiêu linh lực đi chăng nữa cũng không thể loại bỏ nó được. Lúc này cánh tay ấy của cô đã đóng băng.
Cô vẫy vẫy lớp băng xuống hết, xoa cằm ngẫm nghĩ về vấn đề này.
“Chẳng lẽ... Đây là cực hạn sao. Vậy nếu như... Nếu như không còn tia hỏa cuối cùng ấy thì thứ này sẽ như thế nào nhỉ?” Thiên Tuệ đang tự lẩm bẩm với bản thân, cô là nhân loại đầu tiên tiếp cận được với điều huyền bí này. Thứ huyền bí ẩn sau bức màn của sự sống.
Mọi vật đều bắt đầu từ hỏa, nếu như không còn thì...
“Hư vô...” Điều cô vừa vô thức nói ra cũng khiến cô ngỡ ngàng che miệng. Một từ ấy chưa từng xuất hiện trong trí nhớ cô, chưa từng có trong ghi chép của bất kỳ tàng thư nào của thế giới. Cảm giác như nó xuất phát ra từ sâu trong tiềm thức linh hồn.
Ánh nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt khuynh diễm của Thiên Tuệ, cô mở mắt ra, cô từ từ đứng dậy, vươn vai duỗi thẳng người ra. Dường như những hoài niệm tang thương đêm qua chưa từng xảy ra. Cô cảm thấy sức mạnh tràn trề trong người, mưa đã tạnh, cô nghĩ nghĩ muốn ra kiểm tra sức mạnh của cô hiện tại.
Cô quay qua đặt Minh Hoa lại nằm gần đám lửa rồi đi ra khỏi miệng.
Thiên Tuệ nhìn xung quanh mình, nơi đâu cũng là những bộ xương trắng ướt nhẹp hết, quả là xấu số. Cảnh vật xung quanh cũng tiêu điều thế, táng cây héo úa, đất đai nứt nẻ, những vũng nước xuất hiện khắp nơi, không có lấy một tia hơi ấm của sự sống. Ai không biết họ còn tưởng nơi đây là một vùng đất khô cằn sắp trở thành sa mạc.
Thiên Tuệ nhớ lại Phong Nha, thú thật thì cô không có cảm giác gì với cái chết của nó. Cô không phải người vô cảm, nhưng có lẽ cô đã quen với cái cảm giác mất đi ai đó rồi.
Thiên Tuệ chọn ba tảng đá lớn nhất ở gần đó, cô liên tiếp đánh ra ba đạo nguyên tố Thủy - Hỏa - Lôi trực tiếp vào ba tảng đá. Ba tảng đá lần lượt bị nghiền nát.
“Chậc, uy lực quả nhiên đã tăng hơn so với trước rất nhiều, bất quá thử uy lực quyền pháp xem sao.” Nói rồi cô lập tức lấp thế đấm thẳng vào một tảng đá nhỏ, tảng đá vỡ ra. Nhưng cô cầm bàn tay lên thổi thổi.
“Ai da, đau quá. Quả nhiên là cần phải rèn luyện cả thân thể nữa.” Dù cho tu có tăng cao giúp cơ thể cô trở nên cứng cáp hơn nhưng mà do chuyên sử dụng linh lực để tấn công nên thành ra cô chưa có trải qua luyện tập thân thể. Cô đoán là nếu mình cũng luyện tập nâng cao thể chất thì chí ít cũng sẽ có thân thể cứng cáp như Minh Hoa.
“Quên mất, ta cũng nên thử nghiệm khả năng triệt tiêu lực va chạm đã.” Nói rồi Thiên Tuệ lần nữa đấm thẳng về phía một hòn đá, nhưng lần này tay cô không có cảm giác đau đớn nữa, trái lại hòn đá phải nhận cả hai xung lực khiến nó nát cả ra.
“Ha ha, thế mà lúc nãy ta lại quên mất. Với nghiên cứu này ta có thể hạ cả khối kẻ.” Cô cũng có thể dùng linh lực để triệt tiêu lực tác động, giảm thiểu sự đau đớn ở tay.
Thiên Tuệ sau nhiều giờ mải mê luyện quyền, cô ngã phịch xuống đất, duỗi hai tay hai chân ra một cách thoải mái, nhìn lên bầu trời đã có từng tia nắng chiếu lên.
“Đẹp thật.” Dù có nhìn mặt trời mọc bao nhiêu lần đi nữa cô vẫn chưa chán.
Thiên Tuệ giơ bàn tay của mình lên bầu trời, cô triệu hồi một thủy cầu ra để đùa nghịch. Cầm một hồi cô cảm thấy nó trở nên âm ấm, Thiên Tuệ ngồi dậy, nhìn thẳng vào quả cầu, cô tự lẩm bẩm: “Vậy ra đây gọi là sự tắc nghẽn nhiệt khi bị ánh sáng phản chiếu nhỉ.”
Cô che lại một nửa tia sáng ở phía bên dưới, nó vẫn còn ấm. Cô nảy ra ý nghĩ nghịch ngợm, cô tạo ra một quả cầu khác rồi lấy cả người mình che khuất ánh sáng. Vì tu luyện hỏa nguyên tố từ khi sinh ra nên dù cho quả thủy cầu không bị ánh sáng chiếu nữa cô vẫn ẩn thấy có một chút nhiệt trong đó.
“Phải rồi, chẳng phải vạn vật đều bắt nguồn từ hỏa sao. Ta lại quên mất, mọi thứ trên đời đều có nhiệt độ riêng của nó mà.” Đây là những kiến thức vật lý mà cô đã tự học lấy trong một năm qua, chỉ là bây giờ cô mới có chút nhớ đến.
Cô đã được biết nếu đun sôi nước lên thì nước sẽ chín, uống rất ấm bụng, nhưng là...
Cô tự hỏi: “Vậy nếu như, nếu như ta làm thế này thì sao nhỉ?”
Nói rồi cô sử dụng linh lực của mình, bài trừ đi một ít hỏa nguyên tố rất nhỏ trong thủy cầu, thủy cầu trở nên mát lạnh hơn.
Cô lại tiếp tục loại bỏ thêm, thủy cầu lại càng mát hơn nhưng cô không để ý rằng ở giữa nó xuất hiện sự đông đặc rất nhỏ.
Cô lại tiếp tục loại bỏ thêm hỏa nguyên tố nữa, lúc này nhiệt độ đã giảm rất thấp. Thiên Tuệ kinh ngạc, trên tay cô lúc này thủy cầu đã đóng băng.
“Băng, là băng sao?” Đây là hiện tượng chỉ có ở nơi tăm tối không được chiếu sáng tại ma giới mới hình thành được băng thôi, nhưng hiện tại, trên tay cô là băng đó.
Nơi cô đến trải qua rất nhiều thời kỳ, có những kiến thức siêu phàm vượt trội cùng những lý giải về sức mạnh được sinh ra nhưng chưa một ai biết rằng băng, hình thái công kích tối thượng của thủy nguyên tố.
Cũng phải thôi, làm gì có cơ thể nào sinh ra với hai hệ nguyên tố tương khắc Thủy - Hỏa mà không bị đột tử như cô chứ, nên họ đâu thể biết đến điều này.
Thủy nguyên tố được xếp là một nguyên tố yếu kém, chữa trị không như mộc hệ, phòng thủ yếu hơn thổ hệ, chậm hơn phong hệ lại có sức công kích kém xa hỏa, mềm hơn kim nhưng lại dẻo dai. Thế nhưng nó lại là sự tổng hợp từng chút ít của những nguyên tố còn lại.
Ngoài ra những nơi cực lạnh trên ma giới rất ít kẻ dám đi vào, vì ngự đối mặt với băng lạnh, tuyết phủ đều không hề có sức phản kháng nên nó trực tiếp làm đông lạnh vào tận bên trong, chặn đứng hoàn toàn khả năng sử dụng linh lực của một kẻ tu luyện.
Bóp vỡ quả cầu trong tay, cô đứng phắt dậy nhìn xung quanh. Cô nhắm tịt mắt lại để cảm nhận xung quanh mình. Có rất nhiều dòng thủy lưu vô cùng bé nhỏ len lỏi trong chân không quanh cô, nhưng cô vẫn bắt được chúng.
Cô thử sử dụng một phần linh lực của mình, triệt tiêu nhiệt độ của chúng đi. Và kết quả là xung quanh bán kính năm thước nơi cô đứng toàn bộ đã bị đóng băng.
“Ồ, đẹp quá. Vậy nhưng giới hạn đóng băng chắc rơi vào khoản bán kính năm thước, còn chiều cao vào tầm một trượng. Ưm, cũng không tệ.” Lôi chỉ làm tê liệt, giảm tốc độ mục tiêu lại nhưng băng hoàn toàn là khống chế mục tiêu.
Nhưng không thể không nói triệt hạ nhiệt cần quá nhiều linh lực, một phần linh lực đó mà chỉ có thể đóng băng được một vùng nhỏ như thế thôi a. Đây có lẽ là con bài tẩy của cô trong những tình huống nguy cấp.
Cô thử tiếp tục triệt hạ nhiệt trong quả cầu mới, bàn tay của cô cầm quả cầu cũng trở nên lạnh dần lạnh dần. Song ngay tia hỏa cuối cùng cô lại không thể triệt hạ thêm nữa. Cô có cảm nhận sự hiện hữu của hỏa gần như vô hình ấy nhưng có tăng thêm bao nhiêu linh lực đi chăng nữa cũng không thể loại bỏ nó được. Lúc này cánh tay ấy của cô đã đóng băng.
Cô vẫy vẫy lớp băng xuống hết, xoa cằm ngẫm nghĩ về vấn đề này.
“Chẳng lẽ... Đây là cực hạn sao. Vậy nếu như... Nếu như không còn tia hỏa cuối cùng ấy thì thứ này sẽ như thế nào nhỉ?” Thiên Tuệ đang tự lẩm bẩm với bản thân, cô là nhân loại đầu tiên tiếp cận được với điều huyền bí này. Thứ huyền bí ẩn sau bức màn của sự sống.
Mọi vật đều bắt đầu từ hỏa, nếu như không còn thì...
“Hư vô...” Điều cô vừa vô thức nói ra cũng khiến cô ngỡ ngàng che miệng. Một từ ấy chưa từng xuất hiện trong trí nhớ cô, chưa từng có trong ghi chép của bất kỳ tàng thư nào của thế giới. Cảm giác như nó xuất phát ra từ sâu trong tiềm thức linh hồn.