Nhưng mãi mà hắn vẫn chẳng thấy có gì xảy ra cả. Hắn mở mắt ra, ở đó có một nắm đấm bao bọc trong lôi điện cách mặt hắn khoản nửa thước.
Thiên Tuệ làm sao cũng không thể xuống tay với hắn được. Cô bỗng nhớ tới sự lạnh lùng quyết tuyệt của Minh Hoa khi giết chết một người vô cùng xa lạ. Cảnh đó vẫn rất ám ảnh với cô. Đằng trước cũng là một sinh mệnh, hắn đã làm chuyện đó với cô nhưng tại sao, tại sao cô lại không thể ra tay được chứ, Minh Hoa làm rất dễ dàng mà.
“Cô... Chưa từng giết người sao.” Hắn cực kỳ ngạc nhiên khi trong mắt cô không hề có chút sát ý nào hết. Tuy nhiên hắn đã cảm thấy cơ thể có thể hoạt động trở lại rồi.
Nắm đấm của cô vẫn cứ duy trì ở độ đó, mãi mà cô vẫn không thể hạ xuống được. Cô cắn môi ủy khuất.
“Ta... Ta... Hu hu, coi như là ta xui xẻo vậy.” Nước mắt cô chợt tuôn ra, cô ngoảnh mặt lau nước mắt định bước đi. Cô không thể, không thể xuống tay được, dù sao thì đó cũng là một con người đấy.
Định bước đi thì hắn chồm người tới ôm lấy ngay hông cô khiến cô té ngã ra trên đất, nhưng đầu cô lại gối lên một thứ vô cùng săn chắc, là tay hắn. Hắn áp thân lên người cô. Hai người mắt đối mắt qua lại.
Trong lòng hắn vô cùng mâu thuẫn. Những cảm xúc chưa từng có xuất hiện trong tâm trí hắn. Trong mắt cô gái này không hề có sát ý nào cả, chỉ có một sự ngây thơ thuần khiết, thiên chân vô tà của một thiếu nữ mới lớn mà thôi. Thấy hàng nước mắt của cô chảy ra khiến tim hắn mềm lại. Hắn bỗng chốc làm ra một hành động điên rồ.
“Ngươi... ưm...” Thiên Tuệ định nói gì đó thì hắn bất ngờ điên cuồng ngậm lấy cánh môi của cô. Đầu lưỡi hai người quấn quýt chặt vào nhau khiến cô khó thở mà lấy hai tay đấm đấm liên tục vào vai hắn, nhưng hắn vẫn không thả cô ra.
Một hồi không thể phản kháng nữa, Thiên Tuệ gần như mềm nhũn người ra trong ngực hắn, đôi má cô đã vô cùng ửng hồng. Lúc này nụ hôn của hắn trở nên ôn nhu hơn, còn mang theo một tia cưng chiều mà chính hắn không thể phát hiện được.
Hắn thả môi cô ra, có một luồng tơ bạc giữa cánh môi hai người. Hắn chợt nhìn thấy ánh mắt mê mang của cô, đôi má vì hôn sâu mà ửng hồng, dáng vẻ động tình này khiến cho hắn mất đi lí trí, chỉ muốn điên cuồng một phen. Cơ thể phản ứng theo bản năng, hắn định ngậm lấy cánh môi cô lần nữa thì...
“Cút ra, tên biến thái.” Nắm đấm của cô như dùng toàn lực đấm vào mặt hắn khiến hắn ôm mặt ngã xuống kêu đau một tiếng. Cô vừa giận dữ vừa lùi ra sau lau đi bằng chứng nơi khóe môi.
Trong hắn hiện lên một chút vô lại, hắn nhanh nhẹn ôm lấy cô, phả hơi mập mờ vào mang tai ửng hồng của cô: “Nữ nhân, tên ta là Chí Trung, nếu có duyên thì hãy đến nơi Hoa Lư gặp ta, nàng là nữ nhân đầu tiên của ta đó.”
Nói xong hắn chợt ngậm lấy tai cô liếm một cái khiến côtê dại, không đợi cô phát tiết hắn vội vàng cười một tiếng vô lại rồi phi người đi vào rừng sâu. Trước khi đi, hắn không quên nhét vào tay cô một miếng ngọc bội tùy thân của hắn.
Nhìn đằng sau tấm lưng đó cô hoàn hồn, bực mình quát to về phía đó: “Cái tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi, nếu lần sau ta mà chạm mặt ta phải đánh nát cái tên vô lại nhà ngươi.”
Tu tâm đã hai năm qua chưa có khi nào mà Thiên Tuệ phải bực tức đến như vậy. Dường như hắn có thể làm cho mọi sự nhẫn nại của cô tiêu biến.
Nói xong cô lại sờ ngón tay lên cánh môi mình, ở đó còn vươn chút vị ngọt mang theo hơi ấm cùng mùi vị của hắn, nghĩ đến trong lưỡi của mình còn vươn cả bọt nước của hắn khiến mặt cô bỗng đỏ lự. Cô lắc lắc đầu thề nếu gặp lại sẽ bổ đầu tên đó ra.
Cô mới sực nhớ ra trong tay mình là một phiến ngọc. Cô đưa mắt nhìn đến, đó là một phiến ngọc được khắc hết sức tinh xảo, mặt sau có hình một con lam long quấn quanh nhìn rất ư là uy nghi. Cô đoán đây là một vật hết sức trân quý.
“Thôi chết, trời đã sáng rồi, ta phải trở về thôi.” Nhìn trời, Thiên Tuệ mới sực nhớ đến Minh Hoa, cô vội vội vàng vàng mà chạy về hướng căn nhà lá.
...
Hắn vừa phi thân qua các khẽ lá vừa chạm lên môi mình. Trên đó vẫn còn lưu một ít hơi ấm vô cùng ngọt, kỳ quái, sao định lực của ta lại kém đến vậy nhỉ. Nhưng nghĩ nghĩ thì thấy đây là lần đầu tiên hắn chạm vào nữ nhân, mà hình như nàng ấy cũng là lần đầu, tư vị của nàng ấy rất tuyệt. Nhưng mà hơi hung dữ quá.
Hắn bỗng chốc kinh hỉ hơn nữa. Quan hệ với nữ nhân mà hắn không hề bị phế đi. Điều này, chẳng lẽ nàng ấy có thân thể âm hàn lạnh lẽo sao, đối ngược với xích thể cuồng bạo của hắn.
Khuôn mặt ngọc thụ lâm phong của hắn hiện lên nụ cười rực rỡ, hắn lẩm bẩm: “Xem ra ta sống đủ tốt. Một phù thủy chưa hề giết người sao, ta rất mong chờ lần gặp tới. Hi vọng nàng mãi luôn như thế.”
Thế rồi bỗng chốc trong mắt hắn hiện lên sát khí. Xem ra vẫn là có những kẻ không an phận mà. Kẻ có thể biết được cơ thể hắn yếu ớt vào ngày trăng tròn này không nhiều, nhưng chắc chắn phải là một kẻ cực kì thân cận với hắn. Chỉ có một kẻ quả hiểu rõ hắn như thế mà thôi.
Hắn bỗng lẩm bẩm: “Hừ, sư phụ, ra là ngươi lẩn trốn ở trong đây. Hi vọng ngươi đừng để ta tìm thấy, nếu không hậu quả sẽ không hề dễ thương đâu.”
Thiên Tuệ làm sao cũng không thể xuống tay với hắn được. Cô bỗng nhớ tới sự lạnh lùng quyết tuyệt của Minh Hoa khi giết chết một người vô cùng xa lạ. Cảnh đó vẫn rất ám ảnh với cô. Đằng trước cũng là một sinh mệnh, hắn đã làm chuyện đó với cô nhưng tại sao, tại sao cô lại không thể ra tay được chứ, Minh Hoa làm rất dễ dàng mà.
“Cô... Chưa từng giết người sao.” Hắn cực kỳ ngạc nhiên khi trong mắt cô không hề có chút sát ý nào hết. Tuy nhiên hắn đã cảm thấy cơ thể có thể hoạt động trở lại rồi.
Nắm đấm của cô vẫn cứ duy trì ở độ đó, mãi mà cô vẫn không thể hạ xuống được. Cô cắn môi ủy khuất.
“Ta... Ta... Hu hu, coi như là ta xui xẻo vậy.” Nước mắt cô chợt tuôn ra, cô ngoảnh mặt lau nước mắt định bước đi. Cô không thể, không thể xuống tay được, dù sao thì đó cũng là một con người đấy.
Định bước đi thì hắn chồm người tới ôm lấy ngay hông cô khiến cô té ngã ra trên đất, nhưng đầu cô lại gối lên một thứ vô cùng săn chắc, là tay hắn. Hắn áp thân lên người cô. Hai người mắt đối mắt qua lại.
Trong lòng hắn vô cùng mâu thuẫn. Những cảm xúc chưa từng có xuất hiện trong tâm trí hắn. Trong mắt cô gái này không hề có sát ý nào cả, chỉ có một sự ngây thơ thuần khiết, thiên chân vô tà của một thiếu nữ mới lớn mà thôi. Thấy hàng nước mắt của cô chảy ra khiến tim hắn mềm lại. Hắn bỗng chốc làm ra một hành động điên rồ.
“Ngươi... ưm...” Thiên Tuệ định nói gì đó thì hắn bất ngờ điên cuồng ngậm lấy cánh môi của cô. Đầu lưỡi hai người quấn quýt chặt vào nhau khiến cô khó thở mà lấy hai tay đấm đấm liên tục vào vai hắn, nhưng hắn vẫn không thả cô ra.
Một hồi không thể phản kháng nữa, Thiên Tuệ gần như mềm nhũn người ra trong ngực hắn, đôi má cô đã vô cùng ửng hồng. Lúc này nụ hôn của hắn trở nên ôn nhu hơn, còn mang theo một tia cưng chiều mà chính hắn không thể phát hiện được.
Hắn thả môi cô ra, có một luồng tơ bạc giữa cánh môi hai người. Hắn chợt nhìn thấy ánh mắt mê mang của cô, đôi má vì hôn sâu mà ửng hồng, dáng vẻ động tình này khiến cho hắn mất đi lí trí, chỉ muốn điên cuồng một phen. Cơ thể phản ứng theo bản năng, hắn định ngậm lấy cánh môi cô lần nữa thì...
“Cút ra, tên biến thái.” Nắm đấm của cô như dùng toàn lực đấm vào mặt hắn khiến hắn ôm mặt ngã xuống kêu đau một tiếng. Cô vừa giận dữ vừa lùi ra sau lau đi bằng chứng nơi khóe môi.
Trong hắn hiện lên một chút vô lại, hắn nhanh nhẹn ôm lấy cô, phả hơi mập mờ vào mang tai ửng hồng của cô: “Nữ nhân, tên ta là Chí Trung, nếu có duyên thì hãy đến nơi Hoa Lư gặp ta, nàng là nữ nhân đầu tiên của ta đó.”
Nói xong hắn chợt ngậm lấy tai cô liếm một cái khiến côtê dại, không đợi cô phát tiết hắn vội vàng cười một tiếng vô lại rồi phi người đi vào rừng sâu. Trước khi đi, hắn không quên nhét vào tay cô một miếng ngọc bội tùy thân của hắn.
Nhìn đằng sau tấm lưng đó cô hoàn hồn, bực mình quát to về phía đó: “Cái tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi, nếu lần sau ta mà chạm mặt ta phải đánh nát cái tên vô lại nhà ngươi.”
Tu tâm đã hai năm qua chưa có khi nào mà Thiên Tuệ phải bực tức đến như vậy. Dường như hắn có thể làm cho mọi sự nhẫn nại của cô tiêu biến.
Nói xong cô lại sờ ngón tay lên cánh môi mình, ở đó còn vươn chút vị ngọt mang theo hơi ấm cùng mùi vị của hắn, nghĩ đến trong lưỡi của mình còn vươn cả bọt nước của hắn khiến mặt cô bỗng đỏ lự. Cô lắc lắc đầu thề nếu gặp lại sẽ bổ đầu tên đó ra.
Cô mới sực nhớ ra trong tay mình là một phiến ngọc. Cô đưa mắt nhìn đến, đó là một phiến ngọc được khắc hết sức tinh xảo, mặt sau có hình một con lam long quấn quanh nhìn rất ư là uy nghi. Cô đoán đây là một vật hết sức trân quý.
“Thôi chết, trời đã sáng rồi, ta phải trở về thôi.” Nhìn trời, Thiên Tuệ mới sực nhớ đến Minh Hoa, cô vội vội vàng vàng mà chạy về hướng căn nhà lá.
...
Hắn vừa phi thân qua các khẽ lá vừa chạm lên môi mình. Trên đó vẫn còn lưu một ít hơi ấm vô cùng ngọt, kỳ quái, sao định lực của ta lại kém đến vậy nhỉ. Nhưng nghĩ nghĩ thì thấy đây là lần đầu tiên hắn chạm vào nữ nhân, mà hình như nàng ấy cũng là lần đầu, tư vị của nàng ấy rất tuyệt. Nhưng mà hơi hung dữ quá.
Hắn bỗng chốc kinh hỉ hơn nữa. Quan hệ với nữ nhân mà hắn không hề bị phế đi. Điều này, chẳng lẽ nàng ấy có thân thể âm hàn lạnh lẽo sao, đối ngược với xích thể cuồng bạo của hắn.
Khuôn mặt ngọc thụ lâm phong của hắn hiện lên nụ cười rực rỡ, hắn lẩm bẩm: “Xem ra ta sống đủ tốt. Một phù thủy chưa hề giết người sao, ta rất mong chờ lần gặp tới. Hi vọng nàng mãi luôn như thế.”
Thế rồi bỗng chốc trong mắt hắn hiện lên sát khí. Xem ra vẫn là có những kẻ không an phận mà. Kẻ có thể biết được cơ thể hắn yếu ớt vào ngày trăng tròn này không nhiều, nhưng chắc chắn phải là một kẻ cực kì thân cận với hắn. Chỉ có một kẻ quả hiểu rõ hắn như thế mà thôi.
Hắn bỗng lẩm bẩm: “Hừ, sư phụ, ra là ngươi lẩn trốn ở trong đây. Hi vọng ngươi đừng để ta tìm thấy, nếu không hậu quả sẽ không hề dễ thương đâu.”