Tuổi càng trẻ thì càng bồng bột. Càng lớn lên thì con người ta lại nhận ra những sai lầm của bản thân vào những thời điểm trước đó.
Tình yêu đến không đúng lúc, chúng ta vờn bắt nhau nhưng không ai giữ được người kia. Khi tất cả đã quá muộn…tình cảm đã mất đi sự trong sáng chân thành ban đầu.
Cô gái ấy những tưởng sẽ có người đợi mình, cô gái ấy những tưởng anh luôn là người cô tin tưởng nhất…. Nhưng không. Không ai chờ đợi ai mãi mãi … cơ hội bay đi không đến nữa….
Gặp nhau chỉ khiến nhau khó xử. Trong đôi mắt kia đã không còn tình yêu cuồng nhiệt, những tin nhắn trêu trọc đã không còn nữa.
Hối hận.
Tiếc nuối.
Em để tình cảm của mình trải dài qua những bức vẽ và trang thư.
Tất cả vốn có thể bắt đầu lại…Sao không cho nhau một cơ hội nữa?
“Có không giữ mất đừng tìm.”??Anh tin vào điều này sao?
Đồ hèn mới không tìm lại, không phải là cố chấp, chỉ không muốn khiến bản thân lại hối hận lần nữa...Anh hiểu không?