Qua mấy ngày, lệnh cấm ở Tam vương phủ biến mất, Hoàng Vương gia có thể tự do đi lại. Chỉ là nghe Mộ Dung Khải nói, Tam vương phủ không thể ung dung tự tại như ngày xưa. Bây giờ Đại vương gia quyền thế khuynh ngày, quan viên cũng không dám thân cận với Hoàng Vương đang rơi vào tình cảnh đầu sóng ngọn gió nữa.
Hoàng Vương là hán tử cao lớn, nhìn không quá mức khác biệt, ban ngày nói nói cười cười. Khi trong triều phái người tới thăm một lần, Hoàng Vương gia bày ra một bộ dạng sợ hãi tạ ơn. Cuối cùng, quan viên kia lại đưa mắt tinh tế đem ta cùng Tiểu Lam đánh giá một phen, chúng ta không thể không bày ra bộ dạng thẹn thùng, đứng ở phía sau Hoàng Vương gia.
Ngày thứ hai, tin đồn Hoàng Vương gia mê muội nữ sắc đến mất cả ý chí đã truyền đi khắp nơi từ trong triều đến bên ngoài dân chúng. Cùng ngày, Hoàng Vương gia lại từ trên phố mang một mỹ nữ tuyệt sắc trở về trong phủ. Hôm đó, ta ở trong Vương phủ đợi chờ. Cho đến tận trưa, bọn họ rốt cục cũng về đến phủ.
Không chỉ riêng ta kích động, Tiểu Lam cũng rất chờ mong, đồng thời không quên hỏi một câu: “Tiểu thư, nàng đến, có phải chúng ta có thể rút lui hay không?” Ta nói một câu khiến nàng bị đả kích nặng nề: “Đúng nha! Dung mạo của nàng tuy rằng thua kém tiểu thư của em, nhưng nàng tới, khẳng định em sẽ bị Hoàng Vương vứt bỏ!” Tiểu Lam nhất thời có chút rối rắm lên.
Chúng ta đứng ở trong chính sảnh, xa xa đã nghe thấy tiếng cười trong sáng. Hai ta nghi ngờ vạn phần, lại chỉ thấy Hoàng Vương gia ngẩng đầu sải bước đi tới, tay phải nâng một nữ tử, phía sau là hai tên thân tín. Nữ tử ấy áo ngắn thắt lưng, quần dài thướt tha tinh tế, trên eo là đai ngọc nạm vàng, tư thế oai hùng bừng bừng nhưng cũng xinh đẹp không gì sánh được.
Chỉ nghe Hoàng Vương gia cúi đầu nói với nữ tử ấy: “Nam Tấn quả thật có vật như ngươi nói? Có cơ hội bản vương nhất định muốn đi xem một chút.”
Nữ tử xinh đẹp cười nói: “Yên Chi xin đợi vương gia đại giá!”
Hoàng Vương gia lại cười ha ha một trận. Ta rốt cuộc nhịn không được, bước dài xông tới, nắm chặt bờ vai nữ tử kia: “Yên Chi!”
Trầm Yên Chi quàng tay ôm ta, nàng cũng kích động giống ta: “Thanh Hoằng!”
Sau khi từ biệt tại thành Miện Châu, đã gần một năm. Ngày đó nàng trọng thương hấp hối, Lâm Phóng triệu tập danh y trong thiên hạ đến chữa trị cho nàng, từ Võ Xương đưa về phía nam. Nghe nói cuối cùng một danh y phía nam đã cứu nàng một mạng, mất non nửa năm mới dưỡng thương khỏi. Không ngờ lần này Lâm Phóng cư nhiên triệu nàng tới đây.
Yên Chi vỗ vỗ bờ vai của ta, rồi buông ra. Nhanh chóng đi đến trước mặt Lâm Phóng đang ngồi ở trong sảnh uống trà: “Minh chủ! Yên Chi đến chậm.”
Lâm Phóng đặt chén trà xuống: “Không muộn. Chính lúc này cần ngươi trợ giúp một tay.”
“Minh chủ cứ việc phân phó, Yên Chi dù muôn lần chết cũng không chối từ.” Yên Chi khúm núm. Ta hơi có chút giật mình, Trầm Yên Chi năm đó cũng chỉ là lắc lư theo gió gia nhập môn hạ của Lâm Phóng, bây giờ thế nào lại có biểu hiện trung tâm như thế?
Hoắc Dương ôm đao đứng ở phía sau Lâm Phóng, như cũ không có biểu tình. Hoàng Vương đi đến chủ vị ngồi xuống, cười vang nói: “Dưới trướng Lâm minh chủ, quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp. Bản vương thật là hâm mộ không ngớt!” Nói xong còn nhìn Yên Chi một cái.
Từ sau khi chúng ta tới, Hoàng Vương tuy rằng cười đùa như thường, nhưng lại chưa khi nào thoải mái cười lớn giống hôm nay.
Chúng ta theo thứ tự ngồi xuống. Hoàng Vương thu lại nụ cười, hướng về Lâm Phóng nói: “Lâm minh chủ, vương thượng hôm nay hạ chỉ, ba ngày sau muốn đi Đa Cát Sơn vây săn.”
Lâm Phóng nói: “Hoàng Vương cùng đi?”
Hoàng Vương gật đầu: “Tất cả vương tử đều đi theo.” Hắn liếc nhìn một tên thân tín phía sau, người ấy đi lên phía trước nói: “Lâm minh chủ, chúng ta nhận được tin tức, một đội cao thủ của Triệu quốc đã bí mật đến Thổ Cận. Nghe nói là vì vương gia mà tới.”
Lâm Phóng bỗng nhíu mi, duỗi tay vỗ cái bàn: “Triệu tặc lại có thể càn rỡ như thế? Vương gia, ngươi phải cẩn thận, nhất định không thể để cho kẻ gian thực hiện được ý đồ! Lâm mỗ ở đây, tất sẽ bảo vệ vương gia bình an!”
Hoàng Vương gật đầu, lộ vẻ xúc động nói: “Lâm minh chủ cao thượng!”
Ta nhìn Yên Chi, thần sắc nàng như thường, mâu quang lóng lánh chăm chú theo dõi cuộc đối thoại của hai người.
Kỳ thật tin tức cao thủ Triệu quốc lén vào Thổ Cận, hai ngày trước, Trầm Yên Chi đã phái mật thám lén lút đưa tin cho Lâm Phóng. Nhưng Lâm Phóng lúc này lại bày ra bộ dạng không biết chuyện.
Lâm Phóng tuy hiện tại giúp đỡ Hoàng Vương, nhưng vẫn ở trước mặt Hoàng Vương ẩn dấu thực lực. Nội tâm thật là sâu! Có điều cũng chẳng sao cả, hắn nói thế nào, ta sẽ làm như thế!
“Ta sẽ cho mười cao thủ gắng sức mai phục chung quanh Vương phủ, trong phủ vương gia cũng đông đảo thị vệ võ nghệ cao cường. Bọn hắn muốn xuống tay, cũng không dễ dàng.” Lâm Phóng nói tiếp: “Cơ hội duy nhất, chỉ có thể là……”
Hoàng Vương cùng Lâm Phóng liếc nhìn nhau, chậm rãi nói: “Buổi vây săn.” Lâm Phóng gật gật đầu.
Hoàng Vương đột nhiên vỗ bàn, cả giận nói: “Bản vương đã bị vương thượng tước binh quyền, bọn hắn lại muốn đuổi tận giết tuyệt, đúng là càn rỡ quá rồi!”
Sắc mặt Lâm Phóng như thường nói: “Bỏ đá xuống giếng, thói thường của con người.”
Hoàng Vương ngẩn ra, thần sắc ngưng trọng: “Trong buổi săn bắn mỗi vị hoàng tử chỉ có thể dẫn theo không quá mười người hầu cận. Chỉ sợ bọn hắn……”
Lâm Phóng gật gật đầu: “Chỉ sợ trước khi tin tức vây săn được ban ra, người của Triệu quốc lúc này hẳn đã sắp đặt mai phục tốt ở Đa Cát Sơn rồi.” Hoàng Vương hừ lạnh một tiếng nói: “Trước sau bản vương không rời khỏi vương thượng, cho dù bọn hắn mai phục, thì có thể làm gì bản vương?”
Lâm Phóng ngừng một chút nói: “Chỉ sợ bị mua chuộc, có thể là người trong cung ra tay, đến lúc đó Vương gia dù không muốn tách ra cũng không được. Có điều là……” Lâm Phóng nhìn hướng ta cùng Trầm Yên Chi đang sóng vai ngồi: “Vương gia ham mê sắc đẹp, dẫn theo hai mỹ nhân, đại khái sẽ không có người hoài nghi đi?”
Hoàng Vương cũng liếc nhìn chúng ta: “Chỉ dựa vào hai người bọn họ, cũng quá mức hung hiểm.”
Lâm Phóng cười nói: “Hai người họ: một là thiên hạ đệ nhất dùng kiếm, một là thiên hạ đệ nhất dùng độc. Vương gia còn không yên tâm. Phải để đám sát thủ có thể đến gần vương gia, như thế mới tốt cho chúng ta.”
Hoàng Vương nhìn chòng chọc Lâm Phóng: “Ngươi là nói……”
Lâm Phóng gật gật đầu, giọng nói nhẹ mà lạnh lùng: “Ám sát vương thượng, là tội lớn ngập trời.”
Ta ngẩn ngơ, hai người bọn hắn tiếp tục bàn bạc nửa ngày, trong lúc Trầm Yên Chi cũng tham gia bày mưu tính kế, rất nhanh đã vạch ra trọn bộ phương án hành động. Hoắc Dương cùng ta hai kẻ vũ phu nghe được thì liên tiếp gật đầu, chỉ cảm thấy trọn bộ kế sách này dường như cực kỳ đơn giản, nhưng lại ngoan độc không chịu nổi.
Nói chuyện đến muộn, tất cả tình tiết đều đã bố trí xong. Hoàng Vương vừa lòng gật đầu: “Chư vị, Mộ Dung Hoàng có thể Đông Sơn tái khởi*, liền chờ xem ba ngày sau! Nếu có thể thành công, Mộ Dung Hoàng tuyệt đối không quên ơn tương trợ của các vị.”
Lâm Phóng cười nói: “Vương gia khách khí. Vương gia cùng võ lâm Giang Đông chúng ta vốn là đồng khí liên chi**, tại sao còn phân biệt ta ngươi?” Hoàng Vương ha ha cười. Ta nhìn khuôn mặt Lâm Phóng rõ ràng mỉm cười lại cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
*Đông Sơn tái khởi hay Đông Sơn phục khởi, là thành ngữ của Trung Quốc lấy từ một điển tích, được dùng để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế.
**Đồng khí liên chi: gần gũi gắn bó, như cây liền cành.
Quen thuộc là, Lâm minh chủ ngày đó mưu đoạt võ lâm Giang Đông, mang theo ta dẹp yên võ lâm Đại Tấn, lại trở về. Xa lạ là, đã mấy ngày nay Lâm Phóng không có xuất hiện trước mặt ta.
“Vương thúc!” Một tiếng gọi trong sang vang lên, người tới bước nhanh vào đại sảnh. Hoàng Vương lấy tốc độ cực nhanh hạ giọng nói với Lâm Phóng: “Lâm minh chủ, Giáp nhi bản tính đơn thuần, ta không muốn hắn bị cuốn vào chuyện này.”
Lâm Phóng không có biểu tình gật đầu. Ta nỗ lực nhịn cười — Hoàng Vương, ngươi không muốn cho hắn cuốn vào chuyện này sao? Nhưng Lâm Phóng sớm đã cho hắn đến Trúc Giang, hối lộ tướng quân thủ thành nha!
Mộ Dung Khải sải bước dài đi tới, phía sau là một nam tử mập mạp tầm ba mươi tuổi, nhỏ giọng gọi theo hắn: “Giáp nhi, chậm một chút!”
Đây là ai? Ta còn đang nghi ngờ, liền thấy Lâm Phóng, Trầm Yên Chi đều đứng dậy hành lễ nói: “Huân vương gia!”
Mộ Dung Huân, con trai thứ ba của Yến vương, em trai của Mộ Dung Hoàng, cũng là người trung thành đến chết với hắn. Không nghĩ hôm nay lại được gặp. Vốn nghe nói vương gia này thuần hậu thành thật, cũng có chút nhát gan. Hôm nay gặp, quả nhiên như thế: Tuy rằng cẩm y hoa phục, cũng tai to mặt lớn, thần sắc chất phác, nhưng đứng phía sau Mộ Dung Khải, ánh mắt lại có chút trốn tránh.
Mộ Dung Khải hôm nay thắt lưng buộc rộng, trường bào màu trắng quần dài, nón bụi giày đen, rõ tiêu sái thoải mái. Hắn ngẩng đầu, hai con mắt trong suốt vô cùng nhìn hướng ta.
Ánh mắt là lạ, giống như không có ý cười. Không nên nha!
Mộ Dung Khải rất nhanh dời tầm mắt, một tay kéo Mộ Dung Huân, đi về hướng chúng ta: “Nhị Vương thúc, Tam vương thúc không chịu cùng ta tới. Nói sợ ngươi trách hắn.”
Chúng ta có chút kinh ngạc nhìn Tam vương gia sắc mặt đỏ đậm đứng ở trước mặt Hoàng Vương. Mộ Dung Khải nghênh ngang ngồi xuống bên cạnh Lâm Phóng, lại trợn mắt nhìn ta một cái.
“Vương huynh…… Ta, ta xin lỗi!” Tam vương gia bỗng nhiên “Bùm” một tiếng quỳ xuống, nức nở nói: “Ngươi bị giam lỏng, ta đi cầu phụ vương, nhưng hắn ngay cả ta cũng mắng, cấm ta tới gặp ngươi. Cho nên…… cho nên ta không dám tới…… Mấy ngày nay ngươi được giải lệnh cấm, nhưng Đại vương huynh nói ai muốn đi gặp ngươi liền lấy tội danh liên thông với Đại Tấn để xử, ta…… ta cũng không dám tới gặp ngươi……”
Hoàng Vương hơi hơi ngẩn ra, cùng Lâm Phóng liếc nhau, chợt ha ha cười nói: “Tam đệ, ngươi xem mấy người này.”
Huân vương gia nhìn xung quanh bốn phía, có chút nghi ngờ.
Hoàng Vương đứng dậy, đem Huân vương từ trên mặt đất nâng lên: “Tam đệ, ta xác nhận liên thông với Đại Tấn. Mấy vị bên cạnh ngươi đây, chính là Đại Tấn phái tới tương trợ ta. Ngươi sợ hay không?”
Huân vương lại nhìn chúng ta một lượt, trên mặt rõ ràng mang theo chút hoảng sợ: “Bọn hắn…… bọn hắn là người Tấn? Ngay cả…… ngay cả nữ tử cũng là?”
Trầm Yên Chi xinh đẹp cười: “Gặp qua Huân vương!”
Hoàng Vương cười, nói: “Tam đệ, bọn hắn là tới giúp chúng ta.”
Huân vương không dám nhìn Trầm Yên Chi, hai mắt nhìn chằm chằm Hoàng Vương, một lát sau, dường như là hạ quyết tâm nói: “Nhị ca, ta nghe ngươi! Tất cả …ta đều nghe theo ngươi!”
Hoàng Vương ha ha cười: “Rất tốt! Tam đệ!” Hắn chấp tay Huân vương, đi về phía chủ tọa, để cho Huân vương ngồi xuống bên cạnh hắn, mặt hướng về chúng ta nói: “Chư vị, y kế hành sự.”
Mộ Dung Khải bỗng nhiên nói: “Vương thúc?”
Hoàng Vương nhìn hắn: “Giáp nhi, ngươi võ nghệ còn thấp, cùng Hoắc Dương đại hiệp học nghệ đi. Những chuyện này, ngươi không cần xen vào.” Mộ Dung Khải không theo: “Vương thúc, chẳng lẽ ngươi cho những nữ tử này bán mạng vì ngươi, còn để ta một nam nhi lại ngồi yên trong phòng?”
Hoàng Vương thản nhiên nói: “Bây giờ mọi chuyện đều hung hiểm vô cùng. Lúc trước khi tứ đệ tạ thế đã phó thác ngươi cho ta, ta tất nhiên sẽ bảo hộ ngươi một đời bình an.”
“Bùm” đến lượt Mộ Dung Khải quỳ xuống: “Chẳng lẽ Mộ Dung Khải ta lại là hạng người ham sống sợ chết?”
Hoàng Vương gia tức giận vô cùng, “ba” một tiếng đem chén trà quăng xuống đất, Mộ Dung Huân ngồi ở một bên muốn khuyên, nhưng cũng không dám. Mộ Dung Khải lại vẫn ngang ngạnh như cũ.
Trầm Yên Chi ở một bên bỗng nhiên nói: “Tiểu vương gia! Ngươi tội gì làm khó xử Hoàng Vương! Hoàng Vương gia bây giờ cùng Đại vương gia quyết đấu. Ngươi nếu cũng lẫn vào đó, chính là công khai cùng Đại vương gia đối địch, sẽ không có đường lui nữa!”
Mộ Dung Khải không lên tiếng cũng không ngẩng đầu, tựa hồ lời nói của Trầm Yên Chi hoàn toàn không có tác dụng. Hoàng Vương gia lại là “hừ” một tiếng nói: “Ngươi còn không nghe khuyên bảo?”
Lâm Phóng liếc nhìn ta, có lẽ cái trường hợp này nữ nhân mở miệng khuyên can mới tốt? Ta vội nói: “Tiểu vương gia, ta cảm thấy đúng như thế. Chúng ta hiện tại vừa mới bắt đầu phản kích, võ công của ngươi không cao, kỳ thật trợ giúp cũng không lớn, ngược lại sẽ bại lộ ngươi là người của chúng ta. Tục ngữ nói ‘từng bước thận trọng’, chúng ta cũng muốn giấu nghề. Vạn nhất chúng ta thất bại, ngươi chính là lực lượng bí mật của chúng ta, ngầm cứu chúng ta. Ngươi hiện tại việc gì phải gấp gáp xen vào?”
Ta vừa nói xong, tất cả người đều quay đầu nhìn hướng ta, Mộ Dung Hoàng môi khẽ động, cuối cùng lại không lên tiếng. Sắc mặt Lâm Phóng ta nhìn hiểu, đó là ý cười bất đắc dĩ. Lúc này, Mộ Dung Khải lại bỗng nhiên đứng lên, lui đến một bên, không kiên trì ương ngạnh nữa.
Không khí căng thẳng cuối cùng lỏng ra một chút.
Hoàng Vương sau giờ ngọ cùng Huân vương tiến cung thăm Vương Hậu, chúng ta phân công nhau chuẩn bị cho buổi săn bắn ba ngày sau.
“Ta làm lực lượng bí mật của các ngươi.” Trước khi rời đi, Mộ Dung Khải ở phía sau nhỏ giọng nói. Ta vừa quay đầu, lại nhìn thấy thiếu niên cao lớn này hai mắt sáng rực. Bỗng nhiên ngẩn ngơ, dường như ta thấy chính mình năm đó.
Năm đó được phong làm minh chủ hộ pháp, lại cái gì cũng không hiểu. Cả ngày lăn lộn cùng Lâm Phóng, Ôn Hựu và sư phụ, đảm nhiệm mấy chuyện đánh đánh giết giết cáo mượn oai hùm, bản thân lại vô cùng thích thú.
“Tốt!” Ta cười với hắn: “Có điều ngươi nhất định phải luyện võ thật tốt!” Cái này là ta nghiêm túc. Năm đó cho dù ta có ngu ngốc thì tốt xấu gì võ nghệ cũng đủ để xưng phách một phương. Còn tiểu tử này……
“Võ nghệ của ta đã tiến bộ rất nhiều!” Hắn nhíu mày, cúi đầu nhìn ta: “Ngươi không biết! Hơn nữa công phu trên ngựa……”
“Tốt, tốt, ta không biết!” Ta mắt ngó Lâm Phóng cùng Hoắc Dương đã rời khỏi đại sảnh, Trầm Yên Chi và Tiểu Lam tay thuận tay cười nói vui vẻ quay đầu chờ ta, ta vội khoát tay với hắn: “Ta cáo từ trước, lực lượng bí mật!”
Ta chạy như bay về phía Trầm Yên Chi cùng Tiểu Lam.
“Thanh Hoằng, một năm không gặp, ngươi chân chính biến thành một nữ nhân.” Trầm Yên Chi nhìn ta, ánh mắt dịu dàng mà thổn thức.
Qua mấy ngày, lệnh cấm ở Tam vương phủ biến mất, Hoàng Vương gia có thể tự do đi lại. Chỉ là nghe Mộ Dung Khải nói, Tam vương phủ không thể ung dung tự tại như ngày xưa. Bây giờ Đại vương gia quyền thế khuynh ngày, quan viên cũng không dám thân cận với Hoàng Vương đang rơi vào tình cảnh đầu sóng ngọn gió nữa.
Hoàng Vương là hán tử cao lớn, nhìn không quá mức khác biệt, ban ngày nói nói cười cười. Khi trong triều phái người tới thăm một lần, Hoàng Vương gia bày ra một bộ dạng sợ hãi tạ ơn. Cuối cùng, quan viên kia lại đưa mắt tinh tế đem ta cùng Tiểu Lam đánh giá một phen, chúng ta không thể không bày ra bộ dạng thẹn thùng, đứng ở phía sau Hoàng Vương gia.
Ngày thứ hai, tin đồn Hoàng Vương gia mê muội nữ sắc đến mất cả ý chí đã truyền đi khắp nơi từ trong triều đến bên ngoài dân chúng. Cùng ngày, Hoàng Vương gia lại từ trên phố mang một mỹ nữ tuyệt sắc trở về trong phủ. Hôm đó, ta ở trong Vương phủ đợi chờ. Cho đến tận trưa, bọn họ rốt cục cũng về đến phủ.
Không chỉ riêng ta kích động, Tiểu Lam cũng rất chờ mong, đồng thời không quên hỏi một câu: “Tiểu thư, nàng đến, có phải chúng ta có thể rút lui hay không?” Ta nói một câu khiến nàng bị đả kích nặng nề: “Đúng nha! Dung mạo của nàng tuy rằng thua kém tiểu thư của em, nhưng nàng tới, khẳng định em sẽ bị Hoàng Vương vứt bỏ!” Tiểu Lam nhất thời có chút rối rắm lên.
Chúng ta đứng ở trong chính sảnh, xa xa đã nghe thấy tiếng cười trong sáng. Hai ta nghi ngờ vạn phần, lại chỉ thấy Hoàng Vương gia ngẩng đầu sải bước đi tới, tay phải nâng một nữ tử, phía sau là hai tên thân tín. Nữ tử ấy áo ngắn thắt lưng, quần dài thướt tha tinh tế, trên eo là đai ngọc nạm vàng, tư thế oai hùng bừng bừng nhưng cũng xinh đẹp không gì sánh được.
Chỉ nghe Hoàng Vương gia cúi đầu nói với nữ tử ấy: “Nam Tấn quả thật có vật như ngươi nói? Có cơ hội bản vương nhất định muốn đi xem một chút.”
Nữ tử xinh đẹp cười nói: “Yên Chi xin đợi vương gia đại giá!”
Hoàng Vương gia lại cười ha ha một trận. Ta rốt cuộc nhịn không được, bước dài xông tới, nắm chặt bờ vai nữ tử kia: “Yên Chi!”
Trầm Yên Chi quàng tay ôm ta, nàng cũng kích động giống ta: “Thanh Hoằng!”
Sau khi từ biệt tại thành Miện Châu, đã gần một năm. Ngày đó nàng trọng thương hấp hối, Lâm Phóng triệu tập danh y trong thiên hạ đến chữa trị cho nàng, từ Võ Xương đưa về phía nam. Nghe nói cuối cùng một danh y phía nam đã cứu nàng một mạng, mất non nửa năm mới dưỡng thương khỏi. Không ngờ lần này Lâm Phóng cư nhiên triệu nàng tới đây.
Yên Chi vỗ vỗ bờ vai của ta, rồi buông ra. Nhanh chóng đi đến trước mặt Lâm Phóng đang ngồi ở trong sảnh uống trà: “Minh chủ! Yên Chi đến chậm.”
Lâm Phóng đặt chén trà xuống: “Không muộn. Chính lúc này cần ngươi trợ giúp một tay.”
“Minh chủ cứ việc phân phó, Yên Chi dù muôn lần chết cũng không chối từ.” Yên Chi khúm núm. Ta hơi có chút giật mình, Trầm Yên Chi năm đó cũng chỉ là lắc lư theo gió gia nhập môn hạ của Lâm Phóng, bây giờ thế nào lại có biểu hiện trung tâm như thế?
Hoắc Dương ôm đao đứng ở phía sau Lâm Phóng, như cũ không có biểu tình. Hoàng Vương đi đến chủ vị ngồi xuống, cười vang nói: “Dưới trướng Lâm minh chủ, quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp. Bản vương thật là hâm mộ không ngớt!” Nói xong còn nhìn Yên Chi một cái.
Từ sau khi chúng ta tới, Hoàng Vương tuy rằng cười đùa như thường, nhưng lại chưa khi nào thoải mái cười lớn giống hôm nay.
Chúng ta theo thứ tự ngồi xuống. Hoàng Vương thu lại nụ cười, hướng về Lâm Phóng nói: “Lâm minh chủ, vương thượng hôm nay hạ chỉ, ba ngày sau muốn đi Đa Cát Sơn vây săn.”
Lâm Phóng nói: “Hoàng Vương cùng đi?”
Hoàng Vương gật đầu: “Tất cả vương tử đều đi theo.” Hắn liếc nhìn một tên thân tín phía sau, người ấy đi lên phía trước nói: “Lâm minh chủ, chúng ta nhận được tin tức, một đội cao thủ của Triệu quốc đã bí mật đến Thổ Cận. Nghe nói là vì vương gia mà tới.”
Lâm Phóng bỗng nhíu mi, duỗi tay vỗ cái bàn: “Triệu tặc lại có thể càn rỡ như thế? Vương gia, ngươi phải cẩn thận, nhất định không thể để cho kẻ gian thực hiện được ý đồ! Lâm mỗ ở đây, tất sẽ bảo vệ vương gia bình an!”
Hoàng Vương gật đầu, lộ vẻ xúc động nói: “Lâm minh chủ cao thượng!”
Ta nhìn Yên Chi, thần sắc nàng như thường, mâu quang lóng lánh chăm chú theo dõi cuộc đối thoại của hai người.
Kỳ thật tin tức cao thủ Triệu quốc lén vào Thổ Cận, hai ngày trước, Trầm Yên Chi đã phái mật thám lén lút đưa tin cho Lâm Phóng. Nhưng Lâm Phóng lúc này lại bày ra bộ dạng không biết chuyện.
Lâm Phóng tuy hiện tại giúp đỡ Hoàng Vương, nhưng vẫn ở trước mặt Hoàng Vương ẩn dấu thực lực. Nội tâm thật là sâu! Có điều cũng chẳng sao cả, hắn nói thế nào, ta sẽ làm như thế!
“Ta sẽ cho mười cao thủ gắng sức mai phục chung quanh Vương phủ, trong phủ vương gia cũng đông đảo thị vệ võ nghệ cao cường. Bọn hắn muốn xuống tay, cũng không dễ dàng.” Lâm Phóng nói tiếp: “Cơ hội duy nhất, chỉ có thể là……”
Hoàng Vương cùng Lâm Phóng liếc nhìn nhau, chậm rãi nói: “Buổi vây săn.” Lâm Phóng gật gật đầu.
Hoàng Vương đột nhiên vỗ bàn, cả giận nói: “Bản vương đã bị vương thượng tước binh quyền, bọn hắn lại muốn đuổi tận giết tuyệt, đúng là càn rỡ quá rồi!”
Sắc mặt Lâm Phóng như thường nói: “Bỏ đá xuống giếng, thói thường của con người.”
Hoàng Vương ngẩn ra, thần sắc ngưng trọng: “Trong buổi săn bắn mỗi vị hoàng tử chỉ có thể dẫn theo không quá mười người hầu cận. Chỉ sợ bọn hắn……”
Lâm Phóng gật gật đầu: “Chỉ sợ trước khi tin tức vây săn được ban ra, người của Triệu quốc lúc này hẳn đã sắp đặt mai phục tốt ở Đa Cát Sơn rồi.” Hoàng Vương hừ lạnh một tiếng nói: “Trước sau bản vương không rời khỏi vương thượng, cho dù bọn hắn mai phục, thì có thể làm gì bản vương?”
Lâm Phóng ngừng một chút nói: “Chỉ sợ bị mua chuộc, có thể là người trong cung ra tay, đến lúc đó Vương gia dù không muốn tách ra cũng không được. Có điều là……” Lâm Phóng nhìn hướng ta cùng Trầm Yên Chi đang sóng vai ngồi: “Vương gia ham mê sắc đẹp, dẫn theo hai mỹ nhân, đại khái sẽ không có người hoài nghi đi?”
Hoàng Vương cũng liếc nhìn chúng ta: “Chỉ dựa vào hai người bọn họ, cũng quá mức hung hiểm.”
Lâm Phóng cười nói: “Hai người họ: một là thiên hạ đệ nhất dùng kiếm, một là thiên hạ đệ nhất dùng độc. Vương gia còn không yên tâm. Phải để đám sát thủ có thể đến gần vương gia, như thế mới tốt cho chúng ta.”
Hoàng Vương nhìn chòng chọc Lâm Phóng: “Ngươi là nói……”
Lâm Phóng gật gật đầu, giọng nói nhẹ mà lạnh lùng: “Ám sát vương thượng, là tội lớn ngập trời.”
Ta ngẩn ngơ, hai người bọn hắn tiếp tục bàn bạc nửa ngày, trong lúc Trầm Yên Chi cũng tham gia bày mưu tính kế, rất nhanh đã vạch ra trọn bộ phương án hành động. Hoắc Dương cùng ta hai kẻ vũ phu nghe được thì liên tiếp gật đầu, chỉ cảm thấy trọn bộ kế sách này dường như cực kỳ đơn giản, nhưng lại ngoan độc không chịu nổi.
Nói chuyện đến muộn, tất cả tình tiết đều đã bố trí xong. Hoàng Vương vừa lòng gật đầu: “Chư vị, Mộ Dung Hoàng có thể Đông Sơn tái khởi, liền chờ xem ba ngày sau! Nếu có thể thành công, Mộ Dung Hoàng tuyệt đối không quên ơn tương trợ của các vị.”
Lâm Phóng cười nói: “Vương gia khách khí. Vương gia cùng võ lâm Giang Đông chúng ta vốn là đồng khí liên chi, tại sao còn phân biệt ta ngươi?” Hoàng Vương ha ha cười. Ta nhìn khuôn mặt Lâm Phóng rõ ràng mỉm cười lại cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Đông Sơn tái khởi hay Đông Sơn phục khởi, là thành ngữ của Trung Quốc lấy từ một điển tích, được dùng để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế.
Đồng khí liên chi: gần gũi gắn bó, như cây liền cành.
Quen thuộc là, Lâm minh chủ ngày đó mưu đoạt võ lâm Giang Đông, mang theo ta dẹp yên võ lâm Đại Tấn, lại trở về. Xa lạ là, đã mấy ngày nay Lâm Phóng không có xuất hiện trước mặt ta.
“Vương thúc!” Một tiếng gọi trong sang vang lên, người tới bước nhanh vào đại sảnh. Hoàng Vương lấy tốc độ cực nhanh hạ giọng nói với Lâm Phóng: “Lâm minh chủ, Giáp nhi bản tính đơn thuần, ta không muốn hắn bị cuốn vào chuyện này.”
Lâm Phóng không có biểu tình gật đầu. Ta nỗ lực nhịn cười — Hoàng Vương, ngươi không muốn cho hắn cuốn vào chuyện này sao? Nhưng Lâm Phóng sớm đã cho hắn đến Trúc Giang, hối lộ tướng quân thủ thành nha!
Mộ Dung Khải sải bước dài đi tới, phía sau là một nam tử mập mạp tầm ba mươi tuổi, nhỏ giọng gọi theo hắn: “Giáp nhi, chậm một chút!”
Đây là ai? Ta còn đang nghi ngờ, liền thấy Lâm Phóng, Trầm Yên Chi đều đứng dậy hành lễ nói: “Huân vương gia!”
Mộ Dung Huân, con trai thứ ba của Yến vương, em trai của Mộ Dung Hoàng, cũng là người trung thành đến chết với hắn. Không nghĩ hôm nay lại được gặp. Vốn nghe nói vương gia này thuần hậu thành thật, cũng có chút nhát gan. Hôm nay gặp, quả nhiên như thế: Tuy rằng cẩm y hoa phục, cũng tai to mặt lớn, thần sắc chất phác, nhưng đứng phía sau Mộ Dung Khải, ánh mắt lại có chút trốn tránh.
Mộ Dung Khải hôm nay thắt lưng buộc rộng, trường bào màu trắng quần dài, nón bụi giày đen, rõ tiêu sái thoải mái. Hắn ngẩng đầu, hai con mắt trong suốt vô cùng nhìn hướng ta.
Ánh mắt là lạ, giống như không có ý cười. Không nên nha!
Mộ Dung Khải rất nhanh dời tầm mắt, một tay kéo Mộ Dung Huân, đi về hướng chúng ta: “Nhị Vương thúc, Tam vương thúc không chịu cùng ta tới. Nói sợ ngươi trách hắn.”
Chúng ta có chút kinh ngạc nhìn Tam vương gia sắc mặt đỏ đậm đứng ở trước mặt Hoàng Vương. Mộ Dung Khải nghênh ngang ngồi xuống bên cạnh Lâm Phóng, lại trợn mắt nhìn ta một cái.
“Vương huynh…… Ta, ta xin lỗi!” Tam vương gia bỗng nhiên “Bùm” một tiếng quỳ xuống, nức nở nói: “Ngươi bị giam lỏng, ta đi cầu phụ vương, nhưng hắn ngay cả ta cũng mắng, cấm ta tới gặp ngươi. Cho nên…… cho nên ta không dám tới…… Mấy ngày nay ngươi được giải lệnh cấm, nhưng Đại vương huynh nói ai muốn đi gặp ngươi liền lấy tội danh liên thông với Đại Tấn để xử, ta…… ta cũng không dám tới gặp ngươi……”
Hoàng Vương hơi hơi ngẩn ra, cùng Lâm Phóng liếc nhau, chợt ha ha cười nói: “Tam đệ, ngươi xem mấy người này.”
Huân vương gia nhìn xung quanh bốn phía, có chút nghi ngờ.
Hoàng Vương đứng dậy, đem Huân vương từ trên mặt đất nâng lên: “Tam đệ, ta xác nhận liên thông với Đại Tấn. Mấy vị bên cạnh ngươi đây, chính là Đại Tấn phái tới tương trợ ta. Ngươi sợ hay không?”
Huân vương lại nhìn chúng ta một lượt, trên mặt rõ ràng mang theo chút hoảng sợ: “Bọn hắn…… bọn hắn là người Tấn? Ngay cả…… ngay cả nữ tử cũng là?”
Trầm Yên Chi xinh đẹp cười: “Gặp qua Huân vương!”
Hoàng Vương cười, nói: “Tam đệ, bọn hắn là tới giúp chúng ta.”
Huân vương không dám nhìn Trầm Yên Chi, hai mắt nhìn chằm chằm Hoàng Vương, một lát sau, dường như là hạ quyết tâm nói: “Nhị ca, ta nghe ngươi! Tất cả …ta đều nghe theo ngươi!”
Hoàng Vương ha ha cười: “Rất tốt! Tam đệ!” Hắn chấp tay Huân vương, đi về phía chủ tọa, để cho Huân vương ngồi xuống bên cạnh hắn, mặt hướng về chúng ta nói: “Chư vị, y kế hành sự.”
Mộ Dung Khải bỗng nhiên nói: “Vương thúc?”
Hoàng Vương nhìn hắn: “Giáp nhi, ngươi võ nghệ còn thấp, cùng Hoắc Dương đại hiệp học nghệ đi. Những chuyện này, ngươi không cần xen vào.” Mộ Dung Khải không theo: “Vương thúc, chẳng lẽ ngươi cho những nữ tử này bán mạng vì ngươi, còn để ta một nam nhi lại ngồi yên trong phòng?”
Hoàng Vương thản nhiên nói: “Bây giờ mọi chuyện đều hung hiểm vô cùng. Lúc trước khi tứ đệ tạ thế đã phó thác ngươi cho ta, ta tất nhiên sẽ bảo hộ ngươi một đời bình an.”
“Bùm” đến lượt Mộ Dung Khải quỳ xuống: “Chẳng lẽ Mộ Dung Khải ta lại là hạng người ham sống sợ chết?”
Hoàng Vương gia tức giận vô cùng, “ba” một tiếng đem chén trà quăng xuống đất, Mộ Dung Huân ngồi ở một bên muốn khuyên, nhưng cũng không dám. Mộ Dung Khải lại vẫn ngang ngạnh như cũ.
Trầm Yên Chi ở một bên bỗng nhiên nói: “Tiểu vương gia! Ngươi tội gì làm khó xử Hoàng Vương! Hoàng Vương gia bây giờ cùng Đại vương gia quyết đấu. Ngươi nếu cũng lẫn vào đó, chính là công khai cùng Đại vương gia đối địch, sẽ không có đường lui nữa!”
Mộ Dung Khải không lên tiếng cũng không ngẩng đầu, tựa hồ lời nói của Trầm Yên Chi hoàn toàn không có tác dụng. Hoàng Vương gia lại là “hừ” một tiếng nói: “Ngươi còn không nghe khuyên bảo?”
Lâm Phóng liếc nhìn ta, có lẽ cái trường hợp này nữ nhân mở miệng khuyên can mới tốt? Ta vội nói: “Tiểu vương gia, ta cảm thấy đúng như thế. Chúng ta hiện tại vừa mới bắt đầu phản kích, võ công của ngươi không cao, kỳ thật trợ giúp cũng không lớn, ngược lại sẽ bại lộ ngươi là người của chúng ta. Tục ngữ nói ‘từng bước thận trọng’, chúng ta cũng muốn giấu nghề. Vạn nhất chúng ta thất bại, ngươi chính là lực lượng bí mật của chúng ta, ngầm cứu chúng ta. Ngươi hiện tại việc gì phải gấp gáp xen vào?”
Ta vừa nói xong, tất cả người đều quay đầu nhìn hướng ta, Mộ Dung Hoàng môi khẽ động, cuối cùng lại không lên tiếng. Sắc mặt Lâm Phóng ta nhìn hiểu, đó là ý cười bất đắc dĩ. Lúc này, Mộ Dung Khải lại bỗng nhiên đứng lên, lui đến một bên, không kiên trì ương ngạnh nữa.
Không khí căng thẳng cuối cùng lỏng ra một chút.
Hoàng Vương sau giờ ngọ cùng Huân vương tiến cung thăm Vương Hậu, chúng ta phân công nhau chuẩn bị cho buổi săn bắn ba ngày sau.
“Ta làm lực lượng bí mật của các ngươi.” Trước khi rời đi, Mộ Dung Khải ở phía sau nhỏ giọng nói. Ta vừa quay đầu, lại nhìn thấy thiếu niên cao lớn này hai mắt sáng rực. Bỗng nhiên ngẩn ngơ, dường như ta thấy chính mình năm đó.
Năm đó được phong làm minh chủ hộ pháp, lại cái gì cũng không hiểu. Cả ngày lăn lộn cùng Lâm Phóng, Ôn Hựu và sư phụ, đảm nhiệm mấy chuyện đánh đánh giết giết cáo mượn oai hùm, bản thân lại vô cùng thích thú.
“Tốt!” Ta cười với hắn: “Có điều ngươi nhất định phải luyện võ thật tốt!” Cái này là ta nghiêm túc. Năm đó cho dù ta có ngu ngốc thì tốt xấu gì võ nghệ cũng đủ để xưng phách một phương. Còn tiểu tử này……
“Võ nghệ của ta đã tiến bộ rất nhiều!” Hắn nhíu mày, cúi đầu nhìn ta: “Ngươi không biết! Hơn nữa công phu trên ngựa……”
“Tốt, tốt, ta không biết!” Ta mắt ngó Lâm Phóng cùng Hoắc Dương đã rời khỏi đại sảnh, Trầm Yên Chi và Tiểu Lam tay thuận tay cười nói vui vẻ quay đầu chờ ta, ta vội khoát tay với hắn: “Ta cáo từ trước, lực lượng bí mật!”
Ta chạy như bay về phía Trầm Yên Chi cùng Tiểu Lam.
“Thanh Hoằng, một năm không gặp, ngươi chân chính biến thành một nữ nhân.” Trầm Yên Chi nhìn ta, ánh mắt dịu dàng mà thổn thức.