Ta bình sinh hối hận nhất một chuyện, là vào năm mười bảy tuổi đã thả đi một nữ nhân. Từ đó về sau, trong cuộc đời ta, không thể gặp lại nàng lần nào nữa.
Thời niên thiếu biết nàng yêu người khác, cho rằng thả tự do cho nàng là tốt nhất. Cho nên một đêm kia, tuy biết phía sau có người, ta vẫn đi tìm nàng.
Nhưng một khắc ấy, ta không muốn thả nàng đi, ta chần chờ.
Lại đổi một vết thương mang cả đời. Đến nay mỗi đêm mưa gió, sẽ mơ hồ đau.
Nếu đổi lại là ta hôm nay, Chiến Thanh Hoằng, ta nhất định sẽ bẻ gẫy đôi cánh của nàng, sẽ không cho ngươi rời khỏi lòng bàn tay ta.
Con người, đến cuối cùng vẫn sẽ có một chút ích kỷ.
Đại Yến rốt cục lập quốc, ta đội vương miện mà các vị thúc bá tha thiết ước mơ đã mười năm. Đoán chừng hoàng đế là ta làm cũng không tệ, cùng Triệu, Tấn quốc đều bảo trì quan hệ láng giềng tốt đẹp như gần như xa, nỗ lực phát triển nông canh, cổ vũ thương nhân mậu dịch, bí mật luyện binh, so với mười năm trước, Yến quốc đã cường thịnh hơn nhiều, không hề thua kém Triệu, Tấn.
Cuộc sống của ta, bận rộn mà bình thản.
Một ngày này, họa sư của cung đình hiến bảo, đưa tới hơn mười bức họa. Mở ra nhìn, là bộ dạng năm nay của ta. Biết là quốc cữu tận lực lấy lòng, ta cũng hào phóng ban thưởng. Lại chỉ lấy ra bức họa năm mười lăm tuổi của ta, lúc ấy thì ra ta có bộ dạng này sao?
Thiếu niên thanh tuấn, nụ cười trong sáng. Dương roi da, ở trên lưng ngựa, phong vận linh động. Họa sư này tài nghệ đúng là cao siêu phi phàm.
Tâm tình tốt lên, thuận tay cầm bức họa trở lại tẩm cung. Hoàng hậu phái người đưa một ít bánh ngọt tinh xảo, nói là tự mình làm. Tuy rằng toàn thân mỏi mệt, ta vẫn nên đi thăm nàng. Nàng mang thai, ta mấy ngày đều đến các cung khác. Thế là nàng dâng tranh lại làm bánh ngọt, đó là nhắc nhở đối với ta. Ta không thể không tỏ vẻ một chút.
Ôm hoàng hậu xinh đẹp, hai hoàng nhi ở bên cạnh ta lại líu ríu đọc thơ. Đợi sau khi vú em dẫn bọn hắn ra ngoài, ta nhịn không được hôn lên gò má hoàng hậu. Sắc mặt nàng ửng đỏ, kiều diễm động người.
Kỳ thật sau khi đăng cơ, ta phải lựa chọn. Ba nữ nhi hoặc cháu ngoại của mấy bậc quyền thần, đều đến tuổi thành hôn. Đều phải lấy, chỉ là ai lớn ai nhỏ, chuyện này đối với ta mà nói, cũng không khác biệt nhiều lắm. Cho đến tận ngày nhìn thấy hoàng hậu của ta hôm nay, không giống như nữ tử Quan Ngoại cường tráng, nàng là nhu nhược nhỏ xinh, lại cưỡi ngựa bắn cung võ nghệ phi phàm. Hỏi ra là đại tướng quân có cưới một nữ tử Giang Đông, sinh hạ nàng.
Có vài phần giống người ấy, liền nạp nàng vào cung.
“Hoàng Thượng!” Nàng ở trong lòng ta thở gấp liên tục,“Thần thiếp mang thai, ngươi nên đi sủng hạnh tỷ muội khác……”
“Không!” Ta cẩn thận dè dặt ôm nàng,“Có ngươi đã đủ rồi.”
Kỳ thật chỉ ngẫu nhiên ta mới nghĩ đến Chiến Thanh Hoằng. Nghĩ đến nữ tử tư thế oai hùng bừng bừng, mỹ lệ, cơ trí, kiên cường, võ công cái thế. Nàng nhìn ta lại như nghĩ đến một nam nhân khác, nhìn chằm chằm ta nửa ngày, lúc ấy còn khiến ta mặt đỏ tía tai; tuy rằng sau này ta biết nam nhân đó rời bỏ nàng. Nhưng có thể thế nào? Bên cạnh nàng có Lâm Phóng, nam nhân thâm trầm ẩn tàng ấy không thua bất kỳ thế lực của quốc gia nào, lật tay làm mây úp tay làm mưa.
Không thể quên nhất, là khi ở bên ngoài thành Thổ Cận lần nữa gặp nhau. Bộ dáng xinh đẹp, khóe mắt mang theo chút mỏi mệt, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời trước sau như một. Một đêm kia, ta nghe thấy thủ hạ võ sĩ của ta cũng đang thảo luận về nữ nhân này. Ta nghe bọn hắn thảo luận nàng xinh đẹp, nàng truyền kỳ, lại không nói được lời nào.
Nàng đã độc thân, có thể hay không? Không biết ta có thể hay không?
Lần săn bắn bên ngoài thành Thổ Cận, ta vì cứu Lâm Phóng thân trúng một chưởng, gặp nàng cầm đao nôn nóng vội vàng tới, ta nghĩ vì ta giúp bọn hắn, nên nàng yêu thích đi? Nhưng lại đổi lấy ánh mắt lạnh lùng của nàng — chỉ vì, chỉ vì Lâm Phóng bị một vết thương nhẹ.
Ta không muốn để ý đến nàng nữa, nữ tử vô tâm không hiểu chuyện.
Thế nhưng khi ta muốn gặp nàng, nàng lại đi Thiên Sơn.
Đợi nàng trở lại Thổ Cận, cũng là lúc chúng ta xa nhau.
Cũng có thời điểm, đặc biệt nhớ nàng. Ta cũng không hiểu, vì sao trong cuộc đời của ta nàng lại lưu lại dấu vết sâu như thế. Chỉ là theo thực lực của một nước cường thế, ta nạp phi tử càng lúc càng nhiều, mỗi khi nhìn thấy một nữ nhân mới, ta liền nghĩ: Nữ nhân này, không có võ công; nữ nhân này, không đủ khả ái; Nữ nhân, quá mức dịu ngoan……
Mỗi một cái, đều không phải Chiến Thanh Hoằng. Có điều không sao cả, ta nắm giữ giang sơn như thế, cũng không thiếu một Chiến Thanh Hoằng.
Chỉ là có thời điểm, khi làm quốc sự không thuận lợi, ta tức giận, sẽ mất đi lý trí, phát ra mệnh lệnh: Tìm, đi tìm một nữ tử kêu Chiến Thanh Hoằng! Nếu như tìm được nàng, liền dẫn đến đây!
Nhưng ta tất cả nhưng người ta phái đi làm nhiệm vụ có quan hệ đến Chiến Thanh Hoằng đều không trở về.
Lâm Phóng sớm đã ở bên cạnh nàng dệt một cái võng thật dầy, không cho phép bất kỳ kẻ nào dò xét. Lâm Phóng chính là phát ra cảnh cáo với ta.
Nhưng có thời điểm, ta vẫn không nhịn được, không nhịn được đi tìm nàng.
Kỳ thật ta đã gặp lại nàng một lần. Dường như là ba năm trước, Triệu quốc cùng Tấn quốc có chiến tranh. Ta cũng phái ra một đội quân, đóng giả thành quân Tấn, đi đến biên giới hai nước Triệu, Tấn. Lần ấy, ta dẫn theo thái tử chín tuổi đi cùng.
Không ngờ thuộc hạ của ta mắc phải sơ suất lớn, dẫn tới một đoàn quân Triệu quốc đến tập kích. Lúc đó, bên cạnh ta chỉ có hơn hai trăm người, Triệu Quân lại có đến hai ngàn.
Thủ vệ của ta liều chết ở lại đấu tranh, ta dẫn thái tử cùng hơn mười hộ vệ chạy trối chết. Nhưng vẫn còn hơn trăm quân theo đuôi tới. Tại một cửa sơn cốc, bốn phía đều là vách núi thẳng đứng, vô cùng hiểm yếu. Ta nhớ lúc ấy ta chẳng hề hoảng sợ, chỉ nghĩ muốn đem thái tử giao cho bọn họ, ngày sau sẽ dùng số tiền lớn chuộc về. Lấy tài cưỡi ngựa bắn cung của ta, hẳn là đủ sức vượt qua sơn cốc kia……
Trơ mắt nhìn truy binh xuất hiện bên ngoài triền núi. Ta bắt lấy bờ vai thái tử, trong lòng đau đớn khó làm.
Chính là tại thời điểm ấy, một đội tám người che mặt, ăn mặc trang phục võ sĩ bình thường, như từ trên trời giáng xuống. Chỉ tám người, trong khoảnh khắc lại đem một trăm binh lính ấy, giết sạch sẽ bóng loáng.
Tất cả đỉnh núi đều là máu tươi. Võ sĩ cầm đầu đi đến trước mặt chúng ta: “Xin hỏi chư vị là dưới trướng vị tướng quân nào?”
Thanh âm quen thuộc, phảng phất sấm sét, vang vọng bên tai ta. Tựa nàng, lại không giống nàng!
Ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn võ sĩ ấy, hắn cũng nhìn thấy ta. Ta thấy hai mắt hắn chấn kinh.
“Nga, ta biết thân phận của các ngươi. Ta biết các ngươi không tiện lộ ra, thay ta vấn an chủ nhân các ngươi!” Hắn nhanh chóng nói. Ta gật gật đầu.
“Các ngươi hướng về bên kia đi.” Hắn chỉ một con đường,“Bên kia không có quân Triệu.”
Ba năm, ta thường xuyên nghĩ, người lúc đó, có phải là Chiến Thanh Hoằng hay không? Mười năm trước giọng nói ánh mắt của nàng, dường như ta nhớ rất rõ ràng, lại như cái gì cũng không nhớ nổi; ba năm trước ấn tượng với người ấy, so với mười năm trước càng mơ hồ.
Vốn quốc cữu, thừa tướng cùng các trọng thần trong triều, muốn ta tấn công Tấn quốc, ta đều không đồng ý. Mười năm ẩn nhẫn, đổi lấy Yến quốc an khang cường thịnh như ngày nay.
Mà bây giờ, ta đã ba mươi, Yến quốc cùng Triệu quốc, Tấn quốc hình thành thế chân vạc. Ta nói muốn đánh Tấn, quốc cữu, thừa tướng đều mãnh liệt phản đối.
Nhưng cũng không ngăn trở được ta, mười lăm vạn đại quân, đích thân ta chỉ huy xuôi nam.
Chẳng phải là vì một nữ nhân xa lạ Chiến Thanh Hoằng. Là vì một hoàng đế, sinh thời nếu có thể dẫn quân đánh trận, dân chúng sẽ càng kính yêu ngươi.
Hơn nữa ta không phải Ôn Hựu, cam nguyện cô độc trông giữ giang sơn Tấn Thất, không có nữ nhân không có hài tử, ta dường như có thể thấy thấy cảnh nhiều năm hắn một mình cô độc chết già. Ta sẽ không giống như hắn. Ta thê thiếp nhiều không đếm được, con cháu chật cả sảnh đường. Mà bây giờ ở cái tuổi ba mươi, ta chỉ cảm thấy một ngày thực tại nhàm chán. Bằng cái gì Chiến Thanh Hoằng, Lâm Phóng, bọn họ có thể sống tự tại khoái hoạt như vậy?
Ta được dân chúng tôn sùng là tướng quân vĩ đại nhất Đại Yến, ta cũng muốn, tự tại khoái hoạt.
Cho nên, chỉ huy xuôi nam đi.
Đại quân xuôi nam, ta cũng không ngốc nghếch ngự giá thân chinh. Đại bộ phận hoàng đế ngự giá thân chinh, đều chết rất khó coi. Ta chỉ là ở trong thành Thổ Cận chờ đợi tin tức.
Bọn họ đã đến biên giới hai nước;
Lần đầu tiên đánh lén thành công, đoạt được ba thành ở biên giới Tấn quốc;
Tấn quốc mãnh liệt phản pháo;
Ta ngồi trên ngai vàng trong cung, nhìn mặt trời đỏ ối phía tây. Ngày này càng thêm nhàm chán. Ta lại nghĩ đến rất nhiều năm trước ta đi theo thúc thúc đến Giang Đông. Nếu như thúc thúc không có chết, bây giờ hắn ngồi trên vương vị hoàng đế này, nhất định làm so với ta còn tốt hơn?
Lúc thích khách tới, ta đang nằm ở trên ghế dài híp mắt. Cho đến tận khi lưỡi đao lạnh buốt đặt lên trên cổ ta. Ta mở to hai mắt, một nam tử xa lạ che mặt đứng trong ánh chiều tà, từ trên cao nhìn xuống ta.
“Hoàng đế Yến quốc?” Hắn trầm giọng nói.
Ta không lên tiếng.
Nhưng mà hắn không có hỏi tiếp, chỉ là ngạo nghễ nói: “Vô luận là vương cung Yến quốc hay mười lăm vạn đại quân của ngươi, chúng ta muốn đến lấy thủ cấp của ngươi, đều dễ như trở bàn tay!”
Ánh đao chợt lóe, cánh tay hắn vươn ra tìm tòi, lát sau ta mới phát hiện trong tay hắn nắm một sợi tóc trắng đen lẫn lộn — chính là của ta.
“Hôm nay ta tới, chỉ là cái cảnh cáo. Chủ nhân để ta đến nói với ngươi – mấy năm nay, ngươi tổng cộng phái người tới hai mươi ba lần, chủ nhân ta đã nhẫn ngươi hai mươi ba lần. Lần này, nếu như ngươi còn khăng khăng Nam chinh, chớ trách ta chủ nhân không nể tình xưa.”
Ta giận dữ, dám uy hiếp ta!
Nam tử kia phi thân ra ngoài loáng cái đã không thấy tung tích, lại nghe thấy trong gió truyền tới một giọng nói mờ mịt: “Nàng, cũng sẽ không coi ngươi như đệ đệ!”
Ha ha, đệ đệ sao? Đây là Lâm Phóng nói, hay Chiến Thanh Hoằng nói? Tại vị mười năm, chưa từng có người dám uy hiếp ta. Cho dù quân chủ của hai nước Triệu, Tấn, cũng phải nể ta ba phần. Lâm Phóng, Chiến Thanh Hoằng, các ngươi cư nhiên dám uy hiếp ta!
Ta đột nhiên đứng lên, lạnh lùng quát: “Người đâu! Truyền lệnh đi xuống, tăng mười vạn binh! Ta muốn Tấn quốc, trăm họ lầm than!”
HOÀN
Ta bình sinh hối hận nhất một chuyện, là vào năm mười bảy tuổi đã thả đi một nữ nhân. Từ đó về sau, trong cuộc đời ta, không thể gặp lại nàng lần nào nữa.
Thời niên thiếu biết nàng yêu người khác, cho rằng thả tự do cho nàng là tốt nhất. Cho nên một đêm kia, tuy biết phía sau có người, ta vẫn đi tìm nàng.
Nhưng một khắc ấy, ta không muốn thả nàng đi, ta chần chờ.
Lại đổi một vết thương mang cả đời. Đến nay mỗi đêm mưa gió, sẽ mơ hồ đau.
Nếu đổi lại là ta hôm nay, Chiến Thanh Hoằng, ta nhất định sẽ bẻ gẫy đôi cánh của nàng, sẽ không cho ngươi rời khỏi lòng bàn tay ta.
Con người, đến cuối cùng vẫn sẽ có một chút ích kỷ.
Đại Yến rốt cục lập quốc, ta đội vương miện mà các vị thúc bá tha thiết ước mơ đã mười năm. Đoán chừng hoàng đế là ta làm cũng không tệ, cùng Triệu, Tấn quốc đều bảo trì quan hệ láng giềng tốt đẹp như gần như xa, nỗ lực phát triển nông canh, cổ vũ thương nhân mậu dịch, bí mật luyện binh, so với mười năm trước, Yến quốc đã cường thịnh hơn nhiều, không hề thua kém Triệu, Tấn.
Cuộc sống của ta, bận rộn mà bình thản.
Một ngày này, họa sư của cung đình hiến bảo, đưa tới hơn mười bức họa. Mở ra nhìn, là bộ dạng năm nay của ta. Biết là quốc cữu tận lực lấy lòng, ta cũng hào phóng ban thưởng. Lại chỉ lấy ra bức họa năm mười lăm tuổi của ta, lúc ấy thì ra ta có bộ dạng này sao?
Thiếu niên thanh tuấn, nụ cười trong sáng. Dương roi da, ở trên lưng ngựa, phong vận linh động. Họa sư này tài nghệ đúng là cao siêu phi phàm.
Tâm tình tốt lên, thuận tay cầm bức họa trở lại tẩm cung. Hoàng hậu phái người đưa một ít bánh ngọt tinh xảo, nói là tự mình làm. Tuy rằng toàn thân mỏi mệt, ta vẫn nên đi thăm nàng. Nàng mang thai, ta mấy ngày đều đến các cung khác. Thế là nàng dâng tranh lại làm bánh ngọt, đó là nhắc nhở đối với ta. Ta không thể không tỏ vẻ một chút.
Ôm hoàng hậu xinh đẹp, hai hoàng nhi ở bên cạnh ta lại líu ríu đọc thơ. Đợi sau khi vú em dẫn bọn hắn ra ngoài, ta nhịn không được hôn lên gò má hoàng hậu. Sắc mặt nàng ửng đỏ, kiều diễm động người.
Kỳ thật sau khi đăng cơ, ta phải lựa chọn. Ba nữ nhi hoặc cháu ngoại của mấy bậc quyền thần, đều đến tuổi thành hôn. Đều phải lấy, chỉ là ai lớn ai nhỏ, chuyện này đối với ta mà nói, cũng không khác biệt nhiều lắm. Cho đến tận ngày nhìn thấy hoàng hậu của ta hôm nay, không giống như nữ tử Quan Ngoại cường tráng, nàng là nhu nhược nhỏ xinh, lại cưỡi ngựa bắn cung võ nghệ phi phàm. Hỏi ra là đại tướng quân có cưới một nữ tử Giang Đông, sinh hạ nàng.
Có vài phần giống người ấy, liền nạp nàng vào cung.
“Hoàng Thượng!” Nàng ở trong lòng ta thở gấp liên tục,“Thần thiếp mang thai, ngươi nên đi sủng hạnh tỷ muội khác……”
“Không!” Ta cẩn thận dè dặt ôm nàng,“Có ngươi đã đủ rồi.”
Kỳ thật chỉ ngẫu nhiên ta mới nghĩ đến Chiến Thanh Hoằng. Nghĩ đến nữ tử tư thế oai hùng bừng bừng, mỹ lệ, cơ trí, kiên cường, võ công cái thế. Nàng nhìn ta lại như nghĩ đến một nam nhân khác, nhìn chằm chằm ta nửa ngày, lúc ấy còn khiến ta mặt đỏ tía tai; tuy rằng sau này ta biết nam nhân đó rời bỏ nàng. Nhưng có thể thế nào? Bên cạnh nàng có Lâm Phóng, nam nhân thâm trầm ẩn tàng ấy không thua bất kỳ thế lực của quốc gia nào, lật tay làm mây úp tay làm mưa.
Không thể quên nhất, là khi ở bên ngoài thành Thổ Cận lần nữa gặp nhau. Bộ dáng xinh đẹp, khóe mắt mang theo chút mỏi mệt, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời trước sau như một. Một đêm kia, ta nghe thấy thủ hạ võ sĩ của ta cũng đang thảo luận về nữ nhân này. Ta nghe bọn hắn thảo luận nàng xinh đẹp, nàng truyền kỳ, lại không nói được lời nào.
Nàng đã độc thân, có thể hay không? Không biết ta có thể hay không?
Lần săn bắn bên ngoài thành Thổ Cận, ta vì cứu Lâm Phóng thân trúng một chưởng, gặp nàng cầm đao nôn nóng vội vàng tới, ta nghĩ vì ta giúp bọn hắn, nên nàng yêu thích đi? Nhưng lại đổi lấy ánh mắt lạnh lùng của nàng — chỉ vì, chỉ vì Lâm Phóng bị một vết thương nhẹ.
Ta không muốn để ý đến nàng nữa, nữ tử vô tâm không hiểu chuyện.
Thế nhưng khi ta muốn gặp nàng, nàng lại đi Thiên Sơn.
Đợi nàng trở lại Thổ Cận, cũng là lúc chúng ta xa nhau.
Cũng có thời điểm, đặc biệt nhớ nàng. Ta cũng không hiểu, vì sao trong cuộc đời của ta nàng lại lưu lại dấu vết sâu như thế. Chỉ là theo thực lực của một nước cường thế, ta nạp phi tử càng lúc càng nhiều, mỗi khi nhìn thấy một nữ nhân mới, ta liền nghĩ: Nữ nhân này, không có võ công; nữ nhân này, không đủ khả ái; Nữ nhân, quá mức dịu ngoan……
Mỗi một cái, đều không phải Chiến Thanh Hoằng. Có điều không sao cả, ta nắm giữ giang sơn như thế, cũng không thiếu một Chiến Thanh Hoằng.
Chỉ là có thời điểm, khi làm quốc sự không thuận lợi, ta tức giận, sẽ mất đi lý trí, phát ra mệnh lệnh: Tìm, đi tìm một nữ tử kêu Chiến Thanh Hoằng! Nếu như tìm được nàng, liền dẫn đến đây!
Nhưng ta tất cả nhưng người ta phái đi làm nhiệm vụ có quan hệ đến Chiến Thanh Hoằng đều không trở về.
Lâm Phóng sớm đã ở bên cạnh nàng dệt một cái võng thật dầy, không cho phép bất kỳ kẻ nào dò xét. Lâm Phóng chính là phát ra cảnh cáo với ta.
Nhưng có thời điểm, ta vẫn không nhịn được, không nhịn được đi tìm nàng.
Kỳ thật ta đã gặp lại nàng một lần. Dường như là ba năm trước, Triệu quốc cùng Tấn quốc có chiến tranh. Ta cũng phái ra một đội quân, đóng giả thành quân Tấn, đi đến biên giới hai nước Triệu, Tấn. Lần ấy, ta dẫn theo thái tử chín tuổi đi cùng.
Không ngờ thuộc hạ của ta mắc phải sơ suất lớn, dẫn tới một đoàn quân Triệu quốc đến tập kích. Lúc đó, bên cạnh ta chỉ có hơn hai trăm người, Triệu Quân lại có đến hai ngàn.
Thủ vệ của ta liều chết ở lại đấu tranh, ta dẫn thái tử cùng hơn mười hộ vệ chạy trối chết. Nhưng vẫn còn hơn trăm quân theo đuôi tới. Tại một cửa sơn cốc, bốn phía đều là vách núi thẳng đứng, vô cùng hiểm yếu. Ta nhớ lúc ấy ta chẳng hề hoảng sợ, chỉ nghĩ muốn đem thái tử giao cho bọn họ, ngày sau sẽ dùng số tiền lớn chuộc về. Lấy tài cưỡi ngựa bắn cung của ta, hẳn là đủ sức vượt qua sơn cốc kia……
Trơ mắt nhìn truy binh xuất hiện bên ngoài triền núi. Ta bắt lấy bờ vai thái tử, trong lòng đau đớn khó làm.
Chính là tại thời điểm ấy, một đội tám người che mặt, ăn mặc trang phục võ sĩ bình thường, như từ trên trời giáng xuống. Chỉ tám người, trong khoảnh khắc lại đem một trăm binh lính ấy, giết sạch sẽ bóng loáng.
Tất cả đỉnh núi đều là máu tươi. Võ sĩ cầm đầu đi đến trước mặt chúng ta: “Xin hỏi chư vị là dưới trướng vị tướng quân nào?”
Thanh âm quen thuộc, phảng phất sấm sét, vang vọng bên tai ta. Tựa nàng, lại không giống nàng!
Ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn võ sĩ ấy, hắn cũng nhìn thấy ta. Ta thấy hai mắt hắn chấn kinh.
“Nga, ta biết thân phận của các ngươi. Ta biết các ngươi không tiện lộ ra, thay ta vấn an chủ nhân các ngươi!” Hắn nhanh chóng nói. Ta gật gật đầu.
“Các ngươi hướng về bên kia đi.” Hắn chỉ một con đường,“Bên kia không có quân Triệu.”
Ba năm, ta thường xuyên nghĩ, người lúc đó, có phải là Chiến Thanh Hoằng hay không? Mười năm trước giọng nói ánh mắt của nàng, dường như ta nhớ rất rõ ràng, lại như cái gì cũng không nhớ nổi; ba năm trước ấn tượng với người ấy, so với mười năm trước càng mơ hồ.
Vốn quốc cữu, thừa tướng cùng các trọng thần trong triều, muốn ta tấn công Tấn quốc, ta đều không đồng ý. Mười năm ẩn nhẫn, đổi lấy Yến quốc an khang cường thịnh như ngày nay.
Mà bây giờ, ta đã ba mươi, Yến quốc cùng Triệu quốc, Tấn quốc hình thành thế chân vạc. Ta nói muốn đánh Tấn, quốc cữu, thừa tướng đều mãnh liệt phản đối.
Nhưng cũng không ngăn trở được ta, mười lăm vạn đại quân, đích thân ta chỉ huy xuôi nam.
Chẳng phải là vì một nữ nhân xa lạ Chiến Thanh Hoằng. Là vì một hoàng đế, sinh thời nếu có thể dẫn quân đánh trận, dân chúng sẽ càng kính yêu ngươi.
Hơn nữa ta không phải Ôn Hựu, cam nguyện cô độc trông giữ giang sơn Tấn Thất, không có nữ nhân không có hài tử, ta dường như có thể thấy thấy cảnh nhiều năm hắn một mình cô độc chết già. Ta sẽ không giống như hắn. Ta thê thiếp nhiều không đếm được, con cháu chật cả sảnh đường. Mà bây giờ ở cái tuổi ba mươi, ta chỉ cảm thấy một ngày thực tại nhàm chán. Bằng cái gì Chiến Thanh Hoằng, Lâm Phóng, bọn họ có thể sống tự tại khoái hoạt như vậy?
Ta được dân chúng tôn sùng là tướng quân vĩ đại nhất Đại Yến, ta cũng muốn, tự tại khoái hoạt.
Cho nên, chỉ huy xuôi nam đi.
Đại quân xuôi nam, ta cũng không ngốc nghếch ngự giá thân chinh. Đại bộ phận hoàng đế ngự giá thân chinh, đều chết rất khó coi. Ta chỉ là ở trong thành Thổ Cận chờ đợi tin tức.
Bọn họ đã đến biên giới hai nước;
Lần đầu tiên đánh lén thành công, đoạt được ba thành ở biên giới Tấn quốc;
Tấn quốc mãnh liệt phản pháo;
Ta ngồi trên ngai vàng trong cung, nhìn mặt trời đỏ ối phía tây. Ngày này càng thêm nhàm chán. Ta lại nghĩ đến rất nhiều năm trước ta đi theo thúc thúc đến Giang Đông. Nếu như thúc thúc không có chết, bây giờ hắn ngồi trên vương vị hoàng đế này, nhất định làm so với ta còn tốt hơn?
Lúc thích khách tới, ta đang nằm ở trên ghế dài híp mắt. Cho đến tận khi lưỡi đao lạnh buốt đặt lên trên cổ ta. Ta mở to hai mắt, một nam tử xa lạ che mặt đứng trong ánh chiều tà, từ trên cao nhìn xuống ta.
“Hoàng đế Yến quốc?” Hắn trầm giọng nói.
Ta không lên tiếng.
Nhưng mà hắn không có hỏi tiếp, chỉ là ngạo nghễ nói: “Vô luận là vương cung Yến quốc hay mười lăm vạn đại quân của ngươi, chúng ta muốn đến lấy thủ cấp của ngươi, đều dễ như trở bàn tay!”
Ánh đao chợt lóe, cánh tay hắn vươn ra tìm tòi, lát sau ta mới phát hiện trong tay hắn nắm một sợi tóc trắng đen lẫn lộn — chính là của ta.
“Hôm nay ta tới, chỉ là cái cảnh cáo. Chủ nhân để ta đến nói với ngươi – mấy năm nay, ngươi tổng cộng phái người tới hai mươi ba lần, chủ nhân ta đã nhẫn ngươi hai mươi ba lần. Lần này, nếu như ngươi còn khăng khăng Nam chinh, chớ trách ta chủ nhân không nể tình xưa.”
Ta giận dữ, dám uy hiếp ta!
Nam tử kia phi thân ra ngoài loáng cái đã không thấy tung tích, lại nghe thấy trong gió truyền tới một giọng nói mờ mịt: “Nàng, cũng sẽ không coi ngươi như đệ đệ!”
Ha ha, đệ đệ sao? Đây là Lâm Phóng nói, hay Chiến Thanh Hoằng nói? Tại vị mười năm, chưa từng có người dám uy hiếp ta. Cho dù quân chủ của hai nước Triệu, Tấn, cũng phải nể ta ba phần. Lâm Phóng, Chiến Thanh Hoằng, các ngươi cư nhiên dám uy hiếp ta!
Ta đột nhiên đứng lên, lạnh lùng quát: “Người đâu! Truyền lệnh đi xuống, tăng mười vạn binh! Ta muốn Tấn quốc, trăm họ lầm than!”
HOÀN