Tiếng chim kêu ríu rít ngoài cửa sổ, đánh thức Hiểu Khê bừng tỉnh. Cô vùng dậy, ngần ngừ không biết có nên gọi Lưu Băng dậy cùng không. Sau tối qua, cả hai đều thấy ngượng ngùng. Hình như họ vẫn không tự nhiên khi thấy mối quan hệ giữa họ phát triển nhanh chóng. Nhớ lại nụ hôn của Lưu Băng, Hiểu Khê đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch. Cô liếc nhìn Lưu Băng vẫn đang ngủ trên giường. Người anh thật đẹp. mặc độc chiếc quần lót, da thịt hồng hào. Sao trên đời lại có con trai da dẻ đẹp hơn cả con gái thế nhỉ? Hiểu Khê thầm nghĩ, nhưng “ơ, ơ” trái tim của cô lại lồng lên như con ngựa bất kham.
Lưu Băng khẽ trở mình, gương mặt thanh tú bắt đầu động đậy. Anh mở mắt ra, thấy Hiểu Khê đang đứng ngẩn ngơ bên cửa thì tỉnh bơ nói: “Đồ con gái hiếu sắc”.
Hiểu Khê luống cuống: “Ơ, em có làm gì đâu… Em đang định vào gọi anh dậy!”.
Lưu Băng chậm rãi ra khỏi giường, thong thả kết án: “Vậy tại sao em lại nhìn anh rõ dãi?”.
Trời ạ, đồ vu oan, Hiểu Khê vội vã đưa tay lên quẹt miệng. Khỉ thật, đúng là có nước dãi. Không hiểu tại sao nữa. Cô giận mình chỉ muốn độn thổ xuống đất cho đỡ xấu hổ. Lúc này Lưu Băng đã ăn mặt gọn ghẽ, tới trước mặt Hiểu Khê, tinh nghịch trêu: “Cho em đấy! Đỡ phải mất công nhìn trộm nuốt nước bọt”.
Hiểu Khê mặt mũi đỏ rực, chống chế: “Đâu có… anh… muốn làm gì?”.
Lưu Băng cười phá lên: “Cho em hôn anh một cái đấy, bõ công thèm khát từ nãy tới giờ”.
Hiểu Khê ngắm cái má hồng hào của Lưu Băng, không khỏi thèm muốn, nuốt nước miếng đánh “ực” một cái, rồi chợt nhận ra hành vi khiếm nhã của mình nên hốt hoảng đẩy anh ra. Lưu Băng cười thích thú: “Vô dụng quá đi. Chỉ thích nhìn trộm người khác ngủ thôi hả? Cho công khai lại không muốn”.
Hiểu Khê bị chọc quê, bực bội kéo mạnh cổ Lưu Băng lại gần, thơm đánh “chụt” một cái lên má anh rồi ngượng ngùng chạy biến ra khỏi phòng ngủ. Lưu Băng xoa xoa bên má được hôn, nhìn theo cô, khẽ cười: “Đúng là đồ tiểu quỷ to gan…”.
Sửa sang lại trang phục xong, anh bước ra phòng khách, thấy Hiểu Khê đang lăng xăng bày biện đồ ăn sang. Cô rót một cốc sữa lớn, đưa cho Lưu Băng, giục giã: “Anh uống đi, rồi chúng ta mau đi học”.
Lưu Băng lặng lẽ uống cốc sữa trong khi Hiểu Khê cứ đứng ngẩn ra ngắm anh. Chợt cô giật mình, tự cốc một cái đau điếng vào đầu mình, lẩm bẩm “Giời ạ, sao tự nhiên mình lại mê con trai thế nhỉ? Lưu Băng uống sữa mà cũng ngẩn ra ngắm là là sao?”.
Lưu Băng uống cạn cốc sữa, cất tiếng hỏi: “Này Hiểu Khê, gia đình em cũng không khá giả gì phải không?”.
Cô gật đầu. “Vậy số tiền họ cho em hàng tháng đâu có thể đủ cho cả hai chúng ta”.
Hiểu Khê cười gượng, xua tay: “Anh đừng lo. Em sẽ thu xếp ổn cả”.
Lưu Băng trầm ngâm: “Không được, hay để anh kiếm tiền đưa phụ giúp em”.
Hiểu Khê lắc đầu: “Không được, quan hệ giữa anh và gia đình đã như vậy, làm sao đi vay mượn được”.
Lưu Băng cả quyết: “Vậy anh đi kiếm việc làm”.
Hiểu Khê ngoác miệng ra cười: “Anh thì biết làm gì hở trời? Đến giặt đồ lót cho mình mà còn chưa làm nổi nữa là”.
Thấy mặt Lưu Băng lộ vẻ bực bội, Hiểu Khê cố nín cười, thanh minh: “Không phải, ý em là, với tình hình hiện nay, bố anh và cả hai bố con Thiết Sa Hạnh luôn rình rập thèm khát anh. Họ sẽ không bỏ qua đâu. Nếu anh ra ngoài đi làm, lỡ đụng phải họ thì làm sao tránh được rắc rối. Dù sao ở trong nhà cũng đỡ hơn”.
Lưu Băng nhìn Hiểu Khê đầy nghi ngại. Hiểu Khê vẫn liến thoắng: “Anh nghĩ được như vậy là được rồi. Nhưng anh đừng lo, mọi chuyện sinh hoạt cứ để mặc em”.
Lưu Băng nhún vai, thôi đành vậy, dẫu sao anh cũng đã có lòng.
Trong lớp, Hiểu Khê không thể tập trung nghe giảng nổi. Cô buồn bã cầm bút chì vẽ nguệch ngoạc lên vở, không hiểu mình dạo này ra sao nữa. Không hiểu sao cô cứ luôn nghĩ tới Lưu Băng, và luôn suy nghĩ lung tung mỗi khi nhìn thấy anh? Hiểu Khê thở dài, quay sang hỏi Tiểu Tuyền: “Này cậu, mình muốn hỏi một chuyện?”.
Cô bạn lẻo mép Tiểu Tuyền quay phắt lại như bắt được vang, hớn hở động viên: “Sao? Có chuyện gì thế? Cứ nói với mình xem nào. Đảm bảo mình sẽ làm chị Thanh Tâm giải đáp hết khúc mắc của cậu”.
Hiểu Khê cau mày, đúng là Tiểu Tuyền có khác. Nhưng cô vẫn hỏi: “Có đúng là chim con thường coi con chim đầu tiên mà chúng nhìn thấy là mẹ mình không?”.
“Trời, sao lại hỏi chuyện vớ vẩn thế này?”, Tiểu Tuyền kinh ngạc rồi thất vọng. Cô ta đang chắc mẩm Hiểu Khê tâm sự chuyện tình ái, song vẫn gượng gạo đáp: “Ờ ờ, mình thấy nhiều người cũng nói vậy”.
Hiểu Khê vẫn thắc mắc: “Nhưng tại sao lại như vậy?”.
Hừm, Tiểu Tuyền suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: “Chắc tại chim con khờ khạo quá”.
Hiểu Khê chau mày suy nghĩ rất lung.
Tiểu Tuyền thắc mắc: “Chẳng lẽ cậu chỉ muốn hỏi mình chuyện này sao? Để mình suy nghĩ xem. Hình như cậu có ý khác thì phải. Hay cậu muốn ám chỉ tới điều gì? Hay là… cậu cho rằng… chàng thanh niên đầu tiên mà cậu quen… chính là bạn trai mình?”.
Đoán trúng được tâm trạng của Hiểu Khê, Tiểu Tuyền sướng rơn, kêu to một tiếng. Hiểu Khê hốt hoảng, lao tới bịt miệng bạn, rồi quay lại xin lỗi các bạn trong lớp vì họ đã gây ồn ào. Cô bực tức véo tai Tiểu Tuyền: “Cậu có im ngay không? Nếu không mình không thèm chơi với cậu nữa”.
Tiểu Tuyền lập tức nín thít, nhưng chỉ được vài giây, cô lại không chịu nổi, liền quay ra hỏi tiếp: “Hiểu Khê, nói thật đi, có phải mình nói đúng không?”.
Hiểu Khê chăm chú nhìn Tiểu Tuyền như để xác minh độ chân thực của bạn. Tiểu Tuyền vội giơ tay lên thề thốt: “Đảm bảo với cậu rằng mình rất đáng tin đấy. Chúng ta chơi với nhau như vậy, lẽ nào cậu không hiểu mình?”.
Hiểu Khê thở dài, gật đầu thừa nhận: “Cậu đã đoán đúng”.
Tiểu Tuyền cười rạng rỡ nhưng mắt mở to, hào hứng hỏi: “Hay quá, thế các cậu đã đến đâu rồi? Ôm hôn? Hay đã ngủ chung?”.
Hiểu Khê chống tay lên cằm, tư lự: “Mới hôn nhau thôi, nhưng mình cứ thấy người thay đổi sao ấy, không tài nào tập trung nghe giảng được”.
Tiểu Tuyền cười thích thú: “Chà chà, thì ra mình thật tài. Hôm nay thấy cậu thật khác thường, hẳn nào đã bị tình yêu hớp hồn”.
Hiểu Khê hỏi lại bằng giọng thảng thốt: “Yêu ư? Lẽ nào như vậy là yêu nhỉ?”.
Tiểu Tuyền “xì” một cái, giải thích: “Ngốc ơi, có phải khi vừa gặp anh ta, người cậu thấy rất mâu thuẫn không? Vừa thích lại vừa sợ, tim đập thình thịch, vắng thì thấy rất nhớ?”.
Hiểu Khê há hốc mồm kinh ngạc: “Tiểu Tuyền, cậu lợi hại quá. Tại sao cậu lại có kinh nghiệm về tình yêu thế?”.
Tiểu Tuyền lại cười ầm lên, đáp: “Cậu thực sự là đại ngốc đấy. Tiểu thuyết nào cũng dạy như thế cả. Theo mình phán đoán, chắc chắn cậu đã yêu người con trai hôn cậu rồi”.
Hiểu Khê vẫn chống chế: “Vô lý thật, chỉ một nụ hôn, qua một đêm đã thành tình yêu rồi sao?”.
“Chuyên gia tình yêu” Tiểu Tuyền hắng giọng rồi nói: “Hừm, thế nên mới gọi là tình yêu, chả biết đâu mà lần. Nó thích đến thì đến, thích đi thì đi, chẳng ai kiểm soát được. Cả đến và đi đều gây cho người ta biết bao hạnh phúc và đau đớn. Thậm chí có người đã ví nó như cơn dịch bệnh, sau khi rút đi, để lại bao nhiêu xác chết”.
Hiểu Khê lắc đầu, rụt cổ: “Ghê vậy à? Thê thôi, mình không cần nữa”.
Tiểu Tuyền đập vào vai bạn, giảng giải: “Thế cậu định làm gì? Tình yêu thật sự không phải dễ dàng muốn có nó là có, muốn thôi là thôi, muốn không chế là khống chế đâu”. Rồi cô chợt nhận ra: “Lạ thật, sao nom cậu không hạnh phúc nhỉ? Thậm chí lại còn dằn vặt và đau khổ nữa chứ, Tại sao vậy? Thật khác thường đấy”.
Hiểu Khê buồn bã thú nhận: “Vì… vì mình đang đói quá. Chả còn một đồng mua thức ăn… Trưa nay mình đã phải nhịn đói, nhưng còn bữa tối… không biết sao đây”.
Tiểu Tuyền bực bội gắt: “Hết tiền sao không nói? Cậu còn coi mình là bạn không? Nào, đi, chúng mình đi mua chút gì ăn”.
Hiểu Khê giằng tay Tiểu Tuyền ra, nói nhỏ: “Be bé miệng thôi, cậu muốn thầy giáo phạt cả hai đứa sao? Mình có thể ăn được một bữa của cậu, nhưng không thể ăn được mãi. Thế nên mình đang nghĩ cách giải quyết triệt để…”. Đăm chiêu vò đầu bứt tai hồi lâu, đột nhiên mắt Hiểu Khê sáng lên, cô hỏi: “Đúng rồi, mình sẽ đi làm thêm. Cậu có biết nơi nào cần người làm không? Cậu mau nghĩ cách giúp mình đi”.
Tiểu Tuyền chống tay suy nghĩ hồi lâu: “Ừ, đúng, đi làm kiếm tiền. A, mình biết một chỗ…”.
Mục Lưu Băng nhìn chằm chằm vào các món ăn trên bàn, ánh mắt anh đầy nghi ngờ. Quái lạ, mấy hôm trước còn ăn uống đạm bạc toàn đậu hủ và rau xanh, sao hôm nay Hiểu Khê lấy đâu ra tiền mua cá chép chua ngọt, sườn ram, rau xào đông cô, canh ngó sen nhỉ? Anh ngước nhìn Hiểu Khê, nghiêm khắc hỏi: “Sao hôm nay lại nhiều món ăn thế? Em lấy ở đâu thế?”.
Hiểu Khê cười, đáp qua quýt: “Em tự nấu lấy đấy. Thấy anh ở đây không được ăn uống đầy đủ, gầy sọp đi, xấu trai hẳn. Thế nên em mới chịu khó tẩm bổ cho anh đấy. Mau ăn đi”.
Lưu Băng vẫn ngờ vực: “Nhưng em làm gì có đủ tiền?”.
Hiểu Khê phẩy tay, đáp: “Không sao. Cha em rất thương em, sợ em ở đây xa nhà ăn uống thiếu thốn nên đã gửi thêm tiền”.
“Thật sao?”, anh vẫn truy hỏi.
Hiểu Khê gật đầu chắc nịch: “Đúng mà. Cha em chỉ cần em học hành tốt, đạt điểm cao là không tiếc gì em cả. Nhưng… để học tốt… em đã đăng ký học thêm ở trường buổi chiều và buổi tối. Em sẽ nấu cơm trước… Anh cứ ăn, đừng đợi nhé!”.
Lưu Băng ngẩn lên nhìn cô, cất giọng lạnh lùng: “Sao em nói dối anh? Có chuyện gì phải không?”.
Hiểu Khê vội vã thanh minh: “Thật mà, không tin, anh cứ hỏi Tiểu Tuyền. Em đi học thêm cùng cô ấy”. Rồi cô vội vã gắp thức ăn vào bát của Lưu Băng, giục giã: “Ăn đi anh, ăn nhanh cho nóng. Mất công em làm đồ ăn”. Thấy Lưu Băng bưng bát cơm lên, Hiểu Khê thầm thở phào. May quá, đã đánh trống lảng được.
Tiếng chim kêu ríu rít ngoài cửa sổ, đánh thức Hiểu Khê bừng tỉnh. Cô vùng dậy, ngần ngừ không biết có nên gọi Lưu Băng dậy cùng không. Sau tối qua, cả hai đều thấy ngượng ngùng. Hình như họ vẫn không tự nhiên khi thấy mối quan hệ giữa họ phát triển nhanh chóng. Nhớ lại nụ hôn của Lưu Băng, Hiểu Khê đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch. Cô liếc nhìn Lưu Băng vẫn đang ngủ trên giường. Người anh thật đẹp. mặc độc chiếc quần lót, da thịt hồng hào. Sao trên đời lại có con trai da dẻ đẹp hơn cả con gái thế nhỉ? Hiểu Khê thầm nghĩ, nhưng “ơ, ơ” trái tim của cô lại lồng lên như con ngựa bất kham.
Lưu Băng khẽ trở mình, gương mặt thanh tú bắt đầu động đậy. Anh mở mắt ra, thấy Hiểu Khê đang đứng ngẩn ngơ bên cửa thì tỉnh bơ nói: “Đồ con gái hiếu sắc”.
Hiểu Khê luống cuống: “Ơ, em có làm gì đâu… Em đang định vào gọi anh dậy!”.
Lưu Băng chậm rãi ra khỏi giường, thong thả kết án: “Vậy tại sao em lại nhìn anh rõ dãi?”.
Trời ạ, đồ vu oan, Hiểu Khê vội vã đưa tay lên quẹt miệng. Khỉ thật, đúng là có nước dãi. Không hiểu tại sao nữa. Cô giận mình chỉ muốn độn thổ xuống đất cho đỡ xấu hổ. Lúc này Lưu Băng đã ăn mặt gọn ghẽ, tới trước mặt Hiểu Khê, tinh nghịch trêu: “Cho em đấy! Đỡ phải mất công nhìn trộm nuốt nước bọt”.
Hiểu Khê mặt mũi đỏ rực, chống chế: “Đâu có… anh… muốn làm gì?”.
Lưu Băng cười phá lên: “Cho em hôn anh một cái đấy, bõ công thèm khát từ nãy tới giờ”.
Hiểu Khê ngắm cái má hồng hào của Lưu Băng, không khỏi thèm muốn, nuốt nước miếng đánh “ực” một cái, rồi chợt nhận ra hành vi khiếm nhã của mình nên hốt hoảng đẩy anh ra. Lưu Băng cười thích thú: “Vô dụng quá đi. Chỉ thích nhìn trộm người khác ngủ thôi hả? Cho công khai lại không muốn”.
Hiểu Khê bị chọc quê, bực bội kéo mạnh cổ Lưu Băng lại gần, thơm đánh “chụt” một cái lên má anh rồi ngượng ngùng chạy biến ra khỏi phòng ngủ. Lưu Băng xoa xoa bên má được hôn, nhìn theo cô, khẽ cười: “Đúng là đồ tiểu quỷ to gan…”.
Sửa sang lại trang phục xong, anh bước ra phòng khách, thấy Hiểu Khê đang lăng xăng bày biện đồ ăn sang. Cô rót một cốc sữa lớn, đưa cho Lưu Băng, giục giã: “Anh uống đi, rồi chúng ta mau đi học”.
Lưu Băng lặng lẽ uống cốc sữa trong khi Hiểu Khê cứ đứng ngẩn ra ngắm anh. Chợt cô giật mình, tự cốc một cái đau điếng vào đầu mình, lẩm bẩm “Giời ạ, sao tự nhiên mình lại mê con trai thế nhỉ? Lưu Băng uống sữa mà cũng ngẩn ra ngắm là là sao?”.
Lưu Băng uống cạn cốc sữa, cất tiếng hỏi: “Này Hiểu Khê, gia đình em cũng không khá giả gì phải không?”.
Cô gật đầu. “Vậy số tiền họ cho em hàng tháng đâu có thể đủ cho cả hai chúng ta”.
Hiểu Khê cười gượng, xua tay: “Anh đừng lo. Em sẽ thu xếp ổn cả”.
Lưu Băng trầm ngâm: “Không được, hay để anh kiếm tiền đưa phụ giúp em”.
Hiểu Khê lắc đầu: “Không được, quan hệ giữa anh và gia đình đã như vậy, làm sao đi vay mượn được”.
Lưu Băng cả quyết: “Vậy anh đi kiếm việc làm”.
Hiểu Khê ngoác miệng ra cười: “Anh thì biết làm gì hở trời? Đến giặt đồ lót cho mình mà còn chưa làm nổi nữa là”.
Thấy mặt Lưu Băng lộ vẻ bực bội, Hiểu Khê cố nín cười, thanh minh: “Không phải, ý em là, với tình hình hiện nay, bố anh và cả hai bố con Thiết Sa Hạnh luôn rình rập thèm khát anh. Họ sẽ không bỏ qua đâu. Nếu anh ra ngoài đi làm, lỡ đụng phải họ thì làm sao tránh được rắc rối. Dù sao ở trong nhà cũng đỡ hơn”.
Lưu Băng nhìn Hiểu Khê đầy nghi ngại. Hiểu Khê vẫn liến thoắng: “Anh nghĩ được như vậy là được rồi. Nhưng anh đừng lo, mọi chuyện sinh hoạt cứ để mặc em”.
Lưu Băng nhún vai, thôi đành vậy, dẫu sao anh cũng đã có lòng.
Trong lớp, Hiểu Khê không thể tập trung nghe giảng nổi. Cô buồn bã cầm bút chì vẽ nguệch ngoạc lên vở, không hiểu mình dạo này ra sao nữa. Không hiểu sao cô cứ luôn nghĩ tới Lưu Băng, và luôn suy nghĩ lung tung mỗi khi nhìn thấy anh? Hiểu Khê thở dài, quay sang hỏi Tiểu Tuyền: “Này cậu, mình muốn hỏi một chuyện?”.
Cô bạn lẻo mép Tiểu Tuyền quay phắt lại như bắt được vang, hớn hở động viên: “Sao? Có chuyện gì thế? Cứ nói với mình xem nào. Đảm bảo mình sẽ làm chị Thanh Tâm giải đáp hết khúc mắc của cậu”.
Hiểu Khê cau mày, đúng là Tiểu Tuyền có khác. Nhưng cô vẫn hỏi: “Có đúng là chim con thường coi con chim đầu tiên mà chúng nhìn thấy là mẹ mình không?”.
“Trời, sao lại hỏi chuyện vớ vẩn thế này?”, Tiểu Tuyền kinh ngạc rồi thất vọng. Cô ta đang chắc mẩm Hiểu Khê tâm sự chuyện tình ái, song vẫn gượng gạo đáp: “Ờ ờ, mình thấy nhiều người cũng nói vậy”.
Hiểu Khê vẫn thắc mắc: “Nhưng tại sao lại như vậy?”.
Hừm, Tiểu Tuyền suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: “Chắc tại chim con khờ khạo quá”.
Hiểu Khê chau mày suy nghĩ rất lung.
Tiểu Tuyền thắc mắc: “Chẳng lẽ cậu chỉ muốn hỏi mình chuyện này sao? Để mình suy nghĩ xem. Hình như cậu có ý khác thì phải. Hay cậu muốn ám chỉ tới điều gì? Hay là… cậu cho rằng… chàng thanh niên đầu tiên mà cậu quen… chính là bạn trai mình?”.
Đoán trúng được tâm trạng của Hiểu Khê, Tiểu Tuyền sướng rơn, kêu to một tiếng. Hiểu Khê hốt hoảng, lao tới bịt miệng bạn, rồi quay lại xin lỗi các bạn trong lớp vì họ đã gây ồn ào. Cô bực tức véo tai Tiểu Tuyền: “Cậu có im ngay không? Nếu không mình không thèm chơi với cậu nữa”.
Tiểu Tuyền lập tức nín thít, nhưng chỉ được vài giây, cô lại không chịu nổi, liền quay ra hỏi tiếp: “Hiểu Khê, nói thật đi, có phải mình nói đúng không?”.
Hiểu Khê chăm chú nhìn Tiểu Tuyền như để xác minh độ chân thực của bạn. Tiểu Tuyền vội giơ tay lên thề thốt: “Đảm bảo với cậu rằng mình rất đáng tin đấy. Chúng ta chơi với nhau như vậy, lẽ nào cậu không hiểu mình?”.
Hiểu Khê thở dài, gật đầu thừa nhận: “Cậu đã đoán đúng”.
Tiểu Tuyền cười rạng rỡ nhưng mắt mở to, hào hứng hỏi: “Hay quá, thế các cậu đã đến đâu rồi? Ôm hôn? Hay đã ngủ chung?”.
Hiểu Khê chống tay lên cằm, tư lự: “Mới hôn nhau thôi, nhưng mình cứ thấy người thay đổi sao ấy, không tài nào tập trung nghe giảng được”.
Tiểu Tuyền cười thích thú: “Chà chà, thì ra mình thật tài. Hôm nay thấy cậu thật khác thường, hẳn nào đã bị tình yêu hớp hồn”.
Hiểu Khê hỏi lại bằng giọng thảng thốt: “Yêu ư? Lẽ nào như vậy là yêu nhỉ?”.
Tiểu Tuyền “xì” một cái, giải thích: “Ngốc ơi, có phải khi vừa gặp anh ta, người cậu thấy rất mâu thuẫn không? Vừa thích lại vừa sợ, tim đập thình thịch, vắng thì thấy rất nhớ?”.
Hiểu Khê há hốc mồm kinh ngạc: “Tiểu Tuyền, cậu lợi hại quá. Tại sao cậu lại có kinh nghiệm về tình yêu thế?”.
Tiểu Tuyền lại cười ầm lên, đáp: “Cậu thực sự là đại ngốc đấy. Tiểu thuyết nào cũng dạy như thế cả. Theo mình phán đoán, chắc chắn cậu đã yêu người con trai hôn cậu rồi”.
Hiểu Khê vẫn chống chế: “Vô lý thật, chỉ một nụ hôn, qua một đêm đã thành tình yêu rồi sao?”.
“Chuyên gia tình yêu” Tiểu Tuyền hắng giọng rồi nói: “Hừm, thế nên mới gọi là tình yêu, chả biết đâu mà lần. Nó thích đến thì đến, thích đi thì đi, chẳng ai kiểm soát được. Cả đến và đi đều gây cho người ta biết bao hạnh phúc và đau đớn. Thậm chí có người đã ví nó như cơn dịch bệnh, sau khi rút đi, để lại bao nhiêu xác chết”.
Hiểu Khê lắc đầu, rụt cổ: “Ghê vậy à? Thê thôi, mình không cần nữa”.
Tiểu Tuyền đập vào vai bạn, giảng giải: “Thế cậu định làm gì? Tình yêu thật sự không phải dễ dàng muốn có nó là có, muốn thôi là thôi, muốn không chế là khống chế đâu”. Rồi cô chợt nhận ra: “Lạ thật, sao nom cậu không hạnh phúc nhỉ? Thậm chí lại còn dằn vặt và đau khổ nữa chứ, Tại sao vậy? Thật khác thường đấy”.
Hiểu Khê buồn bã thú nhận: “Vì… vì mình đang đói quá. Chả còn một đồng mua thức ăn… Trưa nay mình đã phải nhịn đói, nhưng còn bữa tối… không biết sao đây”.
Tiểu Tuyền bực bội gắt: “Hết tiền sao không nói? Cậu còn coi mình là bạn không? Nào, đi, chúng mình đi mua chút gì ăn”.
Hiểu Khê giằng tay Tiểu Tuyền ra, nói nhỏ: “Be bé miệng thôi, cậu muốn thầy giáo phạt cả hai đứa sao? Mình có thể ăn được một bữa của cậu, nhưng không thể ăn được mãi. Thế nên mình đang nghĩ cách giải quyết triệt để…”. Đăm chiêu vò đầu bứt tai hồi lâu, đột nhiên mắt Hiểu Khê sáng lên, cô hỏi: “Đúng rồi, mình sẽ đi làm thêm. Cậu có biết nơi nào cần người làm không? Cậu mau nghĩ cách giúp mình đi”.
Tiểu Tuyền chống tay suy nghĩ hồi lâu: “Ừ, đúng, đi làm kiếm tiền. A, mình biết một chỗ…”.
Mục Lưu Băng nhìn chằm chằm vào các món ăn trên bàn, ánh mắt anh đầy nghi ngờ. Quái lạ, mấy hôm trước còn ăn uống đạm bạc toàn đậu hủ và rau xanh, sao hôm nay Hiểu Khê lấy đâu ra tiền mua cá chép chua ngọt, sườn ram, rau xào đông cô, canh ngó sen nhỉ? Anh ngước nhìn Hiểu Khê, nghiêm khắc hỏi: “Sao hôm nay lại nhiều món ăn thế? Em lấy ở đâu thế?”.
Hiểu Khê cười, đáp qua quýt: “Em tự nấu lấy đấy. Thấy anh ở đây không được ăn uống đầy đủ, gầy sọp đi, xấu trai hẳn. Thế nên em mới chịu khó tẩm bổ cho anh đấy. Mau ăn đi”.
Lưu Băng vẫn ngờ vực: “Nhưng em làm gì có đủ tiền?”.
Hiểu Khê phẩy tay, đáp: “Không sao. Cha em rất thương em, sợ em ở đây xa nhà ăn uống thiếu thốn nên đã gửi thêm tiền”.
“Thật sao?”, anh vẫn truy hỏi.
Hiểu Khê gật đầu chắc nịch: “Đúng mà. Cha em chỉ cần em học hành tốt, đạt điểm cao là không tiếc gì em cả. Nhưng… để học tốt… em đã đăng ký học thêm ở trường buổi chiều và buổi tối. Em sẽ nấu cơm trước… Anh cứ ăn, đừng đợi nhé!”.
Lưu Băng ngẩn lên nhìn cô, cất giọng lạnh lùng: “Sao em nói dối anh? Có chuyện gì phải không?”.
Hiểu Khê vội vã thanh minh: “Thật mà, không tin, anh cứ hỏi Tiểu Tuyền. Em đi học thêm cùng cô ấy”. Rồi cô vội vã gắp thức ăn vào bát của Lưu Băng, giục giã: “Ăn đi anh, ăn nhanh cho nóng. Mất công em làm đồ ăn”. Thấy Lưu Băng bưng bát cơm lên, Hiểu Khê thầm thở phào. May quá, đã đánh trống lảng được.