Đã quá năm giờ. Chắc chắn ông giám đốc sẽ cắt khoản tiền thưởng chuyên cần của cô cho mà xem. Chỉ tại Lưu Băng cứ giữ lại. Vừa định quay người lao ra cửa, Lưu Băng đã đứng chặn trước cửa từ lúc nào. Anh chăm chú nhìn cô, lạnh lùng hỏi: “Sao? Em định đi đâu? Lại đi mất hút tới hai giờ sáng? Đừng nói là em đi dạo với Tiểu Tuyền nhé. Chiêu này xưa rồi. Anh không chấp nhận”.
Hiểu Khê lúng túng, chỉ muốn phát khóc, làm thế nào để đánh lừa Lưu Băng nhỉ? Trong lúc cố gắng lục lọi trong trí nhớ, cô buột miệng: “Em đi xem phim”.
Thấy Lưu Băng tròn mắt nhìn mình, Hiểu Khê cắn môi, nuốt nước bọt nói dối tiếp, “Từ lúc đến đây học, em chưa từng đi xem phim lần nào… Nghe Tiểu Tuyền nói có một rạp mới rất đẹp… nên…”.
Mặt Lưu Băng hơi ửng hồng, anh nói: “Vậy… chúng ta hẹn hò nhé”.
Hẹn hò ư? Hiểu Khê chưa từng nghe Tiểu Tuyền căn dặn rằng trong tình yêu tất cả hẹn hò. Nhưng đành vậy, đâm lao phải theo lao. Thế là cô chấp nhận lời mời hẹn hò đầu tiên. Nhưng thật ra chẳng thú vị như cô dự tính. Vừa vào rạp chưa đầy năm phút, Lưu Băng đã “chìm vào giấc ngủ”. Hiểu Khê quan sát anh, thấy thật khâm phục. Âm thanh đinh tai nhức óc, tình tiết căng thẳng đầy kích thích mà anh ngủ được. Tới hết phim, Hiểu Khê đánh thức anh dậy. Lưu Băng uể oải vươn vai, ca thán: “Sao phim hết nhanh thế nhỉ? Anh thấy mình chưa kịp xem gì”. Hiểu Khê lườm anh, nhanh gì mà nhanh, có anh ngủ nhanh thì có.
Cuối tuần, rạp chiếu phim thật đông. Hiểu Khê suýt nữa bị một đám người đẩy dạt sang một bên. Cô cố gắng chen lên, ú ớ kêu, muốn đuổi kịp Lưu Băng. Chà, thật không muốn bị lạc ngay lần đầu hẹn hò thế này. Lưu Băng đã dừng lại chờ cô từ lúc nào, anh chìa tay ra, nói: “Cầm lấy tay anh, cẩn thận vấp té. Em lề mề quá đi mất”.
Hiểu Khê luống cuống nắm lấy tay Lưu Băng, nép sát bên anh như chú chim non, hạnh phúc ríu ran. Nhưng niềm vui của cô đã nhanh chóng bị tiêu tan bởi một đám cô gái trẻ đẹp từ đâu chợt ùa tới. Tất cả tại Lưu Băng. Anh nổi bật trong đám đông như một tài tử điện ảnh. Bất chấp lời cầu nguyện của Hiểu Khê, họ vẫn dạn dĩ chạy tới, tranh nhau xin làm quen với Lưu Băng.
“Chào anh, em là Dân Ái!” “Em là Hữu Tuệ!”
“Em là Mộng Nhi!” “Em là…”
“Em là…”
“Chúng ta có thể kết bạn với nhau được không?”
Lưu Băng mỉm cười, ôm Minh Hiểu Khê phía trước ngực, thản nhiên nói: “Hãy hỏi cô ấy đi”.
Hiểu Khê nghiêm mặt nhìn các cô gái tràn trề hy vọng đang vây quanh, gật đầu chào: “Chào các chị”.
Mọi người tranh nhau nịnh bợ cô, hết vuốt tóc lại bẹo má:
“Ôi em gái dễ thương quá!”,
“Em là em gái anh ấy phải không?”,
“Đồng ý cho bọn chị làm quen với anh ấy đi em”.
“Bọn chị rất thích anh ấy. Anh trai em thật đẹp trai”.
Hiểu Khê bực dọc muốn vùng vẫy ra khỏi mấy cô gái không biết xấu hổ này. Cô kêu ầm lên: “Còn lâu, anh ấy là bạn trai của tôi”.
Các cô gái kia nhất loạt ngã đánh “rầm” vì thất vọng. Hiểu Khê vội vã kéo Lưu Băng đi. Anh cười tươi như hoa, nhắc lại: “Anh ấy là bạn trai của tôi”.
Hiểu Khê ngượng ngùng im lặng. Không hiểu sao lúc nãy cô can đảm như vậy. Lưu Băng vẫn cười: “Vậy em là bạn gái anh rồi đấy nhé! Là do em tự thừa nhận đấy!”.
Hiểu Khê bất bình nghĩ, tệ thật, anh ấy làm như thể mình chủ động hết. Nhưng thôi mặc kệ đi, ai chủ động trước cũng được. Cô và Lưu Băng cứ nắm tay nhau đi dạo mãi tới khi trời sụp tối. Hai bên đường đèn đóm đã sáng rực, rồi tại tắt phụt. Trời đã về khuya, chỉ còn ánh trăng rọi xuống đôi bạn trẻ…
Đã quá năm giờ. Chắc chắn ông giám đốc sẽ cắt khoản tiền thưởng chuyên cần của cô cho mà xem. Chỉ tại Lưu Băng cứ giữ lại. Vừa định quay người lao ra cửa, Lưu Băng đã đứng chặn trước cửa từ lúc nào. Anh chăm chú nhìn cô, lạnh lùng hỏi: “Sao? Em định đi đâu? Lại đi mất hút tới hai giờ sáng? Đừng nói là em đi dạo với Tiểu Tuyền nhé. Chiêu này xưa rồi. Anh không chấp nhận”.
Hiểu Khê lúng túng, chỉ muốn phát khóc, làm thế nào để đánh lừa Lưu Băng nhỉ? Trong lúc cố gắng lục lọi trong trí nhớ, cô buột miệng: “Em đi xem phim”.
Thấy Lưu Băng tròn mắt nhìn mình, Hiểu Khê cắn môi, nuốt nước bọt nói dối tiếp, “Từ lúc đến đây học, em chưa từng đi xem phim lần nào… Nghe Tiểu Tuyền nói có một rạp mới rất đẹp… nên…”.
Mặt Lưu Băng hơi ửng hồng, anh nói: “Vậy… chúng ta hẹn hò nhé”.
Hẹn hò ư? Hiểu Khê chưa từng nghe Tiểu Tuyền căn dặn rằng trong tình yêu tất cả hẹn hò. Nhưng đành vậy, đâm lao phải theo lao. Thế là cô chấp nhận lời mời hẹn hò đầu tiên. Nhưng thật ra chẳng thú vị như cô dự tính. Vừa vào rạp chưa đầy năm phút, Lưu Băng đã “chìm vào giấc ngủ”. Hiểu Khê quan sát anh, thấy thật khâm phục. Âm thanh đinh tai nhức óc, tình tiết căng thẳng đầy kích thích mà anh ngủ được. Tới hết phim, Hiểu Khê đánh thức anh dậy. Lưu Băng uể oải vươn vai, ca thán: “Sao phim hết nhanh thế nhỉ? Anh thấy mình chưa kịp xem gì”. Hiểu Khê lườm anh, nhanh gì mà nhanh, có anh ngủ nhanh thì có.
Cuối tuần, rạp chiếu phim thật đông. Hiểu Khê suýt nữa bị một đám người đẩy dạt sang một bên. Cô cố gắng chen lên, ú ớ kêu, muốn đuổi kịp Lưu Băng. Chà, thật không muốn bị lạc ngay lần đầu hẹn hò thế này. Lưu Băng đã dừng lại chờ cô từ lúc nào, anh chìa tay ra, nói: “Cầm lấy tay anh, cẩn thận vấp té. Em lề mề quá đi mất”.
Hiểu Khê luống cuống nắm lấy tay Lưu Băng, nép sát bên anh như chú chim non, hạnh phúc ríu ran. Nhưng niềm vui của cô đã nhanh chóng bị tiêu tan bởi một đám cô gái trẻ đẹp từ đâu chợt ùa tới. Tất cả tại Lưu Băng. Anh nổi bật trong đám đông như một tài tử điện ảnh. Bất chấp lời cầu nguyện của Hiểu Khê, họ vẫn dạn dĩ chạy tới, tranh nhau xin làm quen với Lưu Băng.
“Chào anh, em là Dân Ái!” “Em là Hữu Tuệ!”
“Em là Mộng Nhi!” “Em là…”
“Em là…”
“Chúng ta có thể kết bạn với nhau được không?”
Lưu Băng mỉm cười, ôm Minh Hiểu Khê phía trước ngực, thản nhiên nói: “Hãy hỏi cô ấy đi”.
Hiểu Khê nghiêm mặt nhìn các cô gái tràn trề hy vọng đang vây quanh, gật đầu chào: “Chào các chị”.
Mọi người tranh nhau nịnh bợ cô, hết vuốt tóc lại bẹo má:
“Ôi em gái dễ thương quá!”,
“Em là em gái anh ấy phải không?”,
“Đồng ý cho bọn chị làm quen với anh ấy đi em”.
“Bọn chị rất thích anh ấy. Anh trai em thật đẹp trai”.
Hiểu Khê bực dọc muốn vùng vẫy ra khỏi mấy cô gái không biết xấu hổ này. Cô kêu ầm lên: “Còn lâu, anh ấy là bạn trai của tôi”.
Các cô gái kia nhất loạt ngã đánh “rầm” vì thất vọng. Hiểu Khê vội vã kéo Lưu Băng đi. Anh cười tươi như hoa, nhắc lại: “Anh ấy là bạn trai của tôi”.
Hiểu Khê ngượng ngùng im lặng. Không hiểu sao lúc nãy cô can đảm như vậy. Lưu Băng vẫn cười: “Vậy em là bạn gái anh rồi đấy nhé! Là do em tự thừa nhận đấy!”.
Hiểu Khê bất bình nghĩ, tệ thật, anh ấy làm như thể mình chủ động hết. Nhưng thôi mặc kệ đi, ai chủ động trước cũng được. Cô và Lưu Băng cứ nắm tay nhau đi dạo mãi tới khi trời sụp tối. Hai bên đường đèn đóm đã sáng rực, rồi tại tắt phụt. Trời đã về khuya, chỉ còn ánh trăng rọi xuống đôi bạn trẻ…