Hiểu Khê lại được ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Lưu Băng. Cô dụi đầu vào lòng anh. Từ khi anh bỏ đi, cô đã nếm trải được nỗi cô đơn khủng khiếp mà trước đó cô chưa từng thấu hiểu.
Tay cô đặt nhẹ lên lưng anh, cảm nhận được hơi ấm cơ thể của anh. Cô áp khuôn mặt mình vào ngực anh, để nghe tiếng đập trái tim anh… Hiểu Khê cười. Lúc này, cô không muốn bận tâm đến bất cứ việc gì, chỉ cần biết Lưu Băng còn sống, chỉ cần biết mình đang được ở bên cạnh anh, như thế đã đủ khiến cô thấy hạnh phúc. Tất cả mọi thứ khác, cô không cần biết đến nữa…
Lưu Băng đỡ cô dậy, vẻ mặt đầy lo lắng kiểm tra khắp cơ thể của cô: “Em bị thương phải không?”.
Hiểu Khê vẫn giữ chặt lấy Lưu Băng, dụi đầu vào ngực anh, dịu dàng đáp: “Em làm sao mà bị thương được? Em là Hiểu Khê thiên hạ đệ nhất vô địch kia mà!”.
Lưu Băng vẫn không yên tâm: “Thế còn vụ nổ khí gas…”.
Hiểu Khê khúc khích cười: “Anh không biết ở bên ngoài hiện đang có bao nhiêu là cảnh sát đâu. Họ không cho em vào trong. Không có cách nào khác, em đành tự mua băng y tế quấn mình lại rồi nhảy vào một chiếc xe cấp cứu để vào được bệnh viện thôi”.
Lưu Băng nói: “Em có biết như thế sẽ nguy hiểm lắm không? Lỡ cảnh sát nổ súng thì sao?”.
Hiểu Khê tủi thân nhìn anh: “Nhưng mà… nếu không làm như thế, làm sao em có thể gặp được anh đây?”.
Người Lưu Băng hơi run, anh mím chặt môi, nhìn cô lạnh lùng: “Em…gặp anh… để làm gì?”
Câu nói này của Lưu Băng đã thức tỉnh Hiểu Khê, cô thất sắc nói: “Ôi em quên mất, anh đang bị thương nặng, sao bắt anh phải ngồi dậy. Em thật ngốc! Anh… mau quay lại giường bệnh ngay!”. Vừa nói, cô vừa đỡ anh về giường bệnh của mình. Cô phải tốn nhiều công sức lắm mới đỡ được anh nằm xuống. Sau đó cô nhìn quanh, “Bác sĩ đâu rồi? Tại sao không có bác sĩ? Ban nãy anh xuống giường bệnh như thế, không biết có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của anh không nữa?”
Cô cứ đi vòng quanh giường bệnh, miệng nói liên hồi: “Ở đâu nhỉ? Sao em không thấy nhỉ?”. Cô cúi người xuống, nhìn xuống gầm giường bệnh, “lẽ nào ở dưới này, hình như cũng không có…”.
Lưu Băng nhìn cô như nhìn một người bị mất trí: “Trời ơi, em làm gì thế? Em tưởng bác sĩ trốn ở dưới đó ư?”.
Hiểu Khê mở to mắt: “Trông em giống người điên lắm sao?”.
Lưu Băng không đáp, nhưng ánh mắt của anh đã thừa nhận.
Hiểu Khê chớp mắt, thanh minh: “Em đang tìm cái chuông gọi bác sĩ. Bệnh viện nào chả có chuông đó? Gia đình em ai cũng khỏe mạnh, chưa có ai phải vào bệnh viện cả, nên em không biết cái chuông đó đặt ở đâu…”.
“Anh không sao, không cần gọi bác sĩ đâu”. Lưu Băng ngắt lời cô.
Hiểu Khê lắc đầu: “Nếu không nặng, sao anh phải vào bệnh viện chứ? Vết thương của anh nhất định rất nghiêm trọng, em còn nghe nói là…”. Cô lo lắng nhìn Lưu Băng: “Anh bị thương ở đâu thế? Có đau lắm không anh?”. Hiểu Khê xót xa, kiểm tra một lượt người anh: “Khuôn mặt anh xanh xao quá, chắc là đau lắm hả anh? Anh đau ở đâu? Bác sĩ nói có nặng không? Anh có…”.
“Em quan tâm đến anh ư?” Lưu Băng ngắt lời của cô.
Hiểu Khê gặt đầu.
“Tại sao?”, giọng anh là lạ, “Không phải chúng ta đã chia tay rồi sao?”.
“Chia tay?...”, Hiểu Khê ngơ ngác, cứ nghiêng đầu lẩm bẩm một mình: “Chúng ta chia tay rồi à? Khi nào nhỉ? Sao em không nhớ nhỉ? Có phải anh đã nhớ nhầm rồi không?”.
Giọng của Lưu Băng trầm hẳn xuống: “Khi anh rời khỏi nhà của em, anh có nói…”.
Hiểu Khê chớp chớp mắt: “Như thế đã tính là chia tay rồi ư?... Nhưng em có đồng ý lời đề nghị của anh đâu!”
Lưu Băng nhìn Hiểu Khê không chớp mắt. Đôi mắt cô rực sáng, đầy quyết tâm. Anh biết cô không đùa. Anh nín thở, để mặc trái tim mình cảm nhận luồng không khí ấm áp đang bao trùm khắp gian phòng.
“Hiểu Khê!”, cuối cùng Lưu Băng đã không thể kìm chế được, đành ôm chầm lấy cô, quên cả mình đang bị thương nặng. Anh ra sức ôm thật chặt, bằng tất cả sức lực mà mình đang có. Khuôn mặt của anh tựa sát má cô. Hơi thở nóng bỏng. Lưu Băng thốt lên đầy sung sướng: “Hiểu Khê… anh cứ ngỡ em sẽ không bao giờ đến gặp anh nữa… Anh cứ ngỡ em sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa… Anh không hề mất em, phải không? Anh không dám để cho em biết rằng, thật ra anh…”.
Hiểu Khê nhắm nghiền mắt, tận hưởng vòng tay của anh. Ở trong vòng tay đó, cô thấy lòng mình thật ấm áp. Cô bất chấp mọi thứ để đi giành lấy hạnh phúc cho riêng mình… Cô chỉ muốn mình mãi mãi trong vòng tay anh. Ở đó, cô cảm nhận được tình cảm dạt dào mà anh giành cho cô. Cô muốn anh mãi mãi ôm lấy cô. Hiểu Khê dịu dàng hỏi tiếp anh, “Thật ra anh… thế nào?”.
Lưu Băng hôn lên cổ cô, giọng trầm hẳn: “Thật ra anh… không muốn mất em. Anh rất thương em, thật không biết phải làm thế nào… Anh không muốn làm tổn thương anh… Em đừng rời xa anh nhé… Anh không thể không có em được…”. Lời nói của Lưu Băng êm ả như dòng suối chảy qua, anh lại đặt lên cổ cô một nụ hôn mát dịu như làn gió xuân về…
Hiểu Khê chớp mắt liên tục, rồi từ từ đẩy Lưu Băng ra, nhìn anh nghiêm nghị và hỏi: “Anh nói gì kia?... Anh nghĩ rằng em đã có người khác rồi ư?”.
Một thoáng buồn dâng lên trên khuôn mặt Lưu Băng. Anh do dự một chút rồi nói: “Đêm hôm qua, em không về nhà”.
Cô ngạc nhiên: “Làm sao anh biết được em không về nhà?”. Cô nghi ngờ: “Có phải anh đã sai người đi theo dõi em không? Hèn gì gần đây em cứ cảm thấy có ai đó lén lút đi theo sau mình. Em còn nghĩ là cha con Thiết Đại Kì đang định giở trò gì, thì ra lại là anh!”.
Lưu Băng nắm chặt tay cô, khẩn khoản thanh minh: “Không phải anh theo dõi em, anh chỉ sợ có người gây bất lợi cho em. Anh lo lắng cho em…”.
Hiểu Khê nhìn Lưu Băng một lúc rồi gặt đầu: “Em tin anh”.
Lưu Băng thở phào, như trút được một gánh nặng. Nụ cười của anh vẫn sáng, cộng với ánh nắng mặt trời, nó phát ra một sức hút diệu kì khiến ai cũng phải lặng người nhìn nó. Hiểu Khê tiếp tục vặn vẹo: “Vì thế nên anh biết đêm qua em không về nhà?”.
Nụ cười trên gương mặt Lưu Băng lại tắt: “Đúng thế”.
Cô bình tĩnh hỏi anh: “Vậy anh đoán tại sao em không về nhà?”.
Lưu Băng đau khổ, cười méo xệch: “Anh nghĩ… Mà khi đó anh không dám nghĩ gì cả, chỉ thấy đau khổ đến phát điên. Anh không chịu đựng nổi khi biết chuyện đêm em không về nhà, sáng mới trở về từ chỗ Giản Triệt. Đồng và mọi người đã can ngăn, nhưng anh vẫn chạy đến trường tìm em, định bụng hỏi em tại sao lại làm như thế… Không ngờ, trên đường đụng phải người của Hải Hưng Bang…”.
Hiểu Khê cắn mạnh vào tay của Lưu Băng: “Vì thế mà anh bị thương ư?”, cô hỏi, “Thật đáng đời! Anh thật ngốc. Anh coi thường em và anh Giản Triệt quá. Em là dạng người thế nào, anh phải hiểu rõ chứ?”.
Lưu Băng buồn bã thú nhận: “Khi đó anh không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ nữa. Cơn ghen mù quáng đã giết chết anh”.
Hiểu Khê thấy mu bàn tay của Lưu Băng mà cô vừa cắn đã bắt đầu thâm tím, liền cuống cả lên, ra sức day nơi đó: “Anh có đau không? Tại em cả, sao lại cắn anh mạnh thế nhỉ?...”.
Lưu Băng dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc cô: “Chỉ cần em ở cạnh anh, chuyện gì anh cũng chấp nhận được”.
Một hồi lâu Hiểu Khê mới sực nhớ ra còn chưa hỏi một chuyện quan trọng. Cô hỏi gấp gáp: “Anh bị thương ở đâu vậy?”.
Lưu Băng vẫn mải mê vuốt ve mái tóc cô, đáp không có gì nghiêm trọng: “Ngoài những vết thương ngoài da, bụng chỉ bị trúng một phát đạn thôi”.
Hiểu Khê rùng mình: “Sao? Anh bị trúng đạn à? Để em xem nào. Có đau lắm không?...”.
Lưu Băng ngăn lại: “Không cần đâu, vết thương đã được băng rồi. Em không thấy mọi việc giờ đã ổn hết sao? Vả lại có cởi băng ra, em cũng không nhìn thấy được”.
Hiểu Khê không thèm nghe lời, cứ lật áo lên, để thấy được phần bụng đã băng bó. Chắc hẳn viên đạn đã được gắp bỏ, nhưng trên dải băng trắng vẫn còn in những vết máu hồng tươi. Hiểu Khê lo lắng nói: “Anh đang bị chảy máu, để em đi gọi bác sĩ nhé!”.
Lưu Băng can ngay: “Không cần đâu. Chỉ là vết thương xoàng, không sao. Đừng gọi bác sĩ, anh chỉ muốn được ở bên cạnh em thôi”.
“Nhưng… vết thương của anh…”, Hiểu Khê xót xa nhìn vết thương. Một cơn sóng cảm xúc tràn đến, cô cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên vùng bị thương. Chỗ da đó thật lạnh, cô muốn dùng đôi môi mình sưởi ấm cho nó…
Lưu Băng bị đau, khẽ ngửa cổ ra sau, buột miệng kêu: “Ối! Chết mất”.
Hiểu Khê cuống cả lên, rối rít hỏi “Em làm anh đau phải không? Lưu Băng, anh có sao không?”.
Lưu Băng hơi ngượng, mặt anh đỏ dừ, cứ cúi xuống nhìn mãi cái bụng của mình. Mãi một lúc sau, Lưu Băng mới kéo tay Hiểu Khê lại, nâng cằm cô lên và nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt anh đã nói lên một nửa ý nguyện của mình: “Hôn anh đi!”.
Hiểu Khê bất ngờ: “Sao kia?”.
Đôi môi cô chỉ còn cách đôi môi anh một chút xíu thôi.
Lưu Băng lặp lại mệnh lệnh lần nữa: “Hôn anh đi, Hiểu Khê!”.
Cổ họng Hiểu Khê khô ran, nhịp tim đập mạnh, nhanh đến nỗi cô cảm thấy đầu mình xoay vòng như muốn ngất đi…
“Hôn anh đi nào!”, Lưu Băng lặp lại lần thứ ba.
Đôi môi của hai người chỉ còn cách nhau một tí tẹo… Khát vọng tình yêu đã chiến thắng được sự ngại ngùng và xấu hổ trong Hiểu Khê. Cô cúi đầu xuống, đặt môi mình lên môi của Lưu Băng…
Hiểu Khê lại được ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Lưu Băng. Cô dụi đầu vào lòng anh. Từ khi anh bỏ đi, cô đã nếm trải được nỗi cô đơn khủng khiếp mà trước đó cô chưa từng thấu hiểu.
Tay cô đặt nhẹ lên lưng anh, cảm nhận được hơi ấm cơ thể của anh. Cô áp khuôn mặt mình vào ngực anh, để nghe tiếng đập trái tim anh… Hiểu Khê cười. Lúc này, cô không muốn bận tâm đến bất cứ việc gì, chỉ cần biết Lưu Băng còn sống, chỉ cần biết mình đang được ở bên cạnh anh, như thế đã đủ khiến cô thấy hạnh phúc. Tất cả mọi thứ khác, cô không cần biết đến nữa…
Lưu Băng đỡ cô dậy, vẻ mặt đầy lo lắng kiểm tra khắp cơ thể của cô: “Em bị thương phải không?”.
Hiểu Khê vẫn giữ chặt lấy Lưu Băng, dụi đầu vào ngực anh, dịu dàng đáp: “Em làm sao mà bị thương được? Em là Hiểu Khê thiên hạ đệ nhất vô địch kia mà!”.
Lưu Băng vẫn không yên tâm: “Thế còn vụ nổ khí gas…”.
Hiểu Khê khúc khích cười: “Anh không biết ở bên ngoài hiện đang có bao nhiêu là cảnh sát đâu. Họ không cho em vào trong. Không có cách nào khác, em đành tự mua băng y tế quấn mình lại rồi nhảy vào một chiếc xe cấp cứu để vào được bệnh viện thôi”.
Lưu Băng nói: “Em có biết như thế sẽ nguy hiểm lắm không? Lỡ cảnh sát nổ súng thì sao?”.
Hiểu Khê tủi thân nhìn anh: “Nhưng mà… nếu không làm như thế, làm sao em có thể gặp được anh đây?”.
Người Lưu Băng hơi run, anh mím chặt môi, nhìn cô lạnh lùng: “Em…gặp anh… để làm gì?”
Câu nói này của Lưu Băng đã thức tỉnh Hiểu Khê, cô thất sắc nói: “Ôi em quên mất, anh đang bị thương nặng, sao bắt anh phải ngồi dậy. Em thật ngốc! Anh… mau quay lại giường bệnh ngay!”. Vừa nói, cô vừa đỡ anh về giường bệnh của mình. Cô phải tốn nhiều công sức lắm mới đỡ được anh nằm xuống. Sau đó cô nhìn quanh, “Bác sĩ đâu rồi? Tại sao không có bác sĩ? Ban nãy anh xuống giường bệnh như thế, không biết có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của anh không nữa?”
Cô cứ đi vòng quanh giường bệnh, miệng nói liên hồi: “Ở đâu nhỉ? Sao em không thấy nhỉ?”. Cô cúi người xuống, nhìn xuống gầm giường bệnh, “lẽ nào ở dưới này, hình như cũng không có…”.
Lưu Băng nhìn cô như nhìn một người bị mất trí: “Trời ơi, em làm gì thế? Em tưởng bác sĩ trốn ở dưới đó ư?”.
Hiểu Khê mở to mắt: “Trông em giống người điên lắm sao?”.
Lưu Băng không đáp, nhưng ánh mắt của anh đã thừa nhận.
Hiểu Khê chớp mắt, thanh minh: “Em đang tìm cái chuông gọi bác sĩ. Bệnh viện nào chả có chuông đó? Gia đình em ai cũng khỏe mạnh, chưa có ai phải vào bệnh viện cả, nên em không biết cái chuông đó đặt ở đâu…”.
“Anh không sao, không cần gọi bác sĩ đâu”. Lưu Băng ngắt lời cô.
Hiểu Khê lắc đầu: “Nếu không nặng, sao anh phải vào bệnh viện chứ? Vết thương của anh nhất định rất nghiêm trọng, em còn nghe nói là…”. Cô lo lắng nhìn Lưu Băng: “Anh bị thương ở đâu thế? Có đau lắm không anh?”. Hiểu Khê xót xa, kiểm tra một lượt người anh: “Khuôn mặt anh xanh xao quá, chắc là đau lắm hả anh? Anh đau ở đâu? Bác sĩ nói có nặng không? Anh có…”.
“Em quan tâm đến anh ư?” Lưu Băng ngắt lời của cô.
Hiểu Khê gặt đầu.
“Tại sao?”, giọng anh là lạ, “Không phải chúng ta đã chia tay rồi sao?”.
“Chia tay?...”, Hiểu Khê ngơ ngác, cứ nghiêng đầu lẩm bẩm một mình: “Chúng ta chia tay rồi à? Khi nào nhỉ? Sao em không nhớ nhỉ? Có phải anh đã nhớ nhầm rồi không?”.
Giọng của Lưu Băng trầm hẳn xuống: “Khi anh rời khỏi nhà của em, anh có nói…”.
Hiểu Khê chớp chớp mắt: “Như thế đã tính là chia tay rồi ư?... Nhưng em có đồng ý lời đề nghị của anh đâu!”
Lưu Băng nhìn Hiểu Khê không chớp mắt. Đôi mắt cô rực sáng, đầy quyết tâm. Anh biết cô không đùa. Anh nín thở, để mặc trái tim mình cảm nhận luồng không khí ấm áp đang bao trùm khắp gian phòng.
“Hiểu Khê!”, cuối cùng Lưu Băng đã không thể kìm chế được, đành ôm chầm lấy cô, quên cả mình đang bị thương nặng. Anh ra sức ôm thật chặt, bằng tất cả sức lực mà mình đang có. Khuôn mặt của anh tựa sát má cô. Hơi thở nóng bỏng. Lưu Băng thốt lên đầy sung sướng: “Hiểu Khê… anh cứ ngỡ em sẽ không bao giờ đến gặp anh nữa… Anh cứ ngỡ em sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa… Anh không hề mất em, phải không? Anh không dám để cho em biết rằng, thật ra anh…”.
Hiểu Khê nhắm nghiền mắt, tận hưởng vòng tay của anh. Ở trong vòng tay đó, cô thấy lòng mình thật ấm áp. Cô bất chấp mọi thứ để đi giành lấy hạnh phúc cho riêng mình… Cô chỉ muốn mình mãi mãi trong vòng tay anh. Ở đó, cô cảm nhận được tình cảm dạt dào mà anh giành cho cô. Cô muốn anh mãi mãi ôm lấy cô. Hiểu Khê dịu dàng hỏi tiếp anh, “Thật ra anh… thế nào?”.
Lưu Băng hôn lên cổ cô, giọng trầm hẳn: “Thật ra anh… không muốn mất em. Anh rất thương em, thật không biết phải làm thế nào… Anh không muốn làm tổn thương anh… Em đừng rời xa anh nhé… Anh không thể không có em được…”. Lời nói của Lưu Băng êm ả như dòng suối chảy qua, anh lại đặt lên cổ cô một nụ hôn mát dịu như làn gió xuân về…
Hiểu Khê chớp mắt liên tục, rồi từ từ đẩy Lưu Băng ra, nhìn anh nghiêm nghị và hỏi: “Anh nói gì kia?... Anh nghĩ rằng em đã có người khác rồi ư?”.
Một thoáng buồn dâng lên trên khuôn mặt Lưu Băng. Anh do dự một chút rồi nói: “Đêm hôm qua, em không về nhà”.
Cô ngạc nhiên: “Làm sao anh biết được em không về nhà?”. Cô nghi ngờ: “Có phải anh đã sai người đi theo dõi em không? Hèn gì gần đây em cứ cảm thấy có ai đó lén lút đi theo sau mình. Em còn nghĩ là cha con Thiết Đại Kì đang định giở trò gì, thì ra lại là anh!”.
Lưu Băng nắm chặt tay cô, khẩn khoản thanh minh: “Không phải anh theo dõi em, anh chỉ sợ có người gây bất lợi cho em. Anh lo lắng cho em…”.
Hiểu Khê nhìn Lưu Băng một lúc rồi gặt đầu: “Em tin anh”.
Lưu Băng thở phào, như trút được một gánh nặng. Nụ cười của anh vẫn sáng, cộng với ánh nắng mặt trời, nó phát ra một sức hút diệu kì khiến ai cũng phải lặng người nhìn nó. Hiểu Khê tiếp tục vặn vẹo: “Vì thế nên anh biết đêm qua em không về nhà?”.
Nụ cười trên gương mặt Lưu Băng lại tắt: “Đúng thế”.
Cô bình tĩnh hỏi anh: “Vậy anh đoán tại sao em không về nhà?”.
Lưu Băng đau khổ, cười méo xệch: “Anh nghĩ… Mà khi đó anh không dám nghĩ gì cả, chỉ thấy đau khổ đến phát điên. Anh không chịu đựng nổi khi biết chuyện đêm em không về nhà, sáng mới trở về từ chỗ Giản Triệt. Đồng và mọi người đã can ngăn, nhưng anh vẫn chạy đến trường tìm em, định bụng hỏi em tại sao lại làm như thế… Không ngờ, trên đường đụng phải người của Hải Hưng Bang…”.
Hiểu Khê cắn mạnh vào tay của Lưu Băng: “Vì thế mà anh bị thương ư?”, cô hỏi, “Thật đáng đời! Anh thật ngốc. Anh coi thường em và anh Giản Triệt quá. Em là dạng người thế nào, anh phải hiểu rõ chứ?”.
Lưu Băng buồn bã thú nhận: “Khi đó anh không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ nữa. Cơn ghen mù quáng đã giết chết anh”.
Hiểu Khê thấy mu bàn tay của Lưu Băng mà cô vừa cắn đã bắt đầu thâm tím, liền cuống cả lên, ra sức day nơi đó: “Anh có đau không? Tại em cả, sao lại cắn anh mạnh thế nhỉ?...”.
Lưu Băng dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc cô: “Chỉ cần em ở cạnh anh, chuyện gì anh cũng chấp nhận được”.
Một hồi lâu Hiểu Khê mới sực nhớ ra còn chưa hỏi một chuyện quan trọng. Cô hỏi gấp gáp: “Anh bị thương ở đâu vậy?”.
Lưu Băng vẫn mải mê vuốt ve mái tóc cô, đáp không có gì nghiêm trọng: “Ngoài những vết thương ngoài da, bụng chỉ bị trúng một phát đạn thôi”.
Hiểu Khê rùng mình: “Sao? Anh bị trúng đạn à? Để em xem nào. Có đau lắm không?...”.
Lưu Băng ngăn lại: “Không cần đâu, vết thương đã được băng rồi. Em không thấy mọi việc giờ đã ổn hết sao? Vả lại có cởi băng ra, em cũng không nhìn thấy được”.
Hiểu Khê không thèm nghe lời, cứ lật áo lên, để thấy được phần bụng đã băng bó. Chắc hẳn viên đạn đã được gắp bỏ, nhưng trên dải băng trắng vẫn còn in những vết máu hồng tươi. Hiểu Khê lo lắng nói: “Anh đang bị chảy máu, để em đi gọi bác sĩ nhé!”.
Lưu Băng can ngay: “Không cần đâu. Chỉ là vết thương xoàng, không sao. Đừng gọi bác sĩ, anh chỉ muốn được ở bên cạnh em thôi”.
“Nhưng… vết thương của anh…”, Hiểu Khê xót xa nhìn vết thương. Một cơn sóng cảm xúc tràn đến, cô cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên vùng bị thương. Chỗ da đó thật lạnh, cô muốn dùng đôi môi mình sưởi ấm cho nó…
Lưu Băng bị đau, khẽ ngửa cổ ra sau, buột miệng kêu: “Ối! Chết mất”.
Hiểu Khê cuống cả lên, rối rít hỏi “Em làm anh đau phải không? Lưu Băng, anh có sao không?”.
Lưu Băng hơi ngượng, mặt anh đỏ dừ, cứ cúi xuống nhìn mãi cái bụng của mình. Mãi một lúc sau, Lưu Băng mới kéo tay Hiểu Khê lại, nâng cằm cô lên và nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt anh đã nói lên một nửa ý nguyện của mình: “Hôn anh đi!”.
Hiểu Khê bất ngờ: “Sao kia?”.
Đôi môi cô chỉ còn cách đôi môi anh một chút xíu thôi.
Lưu Băng lặp lại mệnh lệnh lần nữa: “Hôn anh đi, Hiểu Khê!”.
Cổ họng Hiểu Khê khô ran, nhịp tim đập mạnh, nhanh đến nỗi cô cảm thấy đầu mình xoay vòng như muốn ngất đi…
“Hôn anh đi nào!”, Lưu Băng lặp lại lần thứ ba.
Đôi môi của hai người chỉ còn cách nhau một tí tẹo… Khát vọng tình yêu đã chiến thắng được sự ngại ngùng và xấu hổ trong Hiểu Khê. Cô cúi đầu xuống, đặt môi mình lên môi của Lưu Băng…