Đêm hôm nay lạnh ngắt, như thể là đêm lạnh giá nhất của mùa đông năm nay. Hiểu Khê không bật đèn, khiến bóng tối buốt giá chiếm đầy không gian phòng khách. Cô cuộn tròn trên ghế bành, hai tay khoanh chặt trước ngực, thấy rõ hơi lạnh đang thấm dần vào người, len lỏi qua từng thớ thịt. Qua khe cửa phòng ngủ, cô cũng thấy tối om. Bên trong, Lưu Băng cũng không bật đèn. Anh vào đó hơn năm giờ đồng hồ rồi. Im phăng phắc, không một tiếng động, không một lời nói. Sự im lặng thật đáng sợ. Hiểu Khê gọi anh ra ăn cơm, nhưng Lưu Băng không hề đáp, dẫu chỉ là một tiếng “Không”. Cánh cửa phòng ngủ vẫn khép chặt. Hiểu Khê nhìn lên bàn ăn, đồ ăn đã lạnh ngắt. Cô cũng không thấy đói, nên lại cứ ngồi vậy nhìn vào cánh cửa phòng ngủ, không biết phải làm gì.
Mãi lâu sau, cũng không biết là bao lâu nữa, cánh cửa đó mới chịu bật mở. Hiểu Khê sung sướng, định chạy tới ôm lấy anh, không ngờ đôi chân cô đã lạnh tới tê cứng, khiến cô ngã nhào xuống đất. Hiểu Khê đau điếng, nước mắt đã rướm mi, thật đáng ghét. Sao mình yếu đuối thế nhỉ? Lưu Băng vội chìa tay ra kéo cô đứng dậy và ngọt ngào hỏi: “Em thế nào? Ngã đau không?”.
Ôi, thế là cuối cùng anh ấy cũng đã chịu mở miệng. Hiểu Khê mừng như mở cờ trong bụng, cô nén đau, nhoẻn miệng cười rõ tươi: “Không, em không sao, bị vấp thôi mà. Anh đói lắm phải không? Để em đi hâm nóng mọi thứ nhé!”. Nói xong, cô nhanh nhảu bưng thức ăn vào bếp.
Lưu Băng ngăn lại, giọng mệt mỏi: “Thôi em, không cần đâu”.
Hiểu Khê vẫn đi tiếp, vừa đi vừa nói: “Phải ăn chứ, không thể nhịn đói được đâu. Anh bị đau dạ dày, không nhớ sao? Nếu nhịn sẽ càng đau thêm”.
Lưu Băng cắt ngang: “Anh phải đi đây!”. Anh nói không to, giọng nhỏ nhưng nghe rất rõ. Đó là điều mà Hiểu Khê đang lo sợ. Tay cô run bắn, chén nước canh sánh cả ra tay.
Hiểu Khê chầm chậm xoay người lại, chậm rãi đi từng bước nhỏ, chậm rãi đặt lại đồ ăn lên bàn rồi nhìn sang Lưu Băng. Gương mặt anh tái xanh nhưng thái độ rất cương quyết. Cô hiểu anh không nói đùa hoặc bốc đồng. Lòng Hiểu Khê tê tái: “Anh đã quyết định rồi ư?”.
Lưu Băng đáp: “Đúng vậy, quyết định rồi”.
“Anh đã thu dọn hết đồ đạc của anh rồi ư?”.
“Xong hết rồi”.
“Anh có ân hận không?”, Hiểu Khê nài nỉ.
“Không, không có gì phải ân hận”.
“Sao lại không ân hận?”, Hiểu Khê bật khóc, “Có thể bây giờ anh không, nhưng sau này chắc chắn sẽ có. Anh thừa biết mình đã chọn con đường gì. Đó là một cái hố sâu không đáy, chỉ cần sẩy vào sẽ mãi mãi không bước nổi. Nó sẽ hủy diệt cả đời anh, sẽ đập tan mọi mơ ước bấy lâu của anh… Anh sẽ mãi mãi không có được những niềm vui chân thật nhất, sẽ mãi mãi không tìm được những giây phút an lành nhất…”
Lưu Băng xúc động đáp: “Anh xưa nay làm gì có ước mơ, làm gì có an lành, làm sao nói là mất đi được?”.
Hiểu Khê bướng bỉnh: “Nhưng ít nhất anh còn có hy vọng… Nếu anh chọn con đường đó, một chút ít hy vọng cũng sẽ không còn…”. Nước mắt cô vẫn lăn dài: “Chỉ cần anh bước chân vào ngưỡng cửa nhà họ Mục, tiếp nhận chức vị đó, sẽ có vô vàn phiền phức quấn chặt lấy anh không buông tha. Lúc đó anh muốn trốn khỏi nó còn khó hơn lên trời nữa!”.
Lưu Băng nhắm mắt, thở dài: “Anh biết. Em không cần nói nữa”.
“Biết sao vẫn làm?”, Hiểu Khê vẫn không buông tha. Cô đấm vào người anh, vừa đấm vừa khóc: “Anh điên rồi sao? Sao có thể làm vậy?”
Lưu Băng đứng im, không né tránh: “Anh chỉ có mỗi một con đường để đi thôi!”.
Hiểu Khê dừng tay, nói ngay: “Vô lý, không chỉ có một con đường. Anh còn rất nhiều con đường khác có thể đi kia mà. Anh có thể làm bác sĩ, luật sư, hay làm một doanh nhân, làm một nhà nghiên cứu khoa học, thậm chí là một nhà văn, một cảnh sát! Tất cả những con đường này anh đều có thể chọn, tại sao cứ nhất định phải đi theo xã hội đen chứ?”.
Lưu Băng đột nhiên nắm lấy tay cô nói: “Bởi anh không thể đứng nhìn Thiết Đại Kì tiếp tục sống, không thể để yên cho tên sát nhân đã sát hại ông ngoại anh, bác anh, cha mẹ anh, rồi sắp tới có thể là ông nội và chính anh nữa”. Càng nói, Lưu Băng càng giận dữ, đôi mắt rực lửa: “Em có hiểu thế nào gọi là thù hận không?”
Hiểu Khê lấy tay lau nước mắt, lắc đầu nói: “Em không biết, chỉ biết anh rất đau khổ. Và em biết thù hận là con dao hai lưỡi, không chỉ làm cho kẻ thù của anh chảy máu mà chính anh cũng sẽ như vậy…”. Hít một hơi thật sâu, cô nắm lấy tay anh, tha thiết khuyên can: “Cứ xem như anh báo được thù, người khác rồi cũng sẽ đến tìm anh rửa hận. Ân ân tương báo đến khi nào mới được chấm dứt đây?”.
Lưu Băng rút tay mình ra, cương quyết: “Anh không thể nghĩ nhiều như thế”.
Nhìn thái độ của Lưu Băng, Hiểu Khê đã tuyệt vọng lắm nhưng cô vẫn cố gắng khuyên ngăn: “Hay là nhờ cảnh sát?”.
Lưu Băng cười phá lên, như thể lời đề nghị của Hiểu Khê quá nực cười: “Ha… ha… ha, cảnh sát ư?”.
Hiểu Khê đã nín khóc, cô đã cạn kiệt nước mắt, đăm đăm nhìn Lưu Băng: “Chỉ có thể làm như vậy sao? Anh đã suy nghĩ kỹ rồi phải không?”
Lưu Băng buồn rầu nhìn đôi mắt long lanh nước của cô, ngập ngừng một lát rồi nói: “Đúng vậy”.
Căn phòng chợt tối sầm. Không khí như lạnh buốt hơn. Hiểu Khê thấy rõ người mình đang run lên, khó thở quá. Mãi lúc lâu sau, Hiểu Khê gượng mỉm cười: “Nếu anh đã quyết định rồi, em không muốn nói gì thêm. Nhưng… anh có thể hứa với em một chuyện cuối cùng không?”.
Lưu Băng gật đầu. Hiểu Khê vẫn tiếp tục cười: “Anh hãy ăn bữa ăn của em nấu rồi hẵng đi”.
Lưu Băng đọc được nỗi tuyệt vọng trong đôi mắt cô. Hiểu Khê lại phía bàn, mang chỗ đồ ăn vào bếp, vừa đi vừa nói: “Em đi hâm nóng lại, chỉ một lát thôi, nhanh lắm!”.
Trong khi đi vào bếp, cô nghe loáng thoáng Lưu Băng nói: “Hay là… chúng ta… chia tay nhé…!”
Đêm hôm nay lạnh ngắt, như thể là đêm lạnh giá nhất của mùa đông năm nay. Hiểu Khê không bật đèn, khiến bóng tối buốt giá chiếm đầy không gian phòng khách. Cô cuộn tròn trên ghế bành, hai tay khoanh chặt trước ngực, thấy rõ hơi lạnh đang thấm dần vào người, len lỏi qua từng thớ thịt. Qua khe cửa phòng ngủ, cô cũng thấy tối om. Bên trong, Lưu Băng cũng không bật đèn. Anh vào đó hơn năm giờ đồng hồ rồi. Im phăng phắc, không một tiếng động, không một lời nói. Sự im lặng thật đáng sợ. Hiểu Khê gọi anh ra ăn cơm, nhưng Lưu Băng không hề đáp, dẫu chỉ là một tiếng “Không”. Cánh cửa phòng ngủ vẫn khép chặt. Hiểu Khê nhìn lên bàn ăn, đồ ăn đã lạnh ngắt. Cô cũng không thấy đói, nên lại cứ ngồi vậy nhìn vào cánh cửa phòng ngủ, không biết phải làm gì.
Mãi lâu sau, cũng không biết là bao lâu nữa, cánh cửa đó mới chịu bật mở. Hiểu Khê sung sướng, định chạy tới ôm lấy anh, không ngờ đôi chân cô đã lạnh tới tê cứng, khiến cô ngã nhào xuống đất. Hiểu Khê đau điếng, nước mắt đã rướm mi, thật đáng ghét. Sao mình yếu đuối thế nhỉ? Lưu Băng vội chìa tay ra kéo cô đứng dậy và ngọt ngào hỏi: “Em thế nào? Ngã đau không?”.
Ôi, thế là cuối cùng anh ấy cũng đã chịu mở miệng. Hiểu Khê mừng như mở cờ trong bụng, cô nén đau, nhoẻn miệng cười rõ tươi: “Không, em không sao, bị vấp thôi mà. Anh đói lắm phải không? Để em đi hâm nóng mọi thứ nhé!”. Nói xong, cô nhanh nhảu bưng thức ăn vào bếp.
Lưu Băng ngăn lại, giọng mệt mỏi: “Thôi em, không cần đâu”.
Hiểu Khê vẫn đi tiếp, vừa đi vừa nói: “Phải ăn chứ, không thể nhịn đói được đâu. Anh bị đau dạ dày, không nhớ sao? Nếu nhịn sẽ càng đau thêm”.
Lưu Băng cắt ngang: “Anh phải đi đây!”. Anh nói không to, giọng nhỏ nhưng nghe rất rõ. Đó là điều mà Hiểu Khê đang lo sợ. Tay cô run bắn, chén nước canh sánh cả ra tay.
Hiểu Khê chầm chậm xoay người lại, chậm rãi đi từng bước nhỏ, chậm rãi đặt lại đồ ăn lên bàn rồi nhìn sang Lưu Băng. Gương mặt anh tái xanh nhưng thái độ rất cương quyết. Cô hiểu anh không nói đùa hoặc bốc đồng. Lòng Hiểu Khê tê tái: “Anh đã quyết định rồi ư?”.
Lưu Băng đáp: “Đúng vậy, quyết định rồi”.
“Anh đã thu dọn hết đồ đạc của anh rồi ư?”.
“Xong hết rồi”.
“Anh có ân hận không?”, Hiểu Khê nài nỉ.
“Không, không có gì phải ân hận”.
“Sao lại không ân hận?”, Hiểu Khê bật khóc, “Có thể bây giờ anh không, nhưng sau này chắc chắn sẽ có. Anh thừa biết mình đã chọn con đường gì. Đó là một cái hố sâu không đáy, chỉ cần sẩy vào sẽ mãi mãi không bước nổi. Nó sẽ hủy diệt cả đời anh, sẽ đập tan mọi mơ ước bấy lâu của anh… Anh sẽ mãi mãi không có được những niềm vui chân thật nhất, sẽ mãi mãi không tìm được những giây phút an lành nhất…”
Lưu Băng xúc động đáp: “Anh xưa nay làm gì có ước mơ, làm gì có an lành, làm sao nói là mất đi được?”.
Hiểu Khê bướng bỉnh: “Nhưng ít nhất anh còn có hy vọng… Nếu anh chọn con đường đó, một chút ít hy vọng cũng sẽ không còn…”. Nước mắt cô vẫn lăn dài: “Chỉ cần anh bước chân vào ngưỡng cửa nhà họ Mục, tiếp nhận chức vị đó, sẽ có vô vàn phiền phức quấn chặt lấy anh không buông tha. Lúc đó anh muốn trốn khỏi nó còn khó hơn lên trời nữa!”.
Lưu Băng nhắm mắt, thở dài: “Anh biết. Em không cần nói nữa”.
“Biết sao vẫn làm?”, Hiểu Khê vẫn không buông tha. Cô đấm vào người anh, vừa đấm vừa khóc: “Anh điên rồi sao? Sao có thể làm vậy?”
Lưu Băng đứng im, không né tránh: “Anh chỉ có mỗi một con đường để đi thôi!”.
Hiểu Khê dừng tay, nói ngay: “Vô lý, không chỉ có một con đường. Anh còn rất nhiều con đường khác có thể đi kia mà. Anh có thể làm bác sĩ, luật sư, hay làm một doanh nhân, làm một nhà nghiên cứu khoa học, thậm chí là một nhà văn, một cảnh sát! Tất cả những con đường này anh đều có thể chọn, tại sao cứ nhất định phải đi theo xã hội đen chứ?”.
Lưu Băng đột nhiên nắm lấy tay cô nói: “Bởi anh không thể đứng nhìn Thiết Đại Kì tiếp tục sống, không thể để yên cho tên sát nhân đã sát hại ông ngoại anh, bác anh, cha mẹ anh, rồi sắp tới có thể là ông nội và chính anh nữa”. Càng nói, Lưu Băng càng giận dữ, đôi mắt rực lửa: “Em có hiểu thế nào gọi là thù hận không?”
Hiểu Khê lấy tay lau nước mắt, lắc đầu nói: “Em không biết, chỉ biết anh rất đau khổ. Và em biết thù hận là con dao hai lưỡi, không chỉ làm cho kẻ thù của anh chảy máu mà chính anh cũng sẽ như vậy…”. Hít một hơi thật sâu, cô nắm lấy tay anh, tha thiết khuyên can: “Cứ xem như anh báo được thù, người khác rồi cũng sẽ đến tìm anh rửa hận. Ân ân tương báo đến khi nào mới được chấm dứt đây?”.
Lưu Băng rút tay mình ra, cương quyết: “Anh không thể nghĩ nhiều như thế”.
Nhìn thái độ của Lưu Băng, Hiểu Khê đã tuyệt vọng lắm nhưng cô vẫn cố gắng khuyên ngăn: “Hay là nhờ cảnh sát?”.
Lưu Băng cười phá lên, như thể lời đề nghị của Hiểu Khê quá nực cười: “Ha… ha… ha, cảnh sát ư?”.
Hiểu Khê đã nín khóc, cô đã cạn kiệt nước mắt, đăm đăm nhìn Lưu Băng: “Chỉ có thể làm như vậy sao? Anh đã suy nghĩ kỹ rồi phải không?”
Lưu Băng buồn rầu nhìn đôi mắt long lanh nước của cô, ngập ngừng một lát rồi nói: “Đúng vậy”.
Căn phòng chợt tối sầm. Không khí như lạnh buốt hơn. Hiểu Khê thấy rõ người mình đang run lên, khó thở quá. Mãi lúc lâu sau, Hiểu Khê gượng mỉm cười: “Nếu anh đã quyết định rồi, em không muốn nói gì thêm. Nhưng… anh có thể hứa với em một chuyện cuối cùng không?”.
Lưu Băng gật đầu. Hiểu Khê vẫn tiếp tục cười: “Anh hãy ăn bữa ăn của em nấu rồi hẵng đi”.
Lưu Băng đọc được nỗi tuyệt vọng trong đôi mắt cô. Hiểu Khê lại phía bàn, mang chỗ đồ ăn vào bếp, vừa đi vừa nói: “Em đi hâm nóng lại, chỉ một lát thôi, nhanh lắm!”.
Trong khi đi vào bếp, cô nghe loáng thoáng Lưu Băng nói: “Hay là… chúng ta… chia tay nhé…!”