“Cám ơn em nhé, Hiểu Khê!”, chị thư kí Tiểu Vi ngạc nhiên khi thấy cô bưng tới một ly cà phê nóng hổi thơm phức.
“Cám ơn em nhé Hiểu Khê!”, chị trưởng phòng họ Trịnh rất hài lòng khi thấy cô mang đến một xấp giấy tờ đã được phô tô đầy đủ.
“Cám ơn Hiểu Khê!”, anh Nam đưa cho cô một xấp tài liệu cần gửi đi.
“Cám ơn Hiểu Khê!”, Mỹ Tuyết tươi cười đón lấy cái bánh hamburger mà cô vừa mua hộ về.
Tuy vẫn đang là mùa đông giá buốt nhưng mọi người trong tập đoàn Đông Thị đều thấy ấm áp như có gió xuân tràn về. Mấy hôm nay, Hiểu Khê rất quan tâm, rất chăm sóc họ, khiến ai cũng thấy cảm động. Chỉ cần trong khả năng của Hiểu Khê, cô sẽ chịu khó làm ngay lập tức, tận tụy và chu đáo tất cả yêu cầu của họ. Nếu một ngày Hiểu Khê không còn làm ở đây nữa, họ biết làm gì đây. Thế nên tất cả mọi người quyết định sẽ đến phòng nhân sự đề nghị Hiểu Khê được chính thức là thành viên của công ty. Tốt nhất là kí ngay hợp đồng mười năm, để cô hoàn toàn không có cơ hội nghĩ đến những nơi làm việc khác.
Hiểu Khê gõ cửa phòng làm việc của Thiên Phụng. “Mời vào”, Phong nói vẳng ra, giọng nhỏ nhẹ.
Hiểu Khê nhẹ nhàng bước vào, đặt một ly trà lên bàn làm việc: “Thiên Phụng, trà của cậu đây”.
Thiên Phụng ngước lên nhìn, hơi ngạc nhiên: “Cám ơn cậu nhé”.
Hiểu Khê cười: “Không có gì. Thiên Phụng này, hôm nay mình cho thêm một ít sôcôla vào trong trà đấy. Cậu thử xem sao”.
Thiên Phụng tò mò nhấc tách trà lên, uống một ngụm rồi khen nức nở: “Ngon quá, rất đậm đà. Hiểu Khê, cậu giỏi thật đấy, nhưng tài như vậy mà làm chân tạp vụ thế này thì tiếc quá”.
Hiểu Khê cười rất tươi: “Cậu thích là được rồi. Mình chỉ lo cậu lúc nào cũng chỉ uống trà sữa, không biết có thấy ngán không? Nếu cậu thích đổi mùi vị khác cứ nói cho mình biết nhé”. Nói xong, cô chào Thiên Phụng: “Nếu cậu không còn việc gì, mình không làm phiền cậu nữa”.
“Khoan đã”, Thiên Phụng gọi lại, “Gần đây mình thấy mọi người ở bên ngoài thoải mái và nhàn nhã lắm, nghe nói cậu làm thay công việc của họ phải không?”.
“Hì… hì, mình chỉ giúp đỡ chút ít thôi”. Hiểu Khê đáp.
“Kể cả việc đánh hộ văn bản sao?”, Phụng thắc mắc.
“Hì… hì, mình hiện giờ là người đánh máy nhanh nhất trong phòng, giúp đỡ họ tý thôi mà”, Hiểu Khê hào hứng đáp.
“Kể cả việc đi đóng tiền điện, tiền nước sao?”. Phụng đầy ngờ vực.
Hiểu Khê đáp: “Trời ơi, vận động cho giãn xương cốt thôi”.
Phụng vẫn căn vặn: “Kể cả việc đến nhà Tiểu Vy giúp nấu cơm, giặt đồ, chăm sóc con nhỏ sau khi tan việc sao?”.
Hiểu Khê nhìn Phụng đầy thán phục: “Kể cả chuyện này mà cậu cũng biết sao? Giỏi thật đấy!”.
Thiên Phụng nhíu mày, khó hiểu: “Hiểu Khê, thật ra cậu muốn gì? Cậu tự dày vò tới kiệt sức hay sao?”.
Hiểu Khê cười gượng: “Làm gì có, mình chỉ vui vẻ khi được giúp đỡ người khác…”.
Thiên Phụng cắt ngang cô, “Tối nay bác Đông nhắn cậu đến ăn cơm”.
Hiểu Khê ngập ngừng: “Không được, mình đã hứa với chị Tiểu Vy tối nay đến chị ấy rồi”.
Thiên Phụng liền nhấc điện thoại lên, gọi ngay: “Tiểu Vy phải không? Hiểu Khê tối nay bận việc không đến chỗ chị được”.
Hiểu Khê kinh ngạc trước hành động của Thiên Phụng: “Sao cậu lại… cậu?”.
Thiên Phụng đứng dậy, mặc áo khoác: “Cũng đã đến giờ rồi. Chúng ta đi thôi”.
Hiểu Khê sợ hãi, lùi hẳn về một góc phòng: “Không, mình không đi đâu”.
Thiên Phụng mặc kệ Hiểu Khê phản đối, cứ nắm chặt tay cô kéo ra khỏi phòng.
--- ------ ------ ------ -----
Hiểu Khê cầm đôi đũa lên, nhìn vào bát đồ ăn đầy ắp của mình. Cô thấy không tự nhiên tí nào. “Hiểu Khê, cháu ăn nhiều nhé, trông cháu dạo này ốm quá!”. Bác Đông gắp ngay một chiếc đùi gà to vào trong bát của Hiểu Khê. Nom bác Đông rất lo lắng cho cô.
Hạo Tuyết rối rít nói: “Đúng thế, chị Hiểu Khê gầy đi nhiều quá! Cằm nhọn hẳn kìa!”.
Hiểu Khê bật cười: “Thế là kế hoạch giảm cân của chị thành công rồi đấy. Em xem chị có đẹp hơn xưa nhiều không?”.
Hạo Nam nhìn cô, nói chen ngang: “Chẳng đẹp hơn chút nào”.
Hiểu Khê không hề bực bội, chỉ dịu dàng nhìn về phía Giản Triệt, cất giọng tìm đồng minh: “Anh Hạo Nam sao thế? Anh Giản Triệt nói đi, có phải gầy hơn một chút sẽ đẹp hơn không?”.
Giản Triệt nhìn cô thật lâu, rồi từ tốn đáp: “Chỉ cần em thấy vui, thế nào cũng được”.
Hiểu Khê mím chặt môi, nhìn xuống đất.
Bác Đông thở dài: “Mọi người đều biết chuyện của Lưu Băng rồi. Hiểu Khê này, cha của Lưu Băng mất, tại sao cháu không báo cho mọi người hay?”.
Hiểu Khê luống cuống, ấp úng: “Bởi vì… à… là vì…”.
Hạo Tuyết đột nhiên nhớ ra: “Mục đại nhân mất rồi, vậy anh Lưu Băng sẽ trở thành người kế thừa của Liệt Viêm Đường, đúng không?”
“Đúng thế”, Hạo Nam nhìn chằm chằm vào Hiểu Khê: “Báo chí và truyền hình đều đăng tin về chuyện Mục Lưu Băng đã chính thức làm người kế nghiệp của gia tộc”.
Hạo Tuyết thán phục: “Chao ôi, anh Lưu Băng ghê gớm quá nhỉ!”.
Nhìn vẻ mặt buồn thỉu của Hiểu Khê và thái độ vô thức của cô khi đang trộn thức ăn trong bát, bác Đông thông cảm nhắc: “Hạo Tuyết! Im nào con. Đừng nói nữa”. Rồi bác quay sang hỏi Hiểu Khê: “Hiểu Khê, cháu làm gì thế?”
Hiểu Khê giật mình, bối rối đáp: “Dạ… cháu đang nghiên cứu… nghiên cứu xem sao mấy món này ngon như thế… Cháu định nhìn kỹ hơn…”.
Bác Đông thương hại, nói: “Cháu đến đây ở với bác nhé!”.
Hiểu Khê ngạc nhiên, ngẩng lên hỏi: “Bác nói gì cơ?”.
Bác Đông ôn tồn: “Hiện cháu sống một mình, bác không yên tâm đâu. Hay là cháu cứ đến đây ở, mọi người có điều kiện quan tâm tới nhau hơn. Cũng tốt hơn chứ”.
Hiểu Khê lắc đầu, cô không muốn bị thương hại: “Không sao đâu ạ! Không cần đâu ạ! Cháu vẫn ổn mà”. Hiểu Khê ra vẻ tươi cười, thanh minh: “Cháu sống một mình rất thoải mái, không có chuyện gì đâu ạ. Với lại, trước khi sống cùng Lưu Băng, cháu cũng sống một mình thôi ạ…”. Đôi mắt cô vụt trống vắng: “Bây giờ xem như cháu trở lại với cuộc sống trước kia thôi”.
Thấy mọi người im lặng nhìn mình, Hiểu Khê cất cao giọng bông đùa: “Mọi người ngại gì thế? Sống một mình cũng rất an toàn mà. Bác đừng quên là cháu còn có biệt danh thiên hạ đệ nhất vô địch Minh Hiểu Khê đấy!”.
Bác Đông vẫn lo lắng: “Bác nghe nói người của Hải Hưng Bang gần đây rất hay gây chuyện với Liệt Viêm Đường, rất nhiều người chết và bị thương. Cháu chỉ có mỗi một mình… sợ rằng…”.
Hiểu Khê sợ hãi: “Sao ạ? Có nhiều người chết và bị thương ạ?...”. Bao ngày qua, Hiểu Khê không xem ti vi và đọc báo, nên không hề biết chuyện gì đang xảy ra.
Hạo Nam thừa nhận: “Đúng là mấy ngày qua, Hải Hưng Bang và Liệt Viêm Đường công kích nhau dữ dội, hàng ngày cũng có người bị thương hoặc chết…”.
“Cháu phải về rồi ạ!”. Hiểu Khê bỗng đứng phắt dây, nét mặt đầy lo lắng, “Cháu nhớ ra còn một số việc chưa làm xong, bài tập ở trường, quần áo ở nhà, còn chưa thay cả drap trải giường nữa…”.
Hạo Nam bất bình, lớn giọng: “Minh Hiểu Khê. Em tưởng cứ bịt chặt tai, nhắm mắt thì mọi chuyện sẽ không xảy ra sao? Em đúng là kẻ nhát gan. Thật chán quá. Còn đâu một Hiểu Khê dũng cảm nhỉ?”.
Hiểu Khê cứ phớt lờ như không nghe thấy, ra sức cười tươi và nói: “Bữa cơm hôm nay thật là ngon, cháu cám ơn bác Đông nhiều. Thôi cháu phải về đây, chào bác Đông, chào anh Giản Triệt, chào Phong, chào Hạo Tuyết nhé!”. Chỉ riêng có Hạo Nam là Hiểu Khê không chào, cô mỉm cười chào tất cả mọi người trước khi ra về.
Bác Đông vội vã chạy theo, gọi với theo: “Hiểu Khê, để bác cho người đưa cháu về”.
Nhưng Giản Triệt đã mặc xong áo khoác, đuổi theo kịp giành với bác Đông: “Bác cứ để cháu tiễn Hiểu Khê ạ”.
Không khí trong phòng ăn trầm lắng hẳn. Hạo Tuyết vẫn chưa hiểu chuyện gì, cứ nhìn quanh, hy vọng ai có thể giải đáp thắc mắc của cô bé. “Sao thế ạ? Sao thế ạ? Sao chị Hiểu Khê đột nhiên lại bỏ về thế ạ?”. Không ai đáp. Hạo Nam giận dữ đứng dậy bỏ ra ngoài. Thiên Phụng vờ không nghe thấy gì, chậm rãi ăn tiếp. Bác Đông cũng từ bên ngoài đi vào, chậm rãi ngồi xuống, chẳng ai thèm để ý đến câu hỏi đó.
Trrên đường về nhà, Hiểu Khê chỉ ngồi lặng im, ngắm bóng đêm lướt nhẹ ngoài cửa sổ xe. Cứ như vậy khoảng cách tới nhà cứ ngắn dần, Hiểu Khê thấy lòng rất bất an. Khi Giản Triệt đậu xe, bỗng phát hiện thấy cô đang co rúm người như một con mèo con. “Hiểu Khê, đến nhà rồi”, Giản Triệt gọi.
Hiểu Khê giật mình: “Thế à, đến rồi ạ. Cám ơn anh” và ra sức mở cửa xe nhưng không tài nào mở được. Cô cười gượng gạo: “Em thật vô dụng, cả cửa xe cũng không biết mở”.
Giản Triệt lo ngại nhìn cô: “Em sao thế, Hiểu Khê?”. “Có gì đâu ạ?”,
Hiểu Khê vẫn tiếp tục cố gắng đẩy cánh cửa. “Cửa làm sao thế nhỉ, sao không mở được?”.
Giản Triệt với người, chỉ tay vào nắm cửa, nhỏ nhẹ chỉ cô. “Em phải mở ở đây mới đúng”.
Hiểu Khê cười to: “Ôi trời, em mới ngu ngốc làm sao, đến cả cửa mà cũng không mở được! Ha…ha… ha… Em thật là một kẻ ngu ngốc!”. Cô cười như thể đây là chuyện buồn cười nhất trên thế giới, cười nghiêng ngả, cười đến chảy cả nước mắt.
Giản Triệt thấy vậy, rất đau xót, anh ôm chầm lấy cô, vỗ lên vai động viên: “Hiểu Khê! Em đừng như thế…”. Vòng tay Giản Triệt thật ấm áp, nó đã làm tan biến hết những cố gắng kiên cường gượng ép trong cô.
Hiểu Khê từ từ dựa vào anh, thút thít: “Anh Giản Triệt … em không muốn về nhà… ở đó vắng vẻ quá… không có cái gì cả…”.
Giản Triệt vẫn nhẹ nhàng vỗ vai cô, xót xa. “Đừng bỏ em lại một mình… em không có ai bên cạnh cả…”.
Nước mắt của Hiểu Khê bắt đầu thấm ướt áo anh. “Em thật vô dụng, phải không anh? Em rất sợ phải sống một mình…”
“Cám ơn em nhé, Hiểu Khê!”, chị thư kí Tiểu Vi ngạc nhiên khi thấy cô bưng tới một ly cà phê nóng hổi thơm phức.
“Cám ơn em nhé Hiểu Khê!”, chị trưởng phòng họ Trịnh rất hài lòng khi thấy cô mang đến một xấp giấy tờ đã được phô tô đầy đủ.
“Cám ơn Hiểu Khê!”, anh Nam đưa cho cô một xấp tài liệu cần gửi đi.
“Cám ơn Hiểu Khê!”, Mỹ Tuyết tươi cười đón lấy cái bánh hamburger mà cô vừa mua hộ về.
Tuy vẫn đang là mùa đông giá buốt nhưng mọi người trong tập đoàn Đông Thị đều thấy ấm áp như có gió xuân tràn về. Mấy hôm nay, Hiểu Khê rất quan tâm, rất chăm sóc họ, khiến ai cũng thấy cảm động. Chỉ cần trong khả năng của Hiểu Khê, cô sẽ chịu khó làm ngay lập tức, tận tụy và chu đáo tất cả yêu cầu của họ. Nếu một ngày Hiểu Khê không còn làm ở đây nữa, họ biết làm gì đây. Thế nên tất cả mọi người quyết định sẽ đến phòng nhân sự đề nghị Hiểu Khê được chính thức là thành viên của công ty. Tốt nhất là kí ngay hợp đồng mười năm, để cô hoàn toàn không có cơ hội nghĩ đến những nơi làm việc khác.
Hiểu Khê gõ cửa phòng làm việc của Thiên Phụng. “Mời vào”, Phong nói vẳng ra, giọng nhỏ nhẹ.
Hiểu Khê nhẹ nhàng bước vào, đặt một ly trà lên bàn làm việc: “Thiên Phụng, trà của cậu đây”.
Thiên Phụng ngước lên nhìn, hơi ngạc nhiên: “Cám ơn cậu nhé”.
Hiểu Khê cười: “Không có gì. Thiên Phụng này, hôm nay mình cho thêm một ít sôcôla vào trong trà đấy. Cậu thử xem sao”.
Thiên Phụng tò mò nhấc tách trà lên, uống một ngụm rồi khen nức nở: “Ngon quá, rất đậm đà. Hiểu Khê, cậu giỏi thật đấy, nhưng tài như vậy mà làm chân tạp vụ thế này thì tiếc quá”.
Hiểu Khê cười rất tươi: “Cậu thích là được rồi. Mình chỉ lo cậu lúc nào cũng chỉ uống trà sữa, không biết có thấy ngán không? Nếu cậu thích đổi mùi vị khác cứ nói cho mình biết nhé”. Nói xong, cô chào Thiên Phụng: “Nếu cậu không còn việc gì, mình không làm phiền cậu nữa”.
“Khoan đã”, Thiên Phụng gọi lại, “Gần đây mình thấy mọi người ở bên ngoài thoải mái và nhàn nhã lắm, nghe nói cậu làm thay công việc của họ phải không?”.
“Hì… hì, mình chỉ giúp đỡ chút ít thôi”. Hiểu Khê đáp.
“Kể cả việc đánh hộ văn bản sao?”, Phụng thắc mắc.
“Hì… hì, mình hiện giờ là người đánh máy nhanh nhất trong phòng, giúp đỡ họ tý thôi mà”, Hiểu Khê hào hứng đáp.
“Kể cả việc đi đóng tiền điện, tiền nước sao?”. Phụng đầy ngờ vực.
Hiểu Khê đáp: “Trời ơi, vận động cho giãn xương cốt thôi”.
Phụng vẫn căn vặn: “Kể cả việc đến nhà Tiểu Vy giúp nấu cơm, giặt đồ, chăm sóc con nhỏ sau khi tan việc sao?”.
Hiểu Khê nhìn Phụng đầy thán phục: “Kể cả chuyện này mà cậu cũng biết sao? Giỏi thật đấy!”.
Thiên Phụng nhíu mày, khó hiểu: “Hiểu Khê, thật ra cậu muốn gì? Cậu tự dày vò tới kiệt sức hay sao?”.
Hiểu Khê cười gượng: “Làm gì có, mình chỉ vui vẻ khi được giúp đỡ người khác…”.
Thiên Phụng cắt ngang cô, “Tối nay bác Đông nhắn cậu đến ăn cơm”.
Hiểu Khê ngập ngừng: “Không được, mình đã hứa với chị Tiểu Vy tối nay đến chị ấy rồi”.
Thiên Phụng liền nhấc điện thoại lên, gọi ngay: “Tiểu Vy phải không? Hiểu Khê tối nay bận việc không đến chỗ chị được”.
Hiểu Khê kinh ngạc trước hành động của Thiên Phụng: “Sao cậu lại… cậu?”.
Thiên Phụng đứng dậy, mặc áo khoác: “Cũng đã đến giờ rồi. Chúng ta đi thôi”.
Hiểu Khê sợ hãi, lùi hẳn về một góc phòng: “Không, mình không đi đâu”.
Thiên Phụng mặc kệ Hiểu Khê phản đối, cứ nắm chặt tay cô kéo ra khỏi phòng.
--- ------ ------ ------ -----
Hiểu Khê cầm đôi đũa lên, nhìn vào bát đồ ăn đầy ắp của mình. Cô thấy không tự nhiên tí nào. “Hiểu Khê, cháu ăn nhiều nhé, trông cháu dạo này ốm quá!”. Bác Đông gắp ngay một chiếc đùi gà to vào trong bát của Hiểu Khê. Nom bác Đông rất lo lắng cho cô.
Hạo Tuyết rối rít nói: “Đúng thế, chị Hiểu Khê gầy đi nhiều quá! Cằm nhọn hẳn kìa!”.
Hiểu Khê bật cười: “Thế là kế hoạch giảm cân của chị thành công rồi đấy. Em xem chị có đẹp hơn xưa nhiều không?”.
Hạo Nam nhìn cô, nói chen ngang: “Chẳng đẹp hơn chút nào”.
Hiểu Khê không hề bực bội, chỉ dịu dàng nhìn về phía Giản Triệt, cất giọng tìm đồng minh: “Anh Hạo Nam sao thế? Anh Giản Triệt nói đi, có phải gầy hơn một chút sẽ đẹp hơn không?”.
Giản Triệt nhìn cô thật lâu, rồi từ tốn đáp: “Chỉ cần em thấy vui, thế nào cũng được”.
Hiểu Khê mím chặt môi, nhìn xuống đất.
Bác Đông thở dài: “Mọi người đều biết chuyện của Lưu Băng rồi. Hiểu Khê này, cha của Lưu Băng mất, tại sao cháu không báo cho mọi người hay?”.
Hiểu Khê luống cuống, ấp úng: “Bởi vì… à… là vì…”.
Hạo Tuyết đột nhiên nhớ ra: “Mục đại nhân mất rồi, vậy anh Lưu Băng sẽ trở thành người kế thừa của Liệt Viêm Đường, đúng không?”
“Đúng thế”, Hạo Nam nhìn chằm chằm vào Hiểu Khê: “Báo chí và truyền hình đều đăng tin về chuyện Mục Lưu Băng đã chính thức làm người kế nghiệp của gia tộc”.
Hạo Tuyết thán phục: “Chao ôi, anh Lưu Băng ghê gớm quá nhỉ!”.
Nhìn vẻ mặt buồn thỉu của Hiểu Khê và thái độ vô thức của cô khi đang trộn thức ăn trong bát, bác Đông thông cảm nhắc: “Hạo Tuyết! Im nào con. Đừng nói nữa”. Rồi bác quay sang hỏi Hiểu Khê: “Hiểu Khê, cháu làm gì thế?”
Hiểu Khê giật mình, bối rối đáp: “Dạ… cháu đang nghiên cứu… nghiên cứu xem sao mấy món này ngon như thế… Cháu định nhìn kỹ hơn…”.
Bác Đông thương hại, nói: “Cháu đến đây ở với bác nhé!”.
Hiểu Khê ngạc nhiên, ngẩng lên hỏi: “Bác nói gì cơ?”.
Bác Đông ôn tồn: “Hiện cháu sống một mình, bác không yên tâm đâu. Hay là cháu cứ đến đây ở, mọi người có điều kiện quan tâm tới nhau hơn. Cũng tốt hơn chứ”.
Hiểu Khê lắc đầu, cô không muốn bị thương hại: “Không sao đâu ạ! Không cần đâu ạ! Cháu vẫn ổn mà”. Hiểu Khê ra vẻ tươi cười, thanh minh: “Cháu sống một mình rất thoải mái, không có chuyện gì đâu ạ. Với lại, trước khi sống cùng Lưu Băng, cháu cũng sống một mình thôi ạ…”. Đôi mắt cô vụt trống vắng: “Bây giờ xem như cháu trở lại với cuộc sống trước kia thôi”.
Thấy mọi người im lặng nhìn mình, Hiểu Khê cất cao giọng bông đùa: “Mọi người ngại gì thế? Sống một mình cũng rất an toàn mà. Bác đừng quên là cháu còn có biệt danh thiên hạ đệ nhất vô địch Minh Hiểu Khê đấy!”.
Bác Đông vẫn lo lắng: “Bác nghe nói người của Hải Hưng Bang gần đây rất hay gây chuyện với Liệt Viêm Đường, rất nhiều người chết và bị thương. Cháu chỉ có mỗi một mình… sợ rằng…”.
Hiểu Khê sợ hãi: “Sao ạ? Có nhiều người chết và bị thương ạ?...”. Bao ngày qua, Hiểu Khê không xem ti vi và đọc báo, nên không hề biết chuyện gì đang xảy ra.
Hạo Nam thừa nhận: “Đúng là mấy ngày qua, Hải Hưng Bang và Liệt Viêm Đường công kích nhau dữ dội, hàng ngày cũng có người bị thương hoặc chết…”.
“Cháu phải về rồi ạ!”. Hiểu Khê bỗng đứng phắt dây, nét mặt đầy lo lắng, “Cháu nhớ ra còn một số việc chưa làm xong, bài tập ở trường, quần áo ở nhà, còn chưa thay cả drap trải giường nữa…”.
Hạo Nam bất bình, lớn giọng: “Minh Hiểu Khê. Em tưởng cứ bịt chặt tai, nhắm mắt thì mọi chuyện sẽ không xảy ra sao? Em đúng là kẻ nhát gan. Thật chán quá. Còn đâu một Hiểu Khê dũng cảm nhỉ?”.
Hiểu Khê cứ phớt lờ như không nghe thấy, ra sức cười tươi và nói: “Bữa cơm hôm nay thật là ngon, cháu cám ơn bác Đông nhiều. Thôi cháu phải về đây, chào bác Đông, chào anh Giản Triệt, chào Phong, chào Hạo Tuyết nhé!”. Chỉ riêng có Hạo Nam là Hiểu Khê không chào, cô mỉm cười chào tất cả mọi người trước khi ra về.
Bác Đông vội vã chạy theo, gọi với theo: “Hiểu Khê, để bác cho người đưa cháu về”.
Nhưng Giản Triệt đã mặc xong áo khoác, đuổi theo kịp giành với bác Đông: “Bác cứ để cháu tiễn Hiểu Khê ạ”.
Không khí trong phòng ăn trầm lắng hẳn. Hạo Tuyết vẫn chưa hiểu chuyện gì, cứ nhìn quanh, hy vọng ai có thể giải đáp thắc mắc của cô bé. “Sao thế ạ? Sao thế ạ? Sao chị Hiểu Khê đột nhiên lại bỏ về thế ạ?”. Không ai đáp. Hạo Nam giận dữ đứng dậy bỏ ra ngoài. Thiên Phụng vờ không nghe thấy gì, chậm rãi ăn tiếp. Bác Đông cũng từ bên ngoài đi vào, chậm rãi ngồi xuống, chẳng ai thèm để ý đến câu hỏi đó.
Trrên đường về nhà, Hiểu Khê chỉ ngồi lặng im, ngắm bóng đêm lướt nhẹ ngoài cửa sổ xe. Cứ như vậy khoảng cách tới nhà cứ ngắn dần, Hiểu Khê thấy lòng rất bất an. Khi Giản Triệt đậu xe, bỗng phát hiện thấy cô đang co rúm người như một con mèo con. “Hiểu Khê, đến nhà rồi”, Giản Triệt gọi.
Hiểu Khê giật mình: “Thế à, đến rồi ạ. Cám ơn anh” và ra sức mở cửa xe nhưng không tài nào mở được. Cô cười gượng gạo: “Em thật vô dụng, cả cửa xe cũng không biết mở”.
Giản Triệt lo ngại nhìn cô: “Em sao thế, Hiểu Khê?”. “Có gì đâu ạ?”,
Hiểu Khê vẫn tiếp tục cố gắng đẩy cánh cửa. “Cửa làm sao thế nhỉ, sao không mở được?”.
Giản Triệt với người, chỉ tay vào nắm cửa, nhỏ nhẹ chỉ cô. “Em phải mở ở đây mới đúng”.
Hiểu Khê cười to: “Ôi trời, em mới ngu ngốc làm sao, đến cả cửa mà cũng không mở được! Ha…ha… ha… Em thật là một kẻ ngu ngốc!”. Cô cười như thể đây là chuyện buồn cười nhất trên thế giới, cười nghiêng ngả, cười đến chảy cả nước mắt.
Giản Triệt thấy vậy, rất đau xót, anh ôm chầm lấy cô, vỗ lên vai động viên: “Hiểu Khê! Em đừng như thế…”. Vòng tay Giản Triệt thật ấm áp, nó đã làm tan biến hết những cố gắng kiên cường gượng ép trong cô.
Hiểu Khê từ từ dựa vào anh, thút thít: “Anh Giản Triệt … em không muốn về nhà… ở đó vắng vẻ quá… không có cái gì cả…”.
Giản Triệt vẫn nhẹ nhàng vỗ vai cô, xót xa. “Đừng bỏ em lại một mình… em không có ai bên cạnh cả…”.
Nước mắt của Hiểu Khê bắt đầu thấm ướt áo anh. “Em thật vô dụng, phải không anh? Em rất sợ phải sống một mình…”