Học viện Quang Du lại có sự biến đổi. Lá cây ngưng hấp thụ, gió nhè nhẹ thổi. Sân trường im lặng như tờ. Hàng trăm ánh mắt hiếu kì, kích động, vui vẻ giống như đèn pha, nhìn chăm chú không chớp mắt vào một cô gái. Tiêu điểm chính của sự việc là ai? Đương nhiên là trên trời dưới đất, không có việc gì không thể, thường là Minh Hiểu Khê đem lại kinh ngạc li kì cho mọi người. (Chú ý: những tin này trích tập san Quang Du phát hành sau một ngày).
Trên sân trường, Minh Hiểu Khê không hiểu gì, ngơ ngác nhìn hai người con gái đang chặn trước mặt cô. Nghiêm túc mà nói, người chặn đường cô không phải là hai người, mà là một người con gái dáng liễu yếu đào tơ, mềm yếu, trắng nhạt như trăng. Ánh mắt cô ta nhìn chăm chăm vào Hiểu Khê, vừa căm hận vừa oán hận. Một cô gái khác giống như tùy tùng, gương mặt thanh tú, rụt rè, đứng che dù cho cô gái ở phía trước. Minh Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn trời. Dụi dụi mắt rồi nhìn, ánh sáng mặt trời hoàn toàn không gay gắt. Nói một cách khác, hôm nay không có nắng.
Tiểu Tuyền vỗ vỗ vào vai của Hiểu Khê: “Không nên quá kinh ngạc. Đó chỉ là người hầu của đại tiểu thư nhà người khác mà thôi”.
Minh Hiểu Khê thở phào nhẹ nhõm.
Hạo Tuyết than thở: “Chị Hiểu Khê, cô ấy đến tìm chị gây chuyện đấy!”.
Hiểu Khê kinh ngạc quay đầu lại: “Tìm chị gây chuyện à? Tiểu Tuyết, chị đã làm sai việc gì sao?”.
Hạo Tuyết dậm chân, bức bối nói: “Chính cô ta…”.
Tiểu Tuyền cười một cách kì dị: “Một sự hiểu lầm mà thôi!”. Nụ cười của cô ta quá kì dị, khiến Hiểu Khê thấy sợ hãi, lại thêm ánh mắt kích động vui mừng bao vây của các bạn học đều tập trung vào cô. Trong sự mong chờ nóng nảy của mọi người xung quanh, người con gái mềm mại đẹp đẽ nâng niu đó cuối cùng đã mở miệng: “Cô là ai?”.
Minh Hiểu Khê chỉ chính mình, ngờ vực hỏi lại: “Cô đang nói chuyện với tôi phải không?”.
Hạo Tuyết lạnh run lên tiếng: “Cô Phi Anh, có gì thì chỉ cần làm với tôi! Không nên dính dáng tới người khác!”.
Mọi người ghé tai thì thầm nhau, thì thầm nói riêng, có vẻ nghi hoặc. Tiểu Tuyền nhíu mày thở dài, lại là chuyện buồn người, lại là chuyên phiền não, Minh Hiểu Khê. Mắt của cô Phi Anh không ngừng liếc Hạo Tuyết một cái, nhưng vẫn nhìn chăm chăm vào Hiểu Khê, thủng thẳng hỏi một lần nữa: “Cô là ai?”
Hiểu Khê đành đáp ngắn gọn: “Tôi là Minh Hiểu Khê”.
Cô tiểu thư kì là đó lại buông tiếp một câu: “Cô biết tôi là ai không?”.
Hiểu Khê suýt chút nữa ngã, nhẫn nhịn, giả vờ mỉm cười: “Xin lỗi cô là…?”.
Người trả lời cô không phải là cô Phi Anh, mà là cô hầu đứng che dù: “Nhà tiểu thư chúng tôi nổi tiếng nhất từ xưa đến nay, gia truyền lâu đời nhất, lịch sử hiển hách nhất, địa vị cao quý nhất. Đây là người con gái đích truyền đời thứ 21 của gia tộc Cổ Thị 28 vị quan chức cao – Phi Anh tiểu thư”.
Minh Hiểu Khê líu lưỡi. Một câu nói rất dài, may mà cô ta có thể đọc thuộc đến lưu loát như thế. Nhưng có người không hài lòng. Cô tiểu thư đó trừng mắt: “Một chút khí thế cũng không có!”.
Người hầu miệng câm như hến, hai chân run rẩy, rồi dùng hết sức la lớn: “Tiểu thư nhà tôi nổi tiếng nhất từ xưa đến nay! Gia truyền lâu đời nhất! Lịch sử hiển hách nhất! Địa vị cao quý nhất! Là người con gái đích truyền đời thứ 21 của gia tộc Cổ Thị 28 vị quan chức cao – Cổ Phi Anh tiểu thư!!”
“Âu!”.
“Chao ôi!”
“Ôi!”
Các học sinh của Quang Du muốn ói ra. Cổ Phi Anh tiểu thư này thật là lợi hại, mỗi lần tự giới thiệu gia đình nhất định làm “điên đảo” mọi người, cho dù đã nghe qua 7,8 lần cũng vậy. Minh Hiểu Khê trừng mắt, cố gắng nén buồn cười: “Hơ hơ… ngưỡng mộ đã lâu nay mới gặp”.
Cổ Phi Anh cười rất ngạo mạn: “Cô – biết thân phận của tôi không?”.
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt: “Nếu cô nhất định muốn nói, có thể ngắn một chút không?”.
Cổ Phi Anh liếc nhìn Hiểu Khê đầy khinh bỉ. Người hầu của Phi Anh đứng đỡ lời: “Tiểu thư nhà tôi là do nhà họ Phong đặc biệt chọn lựa, nhà họ Cổ chính thức đồng ý. Tức là sẽ trở thành vợ chưa cưới ưu tú tài giỏi, phẩm hạnh và học vấn của Phong Giản Triệt thiếu gia”.
Hạo Tuyết phẫn nộ la lối: “Không sợ mất mặt sao? Anh Triệt thừa nhận cô là vợ chưa cưới của anh ấy khi nào?”.
Ánh mắt khinh miệt của Phi Anh liếc xéo Hạo Tuyết, rồi nhìn chăm chăm vào Minh Hiểu Khê.
Hiểu Khê bụng bảo dạ: “Trời ạ, cô ta phải chăng đầu óc có vấn đề? Sao lắm chuyện thế nhỉ?”
Phi Anh bỗng bật cười, cất giọng khinh mạt: “Đúng là đồ hồ ly tinh”.
Hạo Tuyết kinh ngạc la lớn: “Cô đang nói hồ đồ gì đó?! Không được sỉ nhục chị Hiểu Khê!”.
Cổ Phi Anh quan sát kỹ gương mặt tức giận của Hạo Tuyết, bỗng cười lạ lùng: “Ơ, tôi quên, cô mới chính là người yêu thương tha thiết Giản Triệt. Đáng thương quá, tiểu nha đầu, cô chẳng lẽ không biết chị Hiểu Khê của cô đang suy tính cướp anh Giản Triệt sao?”.
Hạo Tuyết đứng chết trân như khúc gỗ.
Tiểu Tuyền than thở: “Ai nói Cổ Phi Anh là tiểu thư bị thịt, ngu ngốc đờ đẫn”.
Im lặng một cách kỳ lạ. Mọi người nín thở chờ sự đón đầu đánh mạnh của Minh Hiểu Khê. Ký giả tập san Quang Du âm thầm trong mọi người đã suy đoán ra vô số loại giả thiết đủ khiến mọi người cuộn trào nhiệt huyết, cục diện phát triển mãnh liệt khó mà đè nén. Ai mà đoán được trước.
Theo sự ghi chép của tập san Học viện Quang Du đầy quyền uy, lúc đó, Minh Hiểu Khê chân thành tha thiết nói với Cổ Phi Anh: “Ái chà, vậy là cô cợ chưa cưới của anh Triệt, chúc mừng, chúc mừng!”.
Cổ Phi Anh lạnh nhạt cao ngạo răn đe: “Cô không nên có ý nghĩ bất chính với Phong Giản Triệt. Anh ấy sẽ là chồng tôi”.
Minh Hiểu Khê đáp rất nghiêm túc: “Tôi bảo đảm, quyết không có ý nghĩ bất chính với anh Triệt”.
Không có khói thuốc súng. Không có chiến tranh. Nhưng đã có một trận phong ba đang dậy sóng trong tâm hồn yếu đuối của Minh Hiểu Khê. Các học sinh của Học viện Quang Du rất thất vọng trước hành động đầu hàng nhanh chóng của cô.
“Đi thôi!”, Hiểu Khê mỉm cười như trút được gánh nặng, kéo tay của Hạo Tuyết giục giã. Tay của Hạo Tuyết rất lạnh, cứng đờ.
Canh thịt bò đậm đặc đang sôi sùng sục. Mùi vị thơm nồng lan khắp khách sạn. Hiểu Khê nhìn chăm chăm vào nồi thịt bò. Nom cô thật ủ dột, ngón tay trỏ ngậm trong miệng đã bị cắn đến nỗi xanh tím lại.
Giản Triệt nhìn cô, và gọi: “Minh Hiểu Khê”. Ngón tay thon dài quơ qua quơ lại trước mặt cô. Gương mặt cô vẫn bất động như pho tượng. “Minh Hiểu Khê”. Anh vui tính gõ lên đầu cô. Nhưng nom cô vẫn chưa hoàn hồn. Anh đành quát lớn: “Minh Hiểu Khê!”.
Hiểu Khê giật nảy mình, kêu ầm lên: “Làm sao? Làm sao! Có phải thịt bò không?”. Cô nhìn Phong Giản Triệt đầy nghi hoặc: “Anh Triệt, có chuyện gì thế?”.
Giản Triệt nắm lấy ngón tay bị thương của cô, hỏi nhỏ: “Có việc gì buồn vậy?”. Bàn tay của anh rất ấm, nắm chặt lấy ngón tay nho nhỏ của cô, có ánh mặt trời, trong nháy mắt dòng chảy của mạch máu toàn thân đều thay đổi đến nỗi thư giãn mà còn thong thả.
Minh Hiểu Khê cúi đầu, im lặng. Giản Triệt nhẹ nhàng xoa lên những dấu răng rất sâu trên ngón tay nhỏ của cô và hỏi: “Em gặp Cổ Phi Anh rồi phải không?”.
Quả nhiên cái gì đều không giấu nổi anh ta. Minh Hiểu Khê chau mày, buồn bực nói: “Vì sao mỗi người đều có vị hôn thê? Giống như Cổ Phi Anh của anh, Dương Thiên Phụng của Đông Hạo Nam và của Mục Lưu Băng… Các anh đã không thích người ta, sao không cự tuyệt ngay lúc đầu? Vì sao có vị hôn thê rồi lại không quan hệ cho tốt, lại cứ gây ra nhiều chuyện hiểu lầm”.
Giản Triệt chua chát đáp: “Chính anh cũng không hề biết về việc của Cổ Phi Anh trước đó”.
Hiểu Khê rút ngón tay ra khỏi bàn tay của Giản Triệt, than: “Các anh đều giống nhau, đều nói như thế”.
Triệt cúi nhìn lòng bàn tay trống trơn của mình, chợt thấy lòng trống rỗng.
Canh thịt bò nấu thật thơm ngon. Minh Hiểu Khê ăn một lèo hết tám miếng thịt lớn, uống hết hai bát canh to, bụng căng tướng, toàn thân khắp người ấm áp, tinh thần phấn chấn trở lại. Cô đặt cái muỗng trên bàn ăn xuống một cái “ầm”, lớn tiếng nói với Phong Giản Triệt: “Em không vui! Rất không vui!”.
Phong Giản Triệt ngừng ăn, chằm chằm nhìn cô.
Hiểu Khê bực bội nói tiếp: “Vị hôn thê đó của anh khiến bao người ghét, anh có biết hay không? Ngạo mạn! Giả dối! Cuồng vọng! Anh mà nghe được những gì cô ta nói nhỉ? Thật đáng ghét!”.
Giản Triệt cười: “Nhưng nghe nói em rất khách khí đối với cô ta. Phải không?”.
Minh Hiểu Khê thở dài: “Em…”.
Giản Triệt cười trêu: “Minh Hiểu Khê luôn thành công ở mọi nơi mọi chỗ. Minh Hiểu Khê số một thiên hạ nhưng hôm qua đã thất bại trước mặt Cổ Phi Anh rồi”.
Hiểu Khê bực bội gãi đầu, nhăn nhó thanh minh: “Em cũng không rõ làm sao mình đột nhiên biến thành không có sức lực như thế. Lúc đó em thậm chí còn hơi lo, lo làm cô ta tức giận… Em sợ sau khi làm cô ta tức giận…”. Cô ta rùng mình, không nói tiếp nữa.
Phong Giản Triệt không biết đã đến bên cạnh cô từ lúc nào. Hiểu Khê chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp và vui vẻ của gió xuân bao quanh mình. Cô gắng gồng mình hồi lâu, cuối cùng không cưỡng lại nổi sự mê hoặc đó, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình thon thả của Giản Triệt, úp mặt lên ngực anh.
Hiểu Khê hiểu rõ mình thích Phong Giản Triệt. Từ trước cô đã luôn thích ở bên cạnh anh, thích nghe anh nói, thích nhìn anh mỉm cười, thích anh nhìn cô. Nhưng sao lần này dầu đã được ôm anh mà trong lòng cô lại thấy hơi run rẩy thế nhỉ. Có cái gì đó vừa ngọt ngào, vừa chua chát, lại vừa vùng vẫy giằng xé muốn gào thét trong cô.
“Hiểu Khê, em không cần lo lắng về Cổ Phi Anh”, Giản Triệt êm ái nói, khiến người ta thật yên tâm, “Việc của cô ta, anh sẽ giải quyết. Hãy tin tưởng anh. Anh quyết không để cô ta trở thành Thiết Sa Hạnh thứ hai”.
Minh Hiểu Khê nhắm mắt. Hóa ra là như thế, điều mà cô ta không yên tâm hoàn toàn không phải là Cổ Phi Anh, mà là hình bóng của Thiết Sa Hạnh điên cuồng la hét và đang vung vẩy cây súng, mình chảy đầy máu. Cô hối hận vô cùng. Nếu lúc đầu, cô đối với Thiết Sa Hạnh không ấu trĩ đến vậy, sự việc đã không phải có kết cục như bây giờ.
Cô chưa từng tâm sự điều này vơi ai nhưng Giản Triệt lại hiểu thấu lòng dạ cô. Giọng anh vẫn róc rách như làn suối, thủ thỉ bên tai cô: “Em lớn rồi, Hiểu Khê, không còn quá xúc động như trước, nhưng đáng yêu hơn trước”.
Hiểu Khê hơi chạnh lòng, hỏi lại “Đáng yêu ư? Anh thấy em không có dũng khí sao?”.
Giản Triệt vỗ nhẹ lên đầu cô ta, cười lanh lảnh: “Ngốc quá! Dũng khí có biểu hiện lúc gây lộn không? Hiểu Khê của chúng ta, từ trước đến giờ không trốn tránh chuyện gì, từ trước đến giờ không oán trời trách người, từ trước đến giờ không đánh mất lòng tin, là người con gái có dũng khí nhất trên thế giới này!”
Minh Hiểu Khê cười, ngước khuôn mặt xinh xắn lên nhìn anh. Ánh sáng rọi vào mắt cô lấp lánh: “Triệt! Em sẽ không làm cho anh thất vọng! Em nhất định không làm cho anh thất vọng! Em nhất định sẽ làm một Minh Hiểu Khê xuất sắc nhất!”.
Giản Triệt mỉm cười, vuốt nhẹ tóc cô.
Học viện Quang Du sẽ phát giải thưởng Học sinh có tác phong quyết đoán nhất cho Minh Hiểu Khê lớp 3 năm 2. Nhiều người cho rằng cô xứng đáng đoạt giải thưởng này bởi dù mưa gió tầm tã, dù sấm động phong ba, Minh Hiểu Khê vẫn ngày ngày tới châm cứu cho Phong Giản Triệt. Và sau khi Cổ Phi Anh gây hấn với Minh Hiểu Khê, lại không có đoạn kết. Kể cả Minh Hiểu Khê rõ như ban ngày tiếp xúc thân mật với Phong Giản Triệt, đều không thấy Cổ Phi Anh ghen tuông hoặc đến gây sự tiếp. Vậy mà nguyên nhân quan trọng nhất khiến tập san Quang Du phát giải thưởng lần này lại không phải là hai lý do trên, mà là Hiểu Khê đã bắt đầu “chung sống thân mật” với Phong Giản Triệt. Quả là một tin động trời.
Sự việc Triệt – Khê yêu nhau trở nên nóng hổi và náo động khắp Học viện Quang Du. Minh Hiểu Khê dù có liên can, nhưng trái lại hoàn toàn không quan tâm, tâm tình vui vẻ, cười nói suốt ngày. Vậy Hiểu Khê mà không được giải “giải thưởng người có tác phong quyết đoán nhất”, ai sẽ có tư cách đây?
Kỳ tích quả nhiên có thể được tạo ra bởi bàn tay còn người. Bác sĩ Susi châm một điếu thuốc, chằm chằm nhìn Minh Hiểu Khê đang rạng rỡ như ánh mặt trời. Ông buột miệng khen: “Cô gái, cô làm tôi kinh ngạc đấy!”.
Hiểu Khê cười thật đáng yêu: “Bác sĩ cứ gọi tôi là Hiểu Khê đi. Tay phải của anh Triệt phải chăng đã đỡ rồi?”.
Bác sĩ Susi vừa chậm rãi hút thuốc vừa trả lời “Tôi tin rằng Giản Triệt giờ đây có thể dùng tay phải nhặt đồ vật được, không thành vấn đề”.
Hiểu Khê cười híp cả mắt: “Bác sĩ có biết là tay anh ấy đã có thể gọt dưa được rồi đây. Hôm qua anh Triệt còn giúp tôi xỏ chỉ vào một cây kim rất nhỏ”.
Bác sĩ Susi gật gù và viết kết luận khám vào bệnh án: “Tay phải của Giản Triệt đã phục hồi bình thường, có thể thực hiện các chức năng thông thường”.
Minh Hiểu Khê mỉm cười với Phong Giản Triệt, khoe vang: “Anh Triệt, bác sĩ Susi nói tay phải của anh đã khỏe rất nhiều rồi đấy”.
Giản Triệt đưa tay lên xoa má cô, cười rất tươi: “Đúng đấy. Nhưng em còn gì chưa thỏa mãn, còn tham lam gì nữa Hiểu Khê?”.
Hiểu Khê lắc đầu, vội đáp bằng giọng chắc nịch: “Hi hi, tất nhiên là em không hài lòng rồi. Em phải làm cho tay của anh thật xuất sắc cơ”.
Bác sĩ Susi lại chăm chú, nhìn cô, hỏi lại: “Thật xuất sắc sao? Cô nói thật không đấy?”.
Hiểu Khê gật đầu không chút do dự.
Trong ánh mắt của bác sĩ hơi thoáng chút run sợ. Ông hỏi lại: “Cô nhất định phải sáng tạo ra kỳ tích này, đúng không?”
Hiểu Khê nhìn thẳng vào đôi mắt của bác sĩ, cười đáp: “Nhưng, tôi sợ chỉ có sức lực của mình quá ít ỏi. Bác sĩ Susi, xin bác sĩ hãy phụ giúp tôi, được không?”.
Lúc này, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi chiếu lấp lánh lên gương mặt cô, khiến gương mặt cô thật bừng sáng.
Màn đêm bắt đầu buông xuống, trên phố bắt đầu sầm uất náo nhiệt. Hiểu Khê dán mắt qua lớp kính một tiệm bán quần áo. Bên trong đang treo một chiếc váy đầm tuyệt đẹp. Thấy cô ngắm nghía bộ trang phục mãi không chớp mắt, Giản Triệt dõi theo ánh mắt của Hiểu Khê rồi hỏi: “Em thích bộ trang phục đó lắm sao?”.
Hiểu Khê đứng ngẩn ra một lúc ngắm mãi rồi quay về phía anh, nhoẻn cười: “Đợi đến khi tay anh có thể biểu diễn đàn được, em sẽ mặc chiếc đầm thật đẹp này để chúc mừng anh. Em chọn chiếc đầm này như món quà đầu tiên em tặng cho chính mình, vì đã thành công giúp anh chữa bệnh. Cho nên anh không nên tranh với em”.
Giản Triệt nhìn cô âu yếm. Trong ánh mắt anh như chứa đựng cả trời sao êm ái. Anh từ từ đưa tay ra, muốn ôm lấy Minh Hiểu Khê đang cười tít mắt. Những ngón tay của anh thon dài, lúc vừa chạm vào vai cô thì dừng lại. Nhưng Hiểu Khê lại chủ động chạm vào những ngón tay ấm áp đó của Giản Triệt, thậm chí tựa luôn người vào anh, thỏ thẻ hỏi: “Anh coi, nếu em mặc bộ đầm này có đẹp không?”.
Giản Triệt gật đầu: “Đẹp chứ!”.
Hiểu Khê vẫn không buông tha: “Đẹp như thế nào?”.
Giản Triệt cười, dí tay vào mũi cô: “Đẹp và lộng lẫy hơn cả sao trên trời”.
Hiểu Khê vui vẻ nắm chặt lấy tay anh. Bàn tay của cả hai người đều rất ấm nóng, hòa hợp thành một.
Hiểu Khê nhìn Giản Triệt, cười nói: “Em rất muốn biến thành một ngôi sao sáng có sức mạnh thần kỳ, khiến cánh tay anh nhất định khỏe mau”.
Giản Triệt chỉ âu yếm nhìn cô, không cười. Đột nhiên, anh còn thấy hơi buồn bã và lo ngại cho tương lai sau này.
Hiểu Khê đã nhận ra sự khác thường của Giản Triệt. Quan sát hồi lâu, cô cất tiếng gọi anh rất khẽ: “Anh Triệt”.
Giản Triệt buồn rầu hỏi: “Hiểu Khê, đợi tay anh hoàn toàn bình phục… em sẽ như thế nào? Em sẽ bỏ đi phải không? Sẽ trở về bên Mục Lưu Băng phải không? Sẽ từng giờ từng khắc nhớ đến một người tên là Phong Giản Triệt không? Sẽ giống như bây giờ phải không?”. Giản Triệt càng nói, giọng càng buồn tha thiết.
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt, nụ cười sáng chói như sao: “Em sẽ vô cùng… vô cùng vui vẻ! Sau đó, em có thể thực hiện một số lý tưởng khác của em!”.
Trong đó có anh không? Phong Giản Triệt không hỏi nữa, vì qua nụ cười của cô, anh đã hiểu ra nhiều điều. Trong màn đêm, khu chợ vẫn rất nhộn nhịp. Bên cạnh tiệm trang phục, cảnh tượng một chàng trai tuấn tú khôi ngô cũng một cô gái ngây thơ đáng yêu làm rung động lòng người. Họ tay nắm tay, mắt nhìn nhau say đắm, quên hết cả trời đất. Cả hai đều không biết rằng lúc này họ đã trở thành tâm điểm thu hút mọi người.
“Anh trai ơi, mua hoa hồng tặng bạn gái đi!”, một giọng nói trẻ con non nớt vang lên.
Hiểu Khê giật mình, cúi đầu nhìn, chỉ thấy một cô bé mười một, mười hai tuổi, đang ôm mấy bó hoa hồng đỏ thắm, nghiêng đầu cười thân mật với họ. Cô bé có một chiếc má lúm đồng tiền thật đáng yêu, cứ nhìn Giản Triệt mãi như thúc giục. Giản Triệt cười không nói, chỉ nhìn Minh Hiểu Khê. Hiểu Khê vui như mở cờ trong bụng nhưng nhanh chóng cúi đầu, ỉu xìu với cô bé: “Nhưng chị không phải là bạn gái của anh ấy”.
Cô bé lúc lắc hai bím tóc, thơ ngây phản đối: “Chị và anh ấy nắm tay như thế, làm sao không phải là bạn gái cơ chứ!”.
“Việc này…”, Minh Hiểu Khê lúng túng, máu toàn thân như chạy lên mặt, khiến mặt cô đỏ rực. Lúc này, thần kinh khắp người cô đột nhiên nhạy cảm không gì sánh được. Tay của Phong Giản Triệt, lòng bàn tay của anh, ngón tay của anh, nhiệt độ ấm áp của anh, mạch đập nhẹ nhàng của anh, giống như cái bàn là, khiến cô ta bỗng tỉnh lại, bừng tỉnh đến nỗi tim đập loạn xạ, tỉnh đến nỗi muốn trốn muốn ẩn đi. Cô vội vàng rút tay lại… Không thể được. Lại dùng sức. Vẫn không được! Giản Triệt vẫn nắm chặt tay cô. Anh muốn cô hiểu rõ rằng anh không muốn cô rút tay ra. Hiểu Khê bàng hoàng nhận ra tầm quan trọng của vấn đề. Các ngón tay cô bắt đầu lạnh dần, nhưng trái tim lại nóng bỏng.
Ánh trăng trên trời nhỏ nhắn, cong cong, giống như cái móc câu nhỏ, kéo đi hơi thở rối loạn của Hiểu Khê. Ánh trăng nhỏ nhắn cong cong, sáng trong mềm mỏng, cũng giống nụ cười trên đôi môi của Phong Giản Triệt lúc này. Anh không nhìn Hiểu Khê, chỉ nhìn cô bé bán hoa.
Cô bé bán hoa vẫn tủm tỉm cười: “Chị ấy không phải là bạn gái của anh sao?”.
Giản Triệt không gật đầu cũng không lắc.
Cô bé khôn ngoan lại hỏi tiếp: “Vậy, anh thích chị ấy phải không?”.
“Thích chứ!”, Giản Triệt đáp và quay lại nhìn chăm chăm vào Hiểu Khê. Cô đang cúi gằm mặt, xấu hổ, cả mặt và tai của cô đều đỏ bừng.
Cô bé bán hoa cười tươi như hoa vậy, và ngỏn nghẻn nói: “Vậy chắc chắn tại anh không chịu tặng hoa hồng cho chị ấy rồi. Chỉ cần anh tặng hoa cho chị ấy, nhất định chi ấy chịu làm bạn gái anh”.
Cả đóa hoa tươi rói bừng nở. Tay trái Phong Giản Triệt đón lấy cành hoa và dúi vào tay cô bé một tờ giấy bạc. Cô bé bán hoa vui mừng reo lên: “Nhiều tiền thế này! Vậy… tất cả chỗ hoa này đều là của anh đấy”.
Giản Triệt lắc đầu: “Anh chỉ cần một đóa hoa này. Những bông còn lại, em giúp anh tặng cho những người cần nhé!”.
Cô bé dạ một tiếng rõ to rồi ôm lấy đám hoa còn lại, vui vẻ chạy đi, để lại Giản Triệt và Hiểu Khê cùng một cành hồng rực rỡ ở giữa.
Hiểu Khê co tay lại, móng tay nhè nhẹ chạm vào mu bàn tay ấm áp của Giản Triệt. Cả hai đều thấy mình run rẩy, má hừng hực như lửa. Giản Triệt áp bàn tay mình vào lòng bàn tay cô. Chúng nóng rẫy như phải bỏng. Hiểu Khê ngượng ngùng không biết để mắt ở đâu. Chân cô giờ cũng run lẩy bẩy, cổ họng như ngẹn cứng, nói không ra hơi. Cô thấy sững sờ, không biết phải làm sao. Giản Triệt cũng im lặng không nói, chỉ ngắm nghía hoa hồng thật say sưa.
Hồi lâu, anh cười, nói: “Hoa hồng không thích hợp với em. Nó quá đẹp đẽ và yếu ớt. Hay anh vứt nó đi nhé!”. Rồi anh mang hoa đi thẳng tới một thùng rác ở góc đường nhưng vẫn nắm chặt tay Hiểu Khê. Cô nhắm mắt đi theo anh. Chỉ cần anh buông tay ra, đóa hồng sẽ rơi ngay vào thùng rác.
Giản Triệt nom rất buồn, anh cảm thấy nếu phải vứt bông hoa đi, lòng anh như xát muối. Bỗng Hiểu Khê buột miệng: “Đừng, em cần. Từ trước đến giờ chưa ai tặng hoa cho em. Sao? Anh đừng nhìn em như thế. Em mất mặt quá, đúng không?”. Hiểu Khê cười, má lại đỏ bừng. Cô xoay người lại, đứng trước mặt anh, nghiêm túc nói: “Anh đã mua hoa cho em, tại sao lại không chịu tặng em vậy?”. Nói đoạn, cô nắm lấy tay anh, giằng lấy bông hoa, đưa lên mũi hít hà: “Em rất thích nó, bởi đó là món quà anh tặng em”.
Lúc này ánh trăng trên trời như càng sáng hơn, đèn trên đường cũng càng sáng hơn, soi rõ một thanh niên điển trai và một cô gái e ấp đứng ôm một bó hoa hồng thắm đỏ bên cạnh chiếc thùng rác bẩn. Họ nắm chặt tay nhau, mắt dán chặt vào nhau, như quên cả không gian và thời gian.
Trên đường, người đi mua sắm và ngắm cũng ít dần. Bỗng có tiếng ồn ào đánh nhau từ một con hẻm tối om ở gần đó vọng ra. Minh Hiểu Khê cau mày, liếc nhìn về phía đó. Nếu như mọi ngày, cô sẽ chạy ngay tới đó coi có chuyện gì. Nhưng hôm nay Giản Triệt đang ở bên cạnh, nên cô không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì không hay trước khi tay anh khỏi hẳn. Cô kéo tay Giản Triệt, nói nhỏ: “Đi thôi anh. Muộn rồi”.
Giản Triệt lắc đầu, vỗ vào tay cô ta: “Đừng để ý đến anh, em muốn làm gì, cứ làm đi”.
Hiểu Khê ngần ngừ mấy giây nhưng vẫn cương quyết lắc đầu, kéo tay anh đi. Nhưng sự đời đâu có dễ dàng đến vậy. Có những phiền phức dù muốn, chúng ta cũng không thể trốn được.
Một chàng trai mình đầy máu bỗng chạy vọt ra khỏi con hẻm tối tăm đó. Mặt mũi anh ta sưng vù, đầy máu, nhìn y hệt một con ma từ địa ngục chui lên. Anh ta loạng choạng lao về hướng Giản Triệt. Hiểu Khê sợ hãi, xoay người ra cản vội để anh ta không đụng tới cánh tay bị thương của Triệt. Nhưng do cô lấy đà hơi mạnh, khiến anh ta đâm sầm vào người cô. Bó hoa hồng bắn vụt khỏi tay Hiểu Khê, xoay một vòng trên không. Hiểu Khê nhún người muốn với lấy hoa hồng mà Phong Giản Triệt tặng. Nhưng cô vừa hạ được chân xuống đất đã bị ngã ngay vào lòng chàng trai chết tiệt đó. Đúng là tai nạn ngoài ý muốn.
Chàng trai kia ngước gương mặt máu me, thì thào với cô: “Hiểu Khê, cứu tôi với!”.
Hiểu Khê ngẩn cả người, ra sức nhìn kĩ chàng trai nọ để đoán định thân thế của anh ta.
Học viện Quang Du lại có sự biến đổi. Lá cây ngưng hấp thụ, gió nhè nhẹ thổi. Sân trường im lặng như tờ. Hàng trăm ánh mắt hiếu kì, kích động, vui vẻ giống như đèn pha, nhìn chăm chú không chớp mắt vào một cô gái. Tiêu điểm chính của sự việc là ai? Đương nhiên là trên trời dưới đất, không có việc gì không thể, thường là Minh Hiểu Khê đem lại kinh ngạc li kì cho mọi người. (Chú ý: những tin này trích tập san Quang Du phát hành sau một ngày).
Trên sân trường, Minh Hiểu Khê không hiểu gì, ngơ ngác nhìn hai người con gái đang chặn trước mặt cô. Nghiêm túc mà nói, người chặn đường cô không phải là hai người, mà là một người con gái dáng liễu yếu đào tơ, mềm yếu, trắng nhạt như trăng. Ánh mắt cô ta nhìn chăm chăm vào Hiểu Khê, vừa căm hận vừa oán hận. Một cô gái khác giống như tùy tùng, gương mặt thanh tú, rụt rè, đứng che dù cho cô gái ở phía trước. Minh Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn trời. Dụi dụi mắt rồi nhìn, ánh sáng mặt trời hoàn toàn không gay gắt. Nói một cách khác, hôm nay không có nắng.
Tiểu Tuyền vỗ vỗ vào vai của Hiểu Khê: “Không nên quá kinh ngạc. Đó chỉ là người hầu của đại tiểu thư nhà người khác mà thôi”.
Minh Hiểu Khê thở phào nhẹ nhõm.
Hạo Tuyết than thở: “Chị Hiểu Khê, cô ấy đến tìm chị gây chuyện đấy!”.
Hiểu Khê kinh ngạc quay đầu lại: “Tìm chị gây chuyện à? Tiểu Tuyết, chị đã làm sai việc gì sao?”.
Hạo Tuyết dậm chân, bức bối nói: “Chính cô ta…”.
Tiểu Tuyền cười một cách kì dị: “Một sự hiểu lầm mà thôi!”. Nụ cười của cô ta quá kì dị, khiến Hiểu Khê thấy sợ hãi, lại thêm ánh mắt kích động vui mừng bao vây của các bạn học đều tập trung vào cô. Trong sự mong chờ nóng nảy của mọi người xung quanh, người con gái mềm mại đẹp đẽ nâng niu đó cuối cùng đã mở miệng: “Cô là ai?”.
Minh Hiểu Khê chỉ chính mình, ngờ vực hỏi lại: “Cô đang nói chuyện với tôi phải không?”.
Hạo Tuyết lạnh run lên tiếng: “Cô Phi Anh, có gì thì chỉ cần làm với tôi! Không nên dính dáng tới người khác!”.
Mọi người ghé tai thì thầm nhau, thì thầm nói riêng, có vẻ nghi hoặc. Tiểu Tuyền nhíu mày thở dài, lại là chuyện buồn người, lại là chuyên phiền não, Minh Hiểu Khê. Mắt của cô Phi Anh không ngừng liếc Hạo Tuyết một cái, nhưng vẫn nhìn chăm chăm vào Hiểu Khê, thủng thẳng hỏi một lần nữa: “Cô là ai?”
Hiểu Khê đành đáp ngắn gọn: “Tôi là Minh Hiểu Khê”.
Cô tiểu thư kì là đó lại buông tiếp một câu: “Cô biết tôi là ai không?”.
Hiểu Khê suýt chút nữa ngã, nhẫn nhịn, giả vờ mỉm cười: “Xin lỗi cô là…?”.
Người trả lời cô không phải là cô Phi Anh, mà là cô hầu đứng che dù: “Nhà tiểu thư chúng tôi nổi tiếng nhất từ xưa đến nay, gia truyền lâu đời nhất, lịch sử hiển hách nhất, địa vị cao quý nhất. Đây là người con gái đích truyền đời thứ của gia tộc Cổ Thị vị quan chức cao – Phi Anh tiểu thư”.
Minh Hiểu Khê líu lưỡi. Một câu nói rất dài, may mà cô ta có thể đọc thuộc đến lưu loát như thế. Nhưng có người không hài lòng. Cô tiểu thư đó trừng mắt: “Một chút khí thế cũng không có!”.
Người hầu miệng câm như hến, hai chân run rẩy, rồi dùng hết sức la lớn: “Tiểu thư nhà tôi nổi tiếng nhất từ xưa đến nay! Gia truyền lâu đời nhất! Lịch sử hiển hách nhất! Địa vị cao quý nhất! Là người con gái đích truyền đời thứ của gia tộc Cổ Thị vị quan chức cao – Cổ Phi Anh tiểu thư!!”
“Âu!”.
“Chao ôi!”
“Ôi!”
Các học sinh của Quang Du muốn ói ra. Cổ Phi Anh tiểu thư này thật là lợi hại, mỗi lần tự giới thiệu gia đình nhất định làm “điên đảo” mọi người, cho dù đã nghe qua , lần cũng vậy. Minh Hiểu Khê trừng mắt, cố gắng nén buồn cười: “Hơ hơ… ngưỡng mộ đã lâu nay mới gặp”.
Cổ Phi Anh cười rất ngạo mạn: “Cô – biết thân phận của tôi không?”.
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt: “Nếu cô nhất định muốn nói, có thể ngắn một chút không?”.
Cổ Phi Anh liếc nhìn Hiểu Khê đầy khinh bỉ. Người hầu của Phi Anh đứng đỡ lời: “Tiểu thư nhà tôi là do nhà họ Phong đặc biệt chọn lựa, nhà họ Cổ chính thức đồng ý. Tức là sẽ trở thành vợ chưa cưới ưu tú tài giỏi, phẩm hạnh và học vấn của Phong Giản Triệt thiếu gia”.
Hạo Tuyết phẫn nộ la lối: “Không sợ mất mặt sao? Anh Triệt thừa nhận cô là vợ chưa cưới của anh ấy khi nào?”.
Ánh mắt khinh miệt của Phi Anh liếc xéo Hạo Tuyết, rồi nhìn chăm chăm vào Minh Hiểu Khê.
Hiểu Khê bụng bảo dạ: “Trời ạ, cô ta phải chăng đầu óc có vấn đề? Sao lắm chuyện thế nhỉ?”
Phi Anh bỗng bật cười, cất giọng khinh mạt: “Đúng là đồ hồ ly tinh”.
Hạo Tuyết kinh ngạc la lớn: “Cô đang nói hồ đồ gì đó?! Không được sỉ nhục chị Hiểu Khê!”.
Cổ Phi Anh quan sát kỹ gương mặt tức giận của Hạo Tuyết, bỗng cười lạ lùng: “Ơ, tôi quên, cô mới chính là người yêu thương tha thiết Giản Triệt. Đáng thương quá, tiểu nha đầu, cô chẳng lẽ không biết chị Hiểu Khê của cô đang suy tính cướp anh Giản Triệt sao?”.
Hạo Tuyết đứng chết trân như khúc gỗ.
Tiểu Tuyền than thở: “Ai nói Cổ Phi Anh là tiểu thư bị thịt, ngu ngốc đờ đẫn”.
Im lặng một cách kỳ lạ. Mọi người nín thở chờ sự đón đầu đánh mạnh của Minh Hiểu Khê. Ký giả tập san Quang Du âm thầm trong mọi người đã suy đoán ra vô số loại giả thiết đủ khiến mọi người cuộn trào nhiệt huyết, cục diện phát triển mãnh liệt khó mà đè nén. Ai mà đoán được trước.
Theo sự ghi chép của tập san Học viện Quang Du đầy quyền uy, lúc đó, Minh Hiểu Khê chân thành tha thiết nói với Cổ Phi Anh: “Ái chà, vậy là cô cợ chưa cưới của anh Triệt, chúc mừng, chúc mừng!”.
Cổ Phi Anh lạnh nhạt cao ngạo răn đe: “Cô không nên có ý nghĩ bất chính với Phong Giản Triệt. Anh ấy sẽ là chồng tôi”.
Minh Hiểu Khê đáp rất nghiêm túc: “Tôi bảo đảm, quyết không có ý nghĩ bất chính với anh Triệt”.
Không có khói thuốc súng. Không có chiến tranh. Nhưng đã có một trận phong ba đang dậy sóng trong tâm hồn yếu đuối của Minh Hiểu Khê. Các học sinh của Học viện Quang Du rất thất vọng trước hành động đầu hàng nhanh chóng của cô.
“Đi thôi!”, Hiểu Khê mỉm cười như trút được gánh nặng, kéo tay của Hạo Tuyết giục giã. Tay của Hạo Tuyết rất lạnh, cứng đờ.
Canh thịt bò đậm đặc đang sôi sùng sục. Mùi vị thơm nồng lan khắp khách sạn. Hiểu Khê nhìn chăm chăm vào nồi thịt bò. Nom cô thật ủ dột, ngón tay trỏ ngậm trong miệng đã bị cắn đến nỗi xanh tím lại.
Giản Triệt nhìn cô, và gọi: “Minh Hiểu Khê”. Ngón tay thon dài quơ qua quơ lại trước mặt cô. Gương mặt cô vẫn bất động như pho tượng. “Minh Hiểu Khê”. Anh vui tính gõ lên đầu cô. Nhưng nom cô vẫn chưa hoàn hồn. Anh đành quát lớn: “Minh Hiểu Khê!”.
Hiểu Khê giật nảy mình, kêu ầm lên: “Làm sao? Làm sao! Có phải thịt bò không?”. Cô nhìn Phong Giản Triệt đầy nghi hoặc: “Anh Triệt, có chuyện gì thế?”.
Giản Triệt nắm lấy ngón tay bị thương của cô, hỏi nhỏ: “Có việc gì buồn vậy?”. Bàn tay của anh rất ấm, nắm chặt lấy ngón tay nho nhỏ của cô, có ánh mặt trời, trong nháy mắt dòng chảy của mạch máu toàn thân đều thay đổi đến nỗi thư giãn mà còn thong thả.
Minh Hiểu Khê cúi đầu, im lặng. Giản Triệt nhẹ nhàng xoa lên những dấu răng rất sâu trên ngón tay nhỏ của cô và hỏi: “Em gặp Cổ Phi Anh rồi phải không?”.
Quả nhiên cái gì đều không giấu nổi anh ta. Minh Hiểu Khê chau mày, buồn bực nói: “Vì sao mỗi người đều có vị hôn thê? Giống như Cổ Phi Anh của anh, Dương Thiên Phụng của Đông Hạo Nam và của Mục Lưu Băng… Các anh đã không thích người ta, sao không cự tuyệt ngay lúc đầu? Vì sao có vị hôn thê rồi lại không quan hệ cho tốt, lại cứ gây ra nhiều chuyện hiểu lầm”.
Giản Triệt chua chát đáp: “Chính anh cũng không hề biết về việc của Cổ Phi Anh trước đó”.
Hiểu Khê rút ngón tay ra khỏi bàn tay của Giản Triệt, than: “Các anh đều giống nhau, đều nói như thế”.
Triệt cúi nhìn lòng bàn tay trống trơn của mình, chợt thấy lòng trống rỗng.
Canh thịt bò nấu thật thơm ngon. Minh Hiểu Khê ăn một lèo hết tám miếng thịt lớn, uống hết hai bát canh to, bụng căng tướng, toàn thân khắp người ấm áp, tinh thần phấn chấn trở lại. Cô đặt cái muỗng trên bàn ăn xuống một cái “ầm”, lớn tiếng nói với Phong Giản Triệt: “Em không vui! Rất không vui!”.
Phong Giản Triệt ngừng ăn, chằm chằm nhìn cô.
Hiểu Khê bực bội nói tiếp: “Vị hôn thê đó của anh khiến bao người ghét, anh có biết hay không? Ngạo mạn! Giả dối! Cuồng vọng! Anh mà nghe được những gì cô ta nói nhỉ? Thật đáng ghét!”.
Giản Triệt cười: “Nhưng nghe nói em rất khách khí đối với cô ta. Phải không?”.
Minh Hiểu Khê thở dài: “Em…”.
Giản Triệt cười trêu: “Minh Hiểu Khê luôn thành công ở mọi nơi mọi chỗ. Minh Hiểu Khê số một thiên hạ nhưng hôm qua đã thất bại trước mặt Cổ Phi Anh rồi”.
Hiểu Khê bực bội gãi đầu, nhăn nhó thanh minh: “Em cũng không rõ làm sao mình đột nhiên biến thành không có sức lực như thế. Lúc đó em thậm chí còn hơi lo, lo làm cô ta tức giận… Em sợ sau khi làm cô ta tức giận…”. Cô ta rùng mình, không nói tiếp nữa.
Phong Giản Triệt không biết đã đến bên cạnh cô từ lúc nào. Hiểu Khê chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp và vui vẻ của gió xuân bao quanh mình. Cô gắng gồng mình hồi lâu, cuối cùng không cưỡng lại nổi sự mê hoặc đó, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình thon thả của Giản Triệt, úp mặt lên ngực anh.
Hiểu Khê hiểu rõ mình thích Phong Giản Triệt. Từ trước cô đã luôn thích ở bên cạnh anh, thích nghe anh nói, thích nhìn anh mỉm cười, thích anh nhìn cô. Nhưng sao lần này dầu đã được ôm anh mà trong lòng cô lại thấy hơi run rẩy thế nhỉ. Có cái gì đó vừa ngọt ngào, vừa chua chát, lại vừa vùng vẫy giằng xé muốn gào thét trong cô.
“Hiểu Khê, em không cần lo lắng về Cổ Phi Anh”, Giản Triệt êm ái nói, khiến người ta thật yên tâm, “Việc của cô ta, anh sẽ giải quyết. Hãy tin tưởng anh. Anh quyết không để cô ta trở thành Thiết Sa Hạnh thứ hai”.
Minh Hiểu Khê nhắm mắt. Hóa ra là như thế, điều mà cô ta không yên tâm hoàn toàn không phải là Cổ Phi Anh, mà là hình bóng của Thiết Sa Hạnh điên cuồng la hét và đang vung vẩy cây súng, mình chảy đầy máu. Cô hối hận vô cùng. Nếu lúc đầu, cô đối với Thiết Sa Hạnh không ấu trĩ đến vậy, sự việc đã không phải có kết cục như bây giờ.
Cô chưa từng tâm sự điều này vơi ai nhưng Giản Triệt lại hiểu thấu lòng dạ cô. Giọng anh vẫn róc rách như làn suối, thủ thỉ bên tai cô: “Em lớn rồi, Hiểu Khê, không còn quá xúc động như trước, nhưng đáng yêu hơn trước”.
Hiểu Khê hơi chạnh lòng, hỏi lại “Đáng yêu ư? Anh thấy em không có dũng khí sao?”.
Giản Triệt vỗ nhẹ lên đầu cô ta, cười lanh lảnh: “Ngốc quá! Dũng khí có biểu hiện lúc gây lộn không? Hiểu Khê của chúng ta, từ trước đến giờ không trốn tránh chuyện gì, từ trước đến giờ không oán trời trách người, từ trước đến giờ không đánh mất lòng tin, là người con gái có dũng khí nhất trên thế giới này!”
Minh Hiểu Khê cười, ngước khuôn mặt xinh xắn lên nhìn anh. Ánh sáng rọi vào mắt cô lấp lánh: “Triệt! Em sẽ không làm cho anh thất vọng! Em nhất định không làm cho anh thất vọng! Em nhất định sẽ làm một Minh Hiểu Khê xuất sắc nhất!”.
Giản Triệt mỉm cười, vuốt nhẹ tóc cô.
Học viện Quang Du sẽ phát giải thưởng Học sinh có tác phong quyết đoán nhất cho Minh Hiểu Khê lớp năm . Nhiều người cho rằng cô xứng đáng đoạt giải thưởng này bởi dù mưa gió tầm tã, dù sấm động phong ba, Minh Hiểu Khê vẫn ngày ngày tới châm cứu cho Phong Giản Triệt. Và sau khi Cổ Phi Anh gây hấn với Minh Hiểu Khê, lại không có đoạn kết. Kể cả Minh Hiểu Khê rõ như ban ngày tiếp xúc thân mật với Phong Giản Triệt, đều không thấy Cổ Phi Anh ghen tuông hoặc đến gây sự tiếp. Vậy mà nguyên nhân quan trọng nhất khiến tập san Quang Du phát giải thưởng lần này lại không phải là hai lý do trên, mà là Hiểu Khê đã bắt đầu “chung sống thân mật” với Phong Giản Triệt. Quả là một tin động trời.
Sự việc Triệt – Khê yêu nhau trở nên nóng hổi và náo động khắp Học viện Quang Du. Minh Hiểu Khê dù có liên can, nhưng trái lại hoàn toàn không quan tâm, tâm tình vui vẻ, cười nói suốt ngày. Vậy Hiểu Khê mà không được giải “giải thưởng người có tác phong quyết đoán nhất”, ai sẽ có tư cách đây?
Kỳ tích quả nhiên có thể được tạo ra bởi bàn tay còn người. Bác sĩ Susi châm một điếu thuốc, chằm chằm nhìn Minh Hiểu Khê đang rạng rỡ như ánh mặt trời. Ông buột miệng khen: “Cô gái, cô làm tôi kinh ngạc đấy!”.
Hiểu Khê cười thật đáng yêu: “Bác sĩ cứ gọi tôi là Hiểu Khê đi. Tay phải của anh Triệt phải chăng đã đỡ rồi?”.
Bác sĩ Susi vừa chậm rãi hút thuốc vừa trả lời “Tôi tin rằng Giản Triệt giờ đây có thể dùng tay phải nhặt đồ vật được, không thành vấn đề”.
Hiểu Khê cười híp cả mắt: “Bác sĩ có biết là tay anh ấy đã có thể gọt dưa được rồi đây. Hôm qua anh Triệt còn giúp tôi xỏ chỉ vào một cây kim rất nhỏ”.
Bác sĩ Susi gật gù và viết kết luận khám vào bệnh án: “Tay phải của Giản Triệt đã phục hồi bình thường, có thể thực hiện các chức năng thông thường”.
Minh Hiểu Khê mỉm cười với Phong Giản Triệt, khoe vang: “Anh Triệt, bác sĩ Susi nói tay phải của anh đã khỏe rất nhiều rồi đấy”.
Giản Triệt đưa tay lên xoa má cô, cười rất tươi: “Đúng đấy. Nhưng em còn gì chưa thỏa mãn, còn tham lam gì nữa Hiểu Khê?”.
Hiểu Khê lắc đầu, vội đáp bằng giọng chắc nịch: “Hi hi, tất nhiên là em không hài lòng rồi. Em phải làm cho tay của anh thật xuất sắc cơ”.
Bác sĩ Susi lại chăm chú, nhìn cô, hỏi lại: “Thật xuất sắc sao? Cô nói thật không đấy?”.
Hiểu Khê gật đầu không chút do dự.
Trong ánh mắt của bác sĩ hơi thoáng chút run sợ. Ông hỏi lại: “Cô nhất định phải sáng tạo ra kỳ tích này, đúng không?”
Hiểu Khê nhìn thẳng vào đôi mắt của bác sĩ, cười đáp: “Nhưng, tôi sợ chỉ có sức lực của mình quá ít ỏi. Bác sĩ Susi, xin bác sĩ hãy phụ giúp tôi, được không?”.
Lúc này, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi chiếu lấp lánh lên gương mặt cô, khiến gương mặt cô thật bừng sáng.
Màn đêm bắt đầu buông xuống, trên phố bắt đầu sầm uất náo nhiệt. Hiểu Khê dán mắt qua lớp kính một tiệm bán quần áo. Bên trong đang treo một chiếc váy đầm tuyệt đẹp. Thấy cô ngắm nghía bộ trang phục mãi không chớp mắt, Giản Triệt dõi theo ánh mắt của Hiểu Khê rồi hỏi: “Em thích bộ trang phục đó lắm sao?”.
Hiểu Khê đứng ngẩn ra một lúc ngắm mãi rồi quay về phía anh, nhoẻn cười: “Đợi đến khi tay anh có thể biểu diễn đàn được, em sẽ mặc chiếc đầm thật đẹp này để chúc mừng anh. Em chọn chiếc đầm này như món quà đầu tiên em tặng cho chính mình, vì đã thành công giúp anh chữa bệnh. Cho nên anh không nên tranh với em”.
Giản Triệt nhìn cô âu yếm. Trong ánh mắt anh như chứa đựng cả trời sao êm ái. Anh từ từ đưa tay ra, muốn ôm lấy Minh Hiểu Khê đang cười tít mắt. Những ngón tay của anh thon dài, lúc vừa chạm vào vai cô thì dừng lại. Nhưng Hiểu Khê lại chủ động chạm vào những ngón tay ấm áp đó của Giản Triệt, thậm chí tựa luôn người vào anh, thỏ thẻ hỏi: “Anh coi, nếu em mặc bộ đầm này có đẹp không?”.
Giản Triệt gật đầu: “Đẹp chứ!”.
Hiểu Khê vẫn không buông tha: “Đẹp như thế nào?”.
Giản Triệt cười, dí tay vào mũi cô: “Đẹp và lộng lẫy hơn cả sao trên trời”.
Hiểu Khê vui vẻ nắm chặt lấy tay anh. Bàn tay của cả hai người đều rất ấm nóng, hòa hợp thành một.
Hiểu Khê nhìn Giản Triệt, cười nói: “Em rất muốn biến thành một ngôi sao sáng có sức mạnh thần kỳ, khiến cánh tay anh nhất định khỏe mau”.
Giản Triệt chỉ âu yếm nhìn cô, không cười. Đột nhiên, anh còn thấy hơi buồn bã và lo ngại cho tương lai sau này.
Hiểu Khê đã nhận ra sự khác thường của Giản Triệt. Quan sát hồi lâu, cô cất tiếng gọi anh rất khẽ: “Anh Triệt”.
Giản Triệt buồn rầu hỏi: “Hiểu Khê, đợi tay anh hoàn toàn bình phục… em sẽ như thế nào? Em sẽ bỏ đi phải không? Sẽ trở về bên Mục Lưu Băng phải không? Sẽ từng giờ từng khắc nhớ đến một người tên là Phong Giản Triệt không? Sẽ giống như bây giờ phải không?”. Giản Triệt càng nói, giọng càng buồn tha thiết.
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt, nụ cười sáng chói như sao: “Em sẽ vô cùng… vô cùng vui vẻ! Sau đó, em có thể thực hiện một số lý tưởng khác của em!”.
Trong đó có anh không? Phong Giản Triệt không hỏi nữa, vì qua nụ cười của cô, anh đã hiểu ra nhiều điều. Trong màn đêm, khu chợ vẫn rất nhộn nhịp. Bên cạnh tiệm trang phục, cảnh tượng một chàng trai tuấn tú khôi ngô cũng một cô gái ngây thơ đáng yêu làm rung động lòng người. Họ tay nắm tay, mắt nhìn nhau say đắm, quên hết cả trời đất. Cả hai đều không biết rằng lúc này họ đã trở thành tâm điểm thu hút mọi người.
“Anh trai ơi, mua hoa hồng tặng bạn gái đi!”, một giọng nói trẻ con non nớt vang lên.
Hiểu Khê giật mình, cúi đầu nhìn, chỉ thấy một cô bé mười một, mười hai tuổi, đang ôm mấy bó hoa hồng đỏ thắm, nghiêng đầu cười thân mật với họ. Cô bé có một chiếc má lúm đồng tiền thật đáng yêu, cứ nhìn Giản Triệt mãi như thúc giục. Giản Triệt cười không nói, chỉ nhìn Minh Hiểu Khê. Hiểu Khê vui như mở cờ trong bụng nhưng nhanh chóng cúi đầu, ỉu xìu với cô bé: “Nhưng chị không phải là bạn gái của anh ấy”.
Cô bé lúc lắc hai bím tóc, thơ ngây phản đối: “Chị và anh ấy nắm tay như thế, làm sao không phải là bạn gái cơ chứ!”.
“Việc này…”, Minh Hiểu Khê lúng túng, máu toàn thân như chạy lên mặt, khiến mặt cô đỏ rực. Lúc này, thần kinh khắp người cô đột nhiên nhạy cảm không gì sánh được. Tay của Phong Giản Triệt, lòng bàn tay của anh, ngón tay của anh, nhiệt độ ấm áp của anh, mạch đập nhẹ nhàng của anh, giống như cái bàn là, khiến cô ta bỗng tỉnh lại, bừng tỉnh đến nỗi tim đập loạn xạ, tỉnh đến nỗi muốn trốn muốn ẩn đi. Cô vội vàng rút tay lại… Không thể được. Lại dùng sức. Vẫn không được! Giản Triệt vẫn nắm chặt tay cô. Anh muốn cô hiểu rõ rằng anh không muốn cô rút tay ra. Hiểu Khê bàng hoàng nhận ra tầm quan trọng của vấn đề. Các ngón tay cô bắt đầu lạnh dần, nhưng trái tim lại nóng bỏng.
Ánh trăng trên trời nhỏ nhắn, cong cong, giống như cái móc câu nhỏ, kéo đi hơi thở rối loạn của Hiểu Khê. Ánh trăng nhỏ nhắn cong cong, sáng trong mềm mỏng, cũng giống nụ cười trên đôi môi của Phong Giản Triệt lúc này. Anh không nhìn Hiểu Khê, chỉ nhìn cô bé bán hoa.
Cô bé bán hoa vẫn tủm tỉm cười: “Chị ấy không phải là bạn gái của anh sao?”.
Giản Triệt không gật đầu cũng không lắc.
Cô bé khôn ngoan lại hỏi tiếp: “Vậy, anh thích chị ấy phải không?”.
“Thích chứ!”, Giản Triệt đáp và quay lại nhìn chăm chăm vào Hiểu Khê. Cô đang cúi gằm mặt, xấu hổ, cả mặt và tai của cô đều đỏ bừng.
Cô bé bán hoa cười tươi như hoa vậy, và ngỏn nghẻn nói: “Vậy chắc chắn tại anh không chịu tặng hoa hồng cho chị ấy rồi. Chỉ cần anh tặng hoa cho chị ấy, nhất định chi ấy chịu làm bạn gái anh”.
Cả đóa hoa tươi rói bừng nở. Tay trái Phong Giản Triệt đón lấy cành hoa và dúi vào tay cô bé một tờ giấy bạc. Cô bé bán hoa vui mừng reo lên: “Nhiều tiền thế này! Vậy… tất cả chỗ hoa này đều là của anh đấy”.
Giản Triệt lắc đầu: “Anh chỉ cần một đóa hoa này. Những bông còn lại, em giúp anh tặng cho những người cần nhé!”.
Cô bé dạ một tiếng rõ to rồi ôm lấy đám hoa còn lại, vui vẻ chạy đi, để lại Giản Triệt và Hiểu Khê cùng một cành hồng rực rỡ ở giữa.
Hiểu Khê co tay lại, móng tay nhè nhẹ chạm vào mu bàn tay ấm áp của Giản Triệt. Cả hai đều thấy mình run rẩy, má hừng hực như lửa. Giản Triệt áp bàn tay mình vào lòng bàn tay cô. Chúng nóng rẫy như phải bỏng. Hiểu Khê ngượng ngùng không biết để mắt ở đâu. Chân cô giờ cũng run lẩy bẩy, cổ họng như ngẹn cứng, nói không ra hơi. Cô thấy sững sờ, không biết phải làm sao. Giản Triệt cũng im lặng không nói, chỉ ngắm nghía hoa hồng thật say sưa.
Hồi lâu, anh cười, nói: “Hoa hồng không thích hợp với em. Nó quá đẹp đẽ và yếu ớt. Hay anh vứt nó đi nhé!”. Rồi anh mang hoa đi thẳng tới một thùng rác ở góc đường nhưng vẫn nắm chặt tay Hiểu Khê. Cô nhắm mắt đi theo anh. Chỉ cần anh buông tay ra, đóa hồng sẽ rơi ngay vào thùng rác.
Giản Triệt nom rất buồn, anh cảm thấy nếu phải vứt bông hoa đi, lòng anh như xát muối. Bỗng Hiểu Khê buột miệng: “Đừng, em cần. Từ trước đến giờ chưa ai tặng hoa cho em. Sao? Anh đừng nhìn em như thế. Em mất mặt quá, đúng không?”. Hiểu Khê cười, má lại đỏ bừng. Cô xoay người lại, đứng trước mặt anh, nghiêm túc nói: “Anh đã mua hoa cho em, tại sao lại không chịu tặng em vậy?”. Nói đoạn, cô nắm lấy tay anh, giằng lấy bông hoa, đưa lên mũi hít hà: “Em rất thích nó, bởi đó là món quà anh tặng em”.
Lúc này ánh trăng trên trời như càng sáng hơn, đèn trên đường cũng càng sáng hơn, soi rõ một thanh niên điển trai và một cô gái e ấp đứng ôm một bó hoa hồng thắm đỏ bên cạnh chiếc thùng rác bẩn. Họ nắm chặt tay nhau, mắt dán chặt vào nhau, như quên cả không gian và thời gian.
Trên đường, người đi mua sắm và ngắm cũng ít dần. Bỗng có tiếng ồn ào đánh nhau từ một con hẻm tối om ở gần đó vọng ra. Minh Hiểu Khê cau mày, liếc nhìn về phía đó. Nếu như mọi ngày, cô sẽ chạy ngay tới đó coi có chuyện gì. Nhưng hôm nay Giản Triệt đang ở bên cạnh, nên cô không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì không hay trước khi tay anh khỏi hẳn. Cô kéo tay Giản Triệt, nói nhỏ: “Đi thôi anh. Muộn rồi”.
Giản Triệt lắc đầu, vỗ vào tay cô ta: “Đừng để ý đến anh, em muốn làm gì, cứ làm đi”.
Hiểu Khê ngần ngừ mấy giây nhưng vẫn cương quyết lắc đầu, kéo tay anh đi. Nhưng sự đời đâu có dễ dàng đến vậy. Có những phiền phức dù muốn, chúng ta cũng không thể trốn được.
Một chàng trai mình đầy máu bỗng chạy vọt ra khỏi con hẻm tối tăm đó. Mặt mũi anh ta sưng vù, đầy máu, nhìn y hệt một con ma từ địa ngục chui lên. Anh ta loạng choạng lao về hướng Giản Triệt. Hiểu Khê sợ hãi, xoay người ra cản vội để anh ta không đụng tới cánh tay bị thương của Triệt. Nhưng do cô lấy đà hơi mạnh, khiến anh ta đâm sầm vào người cô. Bó hoa hồng bắn vụt khỏi tay Hiểu Khê, xoay một vòng trên không. Hiểu Khê nhún người muốn với lấy hoa hồng mà Phong Giản Triệt tặng. Nhưng cô vừa hạ được chân xuống đất đã bị ngã ngay vào lòng chàng trai chết tiệt đó. Đúng là tai nạn ngoài ý muốn.
Chàng trai kia ngước gương mặt máu me, thì thào với cô: “Hiểu Khê, cứu tôi với!”.
Hiểu Khê ngẩn cả người, ra sức nhìn kĩ chàng trai nọ để đoán định thân thế của anh ta.