Ngày tháng sáu, đút lót quan thủ bị một lượng bốn tiền, lên tường thành xem hùng phong quan ngoại, tường cao chỉ tới tám thước, quân không quá , khi ấy gió núi lồ ng lộng, rặng nùi đằng xa bị sương mù bao tháng sáu, từ quan nha thống chế biết rằng, từ nay về sau các loại hàng hóa thổ sản vùng núi như quả thông, nấm mặt ong, da thú mỗi lần giao dịch phải nột thuế sáu tiền, đây là tiền thu sau khi nộp thuế mùng tháng , người xuất quan trở về, đếm rất rõ ràng, lúc đo người, về là người, ta quyết định đi gặp người không xuất thành mà trở tháng , quen Vương Hùng, bỏ đồng đàm luận chuyện làm ăn ở quan ngoài, Vương Hùng say nói, da tốt nhất trong tay Kiến Nô, muốn có được số hàng hóa đó phải móc nối được quan hệ với quản sự Ngô tháng , cầm bái thiếp tới gặp quản sự ngoại trạch Ngô thị là Ngô Hiểu, được câu trả lời là đợi tháng , bắt Ngô Hiểu ở kỹ viện Bắc Xuân lâu về nhà an toàn thẩm vấn bảy ngày, biết được tin tướng sĩ Sơn Hải Quan qua lại với Kiến tháng , thương hiệu Tứ Hải bỏ lượng bạc, được lệnh xuất quan, thử thăm dò tiếp xúc với Kiến Nô ..Hàn Lăng Sơn ở liền trong phòng ba ngày, đọc hết toàn bộ ghi chép kia, tuy hắn không phải loại người có ký ức siêu cường nhìn qua là nhớ, nhưng biết chắt lọc thông tin trong đó, khi ra nói với Văn Ngọc Sơn:” Những thứ đó với ngươi mà nói quả nguy hiểm, ta đã tiêu hủy toàn bộ rồi.”Vân Ngọc Sơn hai tay đút vào ống tay áo, kiêu ngạo nói:” Ta đem tất cả ghi nhớ trong đầu rồi, chỉ đợi thời khắc đại quân Lam Điền tới Sơn Hải Quan.”“ Sơn Hải Quan không quan trọng, quan trọng là người nơi này, ngươi phải biết rằng, bất kỳ tòa thành vững trãi nào với quân ta mà nói đều là một đống gạch nói mà thôi, người trong đó mới càng quan trọng.
Trường Thành, Trường Thành, chỉ cần nhìn thấy thứ này, lòng ta cảm xúc ngổn ngang.”“ Văn điệp xuất quan đã làm xong rồi, Lão Hàn, ngươi không phải là người thích mạo hiểm, lần này vì sao mà nhất định muốn xuất quan, ta chẳng thấy chúng ta có gì để nói với Kiến Nô, cách đối thoại duy nhất với chúng là đao kiếm và hỏa pháo.”Hà Lăng Sơn không giải thích, không phải là không tin hắn, mà là Văn Ngọc Sơn không nên có suy nghĩ như vậy, đã nghĩ vậy rồi thì không còn gì để nói với nhau nữa, đạo bất đồng bất khả tương đó trong thời gian ngày chờ đợi, Hàn Lăng Sơn lấy danh nghĩa giám sinh Quốc Tử Giám, đi xem khắp tòa thành Hải Quan là một một cứ điểm quân sự, lấy Trường Thành làm chủ thể, lấy Sơn Hải Quan làm hạch tâm, cùng Đông La Thành, Tây La Thành, Tả Dực Thành, Hữu Dực Thành làm vệ tuyến Trường Thành dài dặm, phân bố thành bảo, quan ải, phong hỏa đài, tạo nên hệ thống phòng ngự vô cùng vững bộ thành quan vắt ngang thông đạo chật hẹp giữa Yến Sơn và biển lớn, từ bố cùng mà nói, thực sự xứng danh Thiên hạ đệ nhất tuyến này làm triều định mỗi năm tiêu hao vạn lượng bạc, rời tòa thành quan này những thành trì Ninh Viễn, Cẩm Châu, Đại Lăng Hà nói là thuộc về Đại Minh, chẳng bằng nói là thành riêng của các tướng Liêu Lăng Sơn đứng trên tường thành đón gió biển ù ù, vuốt v e ụ thành:” So với đám người này, huyện tôn thực sự quá lương thiện.”Qua ghi chép của Văn Ngọc Sơn, Hàn Lăng Sơn đưa ra một phán đoán, nay quân binh ở phòng tuyến này không thuộc về triều đình nữa, bọn họ phải gọi là gia binh mới đúng, mà toàn bộ nông phu ở ngoài thành là điền hộ của biên tướng, mỗi một biên tướng đều giàu nứt đố đổ người này một mặt coi thường Kiến Nô, cho rằng bọn họ là dã nhân, mặt khác coi thường triều đình, vì triều đình vô dụng, giữ tình huống thế này với đám biên tướng mà nói mới là phù hợp lợi ích như Kiến Nô không phải quá mức cường đại, Đại Minh không phải ra sức ném tiền vào đây thì bọn họ sớm tự lập xưng vương Lăng Sơn không biết cục diện này còn có thể duy trì bao lâu, mà quyết định vận mệnh Sơn Hải Quan không phải do Kiến Nô, biên tướng hay triều đình mà là huyện Lam dó tiếng giày, một đội giáp sĩ đi lên tường thành, Hàn Lăng Sơn khiêm tốn nhường đường, chắp tay thi lễ.“ Ngươi là ai?”Một giọng nói du dương truyền tới, Hàn Lăng Sơn nhìn tới chỉ thấy một tướng lĩnh trẻ tuổi để râu ngắn, tướng mạo đường đường đầu đội mũ trụ cánh phượng, thân mặc giáp vảy cá, mắt sáng quắc nhìn hắn chằm chằm.“ Học sinh là Hàn Lăng Sơn, giám sinh quốc tử giám Nam Kinh đi du học.”Tướng lĩnh trẻ ngửa mặt cười lớn:” Cái cớ hay đấy.” Rồi quát mắng tả hữu:” Đây là nơi quân cơ yếu địa, sao tùy tiện cho người lên như vậy?”Viên bì tướng phụ trách trông thành rối rít nhận sai.“ Đọc vạn cuốn sách, đi vạn dặm đường, đó là quyền của sĩ tử Đại Minh, nếu ta muốn, bằng vào giấy giới thiệu của quốc tử giám, dù là Bạch Hồ tiết đường của Ngô tướng quân cũng có thể đi một chuyến, vì sao lại không thể lên Trường Thành hoài cổ.” Hàn Lăng Sơn chắp tay cúi đầu, nhưng lời nói không chịu thua kém:“ Bạch Hổ tiết đường của Ngô tướng quân thì ngươi không vào được đâu.” Tướng lĩnh trẻ cau mày nói với tướng lĩnh bên trái:” Đó là sơ sảy của ngươi, đi nhận ba mươi gậy.”Viên bì tướng đó rõ ràng tuổi lớn hơn nhưng không dám trái lời tướng quân trẻ, nhìn Hàn Lăng Sơn thù hận, quỳ một gối xuống:” Mạt tướng tuân lệnh.”Hàn Lăng Sơn đưa tay ngăn cản:” Khoan đã, đánh ta là được rồi.”“ Ngươi là giám sinh không đánh được.”“ Không hề gì, học sinh ở huyện Lam Điền từng bị đánh gậy, tới đây bị đánh gậy nữa, một đông một tây thế càng hay.”Tướng lĩnh trẻ ngạc nhiên:” Ngươi trêu chọc gì Vân Chiêu mà bị đánh đòn?”“ Học sinh vô tình nhìn thấy quân doanh Phượng Hoàng Sơn, vốn không có gì to tát, chỉ là học sinh bản tính tò mò, gan lớn, chuẩn bị lẻn vào xem sao, may có giấy của quốc tử giám, nếu không e là mất đầu rồi.
“ Hàn Lăng Sơn kể với giọng hết sức tự hào:Tướng lĩnh trẻ xua tay coi như tha cho tướng lĩnh kia, hứng thú với Hàn Lăng Sơn tăng mạnh: “ Ngươi đã thấy quân uy của huyện Lam Điền, vậy thấy quân trận ở nơi đây so với huyện Lam Điền ra sao?”“ Các người đều rất cường đại, còn bệ hạ thì yếu ớt.
“ Hàn Lăng Sơn buông tiếng thở dài, nhìn biển sơn sóng cả, chưa đợi tướng lĩnh trẻ kia kịp phản ứng, hắn bất ngờ đổi chủ đề:” Ta muốn tới Kiến Châu xem sao?”“ Xem gì? Hay là muốn quy thuận Kiến Nô?” Tướng lĩnh trẻ quắc mắt:Hàn Lăng Sơn vẫn bình tĩnh nói:” Phụ mẫu thê nhi của ta đều ở Trung Nguyên, làm sao có thể bỏ họ mà đi, ta muốn tới mảnh đất hổ lang đó xem xem một đám dã nhân bằng vào cái gì mà hại Đại Minh ta thê thảm như thế.
Khắp nơi đều nói Kiến Nô là đám man di th ô tục, nhân số ít hỏi, vậy mà Đại Minh văn hoa trăm năm, anh tài vô số, lại không đánh nổi dã nhân là cớ gì, khi ta hỏi câu này, đại đa số văn nhân sĩ tử không trả lời được, vờ nổi giận phất áo bỏ đi.
Số ít trả lời thì nói năng linh tinh, cho nên ta muốn tự mình nhìn xem.”Tướng lĩnh trẻ đi qua đi lại quan sát Hàn Lăng Sơn, ánh mắt chưa thôi nghi ngờ:” Kiến Nô gần đây thành lập Hoằng Văn Viện, có phải là ngươi muốn tới đó thủ vận may không?”“ Hàn mỗ chưa vô sỉ tới độ đó.”“ Đó là vì ngươi chưa tác chiến với Kiến Nô thôi, đợi ngươi thấy bọn chúng rồi, khả năng sẽ làm như thế, đám văn nhân sĩ tử các ngươi luôn quá đề cao bản thân, cho rằng mình có ý chỉ cao khiết, không nhuốm bụi trần.
Hừ, đến khi đao kề cổ, đầu gối các ngươi sẽ uốn cong nhanh hơn bất kỳ ai.”Hàn Lăng Sơn liếc mắt nhìn thanh trường đao sắc lạnh xuất hiện trên cổ mình:” Đầu gối ta không cong.”“ Nhưng mà trán ngươi toát mồ hôi rồi kia.”“ Đầu gối ta không cong.”Một tên thân binh đi tới đá khuỷu chân Hàn Lăng Sơn, làm hắn quỳ sụp xuống, đầu gối chạm vào nền đá cứng đau ứa nước mắt, hắn vẫn ngửa cổ nói:” Đầu gối ta không cong.”.