Người Anh, người Tây Ban Nha, người Bồ Đào Nha nhận nam tước tự phong Hàn Tú Phân chẳng liên quan gì tới Đại Minh, nhiều người trong số họ thậm chí chẳng hiểu cái quốc gia cổ phương đông xa xôi kia.
Bọn họ sở dĩ sở dĩ ngồi uống rượu với nhau, định ra kế hoạch làm người ta rợn lưng kia vì hải tặc Lam Điền đã đánh bại hạm đội Hà Lan, bắt sống quan chỉ huy nam tước La Tân - Phạm Bội Tây.
Kế hoạch thanh trừ thổ dân Mã Lục Giáp vốn do đám người họ thương lượng từ trước, giờ thì Phạm Bội Tây thành nô lệ, vậy thay bằng nam tước Tú Phân - Hàn là điều hợp lý thôi.
Theo kế hoạch, Phạm Bội Tây sau khi đánh bại hải tặc Lam Điền, sẽ xúi giục Mặc Hãn Mặc Đức rời khỏi rừng rậm an toàn, đi ra biển nguy hiểm những giàu có, để tiện bọn họ dùng thuyền lớn diệt trừ hết những nhân tố bất ổn này.
Bất kể là người Hà Lan, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha hay Anh đều không quá bận tâm tới cái quốc gia dã man lạc hậu trong rừng sâu này, nhưng mà quốc gia này được đại đế Tô Lai Mạn (Suleiman I - Ottoman) ủng hộ thì thành việc hoàn toàn khác.
Đế quốc Áo Tư Mạn hai trăm năm trước tiêu diệt Bái Chiêm Đình (Byzance), định đô ở Thản Đinh Bảo (Constantinople), đổi tên thành Y Tư Thản Bố Nhĩ (Istanbul ), tự xưng là người kế thừa của đế quốc Đông La Mã.
Đại đế Tô Lai Mạn đời trị vì, đế quốc Áo Tư Mạn lên tới đỉnh thịnh, lãnh thổ bọn họ vắt qua ba châu Á Phi Âu, biến Địa Trung Hải thành biển nội địa, quanh năm chinh chiến các ngước Châu Âu.
Bởi thế với các nước Châu Âu mà nói, đại đế Tô Lai Mạn là kẻ địch lớn nhất của họ.
Cho nên mới hình thành cái liên minh kỳ quái này.
“ Chúng ta hẳn là mục tiêu diệt trừ tiếp theo của chúng.
” Sau khi tiễn đồng minh đi, Lưu Minh Lượng đầy lo lắng nói:“ Ngươi đánh giá cao chúng rồi, ngươi nên tìm hiểu kỹ về lịch sử Châu Âu hơn nữa, mâu thuẫn giữa bọn chúng rất sâu, vượt qua cả dị tộc chúng ta.
Lưu Minh Lượng, ngươi không cần lo, cục diện bây giờ càng phức tạp, càng có lợi cho chúng ta.
” Hàn Tú Phân trấn an tên nhát gan này:” Chỉ cần chúng ta đủ cường đại, người Hồng Mao vĩnh viễn là bằng hữu của chúng ta.
”“ Ta chỉ muốn nhắc nhở cô, đám người đó không đáng tin.
”“ Hừ, ngu xuẩn, ta còn chẳng tin các ngươi nữa là.
”Lưu Minh Lượng xấu hổ cười khan, rời phòng Hàn Tú Phân đi an bài thương thuyền vũ trang đã khôi phục bảy thành sức chiến đấu đem chiến lợi phẩm về đảo Thiên Đường.
Khi trời còn chưa sáng, hai chiếc chiến hạm còn tốt hộ tống sáu chiếc thương thuyền rời khỏi sông Mã Lục Giáp.
Được sự giúp đỡ của Mặc Hãn Mặc Đức, hơn thổ dân lặng lẽ kéo hai chiến hạm khác vào sông Mã Lục Giáp.
Ngày hôm sau hai chiến hạm của hải tặc Lam Điền đồng loạt pháo kích doanh trại người Tây Ban Nha ở bờ đối diện, cùng lúc đó vô số thuyền nhỏ, bè gỗ cũng bơi sang tấn công.
Hai chiếc chiến hạm cập bờ, hải tặc Lam Điền đổ bộ, sau khi chỉnh đốn đội ngũ qua loa, bọn họ nhanh chóng tiến sâu vào rừng.
Chứng kiến cảnh này Mặc Hãn Mặc Đức phất tay, thêm nhiều thổ dân hung hãn nhảy xuống những chiếc bè cực lớn, nhanh chóng bơi qua sông, theo sau hải tặc Lam Điền ! Sáu ngày sau Lưu Minh Lượng, Bùi Ngọc Lâm đem cái vương miện vàng đính đầy bảo thạch đặt lên bàn trước mặt Hàn Tú Phân, không nói gì thêm.
Hàn Tú Phân câu cả suốt cả ngày chẳng có thu hoạch gì, thu lại cần câu, nhìn mồi còn nguyên mà thở dài.
Ngày tháng năm Sùng Trinh thứ , nước Vạn Đan Tô Đan bị xóa sổ.
Hàn Tú Phân không hỏi bọn họ được chia bao nhiêu lợi ích trong cuộc chiến này, nàng càng quan tâm tới thái độ đồng minh trong cái liên minh lâm thời mong manh này:” Bọn họ có kiến nghị gì không?”Lưu Minh Lượng đáp:” Qua cuộc chiến này, nam tước Ba Mông Tư cho rằng chúng ta là một liên minh không tệ, có thể tính tới đảo Trảo Oa màu mở sẽ khiến tất cả chúng ta cùng phát tài.
”“ Công ty Đông Ấn Hà Lan hiện giờ vẫn rất cường đại, không đánh bại được họ, làm sao tiến quân Trảo Oa.
” Hàn Tú Phân thoáng cau mày:“ E là chuyện này không do chúng ta tự quyết được, ba nước kia đã chuẩn bị tấn công Trảo Oa rồi, nếu lúc này mà chúng ta rút lui sẽ bị coi là phản bội, bọn họ sẽ liên hợp với nhau để diệt chúng ta trước.
Mà hiện giờ thực lực của chúng ta yếu nhất.
”“ Đạo lý một ngày vào hang tặc, cả đời phải làm tặc, ta lạ gì chứ, ta không ngại tăng cường liên hệ với chúng, có điều vẫn phải đề xuất ý kiến.
Nói với Ba Mông Tư, chúng ta tham gia, nhưng nhất định phải đợi thực lực vượt quá người Hà Lan mới có thể hành động.
Hải chiến là điểm yếu của chúng ta, cần phải tăng cường, nếu họ nhất định tấn công Trảo Oa bây giờ, chúng ta chỉ có thể tác chiến trên lục địa thôi, bọn họ phải hải chiến mở đường, chúng ta đổ bộ.
”Hàn Tú Phân nhìn thi thể thổ dân trương phềnh trôi qua mạn thuyền, lại lần nữa thở dài, cầm lấy cần câu đi vào khoang thuyền.
Lúc này khung cảnh cửa sông Mã Lục Giáp đẹp như tranh vẽ, Hàn Tú Phân chẳng có lòng dạ nào thưởng thức, nàng lấy chồng giấy rất dày, đem tâm tư của mình chia sẻ với Tiền Đa Đa ở phương xa ! Tiền Đa Đa lần thứ hai mang thai, sau khi xác nhận Phùng Anh không có thai, lập tức nàng biến thành nữ vương ở hậu trạch, mỗi ngày đi tìm đánh Phùng Anh một trận, sau đó ăn ngon vô cùng.
Thời gian này Phùng Anh chỉ đành né tránh Tiền Đa Đa ngông nghênh, nàng không dám ném Tiền Đa Đa đi mọi khi nữa, dù tức tới nghiến răng nghiến lợi nhưng nhìn thấy mặt, nghe thấy tiếng Tiền Đa Đa là nàng phải tránh.
Phùng Anh không hề thích Tiền Đa Đa chút nào, tương ứng, Tiền Đa Đa cũng chẳng thích Phùng Anh, vì thế tranh đấu có giới hạn là cách hai nàng tìm lấy cân bằng tâm lý.
Dù là xã hội phong kiến thì cũng chẳng có nữ nhân nào thích dùng chung trượng phu với người khác, dù là có thì chẳng qua là bị các loại nhân tố áp chế mà phải chấp nhận thôi.
Có kinh nghiệm sinh con lần đầu, Tiền Đa Đa rất nhanh bước vào trạng thái dưỡng thai, khi nào nên ăn nhiều, khi nào nên ăn ít, khi nào nên vận động, khi nào cần yên tĩnh, thậm chí khi nào cần tìm Phùng Anh để đánh, nàng đều an bài cả rồi.
“ Đa Đa là đứa có phúc.
” Vân Nương nói trước cả nhà như thế:Thế là cả nhà cung phụng Tiền Đa Đa như tổ tông vậy.
Vân thị mấy đời chơi trò đơn truyền, thiếu chút nữa hủy cả gia tộc, bởi thế tới đời này, phụ nhân hậu trạch muốn có được nhiều ưu ái hơn, tất nhiên là phải lấy sinh con luận anh hùng.
Gần đây tâm tình Vân Chiêu rất tốt.
Thời tiết nóng dần, dịch bệnh bên ngoài Đồng Quan tựa hồ đang biến mất, tất cả mọi người trong quan đã bỏ khăn che mặt trở lại cuộc sống bình thường.
Chỉ có Vân Dương vẫn đeo khẩu trang, nhất là khi gặp Vân Chiêu, hắn luôn che kín mít như tên phỉ tặc chuẩn bị đi hành nghề.
“ A Chiêu, ta chuẩn bị rời Đồng Quan.
”“ Vì sao?”“ Đồng Quan chật hẹp quá, ta không trở mình được.
”“ Khoai lang của ta đâu?”“ Lần trước bị ngươi đánh không còn nữa.
” Vân Dương nói thế vẫn lấy ra hai củ khoai lang đặt lên bàn:” Còn nóng lắm.
”Vân Chiêu lấy một củ, vừa ăn vừa lẩm bẩm:” Ta trước giờ chẳng thích cái thứ này mấy, chỉ khoai lang ngươi nướng mới có vài phần tư vị.
”“ Vậy mà ngươi ăn khoai của ta vẫn dùng nắm đấm đấm vào mũi ta.
” Vân Dương kéo trang bị phỉ tặc xuống, vẫn còn rất để bụng chuyện lần trước:“ Ta làm thế vì muốn tốt cho ngươi thôi.
”“ Kể cả đánh ta à cũng là vì muốn tốt cho ta à? Nói thế ngươi chuẩn bị sau này vẫn đánh ta chứ gì?”Vân Chiêu ăn hết củ khoai lang không lớn, lau tay nói:” Ta thấy có thể đánh ngươi cả đời.
”.