Trương Kiến Lương từ trên một chiếc xe ngựa nhảy xuống, ngẩng đầu lên liền thấy thành quan của Gia Dục Quan, tường đất thôi, nhưng ở giữa chốn hoang vu bốn bề sỏi đá này làm người ta vững lòng hơn không ít.
Lập tức ba lô hai quai chật ních của hắn bị xa phu ném từ trên giá hàng nóc xe xuống.
Ba lô rất nặng, hắn dùng sức ôm lấy không để ba lô rơi xuống đất, trừng mắt lên với tên xa phu thái độ rất ác liệt đó.
Xa phu nhe hàm răng vàng khè ra cười, chẳng coi sự phẫn nộ của Trương Kiến Lương ra gì, nhảy về vị trí xa phu, giũ cương một cái, xe ngựa liền bắt đầu chầm chậm lăn bánh, sau đó chạy đi.
Xe ngựa đường dài không được vào thành.
Tường thành Gia Dục Quan rất lớn, có điều trên tường thành lại chẳng có binh sĩ thủ vệ, chỉ có một đám thuế lại đang kiểm tra thương đội vào thành.
Trương Kiến Lương đeo cái ba lô gần như cao bằng mình, búng phù hiệu đeo tay, đi về phía thành môn, gia nhập vào đội ngũ xếp hàng tới hai chục người, đa số là những cái xe đẩy nhỏ vào thành bán hàng, số ít đánh theo cả đàn dê bò, rất náo nhiệt.
Một quan quân mặc quân trang đen, đội một cái mũ đen khảm trang sức bạc xuất hiện ở đội ngũ vào thành, rất bắt mắt, đám thuế lại phát hiện ra hắn từ lâu, chỉ là đang bận việc, cho nên không để ý.
Thuế quan ngồi trên cái ghế nằm nhìn thấy Trương Kiến Lương thì đứng dậy, tới trước mặt Trương Kiến Lương chắp tay: “ Thăm người thân?”“ Về nhà.
”“ Vậy phải kiểm tra.
”Trương Kiến Lương gật đầu: “ Thì kiểm tra đi.
”Thuế quan cười thiện chí:” Nếu như huynh đệ không cẩn thận mang theo đồ ngọc, mã não, vàng thì giờ có thể mang lên người rồi, dựa theo quy củ, quan quân như huynh đệ, chỉ kiểm tra hành lý, không tra người.
”“ Khi ta xuất tái hai bàn tay trắng, lúc trở về cũng không có vật gì.
”“ Thế thì tốt, thế thì tốt, không phải là huynh đệ không nể mặt, mà là bên trên tra rất gắt, có một số huynh đệ xuất tái một chuyến, khi trở về vác lượng vàng cám.
Ài, thật không ra làm sao cả, chắc chắn là thu hoạch không chính đáng, xấu mặt Lam Điền ta.
”Trương Kiến Lương kiêu ngạo nói: “ Ta từ mục trường Thác Vân tới.
”Gương mặt nghiêm nghị của thuế quan tức thì giãn ra, rối rít nói: “ Ài chà, huynh đệ, vào đi vào đi, còn đứng làm gì nữa.
”“ Không tra nữa sao?”“ Không tra nữa, chỉ cần là ngài ở loại địa phương như mục trường Thác Vân tới, vậy thì không nên chịu ủy khuất thêm nữa.
”Trương Kiến Lương vỗ vỗ cánh tay thuế quan: “ Cám ơn huynh đệ.
”Nói rồi đi về phía thành quan.
: Nghe nói năm sau Tây Vực không cần điều lương thực ở trong quan tới nữa phải không?” Thuế quan ở phía sau còn gọi với theo:“ Năm sau chưa được, phải dăm ba năm nữa, Thát Tử Mông Cổ chẳng biết làm ruộng.
”Cáo biệt thuế quan, Trương Kiến Lương đi vào trong quan.
Gia Dục Quan đúng là quan ải trọng yếu đấy, chỉ là địa vị quân sự của nó bị giảm xuống rất nhiều rồi, nơi này sở dĩ còn giữ lại quan thự, ý nghĩa quan trọng nhất của nó là thu thuế chứ không phải là phòng ngự.
Một dải Cáp Mật mới là nơi đại quân tụ tập.
Nhà toàn bằng đất thấp lè tè, khắp nơi là một cái màu vàng đất, nhìn muốn mắt vàng đi.
Tới chợ phiên ăn một bát mỳ lớn, Trương Kiến Lương xoa bụng đi tìm dịch trạm ở trọ.
Dịch trạm đã kín người, dù là trong sân cũng có rất nhiều người hoặc đứng hoặc ngồi.
Những người này đều là phụ nhân Tây Vực, chẳng xinh đẹp gì, nhưng được cái ăn mặc sạch sẽ, khi Trương Kiến Lương mặc quân trang xuất hiện ở dịch trạm, bọn họ lập tức trở nên hỗn loạn, bất giác rụt người lại, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Không trách họ được, Trương Kiến Lương thể hình khôi vĩ, râu ria lởm chởm, da đen xì, trán có vệt vẹo dài ba tấc, trông như tên tặc khấu giết người không ghê tay, cái đó thì ở vùng này ai cũng thấy quen rồi, nhưng đồng phục quan quân Lam Điền thì không phải ai cũng dám chọc vào.
Dịch thừa đang uống trà thấy một vị quan quân đi vào thì vội lên chào hỏi:” Thượng úy từ đâu tới?”Trương Kiến Lương lục túi lấy ra một cái thẻ đồng ném cho dịch thừa:” Cho ta một thượng phòng.
”Dịch thừa nhìn thẻ đòng đại biểu quyền lực được ăn ở tại dịch trạm, khó xử nói: “ Thượng úy, không phải là ta không chuẩn bị cho ngài, nhưng mà hiến binh tới thì ngài khó ăn nói, thượng phòng phải cấp tá mới được dùng.
”“ Ta lập công, thăng lên thiếu tá rồi.
” Trương Kiến Lương xoay người cho ông ta xem phù hiệu đeo tay:Dịch thừa nhìn vào vai không có sao bạc của hắn, cười méo miệng:” Lần đầu tiên mới thấy chuyện vai và tay không đeo cùng cấp hiệu, kiến nghị thượng úy nên chỉnh trang lại đi, nếu không bị hiến binh nhìn thấy lại thêm phiền phức, gần đây tra gắt lắm.
”Trương Kiến Lương nhíu mày: “ Không phải ngươi đem thượng phòng cho đám buôn nô lệ ở rồi chứ?”Dịch thừa lắc đầu:” Ta biết ngài sẽ hỏi thế mà, câu trả lời là, không!”Trương Kiến Lương đặt ba lô xuống, lấy ra hộp gỗ tinh xảo ôm trong lòng:” Đây là trung tá Lưu Quốc Dân, trong ba lô của ta còn ba quan quân cấp tá, sáu quan quân cấp úy, thêm vào ta nữa, đã đủ ở trong thượng phòng chưa?”Dịch thừa thấy hũ tro cốt khảm hai ngôi sao bạc, trịnh trọng thi lễ với hũ: “ Chậm trễ rồi, mời thiếu tá theo ta.
”Trương Kiến Lương được thượng phòng đúng như ý nguyện, nói là thượng phòng chứ cũng chẳng lớn, một giường, một ghế một, bàn mà thôi.
Cẩn thận đặt mười hũ tro cốt lên bàn, thắp ba điếu thuốc cúng tế chiến hữu chiến tử xong, hắn mới cầm chậu gỗ đi tắm.
Nhà tắm trong dịch trạm thì đâu cũng giống nhau, nhìn cái ao nước cáu đen, Trương Kiến Lương bỏ luôn ý ngâm mình, đứng dưới ống nước, vặn van, dòng nước mát ào ào đổ xuống.
Chẳng mấy chốc mà nước thành nóng rát, hắn mặc cho nước nóng rưới khắp toàn thân, mắt vừa nhắm lại ý nghĩ bay về chiến trường tàn khốc ! “ Ngăn lại, ngăn lại, tiêu diệt kỵ binh.
”“ Đội trưởng, đội trường, Tiểu Mã trúng tên rồi, lính y vụ đâu?”“ Xông lên theo ta.
”“ Lắp lưỡi lê lên, lắp lưỡi lê lên đi.
”Uỳnh uỳnh uỳnh ! Giết ! Xác người thành đống.
.
Trương Kiến Lương mở choàng mắt ra, đưa tay nắm lấy vòi nước nong nóng, người quay về rồi, nhưng có thứ mãi ở lại chiến trường.
Dịch thừa đẩy cửa đi vào, cười nịnh: “ Thiếu tá có cần nữ nhân hầu hạ không ạ, có mấy đứa sạch sẽ ! ”Trương Kiến Lương rống lên:” Cút!”“ Vâng vâng, có gì cần thiếu tá cứ nói, đều là hảo hán, tuyệt đối không để ngài thiệt thòi.
”Ý nghĩ bị cắt ngang, Trương Kiến Lương lắc mạnh đầu, xoa xà phòng xong, xối nước sạch sẽ, hắn bê chậu gỗ từ nhà tắm đi ra.
Trong sân vẫn là những nữ nhân đó, nhưng lúc này bọn họ đang ăn uống, bữa ăn chỉ có một cái bánh nướng mà thôi.
Dịch thừa đứng trong sân đợi Trương Kiến Lương đi ra liền niềm nở chạy tới:” Thiếu tá, cơm nước của ngài đã xong xuôi.
”Trương Kiến Lương lắc đầu về phòng, thuốc trên bàn đã cháy hết, chỉ còn lại đoạn tàn thuốc, cửa mở ra một cái, bị gió thổi tan đi.
Châm thêm điếu thuốc đặt trên bàn, dốc ngược ba lô đổ hết ra giường, đúng như hắn nói với thuế quan, bên trong có túi vàng cám, rất nhiều ngọc thạch, mã não, nhìn có vẻ đắt tiền.
Trương Kiền Lương chuẩn bị đem toàn bộ số vàng này tới ngân hàng đổi ngân phiếu, chứ mang thứ nặng thế này về Quan Trung thì khó khăn lắm.
Quan trọng nhất là thuế lại Gia Dục Quan khả năng cho quan quân bọn họ qua, chứ gặp trạm thuế sau này thì không dễ dàng.
Từ năm Tân Hoa thứ ba, vàng của Đại Minh đã bị loại khỏi thị trường tiền tệ, cấm chỉ dân gian giao dịch vàng, chỉ có thể giao dịch sản phẩm vàng, ví dụ như những món đồ trang sức.
Hắn gom hết vàng lại cho vào bọc nhỏ, rời khỏi dịch trạm tới ngân hàng bên cạnh.
.