Vân Chiêu chớp mắt hiểu rồi.
Hiểu vì sao đám Lương Tam không thành thân, không sắm gia sản, không có tích góp.
Bọn họ biết mình không sạch sẽ, không xứng với cái hoàng triều mới này, không hòa nhập được với cái triều đại này.
Nay Lý Hồng Cơ đã dẫn đám cự khấu cuối cùng lên đất bắc, nghe nói đang tranh đoạt đường sống với người La Sát, Trương Bỉnh Trung tới rừng rậm mênh mông tây nam, bị rừng núi nuốt chửng một nửa nhân mã, bọn chúng vẫn trong vòng vây của đế quốc, không biết ngày nào sẽ biết mất.
Cường đạo trong thiên hạ này phải biến mất, cho nên bọn họ ăn uống chơi bời, tiêu sạch đồng tiền cuối cùng, đợi chết, khỏi kết hôn sinh con đẻ cái, để lại vết nhơ cho chủ nhân.
Bọn họ có thể đơn giản, thậm chí ngu ngốc, nhưng tình nghĩa và trung thành không cần bàn cãi.
Vân Chiêu khoác áo choàng lên rời phòng, Tiền Đa Đa ở phía sau gọi cũng không trả lời, vội vàng đuổi theo thì phát hiện trượng phu đã rời hậu trạch.
Vân Dương trở về rồi, thấp thỏm ở tiền viện, Lương Tam đã nói đầu đuôi, hắn đang tính phải nói thế nào giảm bớt tội lỗi.
“ Đi, chúng ta tìm Lão Lương đánh bạc.
“ Vân Chiêu đi qua vẫy tay Vân Dương, không ngờ lại nói một câu như vậy:Vân Dương tức thì hai gối nhũn ra, đống lý do dối trá nuốt ngay vào, thật thà hô lên: “ Sau này thần không dám nữa, không dám nữa, bệ hạ khai ân.
”“ Đi nào, trẫm lâu rồi không cùng làm sằng với bọn họ, nếu không chơi một lần, sợ sau này họ già rồi không chơi nổi nữa.
” Vân Chiêu không định hô lôi ra chợ tây xử trảm, vừa đi vừa nói, vì thế Vân Dương vội vã đi theo.
Trong thành Ngọc Sơn chỉ có một quân doanh là doanh trại của Hắc y nhân, bình thường lúc nào cũng lộn xộn, hôm nay yên tĩnh lại sạch sẽ.
Quan trọng nhát là cửa quân doanh còn bốn người mặc giáp trụ.
Vân Dương theo thói quen vén giáo che mặt lên nhìn người bên trong, dặn dò:” Trông cửa cho kỹ, đừng để bệ hạ biết.
” Nói xong mới nhớ Vân Chiêu ở ngay sau, chữa ngượng:” Trước kia thần không nói vậy đâu.
”Vân Chiêu trừng mắt với hắn một cái rồi đi vào trước.
Hôm nay quân doanh Hắc Y Nhân rất buồn chán, không có uống rượu ầm ĩ, cũng không có đánh bạc náo nhiệt, hai người Lương Tam, Lão Cố quỳ thẳng tắp giữa quân doanh, trước mặt cắm một thanh đao.
Trương Tú đi tới chắn trước mặt Vân Chiêu, bị Vân Chiêu đẩy sang bên.
Y tới trước mặt Lương Tam:” Sáng nay trẫm còn cho rằng các ngươi không hiểu kinh doanh, sợ các ngươi chết đói, cho nên cho các ngươi một cái ý chỉ cứu mạng, giờ phát hiện là sai rồi, các ngươi trả cho trẫm.
”Lương Tam cười: “ Muộn rồi ạ, bệ hạ khuôn vàng thước ngọc, lời đã nói ra, sao có lý thu về.
”Vân Chiêu thở dài:” Đứng dậy đi, thu đao lại, hôm nay chúng ta đánh bạc cho thỏa thuê, trẫm lâu lắm rồi không chơi, nhà lần nhất mọi người tụ tập đánh bạc là ở Thang Cốc.
Khi đó Mãnh thúc thắng nhiều nhất, Báo thúc hét to nhất lại thua lớn nhất, cuối cùng thua cả khuê nữ cho trẫm, về mới nhớ ra bị lừa, đó là muội tử của trẫm, thắng cũng được cái rắm gì đâu.
”Lương Tam rụt rè:” Bệ hạ đánh bạc mất thể diện.
”Vân Chiêu đá hắn một phát:” Không nói ra là được, hôm nay trẫm làm nhà cái, các ngươi cứ tới cả đi.
”Lương Tam tuy không biết hoàng đế có ý gì, nhưng ý hoàng đế đã quyết đành vâng lời.
Thời tiết hơi lạnh, nhưng đốt bảy tám đống lửa, thêm vào người chen chúc xung quanh còn lạnh sao được, chỉ là không khí hơi im ắng.
Vân Chiêu đàng hoàng ngồi chính giữa, vén mũ lông, vỗ bàn:” Hôm nay quy củ do lão tử định đoạt, các ngươi dựng tai lửa lên nghe cho rõ, chơi xúc sắc, to thắng, bé thua, toàn nhất gấp đôi, toàn lục gấp mười, gian lận chém đầu, ăn quịt mọi người phỉ nhổ, nhà cái to hơn trời.
Hết tiền thì đền lão bà, bán con, không chơi nợ ! ”Mọi người nghe Vân Chiêu nói hào khí như thế trố mắt nhìn nhau, đồng thời có cảm giác thân quen.
Cả xới bạc chỉ có một cái bát sứ lớn, Vân Chiêu buông tay một cái, ba con xúc sắc rơi xuống bát xoay tròn, cả đám đồng tâm hiệp lực hô lấy không khí.
“ Bốn bốn sáu, mười bốn điểm.
”Lương Tam mặt đỏ bừng bừng, là người đầu tiên đi tới, thổi phù một hơi, sau đó ném xúc sắc ra.
“ Bốn năm sáu, mười lăm điểm, thắng rồi.
”Vân Chiêu liếc Vân Dương:” Trẫm thua rồi, trả tiền đi.
”Vân Dương mặt u oán, rất muốn phản đối, nhưng phát hiện ánh mắt Vân Chiêu khắc thường, đành nuốt vào.
Đánh bạc tiếp tục, cho dù là trời bắt đầu đổ tuyết, Vân Chiêu cũng không ngừng tay, không khí cũng ngày một náo nhiệt, mọi người thấy hoàng đế muốn chơi thật, tranh nhau lên.
Bất tri bất giác có một đống đồng bạc ở trên bàn.
Thắng thì cười hoan hỉ, thua thì chửi bới, không khác gì xới bạc bình thường.
Không biết từ khi nào Tiền Đa Đa cũng chui vào, giúp Vân Chiêu thu tiền, trả tiền.
Vân Chiêu lần thứ hai ném được điểm, bực mình chửi um lên, sau đó mới ngớ ra:” Sao lại tới đây?”“ Đợi chàng thua hết rồi, thiếp thân cũng có thể đổi thành tiền trả người ta.
“ Tiền Đa Đa cười nịnh, biết việc mình làm khiến trượng phu khoogn vui:Vân Chiêu ném ra một đống bạc trả nợ, cười hết sức hào sảng:” Ha ha ha, quả nhiên là lão bà của ta, chơi tiếp, chơi tiếp.
”Càng chơi thì Vân Dương thua càng nhiều.
Đám người Lương Tam sớm phát hiện ra nhà cái bất thường rồi, nhưng đám khốn kiếp không dừng tay, ngược lại chơi càng dữ, cho tới khi trên bàn bắt đầu xuất hiện địa khế, vàng khối, ngọc thạch, Vân Dương rốt cuộc không chịu nổi nữa, lật tung bán rống lên:” Lão tử hết tiền rồi.
”Xung quanh kẻ mắng người cười nghiêng ngả, Lương Tam dựng cái bàn lên, kiếm cái bát mới thay cho bát cũ, ném ba xúc xắc vào đó:” Bệ hạ, chúng ta đánh một ván lớn đi.
” Nói rồi lấy trong lòng ra một cuộn thánh chỉ đặt tên bàn:” Đánh cái này.
”Vân Chiêu nhìn khối vàng, ngọc thạch, mã não với đủ lợi địa khế vương vãi khắp nơi, nói:” Giữ lại đi.
”Lương Tam hai mắt đỏ như máu:” Bệ hạ, chơi đi, chơi một ván phân thắng bại, thế mới thống khoái.
”“ Các ngươi mà thua thì mất đầu, trẫm mà thua thì lại không có gì để bồi hoàn tương ứng, vậy thì làm sao mà chơi được?”“ Bệ hạ có cả bốn biển, sao có thể không trả được chứ?”Vân Chiêu bĩu môi:” Chết nhiều người như thế, lão tử dù có lấy ra núi vàng núi bạc cũng vô dụng.
”Lương Tam cười lớn:” Nói như thế từ hôm nay bọn lão nô nên thoái dịch rồi phải không?”Vân Chiêu gật đầu: “ Các ngươi đã không đánh trận được nữa, còn giữ đám vô dụng các ngươi làm gì?”Bốn xung quanh lắng hẳn xuống, từ lúc Vân Chiêu tới đây lại còn tuyên bố muốn đánh bạc, ai cũng đã có linh cảm rồi.
Có người nói lớn, hơi nghèn nghẹn: “ Bệ hạ, từ nay Vân thị không còn cường đạo nữa sao?”Tất cả đều đợi một câu trả lời.
Vân Chiêu nghiêm túc đáp:” Trẫm cũng nghĩ như thế, nhưng bất kể tắm rửa thế nào cũng không rửa hết cái mùi cường đạo trên người, có điều thời đại thay đổi rồi, chúng ta cũng phải thay đổi, giang sơn này do đám cường đạo chúng ta giành được, thế nên không thể cho thiên hạ có tặc khấu nữa, chúng ta phải là đám tặc khấu lớn nhất thiên hạ.
”Có không cam lòng, có nhẹ nhõm, cũng có người lén rơi nước mắt, cố trì hoãn mãi, cuối cùng ngày này vẫn tới.
Một người ném nắm bạc xuống, đứt dậy trước tiên:” Bệ hạ, lão nô muốn đi làm ruộng.
”“ Vậy thì đi làm ruộng.
”“ Bệ hạ, lão nô muốn cưới quả phụ Lưu gia, nàng giúp lão nô vá quần áo mười năm rồi.
”“ Thì cưới đi, lúc qua cửa, bà nương của lão tử sẽ tới tặng lễ.
”Tức thì cả đám nhao nhao nói ra mong muốn của mình, té ra chẳng ai muốn làm lính nữa thật.
“ Lão nô giết người nhiều qua, muốn làm hòa thượng tụng kinh.
”“ Lão nô luôn muốn mở cái quán ăn, năm xưa tay nghề lão nô tốt nhất sơn trại, ai ăn cũng khen, chỉ là không có mấy thứ để làm món ăn.
”“ Bệ hạ, !.
”Vân Chiêu không còn kiên nhẫn nghe nữa:” Cút, cút hết đi, đi làm những gì các ngươi muốn, sau này đừng có mà trương cái mặt cường đạo trước mặt trẫm, nói mình đã lựa chọn sai là được ! ”.