Nghiêm Tư Nhuệ khi thanh toán tiền, anh rời khỏi phòng đi xuống bãi xe chờ Lưu Quân Hạo đến đón.
Ra khỏi thang máy, đi được một đoạn thì anh cảm thấy như có ai theo dõi mình, cẩn thận nhìn một lượt xung quanh thì vẫn không thấy bất kì ai.
Hầm xe khá thiếu ánh sáng, anh tự trấn an bản thân nghĩ nhiều, sau đó lại tiếp tục bước đi thêm một đoạn.
m thanh bước chân của người khác lần này vang lên rõ hơn, Nghiêm Tư Nhuệ cảm thấy bất an trong lòng tăng lên.
Anh bước nhanh, tiếng bước chân phía sau cũng tăng nhanh.
Bây giờ Nghiêm Tư Nhuệ có thể khẳng định rằng phía sau có người đang đi theo mình, anh cảm thấy không ổn rồi.
Vừa di chuyển, vừa lấy điện thoại ra liên lạc với Lưu Quân Hạo.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
"Quân Hạo, còn bao lâu nữa thì em đến?"
"Nếu không kẹt xe thì tầm phút nữa, nhưng hiện tại em cũng không biết nữa." Lưu Quân Hạo nhìn xung quanh, dòng xe kẹt cứng ngắt, từ chỗ xe đang dừng đến nhà hàng có lẽ phải mất thêm một đoạn thời gian.
"Có thể nhanh lên không?" Nghiêm Tư Nhuệ có chút gấp gáp nói.
"Sao vậy?" Lưu Quân Hạo hỏi lại, từ giọng nói có thể cảm nhận người đang nói chuyện với cậu đang rất hoảng loạn.
"Có người theo dõi anh."
"Không phải anh đang ở nhà hàng sao?" Lưu Quân Hạo trả lời, lại đưa mắt nhìn dòng xe trước mắt vẫn không có dấu hiệu di chuyển "Anh đang ở đâu? Anh gọi bảo an đi."
"Anh rời khỏi phòng ăn rồi, muốn xuống hầm xe đợi em nhưng không ngờ lại có người đi theo." Nghiêm Tư Nhuệ nói, nép mình trong một góc khuất quan sát.
"Tạm thời anh cắt đuôi được người theo dõi rồi."
"Anh đợi một chút, em sẽ đến ngay." Lưu Quân Hạo vừa nói, vừa mở cửa xe bước xuống, quyết định chạy bộ đến nhà hàng kia "Tư Nhuệ ca, anh giữ liên lạc với em, không được tắt máy."
"Ừm~ anh biết rồi." Nghiêm Tư Nhuệ trả lời xong, liền nhìn thấy người theo dõi mình đang đứng cách chỗ anh không xa.
Có thể đoán là một người đàn ông, nhưng hắn ta che mặt không thể nhìn rõ danh tính.
Anh nhìn xuống vật hắn ta cầm trên tay mà tái xanh người, mồ hôi lạnh cũng dần túa ra.
"Quân Hạo, hắn ta mang theo búa." Nghiêm Tư Nhuệ nhỏ giọng.
Lưu Quân Hạo tâm tình càng loạn, dùng hết sức lực để chạy đến.
Cậu hiểu rõ sự điên cuồng của những kẻ theo đuôi này, có thể sẽ làm ra những chuyện vô cùng tàn nhẫn.
"Tư Nhuệ ca, anh tìm nơi tránh hắn ta đi.
Em sắp đến rồi, anh trụ thêm phút nữa thôi."
Lưu Quân Hạo vừa dứt lời, cũng là lúc vị trí của Nghiêm Tư Nhuệ bị phát hiện.
"Nghiêm Tư Nhuệ, tao thấy mày rồi đừng trốn nữa, mau bước ra đây." Kẻ theo dõi lên tiếng, vừa nói hắn vừa tiến gần đến chỗ của Nghiêm Tư Nhuệ.
Nguyên nhân để kẻ kia phát hiện là do vị trí ẩn nấp có vấn đề, tuy rất kín đáo nhưng ở trên cao lại có gương cho nên mọi thứ đều bị phản chiếu hết trên đó.
Nghiêm Tư Nhuệ mím chặt môi, siết chặt điện thoại đứng dậy.
Hiện tại, chạy cũng không kịp nữa rồi thì chỉ còn cách kéo dài thời gian.
"Anh là ai? Tôi không quen biết anh, sao lại theo dõi tôi?" Nghiêm Tư Nhuệ cố bình tĩnh nói.
Kẻ kia cười lớn.
"Mày không cần biết tao là ai, tao đến đây là để cho thằng tồi như mày phải chịu tội." Kẻ theo dõi gằn giọng, giơ búa chỉ vào Nghiêm Tư Nhuệ.
"Chịu tội?"
"Phải, mày phải chịu trừng trị vì dám làm tiểu Tuyết của tao tổn thương." Kẻ theo dõi trả lời.
Nghiêm Tư Nhuệ nhíu mày, xem ra tên này là fan cuồng của Hứa Lệ Tuyết.
Thông qua ngữ điệu và sắc mặt của hắn, không phải là loại người có thể nghe đạo lý.
Kéo dài thời gian là không thể, vẫn là cố gắng chạy đi sẽ tốt hơn.
Nghĩ thì phải làm ngay, Nghiêm Tư Nhuệ luồng ngang khe hở giữa hai chiếc xe chạy đi.
Kẻ theo dõi cũng lập tức đuổi theo, tốc độ của cả hai ngang nhau nhưng kẻ theo dõi kia lại ném thẳng búa về phía chân phải của Nghiêm Tư Nhuệ, khiến cho cậu ngã xuống.
Hắn ta đi đến nhặt chiếc búa lên, sau đó tiến đến quan sát Nghiêm Tư Nhuệ đang đau đớn ngã dưới đất mà cười khinh bỉ.
"Tôi và Hứa Lệ Tuyết có hiểu lầm, anh tấn công tôi chính là đang phạm pháp." Nghiêm Tư Nhuệ kiềm nén đau đớn nói.
Kẻ theo dõi kia không quan tâm đ ến, liếc nhìn điện thoại của Nghiêm Tư Nhuệ văng ra cách đó không xa, có thể nhìn rõ là đang kết nối điện thoại với ai đó.
Hắn tiến đến cầm lên, nhíu mày nhìn tên của đối phương hiển thị.
"Còn biết gọi cho huynh đệ à?" Kẻ theo dõi nói bâng quơ, sau đó không để cho Nghiêm Tư Nhuệ kịp đề phòng, hắn dùng búa đánh vào đầu của cậu một cái mạnh.
Nghiêm Tư Nhuệ chỉ kịp hét lên một cách đau đớn, sau đó ngất lịm đi, máu từ vết thương chảy ra thật nhiều ướt đẫm cả một vũng loang lổ.
"Huynh đệ vừa khéo đến nhận xác mày."
Lưu Quân Hạo vừa chạy đến cửa lớn của nhà hàng, nghe được một đoạn này mà tim cậu như chết lặng theo lời nói.
m thanh điện thoại lần nữa vang lên, giọng nói đầy sảng khoái của kẻ theo dõi lần nữa truyền đến đầy khiêu khích.
"Lần này tao không giết nó, tốt nhất là kêu nó nên học cách làm chồng và làm một người cha tốt đi."
"Thằng , mày làm gì anh ấy rồi?" Lưu Quân Hạo quát lớn.
"Suỵt! Không nóng, không nóng.
Có thời gian chửi tao, thì nhanh cái chân lên, mau đến B dãy F đưa người đi cấp cứu đi, nếu không thì tối nay lại có tin tức nam thần tượng qua qua đời thì đừng trách tao." Kẻ theo dõi bỡn cợt nói, sau đó tắt máy quăng điện thoại xuống đất đạp mạnh.
Khi mà Lưu Quân Hạo đến nơi, cậu từ xa đã nhìn thấy thân hình quen thuộc của Nghiêm Tư Nhuệ đang nằm dưới nền đất, máu cũng loang rộng xung quanh.
Cậu vội chạy đến đỡ người dậy, run rẩy sờ vào mặt của anh.
Lạnh, không có hơi ấm.
"Tư Nhuệ ca, anh đừng có chuyện gì được không? Em đến rồi, anh cố gắng lên." Lưu Quân Hạo quặng thắt lòng nói.
Cậu cố gắng bình tĩnh lại gọi điện cho xe cứu thương, nhưng cảm thấy thời gian chờ đợi càng lâu sẽ càng không ổn.
Cậu liền ôm Nghiêm Tư Nhuệ vào thang máy, lúc bước ra có rất nhiều người nhìn hai người mà hoảng sợ và hiếu kì, cậu không có thời gian quan tâm, cậu vội vội vàng vàng bắt taxi đi đến bệnh viện.
Đám người phía sau bắt đầu bán tán.
"Người kia là Lưu Quân Hạo đúng không? Đang quay phim hành động à? Người cậu ta bế trên tay toàn là máu." — người qua đường .
"Nhìn chân thật quá, diễn xuất bùng nổ thật đó.
Nếu tôi không nhận ra cậu ta là minh tinh thì tôi đã sợ xĩu rồi, khi nãy cậu ta bế người máu me bê bết vào chung thang máy với tôi nè." — người qua đường .
"Người đóng vai nạn nhân là Nghiêm Tư Nhuệ đó, tôi thấy cậu ta mới là người diễn xuất đỉnh nhất.
Đợi phim chiếu, tôi chắc chắn sẽ là người ủng hộ đầu tiên." — người qua đường .
...!+N lời bàn tan,khác.
Nhân viên nhà hàng ngơ ngác nhìn nhau, sao hôm nay có đoàn phim mà không nghe thông báo nhỉ? Chẳng lẽ là bên quản lý sai sót?.