Phía cảnh sát điều tra vụ việc của Nghiêm Tư Nhuệ và Hứa Lệ Tuyết, phát hiện ra không ít vấn đề bên trong.
Tất cả mọi chứng cứ của Hứa Lệ Tuyết đưa ra đều thật, nhưng lại không khớp với lịch trình của Nghiêm Tư Nhuệ.
Ví dụ như: bằng chứng ngày tháng Nghiêm Tư Nhuệ đi chơi cùng với Hứa Lệ Tuyết ở Tam Á, nhưng vào ngày đó Nghiêm Tư Nhuệ đang quay MV cùng với nhóm WOW.
Sự việc này rất kì lạ, lúc đó có vị cảnh sát còn nói đùa rằng: "lẽ nào là biết phân thân, hay có anh em song sinh à?"
Câu nói vu vơ ấy vô tình mở ra hướng điều tra mới, cảnh sát bắt đầu điều tra xem rốt cuộc là Hứa Lệ Tuyết trong khoảng thời gian gần đây đã qua lại với những người như thế nào, điều tra xem người mà cô ta yêu đương trong những ngày tháng qua kia và Nghiêm Tư Nhuệ có phải là cùng một người hay không.
Hướng điều tra thay đổi, lần này cảnh sát lại thu thập thêm manh mối, dấu vân tay và mẫu ADN của người bạn trai kia của Hứa Lệ Tuyết quả thật là không khớp với Nghiêm Tư Nhuệ.
Dựa theo những việc này, cảnh sát bắt đầu từng chút một tìm ra người kia, hắn ta sống ở trong một khu sầm uất của thành phố.
Khi cảnh sát đến, họ cũng ngỡ ngàng bàng hoàng khi nhìn thấy người kia vì quá giống với Nghiêm Tư Nhuệ, ngay cả giọng nói cũng trăm phần không khác biệt.
"Cô Hứa, mọi chuyện đều đã rõ ràng rồi.
Tôi và cô thật sự là chưa từng phát sinh tình cảm, người cùng cô yêu đương là người đang ở trong phòng điều tra kia.
Cô đang mang thai, không thể quá kích động.
Tôi hi vọng cô có thể bình tĩnh và thật lý trí để đối diện với tình huống này." Nghiêm Tư Nhuệ cẩn thận từng câu để an ủi.
"Không, tôi không tin." Hứa Lệ Tuyết lẩm bẩm, sau đó nhìn vào phòng thẩm vấn "Tuyệt đối không thể? Chuyện này...."
Hứa Lệ Tuyết nói chưa hết câu thì đã ngất đi, Nghiêm Tư Nhuệ nhanh tay giữ được người lại.
"Quân Hạo, em giúp anh đưa cô ấy ra ngoài."
Nghiêm Tư Nhuệ vừa dứt lời, thì Lưu Quân Hạo đã kéo Hứa Lệ Tuyết ra khỏi vòng tay của cậu.
"Chuyện của anh và cô ta giải quyết xong rồi, chúng ta không nên liên quan đến nữa.
Giao cô ta cho cảnh sát đưa cô ta đi bệnh viện là được, anh đừng bận lòng nữa." Lưu Quân Hạo vừa nói, vừa dìu Hứa Lệ Tuyết giao cho vị cảnh sát đang trong ca trực ở bên ngoài.
Cả hai rời khỏi cục cảnh sát.
Nghiêm Tư Nhuệ lúc này nghĩ lại chuyện lúc nãy, anh nhịn không được mà nói "Em không có lương tâm à? Cô Hứa đang có thai đó, em ít nhất cũng nên giúp đỡ một chút chứ."
"Không thích, em chính là không muốn giúp đó."
"Sao em lại vậy chứ?" Nghiêm Tư Nhuệ không hiểu hỏi lại.
Anh biết rõ Lưu Quân Hạo là người khi thấy người khác gặp khó khăn chắc chắn sẽ giúp đỡ ngay nhưng sao bây giờ lại trở nên không tốt rồi?
Lưu Quân Hạo đạp mạnh thắng xe.
"Tư Nhuệ ca, anh còn hỏi em tại sao? Anh vì chuyện của cô ta mà bản thân bị thương, anh không giận cô ta thì không cho em tức giận thay anh à?" Lưu Quân Hạo nói lớn.
"Em lo cho anh thì anh có thể hiểu, nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó.
Hứa Lệ Tuyết vốn dĩ là người bị hại, cô ta cũng là rất đáng thương."
Đối diện với lời nói trên, Lưu Quân Hạo cũng dịu đi một chút sự tức giận.
Cậu hiểu rõ ý của Tư Nhuệ, nhưng không muốn anh lại cứ tiếp tục dây dưa với cô Hứa kia.
"Cô ta đáng thương thì cũng là chuyện của cô ta, chúng ta chỉ giúp theo cương vị của người ngoài thôi.
Không cần quá mức thăm hỏi, mắc công cô ta ngộ nhận thì lúc đó sẽ bám dính anh không buông thì mệt lắm."
"Em sợ cô ta phụ thuộc vào anh?"
Lưu Quân Hạo gật đầu.
"Tuyệt đối không thể nào, em đừng quá lo lắng như thế.
Anh tự biết chừng mực, không để chuyện đó xảy ra đâu." Nghiêm Tư Nhuệ kiên định đảm bảo, sau đó đổi giọng "Cho nên, Văn Văn à~ em và anh đi đến bệnh viện thăm cô ta đi được không?"
Lưu Quân Hạo: –_—||||~ quả nhiên là vẫn không chịu được khi Tư Nhuệ ca làm nũng.
"Được, em đưa anh đi."
[...]
Tại bệnh viện...
Do người thân của Hứa Lệ Tuyết đang ở nước ngoài và trợ lý cũng không có bên cạnh, nên lúc này Nghiêm Tư Nhuệ và Lưu Quân Hạo đành lương thiện giúp đỡ cô ta.
"Sức khoẻ của cô Hứa không tốt, cô ấy đang mang thai nhưng lại quá gầy nên thai nhi phát triển không ổn định.
Cộng thêm tinh thần không tốt, nên nếu cô ấy chịu thêm kích động thì e là cái thai kia cũng sẽ không giữ được." Bác sĩ nói.
"Vâng, chúng tôi sẽ chú ý." Lưu Quân Hạo trả lời.
Cả hai mở cửa phòng bệnh, Hứa Lệ Tuyết vừa nhìn thấy Nghiêm Tư Nhuệ liền kích động.
"Tư Nhuệ, anh đến rồi.
Em vừa mơ thấy một giấc mơ rất kinh khủng, em thấy có một người giống anh đến nói với em rằng anh ta mới là cha của đứa bé." Hứa Lệ Tuyết nức nở nói.
"Đó không phải mơ, chuyện này đều là sự thật." Lưu Quân Hạo dứt khoát trả lời.
"Không thể nào, Quân Hạo cậu đùa như thế không vui đâu." Hứa Lệ Tuyết lắc đầu phủ nhận, sau đó ánh mắt nhìn về Nghiêm Tư Nhuệ "Tư Nhuệ, anh nói gì đi chứ?"
Nghiêm Tư Nhuệ vừa định trả lời, thì máy đo điện tim của Hứa Lên Tuyết vang lên cảnh báo, cả người cô ta căng ra.
"Bíp..bíp..bíp...."
Bác sĩ bên ngoài chạy vào, nhanh chóng đi đến kiểm tra tình hình của Hứa Lệ Tuyết.
"Tôi đã nói đừng kích động cô Hứa mà, sao hai người vừa vào là xảy ra chuyện rồi?" Bác sĩ gấp rút nói.
Nghiêm Tư Nhuệ có chút sợ hãi, sợ sẽ vô tình đẩy Hứa Lệ Tuyết đến bờ vực nguy hiểm.
Anh liền đi đến bên cạnh giường bệnh, cầm lấy tay Hứa Lệ Tuyết mà nhỏ giọng "Tiểu Tuyết, em bình tĩnh lại đi.
Ban nãy Quân Hạo chỉ là đang đùa thôi, em đừng kích động sẽ ảnh hưởng đến em bé đó."
Lưu Quân Hạo: [....]
Hứa Lệ Tuyết nghe những lời kia, quả nhiên đã bình tĩnh lại.
Khoảng một lúc sau, cô ta hơi mỉm cười tay siết chặt lấy bàn tay Nghiêm Tư Nhuệ.
"Tư Nhuệ, em và con có chút đói."
Hứa Lệ Tuyết nũng nịu.
"Được, em ngoan một chút nghĩ ngơi đi.
Anh đi tìm đồ ăn cho em nha." Nghiêm Tư Nhuệ nói.
Anh vừa gỡ tay Hứa Lệ Tuyết ra thì đã bị cô ta giữ lại "Anh nhờ Quân Hạo đi mua đi."
"Chuyện này...." Nghiêm Tư Nhuệ ấp úng, cậu lén liếc nhìn Lưu Quân Hạo.
Nhìn sắc mặt kia, nghĩ bằng đầu gối cũng biết là Quân Hạo đang rất giận, anh làm sao mà nhờ được cơ chứ.
"Tôi không biết đường ở đây, tôi và Tư Nhuệ sẽ cùng đi.
Cô tự mà nghĩ ngơi đi, đừng có giờ trò trẻ con làm nũng nữa." Lưu Quân Hạo đi đến kéo Nghiêm Tư Nhuệ đi.
Cả hai đi vào thang máy, sắc mặt của Lưu Quân Hạo càng lúc càng khó coi hơn.
"Đau..." Nghiêm Tư Nhuệ thều thào.
Lưu Quân Hạo lúc này bỏ tay cậu ra.
"Anh ban nãy là có ý gì? Em chẳng phải đã nói rõ là chúng ta không nên tiếp tục dính líu tới cô ta rồi sao?" Lưu Quân Hạo chất vấn.
"Em cũng thấy tình trạng cô ta rồi mà, anh chỉ là muốn giúp cô ta giai đoạn này thôi."
Rầm~
Lưu Quân Hạo đập mạnh tay vào thành thang máy, sau đó nói "Anh cảm thông cho cô ta, nhưng anh có để ý cảm thông cho cảm nhận của em không?"
"Em đâu phải là người bệnh, em đừng làm loạn nữa Quân Hạo."
Lưu Quân Hạo nhìn chằm chằm Nghiêm Tư Nhuệ sau đó cười nhạt, cậu cảm thấy sắp bị người trước mặt mình bức điên rồi.
"Là em đang làm loạn đó, anh nếu quan tâm cô Hứa hơn em thì cứ tiếp tục ở lại, còn nếu quan tâm em thì bây giờ đi về cùng em." Cửa thang máy lúc này mở ra, Lưu Quân Hạo liền bước ra ngoài "Em ở trong xe đợi anh.".