Nghiêm Tư Nhuệ nghe rõ từng câu chữ, anh ngơ người luôn rồi.
Hai tay anh siết chặt drap giường, cảm giác là bản thân đang trải qua một giấc mơ kì lạ chứ không thể nào là sự thật được.
Lưu Quân Hạo nói là em ấy thích Nghiêm Tư Nhuệ? Mà người tên Nghiêm Tư Nhuệ đó chính là bản thân mình mà?
"Diệu...!Văn em có phải phát sốt rồi không? Sao em lại có thể thích anh được chứ?" Nghiêm Tư Nhuệ lắp bắp hỏi lại, anh vẫn chưa tiêu hoá nổi thông tin vừa tiếp nhận.
"Anh nhìn em giống như sốt không?"
"Không."Nghiêm Tư Nhuệ lắc đầu.
Anh xoay người lại, thật lòng muốn chạy trốn.
Nếu như Lưu Quân Hạo không sốt, thì những lời nói kia hoàn toàn là thật.
Quan hệ đột nhiên thay đổi, cậu nhất thời thích ứng không kịp.
Gấu nhỏ muốn chạy, nhưng Sói thì làm sao tha cho con mồi vừa nhắm trúng được chứ?
Lưu Quân Hạo giữ chặt tay của người phía dưới lại, hạ thấp người xuống, thân thể áp xuống lưng của Nghiêm Tư Nhuệ.
Cậu ghé sát vào tai anh.
"Anh muốn em giải thích, em giải thích xong anh lại muốn chạy trốn? Tư Nhuệ ca~ anh nghĩ em sẽ cho anh đi dễ vậy sao?" Lưu Quân Hạo càng nói, miệng càng kề sát vành tai của Nghiêm Tư Nhuệ mà thổi khí nhẹ.
Luồng hơi ấm không ngừng tấn công, khiến cho cả người của Nghiêm Tư Nhuệ căng thẳng.
"Không chạy, anh chỉ muốn ngồi nghiêm chỉnh lại để cả hai cùng nói chuyện thôi."
"Vậy sao? Vậy là do em hiểu sai rồi.
Em còn tưởng rằng anh sẽ trốn em tiếp chứ." Lưu Quân Hạo không nhanh không chậm nói.
Nghiêm Tư Nhuệ cười khổ trong lòng, nghĩ bằng đầu gối cũng biết là Lưu Quân Hạo đang cố ý trêu chọc anh.
Tuy nhiên, anh sẽ không dại mà đối chọi lại.
Tình huống này, xét về phương diện nào anh cũng sẽ thua thảm nếu phản kháng.
"Quân Hạo chúng ta ngồi dậy rồi nói chuyện tiếp được không? Em không cảm thấy tư thế này rất mỏi à?" Nghiêm Tư Nhuệ nhỏ giọng hỏi.
Cậu thật sự cảm thấy tư thế này quá mờ ám, có thể cảm nhận rõ từng hơi thở và cử động của Lưu Quân Hạo luôn rồi.
"Không, em cảm thấy vẫn ổn."
Nghiêm Tư Nhuệ: –_—||||| nếu có thể mình thật sự muốn quay lại bóp cht Lưu Quân Hạo.
"Em ổn, nhưng anh thì không ổn." Nghiêm Tư Nhuệ khổ sở nói.
Mặc dù Lưu Quân Hạo không thể thấy biểu cảm trên mặt của Nghiêm Tư Nhuệ lúc này, nhưng thông qua màu đỏ ửng của vành tai thì cũng đoán ra được là anh trai nhỏ đang rất xấu hổ.
Thật sự muốn tiếp tục trêu chọc thêm, nhưng theo như lời dặn dò từ Đinh Hoài Du thì phải có chừng mực.
"Thôi vậy, nếu anh mệt thì em không ép anh."
Lưu Quân Hạo nói xong, nhanh chóng hôn nhẹ vành tai của Nghiêm Tư Nhuệ rồi đứng dậy.
Nghiêm Tư Nhuệ ngại càng thêm ngại, nhưng không có thời gian tức giận.
Anh vẫn nên ngồi lại ngay ngắn, nếu không tên nhóc lưu manh lại giờ trò chiếm tiện nghi của mình.
Nghiêm Tư Nhuệ nhìn chằm chằm Lưu Quân Hạo một lượt, âm thầm đánh giá âm thầm đau đầu.
Bình thường rõ ràng là một em trai ngoan ngoãn, không hề có những hành động hay biểu hiện bất thường nào.
Vậy mà, hôm nay đột nhiên như biến thành một người khác.
Bạo gan cưỡng hôn, bạo gan giở trò bin thái, còn ba lần bảy lượt hôn trộm cậu.
Sao lại thay đổi lớn như vậy? Rốt cuộc là bị đã kích nên thế hay là vốn dĩ từ xưa đều vậy? Thật khó mà hiểu được.
"Em biết em đẹp trai rồi, anh không cần nhìn em chăm chú như thế đâu." Lưu Quân Hạo lên tiếng.
"Xin phép chê." Nghiêm Tư Nhuệ bĩu môi "Anh chỉ đang sắp xếp lại vấn đề thôi."
Thay đổi thế nào thì trình độ tự luyến vẫn cao.
"Còn cần sắp xếp sao? Em nói ra tâm tư của em, hôn cũng hôn rồi.
Mọi chuyện đã rõ ràng như thế, anh còn phải sắp xếp gì nữa?"
"Em im đi." Nghiêm Tư Nhuệ ném thẳng cái gối vào người Lưu Quân Hạo "Em làm ra loại chuyện đó với anh, anh vẫn còn bình tĩnh ngồi lại nói chuyện với em đã là tốt rồi.
Em còn ở đó được voi đòi tiên ha?"
"Được rồi, đều do em vội vàng.
Anh cứ từ từ suy nghĩ, chúng ta còn nhiều thời gian." Lưu Quân Hạo nghe xong cũng cảm thấy hợp lý, đành ngoan ngoãn ngồi chờ đợi câu trả lời.
"Ừm, ý thức nghe lời thế mới đúng." Nghiêm Tư Nhuệ hài lòng nói.
Mặc dù là lý do tự bịa ra để lấp lim đi sự thật là anh chạy không được, nên đành ở lại giải quyết nhưng vẫn cảm thấy tự hào về năng lực thích ứng nhanh của mình.
Thử hỏi, ai trong trường hợp bị đứa em trai cùng nhau lớn lên cưỡng hôn, tỏ tình mà có thể mặt không đỏ, tay không rung bình tĩnh ung dung ngồi nói chuyện chứ?
Tự ngẫm nghĩ về quá khứ một lúc lâu, cuối cùng cũng không nghĩ được điểu gì đã khiến cho mối quan hệ giữa anh và Lưu Quân Hạo thay đổi.
"Từ bao giờ?" Nghiêm Tư Nhuệ hỏi.
"Hả?"
"Em thích anh từ bao giờ?"
Lưu Quân Hạo nghiêm túc suy nghĩ, vấn đề này anh cũng đã tự hỏi bản thân rồi nhưng lần nào cũng không có đáp án cụ thể.
Không gian im lặng khá lâu.
Nghiêm Tư Nhuệ gần như mất kiên nhẫn, muốn đứng lên rời đi thì Lưu Quân Hạo cất lời.
"Nếu tính từ lúc em hiểu chuyện, thì là vào thời gian em viết bài hát Falling You, lời bài hát hoàn toàn dựa trên sự mơ hồ của em về những suy nghĩ về anh."
[Trích Lyrics: Chưa bao giờ nghĩ sẽ rơi vào tình lyêu - nhịp tim vội vã vì sự tồn tại của anh....]
Nghiêm Tư Nhuệ không vội trả lời, cố gắng nhớ lại lời bài hát.
Sau đó nhận ra một vấn đề khác "Em nói là nếu tính từ lúc hiểu chuyện? Nghĩa là còn có trường hợp khác à?"
Lưu Quân Hạo gật đầu.
"Nếu muốn suy xét kĩ hơn, thì em nghĩ bản thân từ khi gặp nhau ở cuộc chiến debut em đã có tình cảm với anh rồi." nói đến đây, bản thân Lưu Quân Hạo cũng phải tự cười "Nhưng mà, lúc đó còn nhỏ qua nên chưa tính được ha..."
"Sớm vậy sao?" Nghiêm Tư Nhuệ không khỏi ngạc nhiên mà thốt lên.
Lưu Quân Hạo nghĩ rằng bản thân nói ra những lời đó sẽ rất cảm động, nhưng những lời nói tiếp theo của Nghiêm Tư Nhuệ nói ra như gáo nước lạnh tạt vào anh.
"Quân Hạo, em yêu sớm như thế? Em có âm mưu xấu xa với anh từ lâu thế à?" Nghiêm Tư Nhuệ thể hiện rõ thái độ dè chừng.
Lưu Quân Hạo: –_—!!!!!
"Không phải, em đã nói là khi đó chưa tính sao? Ở tuổi đó, em cùng lắm chỉ là thích anh như kiểu mấy đứa trẻ gặp bạn cùng tần số thôi." Lưu Quân Hạo cuốn cuồng giải thích.
Nghiêm Tư Nhuệ không nghe lời giải thích, cậu lại nghĩ đến thời gian viết bài Falling You của Lưu Quân Hạo là vào năm mà khi đó....
Sắc mặt cậu đỏ như lựu chín.
"Lưu Quân Hạo, anh nhớ rõ là khi viết Falling You em rủ anh đi ngâm suối nước nóng." Nghiêm Tư Nhuệ vừa nói vừa chỉ tay "Em,...!em tính sẵn kế hoạch rồi đúng không?"
"Ha?" Lưu Quân Hạo nhớ lại "Khi đó đơn thuần là rủ đi ngâm nước nóng thôi, linh cảm âm nhạc chợt ùa đến nên em viết luôn."
"KHÔNG." Nghiêm Tư Nhuệ nói lớn, sau đó đứng dậy "Anh không thèm nói chuyện với em, uổng công anh xem em là em trai.
Không ngờ, không ngờ em lại ở phía sau tính kế anh."
Gáo nước lạnh kia vừa khô, một gáo nước lạnh khác đã đến khiến Lưu Quân Hạo không né kịp.
Cậu nhìn anh tức giận rời đi, cậu chỉ biết lắc đầu cười khổ trong lòng, cậu rất cảm phục logic của tiểu tổ tông nhà cậu thật rồi.
Đám anh trai ở ngoài phòng nghe lén nào đó lắc đầu cảm thán: cầm thú thật nha...
Đinh Hoài Du gõ đầu từng người: đó gọi là bí kíp tán tỉnh, sao mà lại là cầm thú được?
Mọi người: –_—!!!!!!.