Sau đêm công diễn couple Quân Nhuệ và Lâm Phong được phen gào thét, lần này cuối cùng bọn họ cũng được thoả mãn.
Bình thường chỉ âm thầm cắn đường, hôm nay lại tận mắt nhìn couple họ trình diễn những động tác đôi trên một sân khấu lớn.
Quả thật là một kì tích hiếm có, cực kì hàm xúc và rất không nói nên lời.
Các thành viên WOW chia nhau ra về để giảm bớt lượng tụ tập của fan, ba vị phụ huynh Đinh - Mã - Trương hi sinh đầu tiên để dẫn bớt fan đi ở cửa trước.
Sau đó, cặp đôi Tống - Hạ thì dắt nhau rời đi ở cửa sau kéo theo một loạt fan hùng hậu.
Ở hiện trường, hiện tại chỉ còn Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ vẫn tạm trú lại chưa rời đi.
"Tư Nhuệ ca, anh đợi em chút đi." Lưu Quân Hạo tha thiết năn nỉ, níu kéo tay áo.
"Đợi gì nữa? Anh còn phải về ngủ, sáng mai còn phải có buổi quay sớm."
Lời vừa dứt thì....
Đoàng...!đoàng..
bùm..
Âm thanh nổ lớn đồng loạt vang lên, ánh sáng lấp lánh đầy màu sắc rực rỡ bung nở khắp bầu trời đen vô cùng sặc sỡ.
Nghiêm Tư Nhuệ có chút giật mình, nhưng nhanh chóng nhận ra trọng điểm sự việc.
Anh quay lại nhìn Lưu Quân Hạo.
"Pháo hoa là do em sắp xếp à?"
Lưu Quân Hạo khẽ gật đầu, cậu đi đến cầm tay của Nghiêm Tư Nhuệ dẫn đi lên sân thượng.
"Ngày này vào năm trước, cảm ơn đã gặp anh."
"Em nhớ rõ vậy à?" Nghiêm Tư Nhuệ hỏi.
Thật sự bất ngờ vì điều này, trong ấn tượng của anh thì vào ngày đầu tiên gặp nhau không có gì quá đặc biệt.
Có thể nói, anh không mấy ấn tượng với Quân Hạo, mãi cho đến sau này khi xem lại tư liệu trên mạng mới biết được thì ra cả hai quen nhau từ thời khắc đó.
Trong tiềm thức của anh, ngày gặp nhau chính thức của cả hai là vào năm tham tuyển chọn.
"Đương nhiên nhớ rõ, hôm đó em muốn làm quen với anh nhưng mà không có cơ hội.
Anh vừa hoàn tất bài phỏng vấn, thì đã cùng với chị Vy rời đi rồi." Lưu Quân Hạo uất ức nói.
Nghiêm Tư Nhuệ nghe vậy liền gật gù, quả thật lúc đó anh và chị gái rất vội.
Bởi vì sau khi anh phỏng vấn xong, thì chị gái cũng phải chạy đi nộp tác phẩm thiết kế dự thi.
Dòng suy nghĩ khựng lại, anh quay sang nhìn cậu.
"Sao em biết chị gái của anh tên Vy?"
"Có gì mà không biết? Chị gái của người yêu em mà em không biết, thì em xứng làm người yêu của anh sao? Xứng đáng làm con rể của ba mẹ anh sao ha?" Lưu Quân Hạo vô cùng đắc ý nói.
Khoé mi của Nghiêm Tư Nhuệ giật giật.
Nhà anh vốn dĩ rất kín tiếng, trong nhóm chỉ có mỗi Đinh Hoài Du là biết khá rõ về từng thành viên của gia đình anh.
Hiện tại, không nghĩ ra được nguyên nhân nào mà Lưu Quân Hạo cũng biết tên của chị gái luôn rồi.
"Em bớt tự luyến đi." anh đánh nhẹ vào vai cậu.
Lưu Quân Hạo cười hì hì, sau đó ôm lấy Nghiêm Tư Nhuệ thì thầm: "Do chị ấy tìm đến em."
"Vì sao?" Nghiêm Tư Nhuệ giật mình, có chút bối rối mà hỏi lấy nguyên nhân.
"Đương nhiên là vì quan hệ của chúng ta rồi."
"HẢ?" Nghiêm Tư Nhuệ kinh ngạc tròn cả mắt.
"Lúc vừa nhận cuộc hẹn phản ứng của em cũng không khác gì anh, ngạc nhiên đến mức ngây người, đần ra tại chỗ luôn." Lưu Quân Hạo càng nói càng nghiêm túc hơn.
Bắt đầu hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ phụ huynh phần bất ngờ, phần bất an kia.
Tại nhà hàng X.
Lưu Quân Hạo nhìn một lượt xung quanh, cẩn thận để ý xem bản thân có bị theo dõi không.
"Không cần nhìn nữa, quán này đã kiểm tra qua và được canh cẩn thận hết rồi." Người con gái ngồi ở cạnh cửa sổ lên tiếng.
"Quan sát một chút vẫn an toàn hơn." Lưu Quân Hạo cười đáp, sau đó cũng đi đến đứng ở ghế đối diện cô gái kia "Chị là Nghiêm Vy?"
"Còn có thể là người khác sao?" Nghiêm Vy không trả lời, mà lại đưa ra câu hỏi khác.
"Không thể." Lưu Quân Hạo trả lời, sau đó đánh giá một lượt cô gái trước mặt "Chị và Tư Nhuệ thật sự rất giống nhau."
"Điều đó là đương nhiên." Nghiêm Vy cong khoé môi, ra hiệu cho Lưu Quân Hạo ngồi xuống.
Phục vụ lúc này lên món ăn.
"Chị tìm em có việc gì? Không phải là chỉ đến đây ăn bữa cơm thôi ha?" Lưu Quân Hạo dè chừng hỏi.
"Muốn xem xem người theo đuổi em trai tôi rốt cuộc là người như thế nào" Nghiêm Vy vừa nói, vừa rót thêm rượu vào ly của Lưu Quân Hạo "Uống một ly đi, nhân dịp chúng ta lần đầu gặp mặt nhau."
Lưu Quân Hạo nhìn ly rượu sắp tràn ra ngoài mà sợ, cậu cảm thấy chị gái chắc chắn là đang muốn làm khó dễ cậu nên mới cố ý rót nhiều thế này.
Từ chối không được, đành phải tiếp nhận.
"Rất vui được gặp chị."
Cả hai một hơi uống cạn, sau đó ly rượu của Lưu Quân Hạo lần nữa được rót đầy.
"Cậu biết tên nhóc Tư Nhuệ là con trai duy nhất của nhà họ Nghiêm chứ?" Nghiêm Vy hỏi.
"Dạ, em biết."
"Biết nhưng vẫn muốn tiếp tục tình yêu này? Không sợ gia đình ngăn cản, không sợ sẽ không kiểm soát được hậu quả phía sau à?" Nghiêm Vy trực tiếp vào thẳng vấn đề, cô không muốn đi vòng vo úp mở.
"Về chuyện này đã nghĩ đến...!Sợ, đương nhiên là có đó." Lưu Quân Hạo hơi khựng lại, cậu ngồi thẳng lên nghiêm túc hơn.
"Nhưng em tin chắc rằng em có thể bảo vệ tốt cho Tư Nhuệ, có thể dùng tình yêu của chúng em để chứng minh cho mọi người thấy."
"Lấy gì chứng minh?" Nghiêm Vy nhướng mày, cô tiếp tục cắt miếng bò trên dĩa "Cậu nghĩ ba của tôi sẽ cho hai người thời gian chứng minh à?"
"Nên hiện tại bọn em vẫn không công khai, đợi khi bọn em chuẩn bị cách xử lý xong thì sẽ..."
Lưu Quân Hạo chưa nói hết câu thì...
Cốp~
Nghiêm Vy đặt mạnh ly rượu xuống, sau đó vẫn giữ thái độ vui vẻ hỏi "Bao lâu? Mối quan hệ của hai người tôi đã nhìn ra, thì cậu nghĩ mất bao lâu để ba tôi có thể phát hiện?"
Lưu Quân Hạo không thể trả lời, quả thực việc này có chút không nghĩ đến.
Cậu và Tư Nhuệ chỉ biết cố gắng kéo dài thời gian, tìm một thời điểm thích hợp sẽ bắt đầu giải quyết vấn đề của hai bên gia đình.
Nhưng hiện tại, khi nghe câu hỏi này quả thực là không nghĩ đến.
Nếu như mọi chuyện thuận lợi thì sẽ tốt, nhưng nếu mọi chuyện xảy ra biến cố thì không thể nào có biện pháp xử lý hết được.
Nghiêm Vy nhìn vẻ mặt bối rối của Lưu Quân Hạo, cô đã đoán ra là không có câu trả lời rồi.
Âm thầm khổ não trong lòng, không hiểu em trai ngốc của mình vì sao lại chọn người ngốc hơn em ấy để yêu đương được không biết nữa.
Mọi chuyện vẫn là bắt người chị này phải nhúng tay vào, thật là không thể yên tâm được chút nào.
"Tôi cho cậu tháng để chuẩn bị, tết năm nay phải có kế hoạch công khai.
Về vấn đề ở chỗ của ba, tôi sẽ nghĩ cách kéo thêm thời gian." Nghiêm Vy nói một mạch.
"Ý chị là hậu thuẫn cho em sao? Chị chấp nhận em là em rể của chị rồi phải không?" Lưu Quân Hạo ngạc nhiên.
"Tôi chưa chấp nhận cậu là em rể đâu, nên đừng tự đắc.
Tôi chỉ muốn giúp Tư Nhuệ, tôi không muốn thằng bé chịu áp lực về chuyện này nhiều." Nghiêm Vy nói xong đứng dậy, cô cau mày cảnh cáo Lưu Quân Hạo "Nếu tới tết cậu vẫn chưa chuẩn bị xong, chứng tỏ cậu không có năng lực ở bên cạnh Tư Nhuệ.
Tới lúc đó, không cần ba tôi ra mặt thì người đầu tiên phản đối mối quan hệ này chính là tôi."
"Tuyệt đối sẽ không làm chị thất vọng đâu."
Lưu Quân Hạo khẳng định chắt nịt.
"Vốn dĩ tôi không có kì vọng ở cậu, nên sẽ không có thất vọng đâu." Nghiêm Vy nói.
Lưu Quân Hạo cười khổ, nhìn người đang rời đi mà mệt mỏi trong lòng.
Tại sao Tư Nhuệ nhà cậu lại đáng yêu, ngoan ngoãn, mềm mềm mà lại có bà chị khó tính, đáng sợ đến vậy?.