Hotsearch càng lúc càng nhiều lượt truy cập, cả công ty "Thịnh Thế World" đều bận tối tăm mặt mũi để chạy số liệu tìm cách hạ nhiệt độ của hotsearch xuống nhanh chóng.
Tất cả mọi biện pháp dường như vô hiệu, sự việc lần này không có bất kì dấu hiệu nào mà bất ngờ ập đến.
Tất cả thành viên đã tập trung được người trong phòng họp với Lý Tín, chờ đợi sự xuất hiện của hai nhân vật chính của sự việc này.
"Lý Tổng, bác vẫn nên ngồi xuống đi.
Sự việc đã thành như thế, bác đi qua đi lại cũng không thể giải quyết được vấn đề đâu." — Trương Thiệu Viễn không biết lấy gan từ đâu mà nói.
Lý Tín lửa giận đùng đùng quay lại hỏi "Các cậu giỏi nói quá nhỉ? Gây chuyện lớn như thế để tôi xử lý hậu quả mà giờ nói thế à?"
"Tình yêu thôi mà, con người thì phải yêu." — Trương Thiệu Viễn buông lời nhẹ nhàng.
Tống Tư Lâm và Hạ Thụy Phong trợn tròn mắt kinh ngạc, nhào đến chặn miệng Trương Thiệu Viễn lại để không phải rước hoạ.
"Trời ơi, tiểu Trương đừng phát ngôn nữa." Đinh Hoài Du nói nhỏ, sau đó đứng dậy đi lấy nước mang đến cho mọi người.
"Thiệu Viễn...!cậu..ngày càng giỏi nhỉ?" — Lý Tín tức đến thở phì phò.
Mã Khuynh Xuyên đi đến đỡ Lý Tín ngồi xuống ghế "Lý Tổng, ngài đừng quá nóng giận."
Lý Tín nhìn người bọn họ, càng thêm tức giận hơn nhiều phần.
Ông uống một ít nước, lấy lại bình tĩnh rồi hỏi lại mọi chuyện.
Sự việc cũng được nói sơ lược qua toàn bộ.
"Mấy đứa đúng là quá làm càng, công ty ưu ái nhất là đám nhóc tụi con.
Thế mà chuyện lớn thế này đến tận bây giờ mới nói ra, nói ra thì cả thế giới bên ngoài đều đang bàn tán cả rồi." – Lý Tín nói đến càng giận run người – "Nếu mấy đứa nói ra sớm hơn, chúng ta sớm đã có phương án truyền thông hợp lý thì đã không xảy ra chuyện tệ như hôm nay đâu."
Lời vừa dứt, cửa phòng cũng mở ra.
Cạch~
"Là do bọn cháu chưa nghĩ sẽ công khai sơm, nên muốn đợi thêm một thời gian nữa." – Lưu Quân Hạo dắt tay Nghiêm Tư Nhuệ bước vào.
Lý Tín thấy hai người tay trong tay xuất hiện, mà cảm xúc đan xen lẫn lộn hết cả lên.
"Hai đứa vào công ty bằng cách nào?"
"Cửa chính." – Lưu Quân Hạo nói ngắn gọn, sau đó kéo ghế cho Nghiêm Tư Nhuệ ngồi xuống.
"Vậy sao mà qua được fan và phóng viên?"
"Đi thẳng qua." – Nghiêm Tư Nhuệ trả lời.
Lý Tín trực tiếp suy sụp, hai tiểu tổ tông của ông cũng thật biết cách đổ dầu vào lửa.
Tình huống thế này xuất hiện trước công chúng không che giấu, không tránh né mà lại còn tay trong tay ân ái đi vào công ty.
Đúng là tuổi trẻ, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
"Hiện tại bên phòng truyền thông đang viết kichj bản trương trình, dựa theo tình tiết thì chúng ta sẽ giải thích với mọi người rằng hôm qua chỉ là đang quay vlog thôi." – Lý Tín mệt mỏi nói.
"Cách này ổn nhất đó, năm nào chúng ta cũng quay những thước phim nhỏ để đăng Weibo.
Bây giờ mượn cớ này để giải thích, mọi người chắc chắn sẽ tin ngay thôi." – Mã Khuynh Xuyên kích động nói.
Đinh Hoài Du cũng tán thành.
"Vậy thì bọn cháu cũng sẽ quay?" – Tống Tư Lâm nghi hoặc hỏi thêm.
"Chính xác là thế." – Lý Tín trả lời.
"Con thấy ổn." – Trương Thiệu Viễn cũng thấy đây là một lời giải thích không tồi, có thể thực hiện nhanh nhất và mang lại hiệu quả cao.
Hạ Thụy Phong cũng đồng thuận, quay sang hỏi hai nhân vật chính "Hai đứa thấy thế nào? Đây là biện pháp anh thấy ổn nhất đó."
"Trước mắt cứ thế đi." – Nghiêm Tư Nhuệ nói.
Lưu Quân Hạo cũng không ý kiến thêm.
"Thống nhất như thế đi, bác đi ra ngoài xem bọn hoi chuẩn bị thế nào rồi." – Lý Tín đứng dậy đi.
Tới cửa thì ông dừng lại.
"Tiểu Đinh, tiểu Mã, tiểu Trương, Tư Lâm và Phong Phong đi theo bác ra bàn kịch bản với đạo diễn."
"Được, bọn con ra ngay." – người đồng thanh.
Căn phòng họp còn lại Lưu và Nghiêm.
"Vấn đề công ty có thể giải quyết được, nhưng còn chuyện ở nhà anh thì chưa chắc." – Nghiêm Tư Nhuệ yểu xìu nói.
Khi nãy đồng ý với Lý tổng là do anh không muốn vì chuyện cá nhân mà cả công ty ảnh hưởng, không muốn liên lụy đến mọi người.
Lưu Quân Hạo ôm chầm lấy Nghiêm Tư Nhuệ.
"Tư Nhuệ, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Anh mong là thế." – Nghiêm Tư Nhuệ trả lời nhưng thâm tâm vẫn vô định – "Lần này, chắc ba sẽ lại đem gia pháp ra xử anh."
Lưu Quân Hạo buông Nghiêm Tư Nhuệ ra.
"Gia pháp nhà anh là gì vậy?"
"Con cái phạm lỗi lớn thì quỳ tiếng, chịu đánh cây chổi lông gà." – Nghiêm Tư Nhuệ trả lời như chuyện không liên quan đến mình.
"Em chịu thay anh." – Lưu Quân Hạo vỗ ngực bảo đảm, anh chính là muốn đứng ra bảo vệ tình yêu của anh và cậu.
Nghiêm Tư Nhuệ giơ hai tay xoa xoa mặt Lưu Quân Hạo mà cười, bất lực nói thêm "Bảy ngày, em chịu đựng nổi không?"
"Ha?" – Lưu Quân Hạo thắc mắc.
"Hình phạt trong ngày và ngày thực hiện lần như thế đó." – Nghiêm Tư Nhuệ nói chi tiết hơn một chút - "Em chịu nổi không?"
"Em chịu được." Lưu Quân Hạo không cần suy nghĩ, anh dứt khoát trả lời – "Đừng nói là ngày, dù là ngày mỗi tháng em đều chấp nhận."
Hình phạt như thế anh chỉ cần chịu đựng trong vòng ngày để đổi lấy sự đồng ý, vậy thì anh chịu đựng hoàn toàn xứng đáng.
Nghiêm Tư Nhuệ cười khổ.
"Gạt em thôi, nhà anh không có mấy hình phạt đó đâu ha.
Nếu mà ba làm thế thật, thì anh cũng không phải ngồi đây sầu với em đâu.".