Nghiêm Tư Nhuệ dừng lại nhìn ba của mình.
"Ba muốn làm gì?"
"Con nghĩ ba có thể làm gì? Thằng nhóc đó cũng là người nổi tiếng giống con, ba chỉ muốn quan tâm đ ến công việc của thằng bé chút thôi."
Nghiêm Tư Nhuệ đương nhiên nghe qua liền hiểu ý của ba mình, nói gì mà quan tâm đ ến công việc rõ ràng là đang uy hiếp cậu.
"Ba muốn con làm gì?"
Nghiêm Hạo cười nhạt.
"Ba cho con tự do, cho con không cần phải tiếp quản công ty.
Riêng chỉ có chuyện này, ba không muốn tiếp tục nhân nhượng con.
Ba không quan tâm con có chia tay hay không, ba cần con phải lấy vợ sinh cháu cho nhà họ Nghiêm."
"Ba phải ép con tới mức này sao?"
"Ba không ép con, nếu con lựa chọn tiếp tục quen Lưu Quân Hạo thì ba chỉ có thể..."
Nghiêm Hạo chưa nói hết câu thì Nghiêm Tư Nhuệ đã cắt ngang nói vào "Ba không cần nói nữa, ba cho con thời gian đi."
"Được, ba cho con tuần để giải quyết."
Nghiêm Tư Nhuệ không trả lời, cậu trực tiếp đi ra ngoài để bớt ngột ngạt.
Sự hỗn loạn trong suy nghĩ, sự rối rắm trong lựa chọn.
Cậu không sợ ba sẽ ra tay phía cậu, nhưng cậu thật sự sợ ba sẽ ra tay với Quân Hạo.
Cậu không muốn để Quân Hạo chịu tổn thương, chịu khổ vì cậu.
"Tường Tường, Tư Nhuệ..."
Nghiêm Tư Nhuệ bị giọng nói kéo khỏi dòng suy nghĩ, cậu ngẩn đầu nhìn người trước mặt.
"Tường Tường, anh bị sao vậy? Em gọi mãi anh không trả lời, anh đang suy nghĩ gì vậy?" – Lưu Quân Hạo lo lắng hỏi.
"Không có, anh chỉ đang suy nghĩ về mấy lời ba nói với anh thôi."
Lưu Quân Hạo thắc mắc "Ba nói gì với anh? Ba có gây khó dễ cho chúng ta không? Anh đừng lo, dù có chuyện gì thì em cũng sẽ cùng anh đối mặt."
"Không có, ba đồng ý cho chúng ta quen nhau." – Nghiêm Tư Nhuệ che giấu sự thật – "Anh chỉ hơi bất ngờ về việc ba đồng ý thôi."
Lưu Quân Hạo kinh ngạc.
"Là thật sao?"
"Ừm...!ba nói thế đó."
"Thế thì quá tốt rồi." – Lưu Quân Hạo không che giấu được vui mừng, anh ôm chầm lấy cậu – "Tường Tường, em thật sự rất vui."
"Anh cũng thế." – Nghiêm Tư Nhuệ vòng tay ôm chầm lấy Lưu Quân Hạo, trong lòng sớm đã vụn vỡ từng chút.
Quân Hạo, xin lỗi em.
Anh làm như thế cũng vì muốn tốt cho em, anh tuyệt đối sẽ không để ba gây ra chuyện bất lợi với em đâu.
Nghiêm Tư Nhuệ và Lưu Quân Hạo đi ăn cùng với Nghiêm Vy ở bên ngoài.
"Sao ba có thể đồng ý dễ thế?" – Nghiêm Vy hỏi.
"Em đổ mọi trách nhiệm cho chị."
"Trách nhiệm gì?
"Công ty đó, ba nói em là người nối dõi nên cấm em quen Quân Hạo." – Nghiêm Tư Nhuệ cươi nói, sau đó đưa phần bít tết vừa cắt cho chị – "Sau đó em nói với ba, công ty đều do chị quản lý.
Ba tính phần con vào làm gì, sau này chị có con là được."
Nghiêm Vy trừng mắt "Em trai tốt, em biết cách đùng đẩy quá ha?"
"Em chỉ nói sự thật thôi."
Lưu Quân Hạo im lặng bên cạnh cắt thịt xong, đưa dĩa của mình cho Nghiêm Tư Nhuệ.
"Anh ăn đi."
Nghiêm Tư Nhuệ mỉm cười nhận lấy, sau đó hôn nhẹ một cái vào má của Lưu Quân Hạo.
"Cảm ơn em."
Nghiêm Vy:!!!!!???? Chị mày tàng hình hả?
Cả ba người ăn uống trò chuyện vui vẻ, lát sau Nghiêm Tư Nhuệ đứng dậy.
"Em vào nhà vệ sinh chút."
Nói xong liền rời đi, bàn ăn chỉ còn lại Lưu Quân Hạo và Nghiêm Vy.
"Đừng trách chị nghĩ nhiều, chị cảm thấy việc ba đồng ý cho Tư Nhuệ và em qua lại với nhau thật sự khó tin.
Ba là người cố chấp, trước khi hai đứa về gặp mặt thì thái độ của ba cực kì tiêu cực.
Đột nhiên thay đổi như thế, chị e là có vấn đề."
Lưu Quân Hạo khựng lại "Vậy nên chị nghĩ là Tường Tường đã nói dối?"
"Chị không chắc, không giống nói dối.
Chỉ là chị có chút khó tin thôi, chị nhắc nhở để em tự cẩn thận và để ý đến Tư Nhuệ một chút."
"Em hiểu, cảm ơn chị."
"Không phải chị giúp em, chị chỉ muốn Tư Nhuệ có thể được vui vẻ.
Thằng bé đó nội tâm lắm, chị sợ nó ôm hết áp lực vào người, sợ nó sẽ âm thầm chịu đựng hết mọi thứ.
Chị tin em có thể là chỗ dựa của nó, đừng làm chị thất vọng."
"Dạ, em sẽ không để xảy ra chuyện như thế."
Nói đến đây, Nghiêm Tư Nhuệ cũng vừa đến.
"Hai người nói gì thế? Sao sắc mặt căng thẳng như vậy?" – Nghiêm Tư Nhuệ hỏi.
Từ xa đã cảm thấy hai người nói to, nố nhỏ với nhau mà thái độ còn căng thẳng vô cùng.
Cậu thật sự tò mò, muốn nghe xem họ nói gì.
"Không có gì, em và chị Vy đang nói về thịt bò ở quán này vị khá ngon.
Em muốn học một chút, muốn làm cho anh ăn." – Lưu Quân Hạo cười cười.
"Thật sao?"
"Đương nhiên rồi, chị nói chị biết làm nên nói là muốn học thì chị chỉ cho.
Chị nấu hợp khẩu vị của em hơn, mà thằng nhóc này không tin." – Nghiêm Vy thuận thế nói theo.
Nghiêm Tư Nhuệ nửa tin nửa ngờ.
Lẽ nào chị cũng gây áp lực do Quân Hạo?
"Tại sao lại muốn làm món này cho anh ăn?"
Lưu Quân Hạo chưa kịp trả lời, thì Nghiêm Vy đã dành phần nói trước.
"Haiz...!không phải vì hôm nay em ăn hết phần trong dĩa đó sao? Ai đó thấy thế liền muốn học, học để dỗ dành cho em ăn đó." – Nghiêm Vy thở dài bất lực – "Yêu nhau mà sến gần chết, chị ăn không nổi cơm choá của hai đứa ha."
Nghiêm Tư Nhuệ xấu hổ, vành tai đỏ ửng lên.
"Do em ăn ít, kén ăn nên Quân Hạo mới thế thôi."
"Đấy, lại bênh vực nhau."
Lưu Quân Hạo kéo Nghiêm Tư Nhuệ vào trong lòng ôm ôm, sau đó nói "Chị, chị đừng chọc anh ấy nữa.
Da mặt Tường Tường nhà em mỏng, chị chọc nữa anh ấy sẽ giận em đó."
Nghiêm Vy:!!!????? Em trai họ Nghiêm, từ khi nào thành người của nhà họ Lưu dị?.