Nghiêm Vy là cổ đông có địa vị ở toà nhà W nên cô đã nhờ nhân viên trích xuất camera, cô muốn xem xem rốt cuộc là có nhìn nhầm không.
Hình ảnh trong camera liên tục thay đổi, đến đoạn đôi nam nữ kia cũng vào thang máy thì cô nhờ nhân viên kỹ thuật dừng lại.
"Thật sự là Tư Nhuệ kìa." – Đinh Hoài Du lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
Khi đã xác định được nhân vật đứng trong thang máy, không ai khác chính là em trai thân yêu của mình thì cô càng tức giận.
Thằng nhóc thối lại ở cùng toà nhà W với cô, thế mà khi nãy cô đề cập đến nó lại không hề nhắc đến việc nó ở cùng chỗ.
Cô chỉ tay vào hình ảnh trên màn hình hỏi.
"Có thể xác định vị trí của người này không?"
"Có thể xác định được họ đi đâu, nhưng không thể biết được vị trí cụ thể của họ." – Nhân viên giám sát trả lời, sau đó lại bổ sung – "Thang máy này đi thẳng lên tâng của toà nhà, khu vực này là khu vực riêng của khách sạn nên phải liên hệ với quản lý."
Nghiêm Vy trầm ngâm, cô nhớ ra vài chuyện.
"Được rồi, cảm ơn anh đã giúp đỡ." – Nghiêm Vy cảm ơn nhân viên giám sát, sau đó kéo theo hai tên nhóc to xác ra bên ngoài – "Chị biết vị trí của tên nhóc đó rồi."
Lưu Quân Hạo và Đinh Hoài Du ngờ nghệch.
Cả ba đi vào thang máy, lúc này Nghiêm Vy mới bắt đầu giải thích "Khách sạn ở toà nhà W đều sẽ giữ một phòng đặc biệt cho cổ đông, nhà chị cũng có đãi ngộ như thế.
Chị nghĩ là tên nhóc kia cũng dùng phòng đó, chúng ta lên tìm là được."
Cửa thang máy mở ra, đi được vài bước thì Lưu Quân Hạo đột ngột dừng lại, nhỏ giọng.
"Hay là chúng ta về đi chị."
Nghiêm Vy và Đinh Hoài Du dừng bước.
"Em nói vậy là ý gì? Chúng ta đã đến đây thì về gì nữa? Em không muốn đi là vì tin tưởng Tư Nhuệ hay là vì sợ sẽ thấy những điều khiến em không dám đối diện?" – Nghiêm Vy trực tiếp hỏi thẳng vào trọng tâm.
Sở dĩ cô lên tận đây, mục đích đơn giản chỉ là cô muốn biết vì sao em trai lại không khai báo vị trí với cô mà lại chọn cách che giấu.
Ngoài ra, cô còn muốn mượn cơ hội này để thử xem Lưu Quân Hạo đối với em trai cô có sự tin tưởng tuyệt đối hay không.
Tuy nhiên, nhìn biểu hiện của cậu nhóc họ Lưu hiện tại thì có lẽ là không ổn rồi.
Bản thân đã lăn lộn trong thương trường mười mấy năm, cô vừa nhìn liền nhận ra sự bất an thầm kín.
Đã yêu nhau thì cô hi vọng cả hai đứa nhóc sẽ tôn trọng và tin tưởng đối phương hoàn toàn, có như vậy thì tình yêu mới có thể vững chắc được.
Chi bằng mượn lần này để hai đứa trải nghiệm.
Nghiêm Tư Nhuệ là em trai cô, cô hiểu rõ tính cách thằng nhóc nhà cô.
Một khi đã xác định yêu đương, thằng bé chắc chắn sẽ một lòng một dạ không làm ra chuyện sai trái.
"Em cảm thấy nếu Tư Nhuệ không muốn nói, thì chúng ta đợi về sau lại hỏi sẽ tốt hơn." – Lưu Quân Hạo chậm rãi cất lời.
Đinh Hoài Du cũng phun hoạ theo "Dạ đúng đó, em cảm thấy tiểu Tường chắc là đang xử lý việc gấp thôi.
Chúng ta bình tĩnh trước, đợi mọi chuyện lắng xuống lại hỏi nhé."
"Không được." – Nghiêm Vy trả lời dứt khoát, cô đi đến trước mặt Lưu Quân Hạo – "Lòng tin không đủ lớn, cố gắng giấu nhẹm đi câu hỏi, đáp án đợi mãi không có lời giải đáp.
Nhưng thứ đó khi tích tụ lâu, chắc chắn tình cảm sẽ phai nhoà."
Lưu Quân Hạo hiểu rõ từng ngụ ý trong câu.
"Vậy thì phải làm sao?"
"Đi tìm đáp án, chỉ cần có nó thì sẽ hiểu nhau hơn nhiều chút." – Nghiêm Vy thành thật khuyên.
Đinh Hoài Du đứng ở một bên cười khổ, thật sự cảm thấy tội lỗi quá nhiều.
Tư Nhuệ ơi Tư Nhuệ, sao em ác quá.
Ba người đi đến trước của phòng, Đinh Hoài Du cầm tấm thẻ vừa được Nghiêm Vy lấy từ chỗ nhân viên lễ tân.
Anh do dự không dám mở cửa, mặc dù anh đã được Nghiêm Haon Tường nhờ cậy dẫn Quân Hạo và chị Vy đến nơi này nhưng kế hoạch cụ thể thì không có nghe nhắc đến lần nào.
Hiện tại, ngay tain thời điểm này thì dường như anh đã đón được phần kế hoach của Tư Nhuệ muốn thực hiện.
"Thật sự phải mở sao?"
Nghiêm Vy cau mày, có chút cao giọng "Tiểu Đinh, sao em cũng lề mề quá vậy? Đâu phải là tính cách hằng ngày của em đâu ha."
Đoạn nói xong, cô tiến tới định cướp thẻ tự mở.
"Chị đừng giận, em mở ngay đây." Đinh Hoài Du gượng cười.
Lưu Quân Hạo ở bên căng thẳng đến nín thở, căn bản là không nghe được xung quanh có âm thanh gì.
Mắt cứ chằm chằm vào cánh cửa, linh cảm bất an chỉ có tăng không có giảm.
Cạch~
Cửa phòng được mở.
Nghiêm Vy hất mặt, ý bảo cùng vào bên trong.
Mùi hương hoa hồng nồng nặc, anh sáng vàng ấm áp len lỏi và lấp lánh cả căng phòng.
Cả ba bước vào trong, nhìn hình bóng của đôi nam nữ in rõ trên vách tường mà kinh hồn.
"Chị Vy, Đinh ca, chúng ta chắc là đã vào nhầm phòng rồi." – Lưu Quân Hạo lúng túng, hỗn loạn mà kéo tay hai người còn lại muốn đi ra ngoài.
"Tư Nhuệ, anh tha cho em đi." – Một giọng nói lúc này cất lên, khiến cho cả ba đôi chân lén lút không dám bước tiếp.
Còn chưa tiêu hoá xong thì lại có âm thanh tiếp theo của một giọng nam trầm.
"Tha thế nào? Tha em lên giường nhé?"
Lưu Quân Hạo run rẩy cả người.
Là thanh âm của Nghiêm Tư Nhuệ.
Giọng nói này quen thuộc đến mức không lẩn đâu được.
Giọng nói mà anh khắc cốt ghi tâm từng giây, từng phút, từng giờ của mỗi ngày ngày tháng tháng trôi qua cùng nhau.
Anh không dám bước tiếp, càng không dám quay lại tìm kiếm xem sự thật, cứ thế hoá đá tại chỗ..