Nghiêm Tư Nhuệ ngồi trong xe gục đầu tựa vào vô lăng, cậu im lặng không nói không náo cũng không động đậy.
Hàm Ý Doanh ngồi ở ngay bên cạnh nhìn cậu cũng hơn phút, cuối cùng cũng không nhịn được mà khẽ hỏi.
"Cậu còn ổn không vậy?"
Nghiêm Tư Nhuệ không trả lời, nói chính xác hơn là do cậu không còn nghe thấy âm thanh xung quanh nữa.
Tâm trí của cậu đều bị giam cầm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, giam cầm trong chính căn phòng mà cậu vừa thốt ra những lời nói trái lòng và nhẫn tâm với Lưu Quân Hạo.
"Nếu cậu không ổn có thể khóc mà, khóc ra chắc có lẽ sẽ dễ chịu hơn đó."
Hàm Ý Doanh chạm tay vào bả vai của Nghiêm Tư Nhuệ, cô lay lay nhẹ để an ủi cậu.
Cộc...!cộc...
Tiếng gõ cửa kính vang lên, Hàm Ý Doanh theo hướng âm thanh mà xoay lại nhìn.
"Ra ngoài nói chuyện đi."
Người ở bên ngoài là Đinh Hoài Du.
Hàm Ý Doanh mở cửa xe, cô bước xuống đứng đối diện cùng với Đinh Hoài Du.
"Cô và Tư Nhuệ rốt cuộc đang chơi trò gì vậy?"
"Anh là diễn viên có kinh nghiệm, chắc cũng nên đoán ra mục đích của chúng tôi rồi chứ." – Hàm Ý Doanh tựa lưng vào xe, lấy trong túi ra một điếu thuốc, thuần thục châm lửa – "Tư Nhuệ nói anh cũng có tham gia vào vở kịch này, tôi cũng không cần phải diễn trước mặt anh."
"Tôi chưa từng gặp qua cô, hai người hiện tại là mối quan hệ gì mà cô có thể đem cả danh dự của bản thân để tạo ra một màn vừa rồi?" – Đinh Hoài Du không khỏi thắc mắc – "Việc tự nhận bản thân cùng người khác có con, cô không sợ thanh danh bị hủy hoại sao?"
"Không sợ, tôi cũng không có ý định lấy chồng." – Hàm Ý Doanh rít một hơi thuốc dài, sau đó nhả ra làn khói trắng – "Tôi là bạn của Tư Nhuệ khi ở bên Canada, cậu ấy từng giải vây cho tôi và bạn gái khi đối mặt với gia đình.
Cho nên, lần này tôi giúp cậu ấy một vở kịch để trả nợ ân tình."
Đinh Hoài Du cơ bản hiểu được tình hình.
"Dù là diễn, nhưng hai người làm vậy cũng quá sốc nổi rồi.
Giả vờ mang thai, cô nghic đó là kế sách có thể dùng lâu dài à?"
Trong điểm được nêu ra, Hàm Ý Doanh lúc này mới đứng ngay ngắn hơn.
Buông bỏ điếu thuốc trên tay xuống, sau đó dùng chân dập tắt.
"Tôi đã đưa ra phản đối, Tư Nhuệ vẫn cố chấp làm nên tôi cũng đành phối hợp thôi." – Cô nhún vai đầy bất lực nói.
Đinh Hoài Du:!!!??? đúng là có máu liều ha, một kẻ dám nói thì một kẻ dám làm luôn.
Cả hai trò chuyện, giải quyết được vấn đề mà bản thân chưa được làm rõ xong thì Hàm Ý Doanh phải rời đi trước.
"Tư Nhuệ giao lại cho anh, tôi và cậu ấy suy cho cùng cũng có khác biệt và có khoảng cách.
Anh hiểu cậu ấy hơn, anh ở lại tâm sự cùng với cậu ấy đi.
Tôi xin phép về trước, lần sau gặp lại hi vọng là bớt đi chút ác ý với nhau."
Đinh Hoài Du gật nhẹ đầu.
Đợi người rời đi khuất lối thì Đinh Hoài Du mới mở cửa xe ngồi vào bên trong, anh nhìn Nghiêm Tư Nhuệ mà trong lòng xót xa.
"Tư Nhuệ, em quay sang đây anh xem." – Đinh Hoài Du lúc này dùng lực cưỡng chế xoay người lại, anh bàng hoàng khi nhìn đứa em trai nhỏ của mình vô hồn đến lạ lùng –"Tư Nhuệ, sao em lại phải khổ như vậy hả?"
Đinh Hoài Du vừa nói vừa lắc cả người Nghiêm Tư Nhuệ, anh muốn giúp cho cậu tỉnh táo lại.
Nghiêm Tư Nhuệ thốt ra một chữ Đinh.., ý thức dần dần quay trở lại, cậu nhìn rõ gương mặt người trước mặt mình mà xúc động không thôi.
Lớp hàng rào phòng vệ cúi cũng buông bỏ, Nghiêm Tư Nhuệ không còn sức để kiềm chế cảm xúc chân thật đang gào thét bên trong cơ thể của cậu được nữa.
"Đinh ca...!em..
em làm tổn thương Quân Hạo của em rồi.
Đinh ca..
hứ..c...!em không muốn làm tổn thương Quân Hạo đâu..h..ức~" – Nghiêm Tư Nhuệ ôm chầm lấy anh trai mà khóc nức nở, khóc tức tưởi không ngừng.
Đinh Hoài Du bị ôm bất ngờ, nhưng giây sau cũng nhanh chóng phản ứng.
Vòng tay mình ôm lấy cậu, sau đó vỗ vỗ "Khóc đi, anh ở đây với em."
Nghiêm Tư Nhuệ rất nghe lời, thật sự là khóc to hơn cả khi nãy rất nhiều lần.
Hình ảnh cậu phủi bỏ quan hệ với Quân Hạo, giống như trở thành thứ vũ khí sắc bén mà cứa từng nhát vào trái tim đang đập trong lồ ng ngực cậu.
"Đinh ca...!nhìn thấy ánh mắt của Quân Hạo, tim em thật sự vụn vỡ không còn nữa.
Anh ơi, em đau như chết mất thôi." – Nghiêm Tư Nhuệ gục cả người lên vai của Đinh Hoài Du mà khóc, không ngừng trách bản thân – "Em không muốn thế, em không muốn nhưng em không còn lựa chọn nữa rồi anh ơi."
Cơn đau quặn thắt từng hồi một, rõ ràng sức khoẻ cậu rất tốt nhưng sao hôn nay tim lại đau như thế? Đau đến mức mỗi việc hôm hấp cũng dường như khó khăn, đau đến mức cậu không còn cảm nhận được những xúc tác nào khác ngoài sự nhức nhói đớn đau mãnh liệt.
"Hảo...!anh biết Tư Nhuệ không muốn, anh biết mà." – Đinh Hoài Du cũng bị doạ sợ, lâu rất lâu rồi anh mới thấy được sự yếu đuối non nớt của Nghiêm Tư Nhuệ.
"Đinh ca...!Quân Hạo sẽ hận em thôi." – Nghiêm Tư Nhuệ ngồi thẳng dậy nói, dùng tay lau đi những hàng nước mắt không ngừng tuông – "Cổ họng em đắng chát, em phải làm sao đây anh ơi? Em không biết nữa, em..."
"Tư Nhuệ, em đã đau khổ như vậy thì sao lại còn phải chọn cách giải quyết như thế này chứ? Sao em và Quân Hạo không theo đến cùng, em còn có mọi người hậu thuẫn mà." – Đinh Hoài Du nói hết suy nghĩ trong lòng ra.
Nghiêm Tư Nhuệ lắc đầu chua chát.
"Có câu hổ dữ không ăn thịt con, ba em cũng sẽ không tàn nhẫn mà hại em." – Nghiêm Tư Nhuệ nói đến đầy thì ngừng lại một lúc, sau đó lại lấy thêm can đảm nói tiếp – "Không thể ra tay với em, nhưng ông ấy chắc chắn sẽ có thể ra tay với Quân Hạo một cách không kiêng dè."
Đinh Hoài Du câm lặng tại chỗ.
Trước đó anh còn thắc mắc, sao người có gan đứng ra đối đầu với ba mình để đi theo con đường nghệ thuật như Tư Nhuệ lại dễ dàng đầu hàng buông bỏ tình cảm như thế.
Tư Nhuệ có thể không nghĩ đến bản thân mà tuyên chiến với ba Nghiêm.
nhưng chắc chắn sẽ không để Quân Hạo mạo hiểm.
Hoá ra mọi chuyện đều có góc khuất, ba Nghiêm thật biết cách uy hiếp..