Điện thoại trên tay bị cướp đi, Hàm Ý Doanh cũng không thèm đòi lại.
Cô chính là cố ý khiêu khích, nếu cô không nói thế thì Nghiêm thiếu gia mèo lười sẽ không lăn khỏi giường.
"Dậy rồi thì đi ăn sáng, tôi không muốn thấy bệnh dạ dày của cậu tái phát đâu." – Hàm Ý Doanh nói, tặng một cái lườm nhẹ.
Nghiêm Tư Nhuệ cau mày,...!chân trái lùi về phía giường, lén lén lút lút.
Tiểu tiết này sao qua mắt được Hàm Ý Doạnh.
"Cậu dám lăn xuống giường, thì vị trí sẽ là gửi đến cho Quân thân yêu của cậu đấy."
"Hahaaa~ tôi đâu có lăn xuống giường." – Nghiêm Tư Nhuệ bị nói trúng tim đen nên lúng túng, vơ vội đồ vật trong tầm tay để bịa – "Tôi chỉ là gắp chăn lại gọn thôi haha~"
"Sao cũng được, tôi ra bàn ăn đợi cậu."
"Được."
p sau...
Nghiêm Tư Nhuệ uể oải đi xuống, kéo ghế ngồi xuống bàn, đồ ăn cũng được chuẩn bị sẵn.
"Sao nhiều thế?"
Hàm Ý Doanh nghe câu than vãn, nhìn lại bát mì trên bàn, sau đó lại nhìn vào người nam nhân m ngồi cạnh cô.
"Nhiều? Khẩu phần ăn cho học sinh tiểu học, cậu lại nói là nhiều sao?" – cô nghi ngờ hỏi lại.
"Không có, tôi đùa thôi." – Biết bản thân vừa nói câu hồ đồ, Nghiêm Tư Nhuệ nở nụ cười gượng, cầm đũa lên ăn.
"Cậu tốt nhất là ăn uống đàng hoàng, nếu không tôi sẽ không đứng về phe cậu nữa." – Hàm Ý Doanh không nói đùa, mà thật sự nghiêm túc cảnh cáo Nghiêm Tư Nhuệ.
Cô phối hợp với anh, nhưng phải dựa trên cơ sở sức khoẻ đảm bảo, không được xảy ra vấn đề nào liên quan đến tinh thần lẫn cơ thể.
Nghiêm Tư Nhuệ bị càm ràm suốt mấy ngày, gần như đều thuộc hết các câu nói của Hàm Ý Doanh nhắc nhở anh từng câu chữ một.
"Ban nãy cậu nói cậu phải đi đâu?"
"Đi về với bảo bối của tôi, chứ cậu nghĩ tôi sẽ ở lại chăm lo cho cậu tiếp nữa ha?" – Hàm Ý Doanh vừa nói, vừa lấy một sấp tài liệu để lên bàn – "Thủ tục nhập học của cậu, ngày mốt là có thể vào học luôn."
"Cảm ơn nha." – Nghiêm Tư Nhuệ nói, nhận lấy hồ sơ mà Hàm Ý Doanh đưa cho – "Khi nào thì cậu đi, cần tôi đưa ra sân bay không?"
"Không cần đâu." – Hàm Ý Doanh giơ tay dấu X, bĩu môi nói – "Chỉ cần cậu tự chăm sóc tốt cho cậu là tôi mừng rồi, không cần làm những chuyện dư thừa khác đâu."
"Doanh Doanh, tôi nhận ra cậu càng ngày càng giống người mẹ già nha." – Nghiêm Tư Nhuệ trêu chọc cô.
"Chịu thôi, ai bảo tôi có một thằng bạn báo như Nghiêm đại thiếu gia đây chứ." – Hàm Ý Doanh nhún vai chê bai.
Nghiêm Tư Nhuệ cười hì hì, ăn nốt sợi mì cuối cùng, anh ngoan ngoãn báo cáo – "Ăn xong rồi."
Cô nhìn bát mì đã vơi đi gần hết.
"Tốt lắm." – Hàm Ý Doanh tặng lời khen ngợi, sau đó đứng dậy – "Vậy giờ tôi đi, lâu lâu sẽ bay sang thăm cậu he."
"Giờ đi luôn à?"
"Uhm~ phải về trước sinh nhật của bảo bối nhà tôi nha." – Hàm Ý Doanh gật đầu, sau đó đi ra ngoài lấy túi xách và vali.
"Haiz, đúng là người có tình yêu." – Nghiêm Tư Nhuệ nhã ý trêu chọc, trong lòng lại thầm ngưỡng mộ, đau lòng cho chính mình.
Hàm Ý Doanh rời đi, căn nhà chỉ còn lại mỗi Nghiêm Tư Nhuệ.
Không gian im lặng, trống vắng đến đáng sợ, lạnh lẽo vô cùng.
Anh nằm dài ra sofa, mở TV xem lại những tài liệu của nhóm trong thời gian trước.
Ting~
Điện thoại lúc này có thông báo của Wechat, Nghiêm Tư Nhuệ liếc mắt nhìn, là thông báo từ Lưu Quân Hạo gửi đến.
[tin nhắn âm thanh]
Nghiêm Tư Nhuệ do dự, từ lúc đi đến hiện tại anh không chặn Lưu Quân Hạo, anh không thể nào hạ quyết tâm chặn được, anh muốn để lại chút gì đó cuối cùng giữa hai người.
Tin nhắn thì có đó, cuộc gọi cũng rất nhiều nhưng anh không xem, cũng không nghe máy.
Đến tận hôm nay, anh cuối cùng cũng chịu thua con tim rồi.
Anh ấn vào khung chat, mở đoạn ghi âm vừa gửi đến.
Đã ngày, vỏn vẹn ngày anh chưa nghe thấy giọng của Quân Hạo, anh sợ khi nghe được, thì lớp thành trì che đậy cảm xúc sẽ rạn nứt mất.
[Lyw: Tư Nhuệ, anh dậy chưa? Mau đi ăn sáng, không được nhịn ăn, sẽ không tốt.] Giọng nói trầm thấp mà êm ái khẽ đập vào tai, khuấy chạm đau đớn vẫn kéo dài trong lòng của Nghiêm Tư Nhuệ một cách mềm mại, dịu dành nhất.
Quân Hạo vẫn thế, vẫn luôn lo lắng về việc ăn uống của anh, không khác ông cụ non.
Nghĩ thầm trong lòng, anh tự cười giễu chính mình, ngón tay lại mở đoạn tin nhắn âm thanh tiếp theo để nghe.
[Quân Hạo: Tư Nhuệ, hôm nay là ngày thứ em gửi tin nhắn cho anh, anh vẫn không trả lời em sao? Anh biết không, em không khác gì kẻ ngốc đang tự trò chuyện với chiếc điện thoại một cách không có mục đích vậy.] Giọng nói vốn dĩ trầm thấp, lại thêm chút gì đó nghẹn ngào.
Nghiêm Tư Nhuệ khoé mũi cay cay, cậu có thể nghe ra giọng của Lưu Quân Hạo đã thay đổi.
Anh bắt đầu do dự, không dám nghe đoạn âm thanh tiếp theo, sợ sẽ nghe thấy tiếng khóc của người mình thương mà đau khổ.
Nghĩ như thế, anh lại tự khinh thường bản thân.
Đau đớn gì chứ?
Anh là người chia tay.
Là anh khiến cho Quân Hạo chịu khổ, thì tại sao lại dành lấy cho mình sự thảnh thơi chứ?
Tin nhắn được mở.
m thanh nghẹn ngào, nức nở vang rõ hơn [Quân Hạo: Tư Nhuệ, rất nhớ anh, bao nhiêu năm nay ở bên phải của em luôn là anh.
Dù em vui, em buồn thì chỉ cần nhìn sang phải đều sẽ nhìn thấy anh, nhưng hiện tại...!không có anh em không biết nên làm gì, em cảm thấy rất sợ, rất cô đơn, giống như thế giới chỉ có mình em…] đoạn tin âm thanh dừng lại ở đây, không nghe rõ tiếng nữa.
Nghiêm Tư Nhuệ cũng sớm đã trở nên vô định, hoá ra cảm giác chia cắt đau đớn đến thế.
Anh nghe rõ giọng của cậu, anh hiểu rõ cảm giác thống khổ của cậu, anh muốn được ôm lấy cậu.
Nhưng...!cũng chỉ là một suy nghĩ thôi.
Trong mấy ngày qua, anh liên tục đắm chìm trong những việc khác nhau, thậm chí là dành toàn bộ thời gian cho giấc ngủ để không phải suy nghĩ đến Quân Hạo.
Anh trốn tránh, anh sợ phải đối mặt với thực tại không có Quân Hạo, nhưng anh lại quên mất Quân Hạo đang phải chịu đựng.
Nghiêm Tư Nhuệ cảm thấy lớp ngụy trang kiên cường của mình thật nặng nề, anh phải duy trì trạng thái ổn định nhất có thể để đối phó với Hàm Ý Doanh, anh sợ sẽ gây ra sự lo lắng cho người khác về anh.
Hiện lúc này, khi không gian căn nhà chỉ còn lại mình anh.
Cuối cùng cũng có thể sống với cảm xúc thật, anh không gánh vác nổi lớp nguỵ trang nữa, nặng đến mức chỉ muốn tháo xuống ngay lập tức.
Nước mắt bắt đầu tràn ra hốc mắt, đầu tiên là một giọt, hai giọt, ba giọt,...!sau đó từng hàng rơi xuống, cuối cùng từ nức nở nghẹn ngào biến thành gào khóc thành những trận lớn.
Thật sự khóc đến mệt mỏi, không còn hơi sức để khóc nữa mới dừng lại..