Nghiêm Lạc Lạc ăn uống xong, năng lượng được nạp đầy.
Cậu nhóc vui vẻ hoạt náo, chạy ra sofa nằm ườn ra xem hoạt hình.
"Chú Quân Hạo, dàn âm thanh nhà chú xịn y chang dàn âm thanh nhà ba ba của cháu." Nghiêm Lạc Lạc tán thưởng.
Lưu Quân Hạo đem trái cây đặt xuống bàn, nhìn cậu nhóc mà cậu lộ rõ sự đắc ý "Đương nhiên, chú có tiền mà , TIỀN CỦA CHÚ NHIỀU HƠN TIỀN TIÊU VĂN CỦA CON GẤP NHIỀU LẦN."
Lưu Quân Hạo cố ý nhấn mạnh từng câu cuối, anh chính là muốn trả thù việc bị Lạc Lạc chê nghèo khi nãy một cách oan minh chính đại.
"Chú...!chú là đang khoe tiền ha?" Nghiêm Lạc Lạc khó tin nhìn người vừa phát ngôn, cậu nhóc ngồi bật dậy, lồm cồm đứng thẳng "Tuy tiền tiêu vặt của cháu có thể không bằng chú, nhưng mà con có ba ba chú có làm lại con không?"
"...." khoé miệng Lưu Quân Hạo giật giật.
Cậu rất thắc mắc.
Nghiêm Lạc Lạc đã lớn lên như thế nào mà lại nói được mấy câu mang tính sát thương lớn thế này.
Nghiêm Lạc Lạc chiếm thế thượng phong, thành công khiến cho người nào đó cứng họng.
Cậu nhóc rất vui vẻ, xoay một vòng chọc quê Lưu Quân Hạo một cách trắng trợn luôn.
"Lạc Lạc, con thôi đi nha." Lưu Quân Hạo hét lớn.
"Hâhhaha~" Nghiêm Lạc Lạc cười vô cùng sảng khoái, càng lúc càng hăng hơn.
"Nè, con cẩn thận đó." Lưu Quân Hạo lo lắng "Lạc Lạc, con đừng xoay nữa nguy hiểm...."
Vừa dứt câu..
Rầm~ một cái...kèm theo là tiếng "Aaa~" đầy bi thương của trẻ nhỏ.
Nghiêm Lạc Lạc thành công té ngã.
"Có sao không nhóc?" Lưu Quân Hạo vội đến đỡ cậu nhóc, xác nhận không có thương tích nên cậu cũng khá an tâm "May quá, không bị thương ở đâu cả nha."
Cậu thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là té ở trên ghế sofa, nếu không thì cậu cũng không biết đền thằng nhóc Lạc Lạc này cho Nghiêm Tư Nhuệ ra sao luôn.
"Chú Quân Hạo."
Lưu Quân Hạo ngẩn đầu, hai tay cậu bẹo má của Lạc Lạc "Sao hả nhóc? Đã thấy nguy hiểm chưa? Lần sau đừng xoay nữa nha."
Cậu còn đang căn dặn, thì đột nhiên bị cậu nhóc ôm chầm lấy, cậu nhóc nói "Chú giống ba ba a~"
"Hửm?" Lưu Quân Hạo ngơ ngác.
Mặc dù chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cậu vẫn đáp trả lại cái ôm của Nghiêm Lạc Lạc.
"Sao vậy nhóc?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Con Gái Cũng Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ
.
Chiều Hư
.
Đông Vì Huyền Anh, Xuân Vì Thanh Dương
.
Xuất Môn Ước Pháo Quên Mang Điểu
=====================================
Nghiêm Lạc Lạc không trả lời, cậu nhóc gục đầu vào vai của Lưu Quân Hạo.
Cái ôm duy trì tầm phút, Nghiêm Lạc Lạc lúc này mới chịu mấp mé trả lời câu hỏi: "Chú Quân Hạo, cháu nhớ ba ba của cháu rồi ạ " giọng có chút nghẹn ngào.
Lưu Quân Hạo với kinh nghiệm chăm sóc em trai lẫn em gái mười mấy năm, cậu đương nhiên biết Nghiêm Lạc Lạc đang chuẩn bị khóc.
Hoảng loạn một chút.
Cậu và Lạc Lạc cùng nhau đối mắt.
"Lạc Lạc, không phải cháu mạnh mẽ lắm sao? Cháu không được khóc, chút nữa cháu sẽ gặp ba ba của cháu thôi mà." Lưu Quân Hạo an ủi.
Nước mắt của Nghiêm Lạc Lạc lũ lượt tuôn rơi, cậu nhóc vừa đưa tay lau, vừa nức nở nói: "Hix...!không đâu,...!ba ba bỏ rơi cháu rồi.
Ba...!ba khô...tìm cháu...! hic~"
"Sao cháu nói vậy? Sao ba lại bỏ nhau được, tìm cháu ngay thôi mà." Lưu Quân Hạo dỗ dành Lạc Lạc một cách bất lực.
"Ba không gọ..i cháu~ hic..họi cho cháu huhu~"
Lưu Quân Hạo nghe vậy mới chợt nhận ra, Nghiêm Lạc Lạc chưa biết Nghiêm Tư Nhuệ đang ở tại nhà này.
Cậu tự vỗ vào trán mình một cái để tỉnh táo.
"Lạc Lạc..." Lưu Quân Hạo kéo cậu nhóc vào lòng, vỗ vỗ lưng yêu thương "Baba không bỏ cháu đâu nha, baba không gọi là vì baba ngủ thôi."
Nghiêm Lạc Lạc vẫn khóc.
"Baba đêm qua đã đến tìm cháu, do cháu ngủ nên baba không làm phiền thôi." Lưu Quân Hạo nói đến đây thì bế hẳn cậu nhóc lên, bế một vòng sang một góc nhà "Kia, kia có phải vali của baba không ta? Có phải không a?"
Nghiêm Lạc Lạc ôm cổ Lưu Quân Hạo, hơi nghiêng đầu nhìn thử xem.
Cậu nhóc "A" một tiếng, trong phút chốc lấy lại sự vui vẻ "Kiaaa, kia là của baba, babaa thật sự đến nha."
"Suỵt~" Lưu Quân Hạo ra hiệu nhỏ tiếng lại.
Nghiêm Lạc Lạc không khóc nửa, hàng mi vẫn còn ướt đẫm vì nước mắt.
"Baba, cháu muốn gặp baba."
"Không được."
"Vì sao ạ?" Nghiêm Lạc Lạc khó hiểu.
Lưu Quân Hạo cười mỉm "Do baba của cháu đang ngủ, đêm qua vì tìm con mà mệt quá đó." [tg: quả thực là tìm con mệt, nhưng nếu cậu không cậy quyền thế thì con trai toai có mệt sao?]
"Ò~ vậy con không làm phiền baba ngủ." Nghiêm Lạc Lạc hoàn toàn tin tưởng cậu.
Cậu nhóc nói xong, lau đi giọt nước mắt trên gò má.
"Chú thả con xuống đi, con tự đi được."
Lưu Quân Hạo bị đẩy ra, cảm giác bản thân giống như đang bị Nghiêm Lạc Lạc vứt bỏ khi đã lợi dụng xong việc vậy đó.
Chân cậu nhóc vừa chạm đất thì thoát cái đã phóng lên ghế sofa, mặt mày hớn hở như chưa có chuyện gì xảy ra "Chú Quân Hạo, mau qua đây xem heo peppa với cháu a~"
Lưu Quân Hạo cười khổ.
Cậu đi lại chỗ ngồi xuống, cậu không xem Peppa mà là nhìn chăm chú vào Nghiêm Lạc Lạc.
Đứa nhóc này, lạc quan vui vẻ nhưng đôi lúc vẫn có sự yếu ớt, mỏng manh của trẻ con.
Cậu nghĩ nhóc con không có suy nghĩ nhiều, hoá ra vẫn có những khoảnh khắc nhóc con nhớ baba sẽ khóc nức não như thế kia.
Vẻ ngoài cười cười nói nói, nội tâm thì lại đang suy nghĩ nhiều việc.
Hoá ra, đứa trẻ mà Tư Nhuệ nuôi lại là chính dáng vẻ của Tư Nhuệ khi cậu gặp gỡ lần thứ hai ở công ty năm đó..