Nghiêm Tư Nhuệ thức giấc, cả người có chút đau nhức, đầu óc vẫn còn quay cuồng.
Mi mắt khẽ động, bị tia sáng mặt trời chiếu rọi vào khó chịu.
Anh cựa người ngồi dậy, tựa lưng vào giường nhớ đến cảnh tượng đêm qua của anh và Lưu Quân Hạo đã xảy ra.
Hơn năm gặp lại, Quân Hạo thay đổi đến mức khiến anh sắp nhận không ra.
Lúc trước, anh buông tay với hi vọng Quân Hạo sẽ quên anh đi và sẽ tìm được hạnh phúc mới.
Không ngờ, thời gian cũng qua khá lâu, lần này quay về lại cùng Quân Hạo xảy ra loại chuyện không thể quay đầu.
Nghiêm Tư Nhuệ bước xuống giường, đi đến phòng tắm để vệ sinh cá nhân.
Anh cũng không phản ứng quá lớn với chuyện này, anh không hề ghét bỏ chuyện kia.
Càng không thể ghét Quân Hạo, anh vẫn còn yêu người con trai này rất nhiều dù là đã qua hơn ba năm dài.
Đứng trước gương.
Nhìn vào những vệt đỏ ở cổ và cơ thể mà đỏ mặt.
Nghiêm Tư Nhuệ chậm rãi bước xuống lầu, còn chưa được mấy bước thì nghe ở dưới cực kì náo nhiệt, tiếng nói cười đùa nghịch của trẻ con.
"Chú Quân Hạo, chú hoá trang thành heo peppa đi, đi mà chú Quân Hạo." Nghiêm Lạc Lạc dùng hết sức lực kéo người dậy.
"Không, chú không hoá trang." Lưu Quân Hạo ghì chặt xuống ghế sofa, nhất quyết không làm theo lời của Nghiêm Lạc Lạc "Chú tuyệt đối không làm, cháu đừng uy hiếp chú."
"Được, là chú nói đó nha." Nghiêm Lạc Lạc đột nhiên buông tay, cậu nhóc nhịp nhịp chân "Chú không làm, thì cháu sẽ đi gọi baba dậy."
Nói xong, một mạch chạy đi.
Lưu Quân Hạo cũng hốt hoảng bật dậy, chuẩn bị chạy đến kéo nhóc con lại thì...
"Baba~" Nghiêm Lạc Lạc nhinf Nghiêm Tư Nhuệ liền bổ nhào đến, cậu nhóc ôm lấy anh bằng tất cả sức lực.
Một gương mặt uỷ khuất xuất hiện, cậu nhóc rưng rưng "Baba~ chú Quân Hạo khoing chơi với con, còn không cho con đến phòng của chú gọi baba dậy nữa."
Lưu Quân Hạo nhìn cảnh tượng trước mắt, cậu có muốn giải thích cũng không thể.
Nhìn thái độ, biểu hiện của Nghiêm Lạc Lạc, nếu mà cậu không phải là nạn nhân từ nãy giờ phải chịu đựng thực tế độ nghịch ngợm của nhóc thì chắc chắn cậu cũng sẽ tin vào lời kia.
Cậu không giải thích, đằng nào cậu trong mắt của Nghiêm Tư Nhuệ chắc chắn đang mang dáng vẻ của kẻ xấu từ tối qua rồi.
Nghiêm Tư Nhuệ liếc nhìn Lưu Quân Hạo, sau đó anh ngồi xuống đối diện với Nghiêm Lạc Lạc.
"Mọi chuyện con làm, baba đều thấy hết."
Nghiêm Lạc Lạc thay đổi sắc mặt, không còn giả vờ nữa "Baba~ con đùa thôi haha."
"Đùa như thế là đứa bé không ngoan." Nghiêm Tư Nhuệ vừa nói, vừa gõ nhẹ vào chóp mũi của cậu nhóc để răn đe "Con mau đi xin lỗi chú."
"Vâng ạ." Nghiêm Lạc Lạc yểu xìu, chậm rãi đi đến chỗ Lưu Quân Hạo "Cháu xin lỗi chú."
"Không sao, cũng chỉ là trẻ con đùa nghịch thôi." Lưu Quân Hạo mỉm cười.
"Không sao thì tốt." Nghiêm Tư Nhuệ nói, anh đứng dậy vẫy tay với cậu nhóc "Được rồi, Lạc Lạc chúng ta về thôi."
"Dạ."
Anh đi đến lấy vali "Cảm ơn Quân Hạo cho anh và Lạc Lạc ở nhờ em một đêm.".
Truyện Linh Dị
Lưu Quân Hạo chần chừ.
"Anh, chuyện của chúng ta."
"Chuyện đó tạm gác lại đi, tôi cần phải đưa Lạc Lạc về nhà trước.
Chúng ta nói chuyện sau, cậu cũng đừng quá phận." Nghiêm Tư Nhuệ nói.
Lưu Quân Hạo muốn níu kéo, nhưng cậu suy nghĩ về việc khác nên thôi.
Cậu đi đến gần chỗ anh, khẽ nói thì thầm vào tai anh: "Vậy anh về đi, tôi sẽ đến chỗ kiếm anh sau.
Tốt nhất là đừng mất liên lạc, anh đừng ép tôi."
"Biết rồi."
"Tôi đưa anh và Lạc Lạc về."
Nghiêm Tư Nhuệ muốn từ chối, nhưng Nghiêm Lạc Lạc đã cướp lời của anh.
"Chú Quân Hạo, chú lái chiếc xe ở sân đi đi.
Con muốn đi thử chiếc đó, ngầu đét luôn." Cậu nhóc nói xong liền chạy lẹ ra ngoài sân, đứng ở xe chờ đợi.
Lưu Quân Hạo được lợi liền cười, vui vẻ lộ rõ.
"Đi thôi."
Nghiêm Tư Nhuệ:......
...SP Automotive Chaos (, tỉ USD: hơn trăm tỉ)....