Lưu Quân Hạo lái xe đưa Nghiêm Tư Nhuệ và Nghiêm Lạc Lạc về Nghiêm gia, cậu dừng xe ở cách cổng lớn Nghiêm gia một đoạn xa.
"Cảm ơn."
Nghiêm Tư Nhuệ gỡ dây an toàn, chuẩn bị bước xuống xe thì bị Lưu Quân Hạo giữ lại.
"Quân Hạo, Lạc Lạc còn ở phía sau." Nghiên Tư Nhuệ hốt hoảng cảnh cáo "Em đừng làm càng."
"Em đã làm gì đâu?" Lưu Quân Hạo vô tội nhìn chằm chằm Nghiêm Tư Nhuệ "Mà...!ý anh là nếu không có Lạc Lạc thì được làm càng à?"
"Không có." Nghiêm Tư Nhuệ cảm thấy bản thân xấu hổ, tự suy nghĩ chuyện không đâu.
"Tư Nhuệ, em biết thân phận thật của Lạc Lạc.
Anh cũng không cần lừa em, lần này anh về đây thì xác định đừng đi nữa.
Em chắc chắn sẽ không để anh chạy, càng không để anh biến mất dễ dàng như năm trước." Lưu Quân Hạo nhỏ giọng thì thầm.
Nghiêm Tư Nhuệ tròn mắt kinh ngạc.
"Ý em là sao?"
"Tối nay em tham dự thảm đỏ của LALA, anh cùng em xuất hiện ở đó." Lưu Quân Hạo không trả lời câu hỏi, mà nói đến việc khác.
Sau đó, cậu quay người mở cửa bước xuống xe.
Đi vòng ra sau, mở cửa xe.
"Lạc Lạc, mau xuống xe.
Chúng ta đến nơi rồi nè, lại đây chú bế cháu xuống." Lưu Quân Hạo vui vẻ.
Cậu ân cần giúp Nghiêm Lạc Lạc.
Nghiêm Tư Nhuệ ngay sau đó cũng bước xuống, anh vẫn còn chìm đắm trong câu nói kia của Lưu Quân Hạo nói với anh.
Thân phận thật của Lạc Lạc.
Thảm đỏ là điều kiện đặt ra, nếu anh muốn biết nguyên nhân cậu có được thân phận thật sự của Lạc Lạc thì phải đến tham dự.
Còn ngẩn người suy nghĩ thì Nghiêm Lạc Lạc chạy đến kéo tay anh, cậu nhóc ngẩng đầu hỏi: "Baba, sao baba không đi a?"
"Đâu có, ba chỉ đợi người lấy hành lý thôi mà."
Nghiêm Lạc Lạc nửa tin nửa ngờ.
"Baba, mỗi lần baba nói dối đều rất dễ biết nha."
Cậu nhóc làm bộ dạng suy nghĩ, đi quanh một vòng Nghiêm Tư Nhuệ quan sát.
"Baba..
lẽ nào ba không nỡ xa chú Quân Hạo."
Nghiêm Tư Nhuệ bị câu hỏi doạ, kinh hãi phũ nhận: "Lạc Lạc, con đừng nói lung tung."
"Tiểu nghịch ngợm, con còn có gan lớn chọc baba của con nữa ha?" Lưu Quân Hạo nói, trong lòng lại thầm khen cậu nhóc: làm tốt lắm nhóc, cứ thế mà mạnh dạng phát huy.
Lưu Quân Hạo sau khi đưa người về Nghiêm gia thì chạy đi gặp một người khác, người này góp phần giúp cậu biết được thân phận của Nghiêm Lạc Lạc.
Cậu nhóc không phải con ruột của Nghiêm Tư Nhuệ, mà chỉ là đứa trẻ được nhận nuôi tại Pháp thôi.
Tại JK restaurant
"Tiên sinh, anh đã đặt bàn trước chưa?" Nhân viên của nhà hàng hỏi.
"Tôi có hẹn với bạn tại nơi này."
Nhân viên niềm nở: "Vâng, tiên sinh có thể cho tôi biết số bàn không ạ? Tôi giúp ngài di chuyển đến bàn dễ dàng hơn."
"Không cần đâu, tôi thường xuyên đến đây nên cũng biết được vụ trí của bạn tôi rồi." Lưu Quân Hạo từ chối sự giúp đỡ.
Nhân viên nghe thế cũng không hỏi thêm.
Lưu Quân Hạo đứng trước cửa phòng riêng, anh giơ tay gõ cửa ba lần, sau đó mở cửa bước vào.
"Trễ tiếng phút."
"Em chạy nhanh lắm rồi đó chị."
"Tình yêu vừa về thì cậu liền vứt bỏ người chị này, tự hỏi lương tâm xem có còn không?" Cô gái giận vô cùng, không thể không lên tiếng bất bình thay cho chính mình.
Lưu Quân Hạo cười hì hì, kéo ghế ra ngồi.
"Chị à! Em biết sai rồi mà."
Cô gái kia không trả lời.
"Chị à! Em phải đưa Tư Nhuệ và Lạc Lạc về rồi chạy qua đây hết tốc độ luôn đó.
Chị tha cho em đi, tha cho người em trai ngốc nghếch này."
"Không có thành ý."
"Vậy em mời chị ăn cơm nhé? Buổi này em trả, chị gọi gì cũng được." Lưu Quân Hạo dõng dạc tuyên bố không chút do dự.
Cô gái kia xém sặc.
"Cảm ơn nha, nhà hàng này chị mở đó thằng nhóc thối.
Muốn mời chị ăn tại nhà hàng của chị? Em trai, em có phải khôn quá rồi không?"
Lưu Quân Hạo cười khổ, cậu nhất thời quên mất người trước mặt mình là phú bà có tiếng.
"Đại tỷ, em nhất thời hồ đồ."
"Bỏ đi." Cô gái phất tay bất lực, cô không nên trông đợi vào người vì yêu mù quáng như thằng nhóc thối tha Lưu dại trai Quân Hạo "Nếu muốn chuộc lỗi, cũng không phải là không có cách."
"Cách nào vậy chị? Lên núi xuống biển, vượt xa mạc em đều làm được." Lưu Quân Hạo thành khẩn, tha thiết để đền tội.
"Mấy chuyện đó thì khỏi đi." Cô gái tỏ vẻ chê bai em trai rõ rệt, sau đó đưa cho cậu một cuốn kịch bản dày cộm "Cậu nhận bộ phim này đi."
"Không, em không nhận phim." Lưu Quân Hạo không hề do dự mà từ chối.
"Cậu chắc chưa?" Cô gái hỏi lại.
"Chắc chắn, em không đóng phim đâu." Lưu Quân Hạo khẳng định "Còn nữa, bộ phim là gắn mac đam mỹ đó chị.
Em có Tư Nhuệ là đủ rồi, chị đừng có hại em."
"Vậy được, chị không ép em." Cô gái thu hồi kịch bản lại, một bộ dạng não nề.
Cô thở dài, u buồn hiện rõ "Chị còn tưởng em sẽ nhận, chắc phải để Tư Nhuệ đóng với nam khác vậy."
Lưu Quân Hạo:!!!!????
"Chị, chị nói vậy là ý gì?"
- -------------------
Ngoài lề: cô gái mà Lưu Quân Hạo gặp là ai?.