[chap trước]
"Tư Nhuệ, nếu như anh là trêu đùa tình cảm của tôi thì xin anh hãy trêu đùa lâu một chút." Lưu Quân Hạo vứt bỏ tất cả sỉ diện mà cầu xin.
......
"Quân Hạo, có thể cho anh thời gian suy nghĩ thêm không? Sự việc đột ngột quá, anh không thể nào tiếp nhận được." Nghiêm Tư Nhuệ cố gắng thuyết phục, anh muốn Lưu Quân Hạo bình tĩnh lại để biết bản thân đang làm gì.
Lưu Quân Hạo đồng ý.
"Chỉ cần anh đồng ý cho cả hai cơ hội, dù suy nghĩ bao lâu em cũng đợi hết."
"Được rồi, bỏ qua chuyện này đi.
Chúng ta ăn trước đã, chuyện này sẽ cho em câu trả lời sau."
Nghiêm Tư Nhuệ nói xong, anh dùng đũa của mình gắp thức ăn cho Lưu Quân Hạo.
Bản thân cũng bắt đầu động đũa, đầu óc hỗn độn như một mớ bồng bông rối nùi không thể gỡ bỏ được.
Anh còn yêu Quân Hạo, nhưng chuyện anh tổn thương Quân Hạo trong quá khứ là sự thật.
Ngay cả chính bản thân anh còn không thể tha thứ, anh làm sao có thể tiếp nhận tình cảm giống như chưa có chuyện gì xảy ra được đây? Giả dụ như anh có thể bỏ qua chuyện quá khứ, vậy thì chuyện hiện tại và tương lai phải giải quyết sao?
Ba nếu như biết được, có thể sẽ không nhân nhượng mà trực tiếp ra tay với Lưu Quân Hạo tùi anh phải đối phó thế nào? Ba năm trước anh đi, ba năm trước anb vứt bỏ tình yêu đanh say đắm để sang Pháp là vì nguyên nhân nào? Anh không quên được, liệu bây giờ anh tiếp tục thì....
Càng ngẫm càng không ổn, mẫu thuẫn quá nhiều - một nửa muốn yêu, một nửa không dám.
Tại khách sạn.
"Anh nghỉ ngơi đi, em về phòng trước."
"Được, ngủ ngon." Nghiêm Tư Nhuệ khẽ gật đầu, sau đó bước vào phòng đóng cửa lại.
Anh đi đến ngã xuống giường.
Ánh mắt vô định nhìn lên trần nhà.
Sự việc rắc rối thế này phải tìm người hỏi ý kiến, Hoài Du caca chắc là đang bận, không thể làm phiền anh ấy lúc này.
Đắn do suy nghĩ, lướt đến danh ba tìm thấy chữ Viễn ca .
Anh nh do dự một lúc, cuối cùng nhấn nút gọi.
Điện thoại vang chuông hồi lâu.
Không ai nhấc máy...
Nghiêm Tư Nhuệ thở dài một hơi, vừa hiện lên suy nghĩ linh tinh, không biết có phải là do Viễn ca không muốn nhìn em trai nữa không?
Anh quăng điện thoại sang một góc.
Ngồi bật dậy muốn đi thay đồ, sau đó xử lý lại vết thương trên tay một chút trước khi ngủ.
Điện thoại lúc này lại vang lên.
Viễn ca đang gọi đến.
Nghiêm Tư Nhuệ lập tức nhấc máy.
Tư Nhuệ: Viễn ca..
Thiệu Viễn: Xin lỗi Tư Nhuệ, khi nãy anh phải xem cảnh quay cuối nên lỡ mất điện thoại của em.
Vừa kết thúc, anh liền gọi lại.
Em tìm anh làm sao đấy? Không khoẻ ở đâu à?
Nghiêm Tư Nhuệ nghe một tràn, không kịp trả lời đã vội cười khì.
Ban nãy, anh còn nghĩ Viễn ca còn đang giận anh, xem ra là do anh nghĩ nhiều rồi.
Viễn ca vẫn quan tâm anh như hồi xưa vậy.
Trương Thiệu Viễn không nghe ai hồi đáp, anh lại càng lo lắng hơn nhiều.
Vừa thu dọn liền leo lên xe, nhắn tin cho trợ lý book vé máy bay.
- Thiệu Viễn: Tư Nhuệ...!em trả lời đi.
Em không sao chứ? Ở cạnh em có ai không? Em nhờ người qua ở cạnh em đi, anh book vé bay sang Pháp xem tình hình của em nhé.
Tư Nhuệ: hơi xấu hổ Viễn ca, em không sao cả.
Em tìm anh để tâm sự thôi, em có chút rối ren.
Trương Thiệu Viên nghe xong, tay chuẩn bị gửi tin nhắn liền khựng lại.
Anh thở phào nhẹ nhỏm, may mắn là tâm can nhỏ nhà anh không sao.
- Thiệu Viễn: có tâm sự gì? mau nói đi, anh Thiệu Viễn giúp em giải quyết trong một nốt nhạc.
Tư Nhuệ: Viễn ca, em về nước rồi.
Trương Thiệu Viễn đồng tử mở to, trực tiếp ngừng xe lại bên lề.
Anh có chút kích động.
- Thiệu Viễn: Em về khi nào? Đang ở đâu? Anh qua thăm em? Còn có...!em ăn gì chưa?
Tư Nhuệ: Em về cũng hơn tuần rồi, em đang ở Thượng Hải chuẩn bị dự án quay phim.
Trương Thiệu Viễn có chút mất mát.
- Thiệu Viễn: Về lâu thế vẫn không nói anh nghe, em là không nhớ tới Viễn ca nữa sao?
Tư Nhuệ: không phải đâu anh, em rất nhớ anh và cũng nhớ mọi người.
Nhưng mà...!em về quá đột xuất nên không kịp thông báo với mọi người.
Thiệu Viễn: cười haha Tư Nhuệ, anh chọc em thôi sao anh nỡ trách em chứ? Em về là tốt, về là tốt rồi phim anh quay cũng đóng máy, thời gian này anh rảnh lắm.
Mai anh qua thăm em, thăm ban xem xem Tư Nhuệ của anh bao nhiêu năm xa cách đã thay đổi thế nào a~
Tư Nhuệ: Viễn ca~ anh đừng trêu em nữa.
Thiệu Viễn: Được rồi, anh không trêu em.
Ngày mai anh sang, tới đó trực tiếp giải quyết tâm sự cho em được không?
Tư Nhuệ: Cũng được a~ vậy em cúp trước, ngày mai gặp anh nhé
Thiệu Viễn: được, bai bai
Trương Thiệu Viễn tắt máy, anh nhìn màn hình điện thoại àm cảm xúc đan xen vui buồn.
"Tư Nhuệ, cuối cùng em cũng về rồi."
Trương Thiệu Viễn nhìn màn hình điện thoại của mình, bức hình của anh và Tư Nhuệ chụp cùng nhau vào ngày sinh nhật của anh.
"Tư Nhuệ, anh nhớ em rồi.".