Đây là chuyện xảy ra vào một ngày nào đó lúc Liệt Phượng Nhi chưa đến Thiên Sơn Hạo Nguyệt lâu làm.
Ngày đó, trời trong vắt, mang theo sự ấm áp đặc trưng của mùa xuân. Mặc Minh Uyên và Liệt Phượng Nhi ngồi trong vườn chơi cờ…. Ân, đương nhiên là cờ năm quân.
Tuy Mặc Minh Uyên biết cờ vây, nhưng vì Liệt Phượng Nhi là nữ tử hiện đại chỉ biết chơi cờ năm quân, hắn cũng đành cùng nàng chơi loại cờ mà từ khi lên ba hắn không thèm đụng vào nữa.
Đã nhiều lần nhường nhịn, nhưng thực lực hai bên vẫn quá chênh lệch khiến Liệt Phượng Nhi vô cùng tự ti. Mười ván, Liệt Phượng Nhi thua chín, một ván thắng là Mặc Minh Uyên cố ý thua.
Dưới tình huống toàn bại này, người có lòng tự trọng đều dừng cuộc chơi, huống chi là Liệt Phượng Nhi. Đẩy bàn cờ, nàng nhụt chí nằm sấp trên bàn, than thở: “Không được không được, rất tổn thương lòng tự trọng! Ta không chơi nữa!”
Mặc Minh Uyên từ chối cho ý kiến, là tiểu cô nương này đề nghị chơi cờ trước, giờ nàng tự chấm dứt cũng tốt.
Ngẩng đầu, Liệt Phượng Nhi tò mò nhìn thanh sam thiếu niên lười biếng, ngữ khí sùng bái: “Minh uyên, ngươi thật sự đến từ một thế giới với ta ư? Sao ngươi làm gì cũng rất lợi hại, ta thực hoài nghi có cái gì người không biết?”
“Nói mới nhớ, ta đã quên hỏi. Sao ngươi biết ta xuyên không?” An nhàn quá lâu, ngay cả vấn đề quan trọng cũng quên.
“Chắc chắn Minh Uyên chưa từng đọc tiểu thuyết xuyên qua!” Liệt Phượng Nhi khẳng định.
Chính xác là một quyển cũng chưa xem, nhưng người bên cạnh không ngừng giáo huấn hắn về phương diện này. Mặc Minh Uyên trầm mặc, cam chịu.
“Cho nên, một kẻ ăn chơi trác táng sau khi mất đi trí nhớ trở nên thông minh xuất sắc như vậy, người đọc tiểu thuyết xuyên qua vừa nghe liền biết. Lúc ta nghe tin tức này đã quyết định tới Thiên Khải, muốn xác định có phải ngươi và ta giống nhau không. Mà khi ngươi nghe ta là Hán nhân thì thoáng dao động, ta liền biết, ta đã đoán đúng.” Liệt Phượng Nhi ngẩng đầu, cười đến đắc ý. Cũng có cái Mặc Minh Uyên không biết mà nàng lại biết, điều này sao có thể không làm nàng cao hứng sau nhiều ngày bị Mặc Minh Uyên vĩ đại đả kích?
Thì ra là thế! Không thể ngờ, sau khi xuyên qua giả vờ mất trí nhớ không chỉ là phương pháp kinh điển nhất, mà còn là thủ đoạn hấp dẫn đồng bạn xuyên qua tốt nhất a! Mặc Minh Uyên cảm khái.
Đây là chuyện xảy ra vào một ngày nào đó lúc Liệt Phượng Nhi chưa đến Thiên Sơn Hạo Nguyệt lâu làm.
Ngày đó, trời trong vắt, mang theo sự ấm áp đặc trưng của mùa xuân. Mặc Minh Uyên và Liệt Phượng Nhi ngồi trong vườn chơi cờ…. Ân, đương nhiên là cờ năm quân.
Tuy Mặc Minh Uyên biết cờ vây, nhưng vì Liệt Phượng Nhi là nữ tử hiện đại chỉ biết chơi cờ năm quân, hắn cũng đành cùng nàng chơi loại cờ mà từ khi lên ba hắn không thèm đụng vào nữa.
Đã nhiều lần nhường nhịn, nhưng thực lực hai bên vẫn quá chênh lệch khiến Liệt Phượng Nhi vô cùng tự ti. Mười ván, Liệt Phượng Nhi thua chín, một ván thắng là Mặc Minh Uyên cố ý thua.
Dưới tình huống toàn bại này, người có lòng tự trọng đều dừng cuộc chơi, huống chi là Liệt Phượng Nhi. Đẩy bàn cờ, nàng nhụt chí nằm sấp trên bàn, than thở: “Không được không được, rất tổn thương lòng tự trọng! Ta không chơi nữa!”
Mặc Minh Uyên từ chối cho ý kiến, là tiểu cô nương này đề nghị chơi cờ trước, giờ nàng tự chấm dứt cũng tốt.
Ngẩng đầu, Liệt Phượng Nhi tò mò nhìn thanh sam thiếu niên lười biếng, ngữ khí sùng bái: “Minh uyên, ngươi thật sự đến từ một thế giới với ta ư? Sao ngươi làm gì cũng rất lợi hại, ta thực hoài nghi có cái gì người không biết?”
“Nói mới nhớ, ta đã quên hỏi. Sao ngươi biết ta xuyên không?” An nhàn quá lâu, ngay cả vấn đề quan trọng cũng quên.
“Chắc chắn Minh Uyên chưa từng đọc tiểu thuyết xuyên qua!” Liệt Phượng Nhi khẳng định.
Chính xác là một quyển cũng chưa xem, nhưng người bên cạnh không ngừng giáo huấn hắn về phương diện này. Mặc Minh Uyên trầm mặc, cam chịu.
“Cho nên, một kẻ ăn chơi trác táng sau khi mất đi trí nhớ trở nên thông minh xuất sắc như vậy, người đọc tiểu thuyết xuyên qua vừa nghe liền biết. Lúc ta nghe tin tức này đã quyết định tới Thiên Khải, muốn xác định có phải ngươi và ta giống nhau không. Mà khi ngươi nghe ta là Hán nhân thì thoáng dao động, ta liền biết, ta đã đoán đúng.” Liệt Phượng Nhi ngẩng đầu, cười đến đắc ý. Cũng có cái Mặc Minh Uyên không biết mà nàng lại biết, điều này sao có thể không làm nàng cao hứng sau nhiều ngày bị Mặc Minh Uyên vĩ đại đả kích?
Thì ra là thế! Không thể ngờ, sau khi xuyên qua giả vờ mất trí nhớ không chỉ là phương pháp kinh điển nhất, mà còn là thủ đoạn hấp dẫn đồng bạn xuyên qua tốt nhất a! Mặc Minh Uyên cảm khái.