Vu Tiệp vừa vào nhà, Vu Lâm đã lao ra khỏi phòng, chất vất phủ đầu: “Đi đâu đấy? Tấn Tuyên đợi em mãi.”
Vu Tiệp khẽ nhăn mặt, Vu Lâm lại chủ động báo cô biết Tấn Tuyên đến, đúng là ly kỳ thật.
“Anh ấy nói em lấy đồ của anh ấy mà chưa trả, hại anh ngồi nhấp nhổm không yên cả buổi. Sao di động cũng không nghe?” Quả nhiên, nếu có chuyện tốt lành thì Vu Lâm đã chẳng nói cô biết, chỉ khi cho rằng cô chọc giận Tấn Tuyên thì mới lên giọng dạy dỗ.
“Có lẽ là không nghe thấy, em buồn ngủ lắm, đi tắm trước đã.” Vu Tiệp khoát tay, ngăn Vu Lâm tiếp tục làu bàu nữa, hôm nay chơi bóng cả buổi, cơ thể mệt rã rời, không có thời gian đâu để đấu võ mồm với chị mình, nếu chị muốn trút giận thì vô tư đi, còn cô thì chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.
Sau khi tắm nước ấm thoải mái xong, giở di động ra xem, ghê thật, rất chi là khoa trương, những 11 cuộc gọi nhỡ, mà chỉ do một người gọi, tối nay ắt hẳn anh ấy đã bị Vu Lâm làm phiền quá rồi, cô có nợ nần gì anh đâu mà sao lại vu oan cô trước Vu Lâm chứ.
Nghĩ ngợi một lúc, Vu Tiệp ngước nhìn đồng hồ trên bàn, mười một giờ rưỡi rồi, hay là cứ gọi lại cho anh vậy, dù sao anh cũng chẳng ngủ sớm mà.
“Tôi lấy đồ của anh bao giờ?” Xem còn nói dối gì được.
“Đương nhiên là có!” Tấn Tuyên vừa nghe thấy tiếng cô, giọng đã cao vút.
“Cái gì?” Cô cố gắng nhớ lại, làm gì có?!
“Buổi tối đi đâu?” Tấn Tuyên không đáp, hỏi ngược lại.
“Đi ra ngoài với bạn.” Trong đầu vẫn nghĩ xem món đồ anh nói rốt cuộc là gì.
“Lại đi dạy thêm à?”
“Không.” Kỳ lạ thật, anh ghét cô đi dạy thêm đến thế ư? Hay là, anh không yên tâm?
“Đừng chạy lung tung, nếu ở nhà buồn bực thì ngày mai anh đưa em đi đăng ký lớp bồi dưỡng, học thêm chút gì đó.” Giọng anh nghe rất kỳ quặc, sao bỗng dưng lại trở thành bà lão hay càu nhàu thế? Anh mà rảnh rỗi lo nghĩ cho cuộc sống của cô nữa à?
“Không cần anh lo.” Tưởng tượng bộ dạng anh bên kia đầu dây, cô không nén được cười trộm, không giống Tấn Tuyên thường ngày chút nào.
“Tiểu Tiệp, không thể cứ mỗi lần gặp chuyện thì anh đều may mắn ở cạnh em.” Giọng nói bỗng trở nên rất trầm, có thể nhận ra rất rõ vẻ mặt anh bây giờ chắc hẳn cũng rất nặng nề.
Vu Tiệp nhớ lại chuyện lần trước, nếu khi ấy Tấn Tuyên không có mặt kịp thời thì quả thực cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, thỉnh thoảng nhớ lại, cô vẫn thấy rất sợ. Cô bĩu môi, nói khẽ: “Sau này tôi sẽ chú ý.”
“Ngoan, ở nhà đi.” Giọng điệu anh như thể đang dỗ dành thú cưng, cô có thể cảm nhận được cảm giác tay anh vỗ lên đầu mình, rùng mình, gớm chết đi được.
“Tôi buồn ngủ rồi, thôi nhé.” Vu Tiệp cắn cắn môi, mệt chết đi được, ngủ thôi ngủ thôi, không nghĩ gì nữa. Trước khi cúp máy bỗng sực nhớ lời Vu Lâm nói: “Này này, tóm lại tôi lấy đồ gì của anh?”
Trong điện thoại vẳng đến giọng nói nghiêm túc cực kỳ: “Lấy trái tim của anh.”
Phụt, Vu Tiệp cười phì, đầu anh bị gì thế, nói bậy nói bạ cũng phải biết chọn người chứ: “Thần kinh!”
“Em hại anh lo lắng, đến bây giờ nghĩ đến chuyện hôm đó mà vẫn thấy hổ thẹn, vì anh đã không thể bảo vệ em.” Giọng anh bỗng xuất hiện âm mũi nằng nặng.
Vu Tiệp hơi há miệng, không phải chứ, anh thật sự lo cho cô đến tận bây giờ ư? “Tấn Tuyên?”
“Đặc biệt là, cứ nhớ đến sự nhiệt tình của em đêm ấy, thì anh… anh mất ngủ hoàn toàn!” Tiếng cười cố nén sau đó đã phá vỡ sự kinh ngạc của Vu Tiệp, lửa giận bốc đến tận đỉnh đầu.
“Câm miệng.” Nếu anh ở trước mặt, cô chắc chắn sẽ đá cho một phát thật mạnh.
“Bảo vệ em là trách nhiệm tuyệt đối của anh.” Giọng nói cố làm ra vẻ đứng đắn của anh càng khiến Vu Tiệp nổi cáu.
Vu Tiệp nghiến răng ken két cúp máy, tức tối chui vào chăn, đấm thật mạnh vào đó, Tấn Tuyên chết tiệt, đồ sói háo sắc, sao cô lại xui xẻo để anh nhìn thấy hết chứ, a a a, tức quá, tức quá đi mất!
Bước vào tòa nhà quen thuộc, cô vẫn thấy do dự, có nên đến không? Lâm Chấn Đông hẹn cô hôm nay đến, nhớ đến Lâm Hữu Nam là lại thấy băn khoăn, cậu bé học sinh cá biệt ấy không biết còn hư hỏng đến đâu. Nhưng nếu đã đến rồi thì cứ lên xem sao vậy.
Vu Tiệp ấn chuông cửa, một lúc sau cửa mở, là **** Vương, người giúp việc của Lâm gia.
“Chào cô Vu.” **** Vương thấy cô liền nở nụ cười tươi đón tiếp, đó là một người phụ nữ rất tốt, rất lịch sự, tuy cô đến Lâm gia không nhiều, nhưng lần nào bà cũng ân cần mang trà đưa nước đến cho cô, và bày rất nhiều hoa quả để ăn nhẹ.
“Chào **** Vương.” Vu Tiệp vào nhà, theo bà đến thư phòng, **** Vương đứng ngoài khẽ gõ cửa: “Lâm tiên sinh, cô Vu đến rồi.”
“Vào đi.” Một giọng nói trầm trầm, Lâm Chấn Đông.
Vu Tiệp gật đầu với **** Vương rồi đẩy cửa vào.
“Cô Vu, mời ngồi.” Lâm Chấn Đông ngồi trên chiếc sô-pha dài trong phòng, nhìn thấy cô thì tỏ vẻ vui mừng.
“Lâm tiên sinh, chào ông.” Không rõ lắm ý định hôm nay ông gọi cô đến là gì.
Lâm Chấn Đông bảo **** Vương pha hai tách trà mang đến.
“Cô Vu, lần trước rất cám ơn cô đã làm chứng cho A Nam.” Lâm Chấn Đông ngồi dựa ghế, mỉm cười.
“Đừng khách sáo, Lâm Hữu Nam bây giờ ổn chứ?” Chắc cậu ta không sao rồi.
“Nó cũng ổn, cô Vu có phải vì A Nam gặp chuyện nên không đến nữa?” Lâm Chấn Đông nhìn cô vẻ nghi ngại.
Vu Tiệp ngẩn người, Lâm Chấn Đông không biết chuyện Lâm Hữu Nam hạ thuốc cô, đúng thế, chắc cậu ta sẽ không nói ra đâu. “Tôi thấy không được tiện lắm.”
“Haizzz, tôi cũng biết thằng con trai tôi rất khó dạy. Từ khi nó trở về, tôi sợ nó lại ra ngoài gây chuyện nên lại tìm gia sư cho nó, vốn định quản lý nó thật chặt, ngờ đâu đổi đến mấy người rồi mà nó vẫn không hài lòng.” Lâm Chấn Đông ảo não lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
“Có lẽ đi học rồi thì sẽ ổn hơn.” Nghỉ hè nên rảnh rỗi, mới nghĩ chuyện vui chơi suốt ngày.
“Cô Vu, cô có thể quay lại dạy thêm cho A Nam không?” Lâm Chấn Đông đưa tay gạt tóc ra phía sau, vài sợi tóc bạc thấp thoáng.
Vu Tiệp đờ người, ông ta vẫn muốn cô dạy thêm cho Lâm Hữu Nam? Vu Tiệp chỉ biết thẫn thờ nhìn ông, phải từ chối thế nào đây?
“Là do A Nam chủ động đề nghị.” Lâm Chấn Đông đưa tách trà đến trước mặt cô.
Vu Tiệp càng kinh ngạc, Lâm Hữu Nam ư, sao lại thế được? Cậu ta còn muốn gì nữa? Lẽ nào lần trước lừa gạt cô vẫn chưa đủ?
“A Nam cứ nhờ tôi mời cô quay lại, bảo rằng nếu cô dạy thì nó sẽ học hành nghiêm chỉnh.” Ánh mắt Lâm Chấn Đông cũng đầy vẻ ngờ vực, cô gái trẻ trước mặt ông có bản lĩnh gì mà có thể khiến đứa con trai ngỗ ngược của ông ngoan ngoãn nghe lời.
“Lâm Hữu Nam, cậu ấy…” Vu Tiệp nhấp một ngụm trà, mượn cớ để che giấu nỗi bàng hoàng trong lòng, cô không rõ nữa, Lâm Hữu Nam rốt cuộc muốn chơi trò gì đây?
“Cô đợi một chút, A Nam nó đang ở nhà, tôi gọi nó đến.” Lâm Chấn Đông bước ra, Vu Tiệp há miệng định gọi ông lại, nhưng ông đã biến mất nhanh chóng.
Lâm Hữu Nam rốt cuộc là muốn gì đây? Rõ ràng cậu ta biết mình đã làm gì, sao còn dám tìm cô, cô tuyệt đối sẽ không mắc lừa lần thứ hai đâu.
“Vu Tiệp.” Lâm Hữu Nam vừa nhìn thấy Vu Tiệp, đôi mắt đã sáng bừng, gương mặt toát ra sự vui mừng.
“Gọi là cô Vu.” Lâm Chấn Đông khẽ vỗ vai con trai, cười giả lả nhìn Vu Tiệp.
Vu Tiệp cười gượng gạo, ánh mắt nhìn Lâm Hữu Nam chằm chằm, nhưng lại không dám tỏ ra khó chịu trước mặt Lâm Chấn Đông.
“Bố, con muốn nói chuyện riêng với cô Vu.” Lâm Hữu Nam nhìn bố ra hiệu cho ông đi, Vu Tiệp thoáng thấy căng thẳng, cậu ta lại muốn gì nữa?
Lâm Chấn Đông liếc nhìn Vu Tiệp rồi lại nhìn con trai: “Hai người trò chuyện đi.” rồi quay người bỏ ra ngoài.
“Cậu lại muốn gì đây?” Vu Tiệp cau mày, trừng mắt nhìn.
“Đừng hiểu lầm. Em thật sự mong chị quay lại dạy em.” Lâm Hữu Nam tiến đến bên cô. Vu Tiệp dựa ra sau một cách cảnh giác, muốn cách xa cậu ta hơn. Cô không tin lời cậu tí nào.
“Vu Tiệp, em nói thật đấy, hôm ấy chị còn đến cục cảnh sát giúp em, em thật sự thấy rất hổ thẹn.” Lâm Hữu Nam nhìn cô vẻ thành thực, gương mặt đầy nét hối hận.
Vu Tiệp nghi ngờ nhìn cậu, lời cậu ta nói có tin được hay không?
“Bố em đã nói, nếu em không thể đậu đại học trong nước thì sẽ đưa em ra nước ngoài, em không muốn đi, chị giúp em với.” Lâm Hữu Nam ngồi cạnh cô, van nài vẻ đau khổ.
“Nhưng tôi…” Tim cô lại bắt đầu dao động, vừa muốn từ chối, nhưng đồng thời cũng thấy mềm lòng.
“Em bảo đảm, tuyệt đối không chọc chị giận nữa, cũng tuyệt đối không làm hại chị.” Lâm Hữu Nam đưa tay lên trời thề thốt.
“Em muốn học thêm thật à?” Cuối cùng sự mềm lòng đã chiếm thế thượng phong.
“Thật mà, em không gây họa nữa đâu!” Lâm Hữu Nam nghe cô bảo thế thì thở phào, vui vẻ nói, “Em bảo bố em tăng lương cho chị.”
“Không cần, nếu em thật sự muốn học, chị… có thể nhận lời.” Vu Tiệp hít một hơi sâu, có lẽ Lâm Hữu Nam chỉ nhất thời ham chơi mới đối xử với cô như thế.
“Tuyệt quá, cám ơn chị, Vu Tiệp.” Lâm Hữu Nam sung sướng nắm chặt tay cô, rồi lao ra cửa hét, “Bố, Vu Tiệp đồng ý rồi.”
Lâm Chấn Đông bước vào, nở nụ cười nhìn Vu Tiệp: “Cô Vu, cám ơn cô.”
Vu Tiệp mỉm cười, gật đầu.
Cô cũng không hiểu tại sao mình lại đồng ý, có lẽ cô luôn cho rằng bản chất Lâm Hữu Nam không xấu, mà cậu lại rất thông minh, nếu cố gắng thì sẽ đạt được thành tích tốt.
Lâm Chấn Đông quả nhiên đã tăng lương cho cô, mà còn nhận lời buổi tối bảo lái xe đưa cô về. Vu Tiệp thấy như thế thì quá trịnh trọng, cuối cùng vẫn khéo léo từ chối.
Công việc dạy thêm đầu tiên của Vu Tiệp lại bắt đầu.
Vu Tiệp vừa vào nhà, Vu Lâm đã lao ra khỏi phòng, chất vất phủ đầu: “Đi đâu đấy? Tấn Tuyên đợi em mãi.”
Vu Tiệp khẽ nhăn mặt, Vu Lâm lại chủ động báo cô biết Tấn Tuyên đến, đúng là ly kỳ thật.
“Anh ấy nói em lấy đồ của anh ấy mà chưa trả, hại anh ngồi nhấp nhổm không yên cả buổi. Sao di động cũng không nghe?” Quả nhiên, nếu có chuyện tốt lành thì Vu Lâm đã chẳng nói cô biết, chỉ khi cho rằng cô chọc giận Tấn Tuyên thì mới lên giọng dạy dỗ.
“Có lẽ là không nghe thấy, em buồn ngủ lắm, đi tắm trước đã.” Vu Tiệp khoát tay, ngăn Vu Lâm tiếp tục làu bàu nữa, hôm nay chơi bóng cả buổi, cơ thể mệt rã rời, không có thời gian đâu để đấu võ mồm với chị mình, nếu chị muốn trút giận thì vô tư đi, còn cô thì chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.
Sau khi tắm nước ấm thoải mái xong, giở di động ra xem, ghê thật, rất chi là khoa trương, những cuộc gọi nhỡ, mà chỉ do một người gọi, tối nay ắt hẳn anh ấy đã bị Vu Lâm làm phiền quá rồi, cô có nợ nần gì anh đâu mà sao lại vu oan cô trước Vu Lâm chứ.
Nghĩ ngợi một lúc, Vu Tiệp ngước nhìn đồng hồ trên bàn, mười một giờ rưỡi rồi, hay là cứ gọi lại cho anh vậy, dù sao anh cũng chẳng ngủ sớm mà.
“Tôi lấy đồ của anh bao giờ?” Xem còn nói dối gì được.
“Đương nhiên là có!” Tấn Tuyên vừa nghe thấy tiếng cô, giọng đã cao vút.
“Cái gì?” Cô cố gắng nhớ lại, làm gì có?!
“Buổi tối đi đâu?” Tấn Tuyên không đáp, hỏi ngược lại.
“Đi ra ngoài với bạn.” Trong đầu vẫn nghĩ xem món đồ anh nói rốt cuộc là gì.
“Lại đi dạy thêm à?”
“Không.” Kỳ lạ thật, anh ghét cô đi dạy thêm đến thế ư? Hay là, anh không yên tâm?
“Đừng chạy lung tung, nếu ở nhà buồn bực thì ngày mai anh đưa em đi đăng ký lớp bồi dưỡng, học thêm chút gì đó.” Giọng anh nghe rất kỳ quặc, sao bỗng dưng lại trở thành bà lão hay càu nhàu thế? Anh mà rảnh rỗi lo nghĩ cho cuộc sống của cô nữa à?
“Không cần anh lo.” Tưởng tượng bộ dạng anh bên kia đầu dây, cô không nén được cười trộm, không giống Tấn Tuyên thường ngày chút nào.
“Tiểu Tiệp, không thể cứ mỗi lần gặp chuyện thì anh đều may mắn ở cạnh em.” Giọng nói bỗng trở nên rất trầm, có thể nhận ra rất rõ vẻ mặt anh bây giờ chắc hẳn cũng rất nặng nề.
Vu Tiệp nhớ lại chuyện lần trước, nếu khi ấy Tấn Tuyên không có mặt kịp thời thì quả thực cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, thỉnh thoảng nhớ lại, cô vẫn thấy rất sợ. Cô bĩu môi, nói khẽ: “Sau này tôi sẽ chú ý.”
“Ngoan, ở nhà đi.” Giọng điệu anh như thể đang dỗ dành thú cưng, cô có thể cảm nhận được cảm giác tay anh vỗ lên đầu mình, rùng mình, gớm chết đi được.
“Tôi buồn ngủ rồi, thôi nhé.” Vu Tiệp cắn cắn môi, mệt chết đi được, ngủ thôi ngủ thôi, không nghĩ gì nữa. Trước khi cúp máy bỗng sực nhớ lời Vu Lâm nói: “Này này, tóm lại tôi lấy đồ gì của anh?”
Trong điện thoại vẳng đến giọng nói nghiêm túc cực kỳ: “Lấy trái tim của anh.”
Phụt, Vu Tiệp cười phì, đầu anh bị gì thế, nói bậy nói bạ cũng phải biết chọn người chứ: “Thần kinh!”
“Em hại anh lo lắng, đến bây giờ nghĩ đến chuyện hôm đó mà vẫn thấy hổ thẹn, vì anh đã không thể bảo vệ em.” Giọng anh bỗng xuất hiện âm mũi nằng nặng.
Vu Tiệp hơi há miệng, không phải chứ, anh thật sự lo cho cô đến tận bây giờ ư? “Tấn Tuyên?”
“Đặc biệt là, cứ nhớ đến sự nhiệt tình của em đêm ấy, thì anh… anh mất ngủ hoàn toàn!” Tiếng cười cố nén sau đó đã phá vỡ sự kinh ngạc của Vu Tiệp, lửa giận bốc đến tận đỉnh đầu.
“Câm miệng.” Nếu anh ở trước mặt, cô chắc chắn sẽ đá cho một phát thật mạnh.
“Bảo vệ em là trách nhiệm tuyệt đối của anh.” Giọng nói cố làm ra vẻ đứng đắn của anh càng khiến Vu Tiệp nổi cáu.
Vu Tiệp nghiến răng ken két cúp máy, tức tối chui vào chăn, đấm thật mạnh vào đó, Tấn Tuyên chết tiệt, đồ sói háo sắc, sao cô lại xui xẻo để anh nhìn thấy hết chứ, a a a, tức quá, tức quá đi mất!
Bước vào tòa nhà quen thuộc, cô vẫn thấy do dự, có nên đến không? Lâm Chấn Đông hẹn cô hôm nay đến, nhớ đến Lâm Hữu Nam là lại thấy băn khoăn, cậu bé học sinh cá biệt ấy không biết còn hư hỏng đến đâu. Nhưng nếu đã đến rồi thì cứ lên xem sao vậy.
Vu Tiệp ấn chuông cửa, một lúc sau cửa mở, là Vương, người giúp việc của Lâm gia.
“Chào cô Vu.” Vương thấy cô liền nở nụ cười tươi đón tiếp, đó là một người phụ nữ rất tốt, rất lịch sự, tuy cô đến Lâm gia không nhiều, nhưng lần nào bà cũng ân cần mang trà đưa nước đến cho cô, và bày rất nhiều hoa quả để ăn nhẹ.
“Chào Vương.” Vu Tiệp vào nhà, theo bà đến thư phòng, Vương đứng ngoài khẽ gõ cửa: “Lâm tiên sinh, cô Vu đến rồi.”
“Vào đi.” Một giọng nói trầm trầm, Lâm Chấn Đông.
Vu Tiệp gật đầu với Vương rồi đẩy cửa vào.
“Cô Vu, mời ngồi.” Lâm Chấn Đông ngồi trên chiếc sô-pha dài trong phòng, nhìn thấy cô thì tỏ vẻ vui mừng.
“Lâm tiên sinh, chào ông.” Không rõ lắm ý định hôm nay ông gọi cô đến là gì.
Lâm Chấn Đông bảo Vương pha hai tách trà mang đến.
“Cô Vu, lần trước rất cám ơn cô đã làm chứng cho A Nam.” Lâm Chấn Đông ngồi dựa ghế, mỉm cười.
“Đừng khách sáo, Lâm Hữu Nam bây giờ ổn chứ?” Chắc cậu ta không sao rồi.
“Nó cũng ổn, cô Vu có phải vì A Nam gặp chuyện nên không đến nữa?” Lâm Chấn Đông nhìn cô vẻ nghi ngại.
Vu Tiệp ngẩn người, Lâm Chấn Đông không biết chuyện Lâm Hữu Nam hạ thuốc cô, đúng thế, chắc cậu ta sẽ không nói ra đâu. “Tôi thấy không được tiện lắm.”
“Haizzz, tôi cũng biết thằng con trai tôi rất khó dạy. Từ khi nó trở về, tôi sợ nó lại ra ngoài gây chuyện nên lại tìm gia sư cho nó, vốn định quản lý nó thật chặt, ngờ đâu đổi đến mấy người rồi mà nó vẫn không hài lòng.” Lâm Chấn Đông ảo não lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
“Có lẽ đi học rồi thì sẽ ổn hơn.” Nghỉ hè nên rảnh rỗi, mới nghĩ chuyện vui chơi suốt ngày.
“Cô Vu, cô có thể quay lại dạy thêm cho A Nam không?” Lâm Chấn Đông đưa tay gạt tóc ra phía sau, vài sợi tóc bạc thấp thoáng.
Vu Tiệp đờ người, ông ta vẫn muốn cô dạy thêm cho Lâm Hữu Nam? Vu Tiệp chỉ biết thẫn thờ nhìn ông, phải từ chối thế nào đây?
“Là do A Nam chủ động đề nghị.” Lâm Chấn Đông đưa tách trà đến trước mặt cô.
Vu Tiệp càng kinh ngạc, Lâm Hữu Nam ư, sao lại thế được? Cậu ta còn muốn gì nữa? Lẽ nào lần trước lừa gạt cô vẫn chưa đủ?
“A Nam cứ nhờ tôi mời cô quay lại, bảo rằng nếu cô dạy thì nó sẽ học hành nghiêm chỉnh.” Ánh mắt Lâm Chấn Đông cũng đầy vẻ ngờ vực, cô gái trẻ trước mặt ông có bản lĩnh gì mà có thể khiến đứa con trai ngỗ ngược của ông ngoan ngoãn nghe lời.
“Lâm Hữu Nam, cậu ấy…” Vu Tiệp nhấp một ngụm trà, mượn cớ để che giấu nỗi bàng hoàng trong lòng, cô không rõ nữa, Lâm Hữu Nam rốt cuộc muốn chơi trò gì đây?
“Cô đợi một chút, A Nam nó đang ở nhà, tôi gọi nó đến.” Lâm Chấn Đông bước ra, Vu Tiệp há miệng định gọi ông lại, nhưng ông đã biến mất nhanh chóng.
Lâm Hữu Nam rốt cuộc là muốn gì đây? Rõ ràng cậu ta biết mình đã làm gì, sao còn dám tìm cô, cô tuyệt đối sẽ không mắc lừa lần thứ hai đâu.
“Vu Tiệp.” Lâm Hữu Nam vừa nhìn thấy Vu Tiệp, đôi mắt đã sáng bừng, gương mặt toát ra sự vui mừng.
“Gọi là cô Vu.” Lâm Chấn Đông khẽ vỗ vai con trai, cười giả lả nhìn Vu Tiệp.
Vu Tiệp cười gượng gạo, ánh mắt nhìn Lâm Hữu Nam chằm chằm, nhưng lại không dám tỏ ra khó chịu trước mặt Lâm Chấn Đông.
“Bố, con muốn nói chuyện riêng với cô Vu.” Lâm Hữu Nam nhìn bố ra hiệu cho ông đi, Vu Tiệp thoáng thấy căng thẳng, cậu ta lại muốn gì nữa?
Lâm Chấn Đông liếc nhìn Vu Tiệp rồi lại nhìn con trai: “Hai người trò chuyện đi.” rồi quay người bỏ ra ngoài.
“Cậu lại muốn gì đây?” Vu Tiệp cau mày, trừng mắt nhìn.
“Đừng hiểu lầm. Em thật sự mong chị quay lại dạy em.” Lâm Hữu Nam tiến đến bên cô. Vu Tiệp dựa ra sau một cách cảnh giác, muốn cách xa cậu ta hơn. Cô không tin lời cậu tí nào.
“Vu Tiệp, em nói thật đấy, hôm ấy chị còn đến cục cảnh sát giúp em, em thật sự thấy rất hổ thẹn.” Lâm Hữu Nam nhìn cô vẻ thành thực, gương mặt đầy nét hối hận.
Vu Tiệp nghi ngờ nhìn cậu, lời cậu ta nói có tin được hay không?
“Bố em đã nói, nếu em không thể đậu đại học trong nước thì sẽ đưa em ra nước ngoài, em không muốn đi, chị giúp em với.” Lâm Hữu Nam ngồi cạnh cô, van nài vẻ đau khổ.
“Nhưng tôi…” Tim cô lại bắt đầu dao động, vừa muốn từ chối, nhưng đồng thời cũng thấy mềm lòng.
“Em bảo đảm, tuyệt đối không chọc chị giận nữa, cũng tuyệt đối không làm hại chị.” Lâm Hữu Nam đưa tay lên trời thề thốt.
“Em muốn học thêm thật à?” Cuối cùng sự mềm lòng đã chiếm thế thượng phong.
“Thật mà, em không gây họa nữa đâu!” Lâm Hữu Nam nghe cô bảo thế thì thở phào, vui vẻ nói, “Em bảo bố em tăng lương cho chị.”
“Không cần, nếu em thật sự muốn học, chị… có thể nhận lời.” Vu Tiệp hít một hơi sâu, có lẽ Lâm Hữu Nam chỉ nhất thời ham chơi mới đối xử với cô như thế.
“Tuyệt quá, cám ơn chị, Vu Tiệp.” Lâm Hữu Nam sung sướng nắm chặt tay cô, rồi lao ra cửa hét, “Bố, Vu Tiệp đồng ý rồi.”
Lâm Chấn Đông bước vào, nở nụ cười nhìn Vu Tiệp: “Cô Vu, cám ơn cô.”
Vu Tiệp mỉm cười, gật đầu.
Cô cũng không hiểu tại sao mình lại đồng ý, có lẽ cô luôn cho rằng bản chất Lâm Hữu Nam không xấu, mà cậu lại rất thông minh, nếu cố gắng thì sẽ đạt được thành tích tốt.
Lâm Chấn Đông quả nhiên đã tăng lương cho cô, mà còn nhận lời buổi tối bảo lái xe đưa cô về. Vu Tiệp thấy như thế thì quá trịnh trọng, cuối cùng vẫn khéo léo từ chối.
Công việc dạy thêm đầu tiên của Vu Tiệp lại bắt đầu.