Vu Tiệp thật sự sắp thua Tấn Tuyên thật rồi, vì khi biết được cô kiên quyết đến dạy học cho Lâm Hữu Nam, anh cũng khăng khăng đến nhà họ Lâm mỗi ngày. Anh đến tìm Lâm Ngữ Âm!
“Rốt cuộc anh muốn gì đây?” Vu Tiệp cuối cùng tìm được cơ hội, kéo Tấn Tuyên vừa ra khỏi phòng Lâm Ngữ Âm vào nhà bếp.
“Làm gì phải căng thẳng thế?” Tấn Tuyên cười ranh mãnh, dựa vào kệ tủ nhìn Vu Tiệp đang tức tối.
“Có phải tôi không đi dạy nữa thì anh mới chịu thôi?” Vu Tiệp thật không thể nào hiểu nổi sao anh làm vớ vẩn như vậy, cô đến nhà họ Lâm, thế mà ngày nào anh cũng chạy đến, là sao?
Tấn Tuyên cười khẽ, tiến sát lại gần cô: “Tiểu Tiệp, tuy anh rất không vui vì em kiên trì dạy cho tên nhóc hư hỏng kia, nhưng anh đến đây thật sự là có việc.”
“Có việc? Với Lâm Ngữ Âm?” Vu Tiệp hừ khẽ, thì ra anh có chuyện riêng của mình, là đến đây để gặp Lâm Ngữ Âm, chứ không phải là vì cô, nghĩ đến đó mặt cô lập tức dài ra.
“Ôi, mèo hoang nhỏ buồn à?” Tấn Tuyên khẽ véo má Vu Tiệp, nhìn hàng lông mày đang nhăn lại đến mức có thể kẹp chết muỗi, và cả đôi môi đang bĩu ra, trong lòng cảm thấy vui sướng lạ lùng, mèo hoang nhỏ cuối cùng đã có phản ứng rồi.
“Tôi chả thèm quan tâm.” Vu Tiệp gạt tay anh ra, quay người định bỏ đi, ai thèm quan tâm đâu, anh muốn ngày nào cũng hẹn hò với các cô gái là chuyện của anh, chẳng liên quan đến cô. Chỉ cần anh không quấy rối là cô đã muốn niệm “a di đà Phật” rồi.
“Anh đến vì công việc thật đấy.” Tấn Tuyên không muốn cô bỏ đi với tâm trạng bực bội, nên đứng cản đường cô, nghiêm túc bảo, “Công ty gần đây có một hạng mục do anh và Lâm Ngữ Âm phụ trách, việc này Tổng giám đốc Lâm rất xem trọng.” Nói xong còn chớp chớp mắt, mỉm cười như để thể hiện mình đích thực là vì công việc chứ không có chuyện gì khác.
Vu Tiệp lườm anh một cái rồi bỏ đi.
Công việc, lúc đi làm nói chưa xong hay sao mà tan sở rồi còn túm tụm lại với nhau, hứ, mượn việc công bàn chuyện riêng thì có, ngày nào cũng được nhìn thấy người đẹp, mừng còn không hết ấy chứ?
Mỗi lần nghe tiếng cười nói vui vẻ vọng ra từ phòng Lâm Ngữ Âm, Vu Tiệp thấy trong lòng rất buồn bực, lại thêm Lâm Hữu Nam cứ làu bàu than phiền bên tai cô là không thể chịu nổi Lâm Ngữ Âm kiêu căng như thế, tâm trạng cô không thể nào không bị ảnh hưởng.
Về sau nghe Vu Lâm nói, công ty đúng là đang tiến hành một hạng mục lớn, mà lần này Tổng giám đốc Lâm rất xem trọng, giao nó cho Lâm Ngữ Âm và Tấn Tuyên, trong công ty ai cũng nói Tấn Tuyên dựa dẫm Lâm Ngữ Âm mới có được cơ hội này, nếu không thì anh chỉ mới vào công ty được hai năm, căn bản không thể có khả năng đó. Nếu nói về kinh nghiệm và năm làm việc, Tấn Tuyên chỉ có thể được xem là “một nửa người mới”, mà trong tất cả các trưởng phòng, anh trẻ nhất, lần này lại được giao nhiệm vụ quan trọng, tất nhiên sẽ có người đố kỵ rồi. Cũng khá nhiều người nóng lòng muốn xem trò vui, đợi để xem Tấn Tuyên không làm nổi việc này.
Thỉnh thoảng gặp Tấn Tuyên ở phòng khách nhà họ Lâm, anh đều dặn cô phải cẩn thận. Nhưng ngay sau đó, anh lại bị Lâm Ngữ Âm gọi về phòng.
Vu Tiệp cố gắng giữ cho mình được bình tĩnh, chuyên tâm dạy cho Lâm Hữu Nam. Nhưng mỗi lần rời khỏi nhà họ, thấy đôi giày da của Tấn Tuyên vẫn còn nằm ở ngưỡng cửa, trong lòng cô vẫn thấy có đôi chút chơi vơi.
Vu Tiệp và Tấn Tuyên tuy có thể gặp nhau thường xuyên ở nhà họ Lâm, nhưng ai cũng bận việc người đó, thậm chí cũng hiếm khi về nhà cùng nhau. Xem ra lần này, Tấn Tuyên thực sự rất chuyên tâm với hạng mục này.
Nhóc Trịnh cũng tìm được một việc làm thêm, làm nhân viên bán hàng vụ hè của hãng điện thoại di động. Cũng khá gần Lâm gia nên thỉnh thoảng khi tan ca rồi, nhóc Trịnh cưỡi xe đạp leo núi đến đưa Vu Tiệp về nhà.
Thời gian cứ thế mà trôi qua vội vã, đã được hai tuần rồi, Tấn Tuyên càng ngày càng bận rộn, Vu Tiệp cơ hồ như không thể gặp được anh, chỉ có đôi giày da quen thuộc kia bảo cho cô biết là anh vẫn đến Lâm gia đều đặn mỗi ngày.
Nghe Vu Lâm bảo, hạng mục này sắp mang đi đấu thầu nhanh thôi. Tuy rằng Vu Tiệp không biết Tấn Tuyên đã tiến hành đến đâu, nhưng với khả năng của anh, cô tin anh có thể hoàn thành tốt.
Kỳ nghỉ hè đã trôi qua hơn nửa, ngày hè mỗi lúc một nồng nực khó chịu hơn.
Vu Tiệp thật sự rất vui trước sự tiến bộ của Lâm Hữu Nam, tuy cậu vẫn còn một chút nữa mới đạt đến mức giỏi, nhưng việc vào được đại học cũng không phải là khó khăn nữa. Lâm Chấn Đông nghe Vu Tiệp báo cáo, cũng thấy rất vui mừng trước sự tiến bộ của con trai, càng thêm hài lòng về cô, chẳng những bảo Lâm Hữu Nam phải ngoan ngoãn học hành, hơn nữa còn vô cùng tin cậy Vu Tiệp.
Hôm nay là chủ nhật, không phải đến nhà họ Lâm.
Vu Tiệp ở nhà tổng vệ sinh với mẹ, Vu Lâm mới sáng sớm đã bị công ty gọi đến tăng ca, đi suốt cả ngày, bố cô thì ra ngoài tìm bạn để chơi cờ, buổi tối cũng không về ăn cơm.
Vu Lâm vừa vào nhà đã kêu than đói bụng, Vu Tiệp giúp mẹ dọn cơm lên. Vu Lâm đã rửa tay sạch sẽ, ngồi ngay ngắn bên bàn ăn.
“Hôm nay Tấn Tuyên bị sếp tổng mắng kinh lắm.” Vu Lâm hấp tấp húp một ngụm canh, rồi đột ngột thốt ra.
Tim Vu Tiệp đập mạnh, ngước lên nhìn Vu Lâm, tại sao?
“Sao thế?” Mẹ cô quan tâm hỏi.
“Không biết xảy ra chuyện gì mà hôm nay người toàn công ty đều bị gọi đi tăng ca, Tấn Tuyên vừa sáng sớm đã bị sếp tổng gọi vào văn phòng, mắng cả buổi sáng, hình như là số liệu quan trọng của hạng mục anh ấy phụ trách đã bị mất, bảo đó là trách nhiệm của anh. Phiền phức nhất là, hai hôm nữa phải đấu thầu rồi.” Vu Lâm thở dài, than vãn Tấn Tuyên xui xẻo quá.
“Tấn Tuyên chắc sẽ không bất cẩn đến thế đâu.” Vu Tiệp không nén nổi sự hoài nghi.
“Ai mà biết được? Thực ra, chị nghĩ lần này Tấn Tuyên chắc là đỡ đạn hộ cho thiên kim tiểu thư của Tổng giám đốc Lâm rồi.” Vu Lâm lúc nào cũng tỏ ra khinh thường Lâm Ngữ Âm, chẳng có tí bản lĩnh nào, mà lại phụ trách hạng mục lớn như thế với Tấn Tuyên, có mà Tấn Tuyên làm hết thì có, bây giờ làm sai lại bắt mình Tấn Tuyên chịu tội.
“Không phải lỗi của nó mà không nói gì à?” Mẹ cô tỏ vẻ thắc mắc.
“Ai biết đâu, mọi người đều nói anh ấy thích thiên kim đại tiểu thư kia rồi, muốn làm phò mã thì phải trả giá chứ.” Vu Lâm bĩu môi, Lâm Ngữ Âm tuy rất xinh đẹp, nhưng Tấn Tuyên cũng đâu cần phải hy sinh thân mình vì lợi ích.
“Haizzz, dù gì hôm nay thấy Tấn Tuyên thảm lắm, bị sếp tổng mắng, ra ngoài lại bị người ta cười cợt. Chị thấy sắc mặt anh ấy lúc bỏ đi rất tệ hại, gọi lại mà anh ấy cũng không nghe.” Vu Lâm khẽ than rồi lắc đầu.
Vu Tiệp thấy không thể nuốt nổi cơm, gắp đại vài gắp rồi bỏ về phòng.
Tấn Tuyên bình thường làm việc gì cũng rất nghiêm túc, mà đối với công việc cũng luôn tỏ ra tự tin, tuy còn trẻ nhưng anh rất giỏi nắm bắt tình hình, lo liệu chu đáo, làm việc gì cũng rất thuần thục, chắc sẽ không bất cẩn thế đâu. Có khi nào là hiểu lầm?
Vu Tiệp phiền muộn nằm xuống giường, nhìn lên trần nhà, Tấn Tuyên liệu có gặp chuyện gì không? Anh xưa nay vốn tự tin cao ngạo, nhất định là chưa bao giờ bị mắng trước mặt người khác, ngoại trừ lúc nhỏ chú Tấn hay quở trách vì anh nghịch ngợm ra, từ khi đi học, anh luôn là học trò cưng của thầy cô giáo, trong trường cũng được rất nhiều người hâm mộ, sau đó bước chân vào xã hội rất thuận lợi, anh rất ít khi gặp thất bại, việc này liệu có khiến anh quá sốc không?
Vu Tiệp nghĩ ngợi mãi vẫn thấy bất an, bèn bước ra ngoài, liếc trộm phòng Vu Lâm một cái, chị ấy đang chơi vi tính. Mẹ đang dọn rửa trong nhà bếp, cô rón rén đi vào.
“Mẹ, hai hôm trước dì Châu có nhờ mẹ mua hộ đường nâu phải không? Mẹ mua chưa?” Vu Tiệp làm như vô tình nhắc.
“Mua lâu rồi, mà không rỗi để đến đưa.” Mẹ cô vừa lau bếp vừa gật đầu.
“Vậy… con mang hộ mẹ đến đó.” Vu Tiệp giúp mẹ đóng cửa tủ đựng bát đũa lại.
“Cũng được, bảo Vu Lâm mấy lần rồi mà nó cũng chả nhớ mang đến công ty cho Tấn Tuyên.” Mẹ cô nghe thấy thế thì vui vẻ lấy túi đường từ trong tủ ra. “Đi sớm về sớm, con gái buổi tối ở ngoài đường không an toàn.”
Vu Tiệp vội vã vâng dạ rồi xách túi, thay giày đi ra ngoài.
Nhưng đến nhà họ Tấn thì mới phát hiện ra Tấn Tuyên chưa về nhà.
Vu Tiệp có phần hụt hẫng, ngồi chơi với dì Châu một lúc rồi ra về.
Ngồi trên xe buýt về nhà, Vu Tiệp vẫn thấy lo lắng, anh đi đâu nhỉ? Cô lôi di động ra, gọi cho anh, nhưng điện thoại reo mãi, reo mãi mà chẳng thấy ai nhấc máy. Cô thất vọng bấm nút tắt, cầm di động trong tay nhìn ra sắc đêm ngoài cửa sổ, đèn đỏ rượu xanh, ngựa xe như nước, người bộ hành trên đường tấp nập qua lại, Tấn Tuyên có là một trong số họ không?
Bỗng di động rung lên đừng đợt, Vu Tiệp đưa lên nhìn, tin nhắn của Tấn Tuyên.
“Anh muốn gặp em, phòng 1204 ở Vương Tử.”
Vu Tiệp thật sự sắp thua Tấn Tuyên thật rồi, vì khi biết được cô kiên quyết đến dạy học cho Lâm Hữu Nam, anh cũng khăng khăng đến nhà họ Lâm mỗi ngày. Anh đến tìm Lâm Ngữ Âm!
“Rốt cuộc anh muốn gì đây?” Vu Tiệp cuối cùng tìm được cơ hội, kéo Tấn Tuyên vừa ra khỏi phòng Lâm Ngữ Âm vào nhà bếp.
“Làm gì phải căng thẳng thế?” Tấn Tuyên cười ranh mãnh, dựa vào kệ tủ nhìn Vu Tiệp đang tức tối.
“Có phải tôi không đi dạy nữa thì anh mới chịu thôi?” Vu Tiệp thật không thể nào hiểu nổi sao anh làm vớ vẩn như vậy, cô đến nhà họ Lâm, thế mà ngày nào anh cũng chạy đến, là sao?
Tấn Tuyên cười khẽ, tiến sát lại gần cô: “Tiểu Tiệp, tuy anh rất không vui vì em kiên trì dạy cho tên nhóc hư hỏng kia, nhưng anh đến đây thật sự là có việc.”
“Có việc? Với Lâm Ngữ Âm?” Vu Tiệp hừ khẽ, thì ra anh có chuyện riêng của mình, là đến đây để gặp Lâm Ngữ Âm, chứ không phải là vì cô, nghĩ đến đó mặt cô lập tức dài ra.
“Ôi, mèo hoang nhỏ buồn à?” Tấn Tuyên khẽ véo má Vu Tiệp, nhìn hàng lông mày đang nhăn lại đến mức có thể kẹp chết muỗi, và cả đôi môi đang bĩu ra, trong lòng cảm thấy vui sướng lạ lùng, mèo hoang nhỏ cuối cùng đã có phản ứng rồi.
“Tôi chả thèm quan tâm.” Vu Tiệp gạt tay anh ra, quay người định bỏ đi, ai thèm quan tâm đâu, anh muốn ngày nào cũng hẹn hò với các cô gái là chuyện của anh, chẳng liên quan đến cô. Chỉ cần anh không quấy rối là cô đã muốn niệm “a di đà Phật” rồi.
“Anh đến vì công việc thật đấy.” Tấn Tuyên không muốn cô bỏ đi với tâm trạng bực bội, nên đứng cản đường cô, nghiêm túc bảo, “Công ty gần đây có một hạng mục do anh và Lâm Ngữ Âm phụ trách, việc này Tổng giám đốc Lâm rất xem trọng.” Nói xong còn chớp chớp mắt, mỉm cười như để thể hiện mình đích thực là vì công việc chứ không có chuyện gì khác.
Vu Tiệp lườm anh một cái rồi bỏ đi.
Công việc, lúc đi làm nói chưa xong hay sao mà tan sở rồi còn túm tụm lại với nhau, hứ, mượn việc công bàn chuyện riêng thì có, ngày nào cũng được nhìn thấy người đẹp, mừng còn không hết ấy chứ?
Mỗi lần nghe tiếng cười nói vui vẻ vọng ra từ phòng Lâm Ngữ Âm, Vu Tiệp thấy trong lòng rất buồn bực, lại thêm Lâm Hữu Nam cứ làu bàu than phiền bên tai cô là không thể chịu nổi Lâm Ngữ Âm kiêu căng như thế, tâm trạng cô không thể nào không bị ảnh hưởng.
Về sau nghe Vu Lâm nói, công ty đúng là đang tiến hành một hạng mục lớn, mà lần này Tổng giám đốc Lâm rất xem trọng, giao nó cho Lâm Ngữ Âm và Tấn Tuyên, trong công ty ai cũng nói Tấn Tuyên dựa dẫm Lâm Ngữ Âm mới có được cơ hội này, nếu không thì anh chỉ mới vào công ty được hai năm, căn bản không thể có khả năng đó. Nếu nói về kinh nghiệm và năm làm việc, Tấn Tuyên chỉ có thể được xem là “một nửa người mới”, mà trong tất cả các trưởng phòng, anh trẻ nhất, lần này lại được giao nhiệm vụ quan trọng, tất nhiên sẽ có người đố kỵ rồi. Cũng khá nhiều người nóng lòng muốn xem trò vui, đợi để xem Tấn Tuyên không làm nổi việc này.
Thỉnh thoảng gặp Tấn Tuyên ở phòng khách nhà họ Lâm, anh đều dặn cô phải cẩn thận. Nhưng ngay sau đó, anh lại bị Lâm Ngữ Âm gọi về phòng.
Vu Tiệp cố gắng giữ cho mình được bình tĩnh, chuyên tâm dạy cho Lâm Hữu Nam. Nhưng mỗi lần rời khỏi nhà họ, thấy đôi giày da của Tấn Tuyên vẫn còn nằm ở ngưỡng cửa, trong lòng cô vẫn thấy có đôi chút chơi vơi.
Vu Tiệp và Tấn Tuyên tuy có thể gặp nhau thường xuyên ở nhà họ Lâm, nhưng ai cũng bận việc người đó, thậm chí cũng hiếm khi về nhà cùng nhau. Xem ra lần này, Tấn Tuyên thực sự rất chuyên tâm với hạng mục này.
Nhóc Trịnh cũng tìm được một việc làm thêm, làm nhân viên bán hàng vụ hè của hãng điện thoại di động. Cũng khá gần Lâm gia nên thỉnh thoảng khi tan ca rồi, nhóc Trịnh cưỡi xe đạp leo núi đến đưa Vu Tiệp về nhà.
Thời gian cứ thế mà trôi qua vội vã, đã được hai tuần rồi, Tấn Tuyên càng ngày càng bận rộn, Vu Tiệp cơ hồ như không thể gặp được anh, chỉ có đôi giày da quen thuộc kia bảo cho cô biết là anh vẫn đến Lâm gia đều đặn mỗi ngày.
Nghe Vu Lâm bảo, hạng mục này sắp mang đi đấu thầu nhanh thôi. Tuy rằng Vu Tiệp không biết Tấn Tuyên đã tiến hành đến đâu, nhưng với khả năng của anh, cô tin anh có thể hoàn thành tốt.
Kỳ nghỉ hè đã trôi qua hơn nửa, ngày hè mỗi lúc một nồng nực khó chịu hơn.
Vu Tiệp thật sự rất vui trước sự tiến bộ của Lâm Hữu Nam, tuy cậu vẫn còn một chút nữa mới đạt đến mức giỏi, nhưng việc vào được đại học cũng không phải là khó khăn nữa. Lâm Chấn Đông nghe Vu Tiệp báo cáo, cũng thấy rất vui mừng trước sự tiến bộ của con trai, càng thêm hài lòng về cô, chẳng những bảo Lâm Hữu Nam phải ngoan ngoãn học hành, hơn nữa còn vô cùng tin cậy Vu Tiệp.
Hôm nay là chủ nhật, không phải đến nhà họ Lâm.
Vu Tiệp ở nhà tổng vệ sinh với mẹ, Vu Lâm mới sáng sớm đã bị công ty gọi đến tăng ca, đi suốt cả ngày, bố cô thì ra ngoài tìm bạn để chơi cờ, buổi tối cũng không về ăn cơm.
Vu Lâm vừa vào nhà đã kêu than đói bụng, Vu Tiệp giúp mẹ dọn cơm lên. Vu Lâm đã rửa tay sạch sẽ, ngồi ngay ngắn bên bàn ăn.
“Hôm nay Tấn Tuyên bị sếp tổng mắng kinh lắm.” Vu Lâm hấp tấp húp một ngụm canh, rồi đột ngột thốt ra.
Tim Vu Tiệp đập mạnh, ngước lên nhìn Vu Lâm, tại sao?
“Sao thế?” Mẹ cô quan tâm hỏi.
“Không biết xảy ra chuyện gì mà hôm nay người toàn công ty đều bị gọi đi tăng ca, Tấn Tuyên vừa sáng sớm đã bị sếp tổng gọi vào văn phòng, mắng cả buổi sáng, hình như là số liệu quan trọng của hạng mục anh ấy phụ trách đã bị mất, bảo đó là trách nhiệm của anh. Phiền phức nhất là, hai hôm nữa phải đấu thầu rồi.” Vu Lâm thở dài, than vãn Tấn Tuyên xui xẻo quá.
“Tấn Tuyên chắc sẽ không bất cẩn đến thế đâu.” Vu Tiệp không nén nổi sự hoài nghi.
“Ai mà biết được? Thực ra, chị nghĩ lần này Tấn Tuyên chắc là đỡ đạn hộ cho thiên kim tiểu thư của Tổng giám đốc Lâm rồi.” Vu Lâm lúc nào cũng tỏ ra khinh thường Lâm Ngữ Âm, chẳng có tí bản lĩnh nào, mà lại phụ trách hạng mục lớn như thế với Tấn Tuyên, có mà Tấn Tuyên làm hết thì có, bây giờ làm sai lại bắt mình Tấn Tuyên chịu tội.
“Không phải lỗi của nó mà không nói gì à?” Mẹ cô tỏ vẻ thắc mắc.
“Ai biết đâu, mọi người đều nói anh ấy thích thiên kim đại tiểu thư kia rồi, muốn làm phò mã thì phải trả giá chứ.” Vu Lâm bĩu môi, Lâm Ngữ Âm tuy rất xinh đẹp, nhưng Tấn Tuyên cũng đâu cần phải hy sinh thân mình vì lợi ích.
“Haizzz, dù gì hôm nay thấy Tấn Tuyên thảm lắm, bị sếp tổng mắng, ra ngoài lại bị người ta cười cợt. Chị thấy sắc mặt anh ấy lúc bỏ đi rất tệ hại, gọi lại mà anh ấy cũng không nghe.” Vu Lâm khẽ than rồi lắc đầu.
Vu Tiệp thấy không thể nuốt nổi cơm, gắp đại vài gắp rồi bỏ về phòng.
Tấn Tuyên bình thường làm việc gì cũng rất nghiêm túc, mà đối với công việc cũng luôn tỏ ra tự tin, tuy còn trẻ nhưng anh rất giỏi nắm bắt tình hình, lo liệu chu đáo, làm việc gì cũng rất thuần thục, chắc sẽ không bất cẩn thế đâu. Có khi nào là hiểu lầm?
Vu Tiệp phiền muộn nằm xuống giường, nhìn lên trần nhà, Tấn Tuyên liệu có gặp chuyện gì không? Anh xưa nay vốn tự tin cao ngạo, nhất định là chưa bao giờ bị mắng trước mặt người khác, ngoại trừ lúc nhỏ chú Tấn hay quở trách vì anh nghịch ngợm ra, từ khi đi học, anh luôn là học trò cưng của thầy cô giáo, trong trường cũng được rất nhiều người hâm mộ, sau đó bước chân vào xã hội rất thuận lợi, anh rất ít khi gặp thất bại, việc này liệu có khiến anh quá sốc không?
Vu Tiệp nghĩ ngợi mãi vẫn thấy bất an, bèn bước ra ngoài, liếc trộm phòng Vu Lâm một cái, chị ấy đang chơi vi tính. Mẹ đang dọn rửa trong nhà bếp, cô rón rén đi vào.
“Mẹ, hai hôm trước dì Châu có nhờ mẹ mua hộ đường nâu phải không? Mẹ mua chưa?” Vu Tiệp làm như vô tình nhắc.
“Mua lâu rồi, mà không rỗi để đến đưa.” Mẹ cô vừa lau bếp vừa gật đầu.
“Vậy… con mang hộ mẹ đến đó.” Vu Tiệp giúp mẹ đóng cửa tủ đựng bát đũa lại.
“Cũng được, bảo Vu Lâm mấy lần rồi mà nó cũng chả nhớ mang đến công ty cho Tấn Tuyên.” Mẹ cô nghe thấy thế thì vui vẻ lấy túi đường từ trong tủ ra. “Đi sớm về sớm, con gái buổi tối ở ngoài đường không an toàn.”
Vu Tiệp vội vã vâng dạ rồi xách túi, thay giày đi ra ngoài.
Nhưng đến nhà họ Tấn thì mới phát hiện ra Tấn Tuyên chưa về nhà.
Vu Tiệp có phần hụt hẫng, ngồi chơi với dì Châu một lúc rồi ra về.
Ngồi trên xe buýt về nhà, Vu Tiệp vẫn thấy lo lắng, anh đi đâu nhỉ? Cô lôi di động ra, gọi cho anh, nhưng điện thoại reo mãi, reo mãi mà chẳng thấy ai nhấc máy. Cô thất vọng bấm nút tắt, cầm di động trong tay nhìn ra sắc đêm ngoài cửa sổ, đèn đỏ rượu xanh, ngựa xe như nước, người bộ hành trên đường tấp nập qua lại, Tấn Tuyên có là một trong số họ không?
Bỗng di động rung lên đừng đợt, Vu Tiệp đưa lên nhìn, tin nhắn của Tấn Tuyên.
“Anh muốn gặp em, phòng ở Vương Tử.”