Sân bay buổi tối, từng hàng đèn thẳng tắp lung linh chiếu qua ô cửa kính, trong phòng đợi sân bay đã có rất nhiều người ở đó.
Tấn Tuyên ngước nhìn Lâm tổng và Ngữ Âm đứng gần đó, Lâm tổng lại trách mắng Ngữ Âm nữa rồi. Haizzz, việc này làm sao trách cô ấy được, muốn trách chỉ có thể trách anh thôi, Tấn Tuyên mệt mỏi gục đầu xuống.
Sáng sớm về lại công ty để sắp xếp những số liệu còn lại trong máy tính, cho dù không thể hoàn hảo được nhưng anh cũng vẫn muốn thử, không thể ném một bãi rác cho công ty rồi phủi tay làm ngơ được.
Lâm tổng có giận đến mấy thì bây giờ cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua, hạng mục này từ đầu đến cuối anh và Ngữ Âm phụ trách, cho dù không có tài liệu đấu thầu hoàn hảo thì họ cũng vẫn có thể cược một lần, không thì sẽ có nghĩa là tự động từ bỏ quyền lợi.
Vé máy bay đã đặt từ lâu, thế nên họ vẫn phải làm theo kế hoạch, ba người đáp máy bay chuyến tối đến thành phố S, tham gia buổi đấu thầu vào sáng ngày mai.
Tấn Tuyên về nhà vội vàng tắm rửa, thu dọn gọn ghẽ hành lý rồi chạy đến sân bay.
Tấn Tuyên dập tắt điếu thuốc trong tay, bước ra khỏi phòng hút thuốc, nụ cười trên mặt hành khách và vẻ buồn rầu của anh trở thành sự tương phản rõ rệt, tâm trạng anh giờ đây sa sút cùng cực. Tay phải đút vào túi quần tây lần tìm kẹo cao su, móc ra một miếng rồi cho vào miệng, còn lại đều nhét vào túi. Khi tay vô tình chạm vào di động, anh dừng lại lấy ra xem, Vu Tiệp đang làm gì nhỉ?
Sao lại hết pin rồi? Haizzz, anh hồ đồ lú lẫn thế nào mà lại quên kiểm tra xem di động còn pin hay không, thôi vậy, đến khách sạn sạc pin sau, cũng may vẫn mang theo dây sạc, thế là anh nhét di động lại vào túi. Rồi Tấn Tuyên tiến đến chỗ của mình.
Quay lại đã thấy Lâm Ngữ Âm lặng lẽ ngồi cạnh Lâm tổng, còn ông đang nghe điện thoại.
“Tấn Tuyên.” Lâm tổng bỗng gọi anh, đưa điện thoại ra, “Tìm cậu đấy.”
“Tìm tôi?” Tấn Tuyên nhìn Lâm tổng với vẻ nghi ngại, tìm anh mà tại sao gọi cho Lâm tổng?
Anh đón lấy, “Tấn Tuyên, anh ra đây nhanh đi, tôi là Vu Tiệp.”
“Tiểu Tiệp, anh giờ đang ở sân bay, em ở đâu?” Sao lại là Vu Tiệp? Đã xảy ra chuyện gì mà giọng cô có vẻ gấp gáp thế?
“Tôi biết, tôi biết, anh ra đây nhanh, họ không cho tôi vào trong.” Vu Tiệp hét lớn lên trong điện thoại, bên cạnh hình như còn có tiếng ai đó.
“Cửa kiểm soát? Được, em đợi anh.” Tấn Tuyên đưa trả điện thoại lại cho Lâm tổng, “Xin lỗi, Vu Tiệp có lẽ tìm tôi có chuyện gấp, tôi ra ngoài một lúc.”
“Đi nhanh về nhanh.” Lâm tổng gật đầu dặn. Lâm Ngữ Âm bực bội nhìn anh, nhưng anh đã mặc kệ mà chạy đi mất.
Tấn Tuyên chạy nhanh xuống cầu thang bộ, lao đến cửa kiểm soát, nhân viên kiểm soát vội ngăn anh lại, anh vung vẩy tấm vé trong tay: “Tôi kiểm rồi, ra ngoài một lúc thôi.”
Nhân viên kiểm soát chăm chú xem vé trong tay anh rồi mới thả ra.
“Tấn Tuyên.” Vu Tiệp vừa nhìn thấy anh đã lao đến với nét vui mừng, thở hổn hển: “Tốt quá, tốt quá, cuối cùng cũng kịp, sao di động anh tắt rồi?”
“Tiểu Tiệp, có chuyện gì thì từ từ nói, không vội.” Tấn Tuyên đỡ lấy cô, thương xót nhìn cô đổ mồ hôi đầy trán, gương mặt đỏ bừng, há miệng ra hớp không khí, nhất định là cô đã chạy đến đây rồi.
“Đây, lần này phải cẩn thận đó.” Vu Tiệp lấy từ trong túi ra một túi hồ sơ và một chiếc USB.
“Cái này…” Tấn Tuyên đờ người, không biết phải phản ứng thế nào. Đây là… chắc không phải là…
“Tìm ra rồi, anh mau xem xem, đúng rồi, có một số văn bản bị thiếu mất, anh cứ cố gắng nhớ lại, có mấy trang photo không được rõ, nếu anh thấy không ổn thì đến đó tìm một nơi photo lại là được.” Vu Tiệp mở túi hồ sơ ra, vừa đưa cho anh vừa vội vàng giải thích.
Tấn Tuyên nhìn chằm chằm những tài liệu quen thuộc, trên những tờ photo ấy rõ ràng còn lưu lại dấu vết chắp vá, thậm chí còn có những hàng chữ xiêu vẹo sai vị trí, cô… thật sự đã giúp anh tìm lại sao? Làm sao cô làm được?
Vu Tiệp vẫn lảm nhảm không ngừng: “Gọi cho anh không được, Lâm Ngữ Âm cũng vậy, gọi cũng không nghe máy, làm tôi cuống chết được, cũng may, tôi sợ là không kịp, tạ trời tạ đất! Nhớ…”
Anh thấy người nóng ran, vươn hai tay ra, dùng hết sức của mình, ôm chặt cô vào lòng, vùi đầu vào bả vai cô. Em đúng là nữ thần của anh, đúng là quá thần kỳ! Không thể hiểu nổi! Thế mà lại tìm ra được tài liệu cho anh!
Tiếng cô tắt lịm, hơi há miệng ra, bị anh ôm chặt đến mức đầu phải ngửa ra sau, hai tay nắm chặt tài liệu, đứng đờ ra hoàn toàn! Khi dần dần hoàn hồn lại, nụ cười bên khóe môi Vu Tiệp hé nở, anh đang xúc động, đến nỗi cô cũng biết được rõ ràng rằng, những tài liệu ấy quan trọng với anh đến thế nào.
Vu Tiệp khẽ ôm lấy lưng anh, nói nhỏ: “Cố lên! Anh giỏi nhất mà!”
Tấn Tuyên dần dần buông ra, nắm chặt lấy hai vai Vu Tiệp và nhìn sâu vào mắt cô, quầng thâm mắt do không ngủ đủ hiện ra rất rõ, trong đôi mắt vẫn còn vằn tia máu, cô nhất định cũng phiền muộn về chuyện này không kém gì anh. Phải lo lắng đến thế nào mới cố gắng chắp nhặt lại những mảnh giấy vụn ấy thành tài liệu như cũ được, rốt cuộc cô còn làm những gì vì anh? Cô…
Nỗi xúc động và vui sướng trong mắt anh, ngoài ra còn có vẻ cảm kích và sững sờ, bao lời muốn nói đều hóa thành sóng mắt chuyển động. Không cần nói, cô hiểu, hiểu hết.
Vu Tiệp hít một hơi: “Vào trong nhanh đi.” Cô nhét tài liệu vào túi rồi đưa hết cho anh, cả chiếc USB, một cách cẩn thận, rồi khẽ đẩy anh.
“Tiểu Tiệp, tin anh, tuyệt đối sẽ không khiến em thất vọng.” Tấn Tuyên nắm chặt lấy túi hồ sơ, xúc động hứa với cô.
Vu Tiệp gật đầu thật mạnh, cô tin! Cuối cùng một nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt cô, đúng, đó mới là Tấn Tuyên mà cô quen, lúc nào cũng tràn đầy ý chí đấu tranh và mãi mãi tự tin!
Nhìn theo máy bay vụt lướt qua trên bầu trời, cuối cùng Vu Tiệp cũng thở phào, mỉm cười bước ra khỏi sân bay.
Đã nhìn thấy Lâm Hữu Nam ló đầu ra khỏi xe nhà từ phía xa.
“Hài lòng chưa?” Lâm Hữu Nam vẫn tỏ ra không vui, chỉ vì cô mà cậu phải chạy xa như thế.
Vu Tiệp ngồi vào xe, Lâm Hữu Nam bảo tài xế lái về nhà.
“Chị còn chưa tính sổ với em đấy, xem lúc đó em ăn nói thế nào với bố em!” Cô còn chưa tức giận mà cậu đã vênh mặt rồi.
“Chả liên quan đến em.” Tuy cứng mồm thế nhưng vẫn thấp thỏm không yên, chắc cô sẽ không báo cáo lại với bố chứ. Thế thì cậu chối phăng là xong.
“Ôi chao, đau đầu quá, bây giờ chẳng muốn nghĩ gì nữa, bắt đầu từ giờ em cứ cầu nguyện đi, cầu cho họ đấu thầu thành công, nếu không thì cứ ngoan ngoãn tự nghĩ ra cách đi nhé, đợi họ về xem có lột da em không!” Cô không lo nổi nữa, căng thẳng suốt một ngày, lúc này chỉ muốn ngủ một giấc thật no say.
“Vu Tiệp, chị không thể mất nghĩa khí như thế được, biết sớm chị mà thế thì đánh chết em cũng không nhận!” Lâm Hữu Nam cuống cuồng kéo tay cô, cầu xin cô che giấu hộ.
Vu Tiệp lắc đầu, không đáp. Tự cứu mình thì hơn!
Họ đi ba ngày, Vu Tiệp ngày nào cũng thấp thỏm đợi tin Tấn Tuyên, nhưng ngoài mẩu tin anh gửi cho cô vào tối đêm thứ ba ra, thì không còn bất kỳ tin tức nào cả. Anh nói: “Tranh thầu thành công rồi!!!” Ba dấu cảm thán nặng nề, thể hiện rõ sự xúc động và niềm vui của anh, cũng khiến cho cô hoàn toàn yên lòng.
Nghe Lâm Hữu Nam nói, họ sẽ đáp máy bay chuyến tối nay, tám giờ rưỡi đến.
Từ lúc nghe tin này, Vu Tiệp bắt đầu đứng ngồi không yên, xem sách đến nỗi sách rơi xuống sàn, uống nước thì quên mất cốc nước trống không, dáng vẻ thất thần lạc phách của cô hại mẹ cô lo lắng con gái mình có bị gì không.
Nhìn đồng hồ gõ nhịp từng giây từng phút đến gần chín giờ, nếu máy bay không bị muộn thì từ sân bay về nhà chắc cũng khoảng nửa tiếng. Vu Tiệp không ngồi yên nổi nữa.
Cô nhấc chiếc túi nhỏ lên và lao ra cửa: “Mẹ, con ra ngoài một lúc.”
Vẫy taxi đến dưới nhà Tấn Tuyên, Vu Tiệp bỗng do dự, anh về đến nhà chưa? Cô có nên lên trên không?
Do dự một lúc, cô vẫn quyết định gọi điện cho Tấn gia, vẫn chưa về, nghe dì Châu nói thế, trái tim cô như lại bị treo lơ lửng, vậy chắc hẳn sắp về rồi, thế là cô vội vàng cúp máy.
Vu Tiệp đờ đẫn đứng dưới gốc cây đối diện nhà anh, tự hỏi mình làm sao thế này? Tại sao lại đến đây, ngốc quá, chắc chắn lại bị cười giễu cho xem. Nhưng, nhưng… Cô chỉ muốn đến xác nhận là anh thật sự đã thắng lợi trở về, nhìn xem một Tấn Tuyên tự tin có phải đã quay về thật không?
Cô đứng ngốc nghếch chờ đợi như thế, thời gian chầm rãi trôi qua, chờ đợi khiến cô thấy mỗi lúc một căng thẳng hơn.
Như thể trải qua một thế kỷ dài đằng đẵng, bỗng một chiếc xe hơi nhỏ vụt lao đến, dáng xe rất quen thuộc, đèn xe chói mắt, khiến cô phải quay nhìn đi nơi khác.
Chiếc xe ngừng lại dưới nhà Tấn Tuyên.
Trong bóng tối, một người bước xuống khỏi xe, bóng dáng cao lớn và thân quen, Tấn Tuyên! Trái tim cô thắt lại, định lên tiếng gọi anh.
Nhưng một bàn tay đã kéo Tấn Tuyên lại, và người theo anh xuống xe là Lâm Ngữ Âm!
Vu Tiệp đờ người há hốc miệng, tiếng nói tắc nghẹn trong cổ họng. Cô ta… chắc chỉ đưa anh về nhà thôi!
Nhưng cảnh tượng tiếp sau đó lại đâm mạnh vào trái tim cô, như thể có người nào đó ác độc dùng đá kim cương đâm mạnh vào tim cô trong lúc cô không hề có phòng bị, cảm giác đau nhói ập đến như thủy triều dâng, cô xiết chặt nắm tay, đôi mắt trừng trừng nhìn không chớp. Đồ lừa dối! Lừa dối! Tấn Tuyên là đồ lừa dối từ đầu đến cuối!
Anh… anh lại đón nhận nụ hôn nồng nàn của Lâm Ngữ Âm! Mà còn… còn ôm chặt không buông!
Sân bay buổi tối, từng hàng đèn thẳng tắp lung linh chiếu qua ô cửa kính, trong phòng đợi sân bay đã có rất nhiều người ở đó.
Tấn Tuyên ngước nhìn Lâm tổng và Ngữ Âm đứng gần đó, Lâm tổng lại trách mắng Ngữ Âm nữa rồi. Haizzz, việc này làm sao trách cô ấy được, muốn trách chỉ có thể trách anh thôi, Tấn Tuyên mệt mỏi gục đầu xuống.
Sáng sớm về lại công ty để sắp xếp những số liệu còn lại trong máy tính, cho dù không thể hoàn hảo được nhưng anh cũng vẫn muốn thử, không thể ném một bãi rác cho công ty rồi phủi tay làm ngơ được.
Lâm tổng có giận đến mấy thì bây giờ cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua, hạng mục này từ đầu đến cuối anh và Ngữ Âm phụ trách, cho dù không có tài liệu đấu thầu hoàn hảo thì họ cũng vẫn có thể cược một lần, không thì sẽ có nghĩa là tự động từ bỏ quyền lợi.
Vé máy bay đã đặt từ lâu, thế nên họ vẫn phải làm theo kế hoạch, ba người đáp máy bay chuyến tối đến thành phố S, tham gia buổi đấu thầu vào sáng ngày mai.
Tấn Tuyên về nhà vội vàng tắm rửa, thu dọn gọn ghẽ hành lý rồi chạy đến sân bay.
Tấn Tuyên dập tắt điếu thuốc trong tay, bước ra khỏi phòng hút thuốc, nụ cười trên mặt hành khách và vẻ buồn rầu của anh trở thành sự tương phản rõ rệt, tâm trạng anh giờ đây sa sút cùng cực. Tay phải đút vào túi quần tây lần tìm kẹo cao su, móc ra một miếng rồi cho vào miệng, còn lại đều nhét vào túi. Khi tay vô tình chạm vào di động, anh dừng lại lấy ra xem, Vu Tiệp đang làm gì nhỉ?
Sao lại hết pin rồi? Haizzz, anh hồ đồ lú lẫn thế nào mà lại quên kiểm tra xem di động còn pin hay không, thôi vậy, đến khách sạn sạc pin sau, cũng may vẫn mang theo dây sạc, thế là anh nhét di động lại vào túi. Rồi Tấn Tuyên tiến đến chỗ của mình.
Quay lại đã thấy Lâm Ngữ Âm lặng lẽ ngồi cạnh Lâm tổng, còn ông đang nghe điện thoại.
“Tấn Tuyên.” Lâm tổng bỗng gọi anh, đưa điện thoại ra, “Tìm cậu đấy.”
“Tìm tôi?” Tấn Tuyên nhìn Lâm tổng với vẻ nghi ngại, tìm anh mà tại sao gọi cho Lâm tổng?
Anh đón lấy, “Tấn Tuyên, anh ra đây nhanh đi, tôi là Vu Tiệp.”
“Tiểu Tiệp, anh giờ đang ở sân bay, em ở đâu?” Sao lại là Vu Tiệp? Đã xảy ra chuyện gì mà giọng cô có vẻ gấp gáp thế?
“Tôi biết, tôi biết, anh ra đây nhanh, họ không cho tôi vào trong.” Vu Tiệp hét lớn lên trong điện thoại, bên cạnh hình như còn có tiếng ai đó.
“Cửa kiểm soát? Được, em đợi anh.” Tấn Tuyên đưa trả điện thoại lại cho Lâm tổng, “Xin lỗi, Vu Tiệp có lẽ tìm tôi có chuyện gấp, tôi ra ngoài một lúc.”
“Đi nhanh về nhanh.” Lâm tổng gật đầu dặn. Lâm Ngữ Âm bực bội nhìn anh, nhưng anh đã mặc kệ mà chạy đi mất.
Tấn Tuyên chạy nhanh xuống cầu thang bộ, lao đến cửa kiểm soát, nhân viên kiểm soát vội ngăn anh lại, anh vung vẩy tấm vé trong tay: “Tôi kiểm rồi, ra ngoài một lúc thôi.”
Nhân viên kiểm soát chăm chú xem vé trong tay anh rồi mới thả ra.
“Tấn Tuyên.” Vu Tiệp vừa nhìn thấy anh đã lao đến với nét vui mừng, thở hổn hển: “Tốt quá, tốt quá, cuối cùng cũng kịp, sao di động anh tắt rồi?”
“Tiểu Tiệp, có chuyện gì thì từ từ nói, không vội.” Tấn Tuyên đỡ lấy cô, thương xót nhìn cô đổ mồ hôi đầy trán, gương mặt đỏ bừng, há miệng ra hớp không khí, nhất định là cô đã chạy đến đây rồi.
“Đây, lần này phải cẩn thận đó.” Vu Tiệp lấy từ trong túi ra một túi hồ sơ và một chiếc USB.
“Cái này…” Tấn Tuyên đờ người, không biết phải phản ứng thế nào. Đây là… chắc không phải là…
“Tìm ra rồi, anh mau xem xem, đúng rồi, có một số văn bản bị thiếu mất, anh cứ cố gắng nhớ lại, có mấy trang photo không được rõ, nếu anh thấy không ổn thì đến đó tìm một nơi photo lại là được.” Vu Tiệp mở túi hồ sơ ra, vừa đưa cho anh vừa vội vàng giải thích.
Tấn Tuyên nhìn chằm chằm những tài liệu quen thuộc, trên những tờ photo ấy rõ ràng còn lưu lại dấu vết chắp vá, thậm chí còn có những hàng chữ xiêu vẹo sai vị trí, cô… thật sự đã giúp anh tìm lại sao? Làm sao cô làm được?
Vu Tiệp vẫn lảm nhảm không ngừng: “Gọi cho anh không được, Lâm Ngữ Âm cũng vậy, gọi cũng không nghe máy, làm tôi cuống chết được, cũng may, tôi sợ là không kịp, tạ trời tạ đất! Nhớ…”
Anh thấy người nóng ran, vươn hai tay ra, dùng hết sức của mình, ôm chặt cô vào lòng, vùi đầu vào bả vai cô. Em đúng là nữ thần của anh, đúng là quá thần kỳ! Không thể hiểu nổi! Thế mà lại tìm ra được tài liệu cho anh!
Tiếng cô tắt lịm, hơi há miệng ra, bị anh ôm chặt đến mức đầu phải ngửa ra sau, hai tay nắm chặt tài liệu, đứng đờ ra hoàn toàn! Khi dần dần hoàn hồn lại, nụ cười bên khóe môi Vu Tiệp hé nở, anh đang xúc động, đến nỗi cô cũng biết được rõ ràng rằng, những tài liệu ấy quan trọng với anh đến thế nào.
Vu Tiệp khẽ ôm lấy lưng anh, nói nhỏ: “Cố lên! Anh giỏi nhất mà!”
Tấn Tuyên dần dần buông ra, nắm chặt lấy hai vai Vu Tiệp và nhìn sâu vào mắt cô, quầng thâm mắt do không ngủ đủ hiện ra rất rõ, trong đôi mắt vẫn còn vằn tia máu, cô nhất định cũng phiền muộn về chuyện này không kém gì anh. Phải lo lắng đến thế nào mới cố gắng chắp nhặt lại những mảnh giấy vụn ấy thành tài liệu như cũ được, rốt cuộc cô còn làm những gì vì anh? Cô…
Nỗi xúc động và vui sướng trong mắt anh, ngoài ra còn có vẻ cảm kích và sững sờ, bao lời muốn nói đều hóa thành sóng mắt chuyển động. Không cần nói, cô hiểu, hiểu hết.
Vu Tiệp hít một hơi: “Vào trong nhanh đi.” Cô nhét tài liệu vào túi rồi đưa hết cho anh, cả chiếc USB, một cách cẩn thận, rồi khẽ đẩy anh.
“Tiểu Tiệp, tin anh, tuyệt đối sẽ không khiến em thất vọng.” Tấn Tuyên nắm chặt lấy túi hồ sơ, xúc động hứa với cô.
Vu Tiệp gật đầu thật mạnh, cô tin! Cuối cùng một nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt cô, đúng, đó mới là Tấn Tuyên mà cô quen, lúc nào cũng tràn đầy ý chí đấu tranh và mãi mãi tự tin!
Nhìn theo máy bay vụt lướt qua trên bầu trời, cuối cùng Vu Tiệp cũng thở phào, mỉm cười bước ra khỏi sân bay.
Đã nhìn thấy Lâm Hữu Nam ló đầu ra khỏi xe nhà từ phía xa.
“Hài lòng chưa?” Lâm Hữu Nam vẫn tỏ ra không vui, chỉ vì cô mà cậu phải chạy xa như thế.
Vu Tiệp ngồi vào xe, Lâm Hữu Nam bảo tài xế lái về nhà.
“Chị còn chưa tính sổ với em đấy, xem lúc đó em ăn nói thế nào với bố em!” Cô còn chưa tức giận mà cậu đã vênh mặt rồi.
“Chả liên quan đến em.” Tuy cứng mồm thế nhưng vẫn thấp thỏm không yên, chắc cô sẽ không báo cáo lại với bố chứ. Thế thì cậu chối phăng là xong.
“Ôi chao, đau đầu quá, bây giờ chẳng muốn nghĩ gì nữa, bắt đầu từ giờ em cứ cầu nguyện đi, cầu cho họ đấu thầu thành công, nếu không thì cứ ngoan ngoãn tự nghĩ ra cách đi nhé, đợi họ về xem có lột da em không!” Cô không lo nổi nữa, căng thẳng suốt một ngày, lúc này chỉ muốn ngủ một giấc thật no say.
“Vu Tiệp, chị không thể mất nghĩa khí như thế được, biết sớm chị mà thế thì đánh chết em cũng không nhận!” Lâm Hữu Nam cuống cuồng kéo tay cô, cầu xin cô che giấu hộ.
Vu Tiệp lắc đầu, không đáp. Tự cứu mình thì hơn!
Họ đi ba ngày, Vu Tiệp ngày nào cũng thấp thỏm đợi tin Tấn Tuyên, nhưng ngoài mẩu tin anh gửi cho cô vào tối đêm thứ ba ra, thì không còn bất kỳ tin tức nào cả. Anh nói: “Tranh thầu thành công rồi!!!” Ba dấu cảm thán nặng nề, thể hiện rõ sự xúc động và niềm vui của anh, cũng khiến cho cô hoàn toàn yên lòng.
Nghe Lâm Hữu Nam nói, họ sẽ đáp máy bay chuyến tối nay, tám giờ rưỡi đến.
Từ lúc nghe tin này, Vu Tiệp bắt đầu đứng ngồi không yên, xem sách đến nỗi sách rơi xuống sàn, uống nước thì quên mất cốc nước trống không, dáng vẻ thất thần lạc phách của cô hại mẹ cô lo lắng con gái mình có bị gì không.
Nhìn đồng hồ gõ nhịp từng giây từng phút đến gần chín giờ, nếu máy bay không bị muộn thì từ sân bay về nhà chắc cũng khoảng nửa tiếng. Vu Tiệp không ngồi yên nổi nữa.
Cô nhấc chiếc túi nhỏ lên và lao ra cửa: “Mẹ, con ra ngoài một lúc.”
Vẫy taxi đến dưới nhà Tấn Tuyên, Vu Tiệp bỗng do dự, anh về đến nhà chưa? Cô có nên lên trên không?
Do dự một lúc, cô vẫn quyết định gọi điện cho Tấn gia, vẫn chưa về, nghe dì Châu nói thế, trái tim cô như lại bị treo lơ lửng, vậy chắc hẳn sắp về rồi, thế là cô vội vàng cúp máy.
Vu Tiệp đờ đẫn đứng dưới gốc cây đối diện nhà anh, tự hỏi mình làm sao thế này? Tại sao lại đến đây, ngốc quá, chắc chắn lại bị cười giễu cho xem. Nhưng, nhưng… Cô chỉ muốn đến xác nhận là anh thật sự đã thắng lợi trở về, nhìn xem một Tấn Tuyên tự tin có phải đã quay về thật không?
Cô đứng ngốc nghếch chờ đợi như thế, thời gian chầm rãi trôi qua, chờ đợi khiến cô thấy mỗi lúc một căng thẳng hơn.
Như thể trải qua một thế kỷ dài đằng đẵng, bỗng một chiếc xe hơi nhỏ vụt lao đến, dáng xe rất quen thuộc, đèn xe chói mắt, khiến cô phải quay nhìn đi nơi khác.
Chiếc xe ngừng lại dưới nhà Tấn Tuyên.
Trong bóng tối, một người bước xuống khỏi xe, bóng dáng cao lớn và thân quen, Tấn Tuyên! Trái tim cô thắt lại, định lên tiếng gọi anh.
Nhưng một bàn tay đã kéo Tấn Tuyên lại, và người theo anh xuống xe là Lâm Ngữ Âm!
Vu Tiệp đờ người há hốc miệng, tiếng nói tắc nghẹn trong cổ họng. Cô ta… chắc chỉ đưa anh về nhà thôi!
Nhưng cảnh tượng tiếp sau đó lại đâm mạnh vào trái tim cô, như thể có người nào đó ác độc dùng đá kim cương đâm mạnh vào tim cô trong lúc cô không hề có phòng bị, cảm giác đau nhói ập đến như thủy triều dâng, cô xiết chặt nắm tay, đôi mắt trừng trừng nhìn không chớp. Đồ lừa dối! Lừa dối! Tấn Tuyên là đồ lừa dối từ đầu đến cuối!
Anh… anh lại đón nhận nụ hôn nồng nàn của Lâm Ngữ Âm! Mà còn… còn ôm chặt không buông!