“Vu Tiệp, chuyện gì vậy?” Trinh Phong lo âu ôm chặt người trong lòng, chuyện gì đã khiến cô khóc đến nông nỗi đó?
Vu Tiệp chỉ vùi đầu vào ngực cậu, khóc mãi khóc mãi, phát ra những tiếng nấc nghẹn bi thương, khiến cậu thấy xót xa vô cùng.
“Đừng khóc, đừng khóc, có tôi đây, yên tâm, còn có tôi mà.” Cho dù cô đau lòng vì chuyện gì, cậu chẳng thể phớt lờ sự khổ tâm và thương xót cô trong lòng mình, một Vu Tiệp luôn trong sáng và lạc quan trong mắt cậu, mà lần đầu tiên lại khóc trước mặt cậu. Trước kia luôn cho rằng cô là thiên sứ vô ưu, mãi mãi không có nước mắt, vì cô luôn cố gắng khiến người khác yên lòng, là một đóa bách hợp xinh đẹp lặng lẽ.
Ôm chặt cơ thể mềm mại của cô, Trịnh Phong thấy trái tim khẽ run lên, chỉ muốn cô mãi mãi ngả vào vòng tay cậu thế này, chẳng cần sợ gì, tất cả giao hết cho cậu, để cậu xóa sạch những ký ức bi thương của cô.
Trịnh Phong khẽ khàng an ủi Vu Tiệp mãi, một lúc lâu sau, tiếng khóc nhỏ dần nhỏ dần, vẫn cảm thấy cơ thể bé nhỏ yếu đuối của cô run rẩy, cậu dịu dàng vuốt ve lưng cô, tốt rồi, cứ để mọi đau khổ thương tâm trôi sạch theo nước mắt, để không đau lòng nữa!
Vu Tiệp nấc nghẹn, chầm chậm rời khỏi vòng tay cậu, hơi ngước mặt lên: “Xin lỗi, làm bẩn áo cậu rồi, tôi… tôi giặt cho.”
Trịnh Phong thương xót nhìn đôi mắt to đã sưng húp lên, rồi nhìn xuống chiếc áo sơ mi đã ướt một khoảng lớn của mình, cô bé ngốc nghếch, lại còn lo cho áo của cậu nữa.
“Không cần.” Cậu móc khăn giấy ra, nâng cằm cô lên, và dưới ánh đèn, khẽ khàng lau ngấn nước mắt của cô đi! Nụ cười dịu dàng bên khóe môi khiến người ta thấy thanh thản lạ lùng: “Về nhớ rửa mặt mũi sạch sẽ, không thì ngày mai tỉnh dậy, mèo mướp nhỏ sẽ thành mèo mướp lớn đấy!”
Nhìn ánh mắt đùa cợt của cậu, Vu Tiệp bật cười trong nước mắt, nhóc Trịnh tự dưng lại dạy dỗ cô cơ đấy!
Thấy cô cười, Trịnh Phong dần yên tâm hơn, cười được là tốt, như thế sẽ dễ quên những chuyện buồn hơn! Cuối cùng cũng lau xong nước mắt cho cô, đầu mũi sưng mọng phập phồng vẫn giống như củ cà rốt, cậu xót xa dùng ngón tay vuốt nhẹ mũi cô, lúc nãy nhất định cũng khóc rất lâu mới thành ra thế.
Vu Tiệp bị cậu nhìn đến nỗi thấy ngượng chín người, cúi gằm đầu, trong lòng lại thấy cảm kích, nhóc Trịnh thật sự rất ân cần, không truy hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, cũng tránh được tình huống cô khó mở lời. Cứ nhớ đến cảnh tượng ban nãy là tim cô lại nhói đau, dạ dày cũng thấy rất khó chịu, xóa sạch, hủy hoại, cô quyết định quên hết những ký ức trước đó, tuyệt đối không thể để cái người chết tiệt kia ảnh hưởng đến mình nữa.
“Cậu tìm tôi có việc?” Vu Tiệp đón lấy khăn giấy, khẽ hít hít mũi, sao cậu lại đến tìm cô muộn như vậy?
“Có muốn đi chơi xa một chuyến không?” Nhóc Trịnh mỉm cười.
“Đi đâu?” Sắp vào học rồi.
“Hoạt động giúp đỡ từ thiện của hội sinh viên, đi núi Phượng Hoàng, ngày mai xuất phát.” Nụ cười rạng rỡ của Trịnh Phong như đang tỏa sáng trong bóng đêm, đến mức cô như hoa mắt, ánh mắt ấy toát lên vẻ dịu dàng đến vô cùng.
Vu Tiệp do dự cúi đầu im lặng, ngày mai đi? Làm sao nói với bố mẹ đây? Chuyện dạy thêm cho Lâm Hữu Nam nữa? Còn… trong lòng có bao nhiêu nỗi lo, rốt cuộc có nên đi không?
“Đi một tuần, về trước khi nhập học.” Nhóc Trịnh nhìn ra vẻ lo âu của cô, khóe môi nhướn lên, khẽ vuốt ve trán cô, “Xem như đi xả stress đi, quên hết những chuyện không vui.” Cậu biết cô cần gì, đó là thời gian và không gian để trốn tránh những chuyện buồn, cậu cược rằng cô sẽ nhận lời.
Vu Tiệp vụt ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt vô cùng chân thành của Trịnh Phong, cảm thấy rất bất ngờ, đúng, cô phải đi, phải đi thật xa, cô không muốn gặp ai kia! Chỉ cần nghĩ đến cảnh ban nãy là dạ dày đã cuộn lên, khó chịu như ăn phải kiến vậy, cô không muốn gặp anh ta!
“Ngày mai mấy giờ?” Cô thầm hạ quyết tâm, lần này cô quyết không để anh lừa gạt nữa, không bao giờ lo những chuyện vớ vẩn của anh nữa, cho anh ta chết quách đi! Bản tính chẳng thay đổi gì cả!
“Bảy giờ rưỡi, ngày mai tôi đến đón cậu. Về ngủ sớm đi, nhớ mang áo khoác, nghe nói ban đêm trên núi khá lạnh.” Nhóc Trịnh cười đắc ý trong lòng, chỉ cần có cô ở cạnh thì cậu sẽ có cách làm cô vui.
*
**
Hoạt động của trường rất phong phú, các nam sinh dạy các môn thể thao ngoài giờ cho học sinh trường trung học núi Phượng Hoàng, các nữ sinh tổ chức dạy khiêu vũ, hoạt động các loại, khi các em học sinh thấy hoạt động đoàn hội mới mẻ như thế đều tham gia rất hào hứng và nhiệt tình. Những gương mặt ngây thơ và mộc mạc đều ánh lên nét vui sướng, Vu Tiệp cũng được “lây nhiễm” niềm vui từ đám trẻ, Trịnh Phong thấy cô vui sướng hạnh phúc thì trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Họ lên mạng tải xuống rất nhiều giáo án mới của trong và ngoài nước, tạo thành các file power point, đám trẻ ở núi Phượng Hoàng lần đầu được tiếp xúc với những kiến thức mới mẻ như thế, nên ngày nào cũng hào hứng đến độ ngay cả lúc lên lớp cũng huyên náo muốn nổ trời.
Các thầy cô trong trường rất cảm kích vì họ đã mang đến sách vở và giáo cụ, và cả những đồ dùng học tập đám trẻ cần, nhiệt tình mời họ uống trà đặc sản địa phương.
Trường học cũng làm theo ý của họ, lấy ra một phòng từ mỗi bên ký túc xá nam nữ, để họ nghỉ lại, còn liên tục tỏ ý xin lỗi rằng phòng ở quá tuềnh toàng. Mọi người đều bảo không sao, họ cũng chẳng muốn quá lãng phí sinh hoạt phí, vì đến đây giúp đỡ nên kinh phí cũng do hội học sinh cấp cho, một là không muốn ở nhà trọ vì quá đắt, hai là cũng không muốn ở nhà khách do nhà trường cung cấp khiến trường phải khó xử.
Hoạt động lần này khiến cả hai phía đều rất vui và mong muốn có thêm nhiều hoạt động như thế nữa, không những giúp các sinh viên tiếp cận được không khí học tập giản dị, đồng thời cũng giúp đám trẻ miền núi có nhiều cơ hội nhìn thấy thế giới bên ngoài kia là tuyệt vời biết bao.
**************
Ban đêm, mọi người đều tập trung ở sân trường để đốt lửa trại, dùng máy radio giản dị phát những bài hát nhi đồng mà đám trẻ có thể nghe hiểu, mọi người vừa hát vừa nhảy múa, tiếng cười nói vang dội trong đêm ở núi Phượng Hoàng.
Trịnh Phong nhìn quanh một vòng nhưng không thấy bóng Vu Tiệp đâu, lúc nãy vẫn thấy mà? Lại chạy đi đâu rồi? Cậu đứng dậy, ra ngoài tìm cô.
Trên đống rơm cạnh tòa nhà phòng học hai tầng, cậu nhìn thấy bóng Vu Tiệp, cô đang nằm trên đống rơm cao đó, mắt ngước nhìn lên trời, không biết đang ngắm gì mà ngắm đến xuất thần. Trịnh Phong mỉm cười và cũng trèo lên trên.
“Đang ngắm gì thế?” Cậu cũng bắt chước cô ngẩng lên nhìn bầu trời đêm.
Vu Tiệp không cúi đầu xuống, chỉ khẽ nói: “Xem chúng đẹp chưa kìa.”
Trịnh Phong nhìn chăm chú, quá đẹp! Sao sáng đầy trời, chi chít dày đặc, không thể đếm được, giống như một đĩa vừng được rắc đầy trời, rơi trong không trung, lấp lánh trong suốt, một số còn phát sáng lung linh rất đẹp, càng khiến bầu trời đêm có nét bí ẩn hơn.
“Lâu lắm không được nhìn thấy bầu trời sao đẹp đến vậy.” Vu Tiệp chậm rãi nằm ngửa ra, cô còn nhớ lúc còn bé, rất bé, Tấn Tuyên mua về một chiếc kính viễn vọng, lần nào cô cũng trèo lên chiếc ghế cao, kiễng chân lên, cả người áp vào ống kính to ấy, tham lam ngắm những ngôi sao lấp lánh trong suốt tuyệt đẹp.
“Đẹp quá! Tôi chưa bao giờ thấy nhiều sao như thế.” Trịnh Phong cũng kêu lên kinh ngạc rồi nằm xuống, hưởng thụ bầu trời đêm đẹp nhất.
Lúc bé còn được thấy bầu trời sao dày đặc, lớn lên rồi chẳng còn thấy nữa. Quá trình đô thị hóa phát triển quá nhanh, khiến cuộc sống người dân ở thành phố bị giam hãm trong bầu không khí vẩn đục của ống khói nhà máy và xe ô tô thải ra, không chỉ trời xanh mây trắng đã trở thành một thứ xa xỉ, mà đến bầu trời đêm cũng bị những ánh đèn điện rực rỡ chói mắt của thành phố che lấp cả ánh sao.
Cô mong muốn xiết bao được nhìn thấy bầu trời sao tuyệt đẹp lần nữa, mong muốn xiết bao lại cùng Tấn Tuyên… giành giật ngắm sao qua kính viễn vọng. Vừa nhắc đến cái tên đó, nỗi đau trong lòng cô lại nhói lên, anh không còn là anh lúc bé, cô cũng chẳng thể tìm lại sự ngây thơ trong trẻo thuở nào. Tim cô như đã bị khắc một vết sẹo, méo mó xấu xí, lúc sâu lúc nông, lần nào vô tình chạm đến cũng thấy đau nhói, chỉ có cố tình quên lãng mới có thể khiến nỗi đau ấy dần dần liền sẹo.
Rốt cuộc vẫn là cô sai, sao cô lại tin rằng anh chân thành, sao lại buông thả bản thân chỉ vì chút dịu dàng thỉnh thoảng anh cho, ôm ấp hoang tưởng, cho rằng những lời anh nói khi rượu say ấy là đều vì cô!
Cô quá ngốc nghếch, ngốc đến độ bị tổn thương rồi mới biết trái tim mình đã thay đổi, nó đã lén lút cất anh vào vị trí sâu kín nhất! Đợi khi cô phát hiện thì đã không còn cách nào xóa nhòa!
Thế nên, cô đã chọn bỏ chạy!
“Vu Tiệp, chuyện gì vậy?” Trinh Phong lo âu ôm chặt người trong lòng, chuyện gì đã khiến cô khóc đến nông nỗi đó?
Vu Tiệp chỉ vùi đầu vào ngực cậu, khóc mãi khóc mãi, phát ra những tiếng nấc nghẹn bi thương, khiến cậu thấy xót xa vô cùng.
“Đừng khóc, đừng khóc, có tôi đây, yên tâm, còn có tôi mà.” Cho dù cô đau lòng vì chuyện gì, cậu chẳng thể phớt lờ sự khổ tâm và thương xót cô trong lòng mình, một Vu Tiệp luôn trong sáng và lạc quan trong mắt cậu, mà lần đầu tiên lại khóc trước mặt cậu. Trước kia luôn cho rằng cô là thiên sứ vô ưu, mãi mãi không có nước mắt, vì cô luôn cố gắng khiến người khác yên lòng, là một đóa bách hợp xinh đẹp lặng lẽ.
Ôm chặt cơ thể mềm mại của cô, Trịnh Phong thấy trái tim khẽ run lên, chỉ muốn cô mãi mãi ngả vào vòng tay cậu thế này, chẳng cần sợ gì, tất cả giao hết cho cậu, để cậu xóa sạch những ký ức bi thương của cô.
Trịnh Phong khẽ khàng an ủi Vu Tiệp mãi, một lúc lâu sau, tiếng khóc nhỏ dần nhỏ dần, vẫn cảm thấy cơ thể bé nhỏ yếu đuối của cô run rẩy, cậu dịu dàng vuốt ve lưng cô, tốt rồi, cứ để mọi đau khổ thương tâm trôi sạch theo nước mắt, để không đau lòng nữa!
Vu Tiệp nấc nghẹn, chầm chậm rời khỏi vòng tay cậu, hơi ngước mặt lên: “Xin lỗi, làm bẩn áo cậu rồi, tôi… tôi giặt cho.”
Trịnh Phong thương xót nhìn đôi mắt to đã sưng húp lên, rồi nhìn xuống chiếc áo sơ mi đã ướt một khoảng lớn của mình, cô bé ngốc nghếch, lại còn lo cho áo của cậu nữa.
“Không cần.” Cậu móc khăn giấy ra, nâng cằm cô lên, và dưới ánh đèn, khẽ khàng lau ngấn nước mắt của cô đi! Nụ cười dịu dàng bên khóe môi khiến người ta thấy thanh thản lạ lùng: “Về nhớ rửa mặt mũi sạch sẽ, không thì ngày mai tỉnh dậy, mèo mướp nhỏ sẽ thành mèo mướp lớn đấy!”
Nhìn ánh mắt đùa cợt của cậu, Vu Tiệp bật cười trong nước mắt, nhóc Trịnh tự dưng lại dạy dỗ cô cơ đấy!
Thấy cô cười, Trịnh Phong dần yên tâm hơn, cười được là tốt, như thế sẽ dễ quên những chuyện buồn hơn! Cuối cùng cũng lau xong nước mắt cho cô, đầu mũi sưng mọng phập phồng vẫn giống như củ cà rốt, cậu xót xa dùng ngón tay vuốt nhẹ mũi cô, lúc nãy nhất định cũng khóc rất lâu mới thành ra thế.
Vu Tiệp bị cậu nhìn đến nỗi thấy ngượng chín người, cúi gằm đầu, trong lòng lại thấy cảm kích, nhóc Trịnh thật sự rất ân cần, không truy hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, cũng tránh được tình huống cô khó mở lời. Cứ nhớ đến cảnh tượng ban nãy là tim cô lại nhói đau, dạ dày cũng thấy rất khó chịu, xóa sạch, hủy hoại, cô quyết định quên hết những ký ức trước đó, tuyệt đối không thể để cái người chết tiệt kia ảnh hưởng đến mình nữa.
“Cậu tìm tôi có việc?” Vu Tiệp đón lấy khăn giấy, khẽ hít hít mũi, sao cậu lại đến tìm cô muộn như vậy?
“Có muốn đi chơi xa một chuyến không?” Nhóc Trịnh mỉm cười.
“Đi đâu?” Sắp vào học rồi.
“Hoạt động giúp đỡ từ thiện của hội sinh viên, đi núi Phượng Hoàng, ngày mai xuất phát.” Nụ cười rạng rỡ của Trịnh Phong như đang tỏa sáng trong bóng đêm, đến mức cô như hoa mắt, ánh mắt ấy toát lên vẻ dịu dàng đến vô cùng.
Vu Tiệp do dự cúi đầu im lặng, ngày mai đi? Làm sao nói với bố mẹ đây? Chuyện dạy thêm cho Lâm Hữu Nam nữa? Còn… trong lòng có bao nhiêu nỗi lo, rốt cuộc có nên đi không?
“Đi một tuần, về trước khi nhập học.” Nhóc Trịnh nhìn ra vẻ lo âu của cô, khóe môi nhướn lên, khẽ vuốt ve trán cô, “Xem như đi xả stress đi, quên hết những chuyện không vui.” Cậu biết cô cần gì, đó là thời gian và không gian để trốn tránh những chuyện buồn, cậu cược rằng cô sẽ nhận lời.
Vu Tiệp vụt ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt vô cùng chân thành của Trịnh Phong, cảm thấy rất bất ngờ, đúng, cô phải đi, phải đi thật xa, cô không muốn gặp ai kia! Chỉ cần nghĩ đến cảnh ban nãy là dạ dày đã cuộn lên, khó chịu như ăn phải kiến vậy, cô không muốn gặp anh ta!
“Ngày mai mấy giờ?” Cô thầm hạ quyết tâm, lần này cô quyết không để anh lừa gạt nữa, không bao giờ lo những chuyện vớ vẩn của anh nữa, cho anh ta chết quách đi! Bản tính chẳng thay đổi gì cả!
“Bảy giờ rưỡi, ngày mai tôi đến đón cậu. Về ngủ sớm đi, nhớ mang áo khoác, nghe nói ban đêm trên núi khá lạnh.” Nhóc Trịnh cười đắc ý trong lòng, chỉ cần có cô ở cạnh thì cậu sẽ có cách làm cô vui.Hoạt động của trường rất phong phú, các nam sinh dạy các môn thể thao ngoài giờ cho học sinh trường trung học núi Phượng Hoàng, các nữ sinh tổ chức dạy khiêu vũ, hoạt động các loại, khi các em học sinh thấy hoạt động đoàn hội mới mẻ như thế đều tham gia rất hào hứng và nhiệt tình. Những gương mặt ngây thơ và mộc mạc đều ánh lên nét vui sướng, Vu Tiệp cũng được “lây nhiễm” niềm vui từ đám trẻ, Trịnh Phong thấy cô vui sướng hạnh phúc thì trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Họ lên mạng tải xuống rất nhiều giáo án mới của trong và ngoài nước, tạo thành các file power point, đám trẻ ở núi Phượng Hoàng lần đầu được tiếp xúc với những kiến thức mới mẻ như thế, nên ngày nào cũng hào hứng đến độ ngay cả lúc lên lớp cũng huyên náo muốn nổ trời.
Các thầy cô trong trường rất cảm kích vì họ đã mang đến sách vở và giáo cụ, và cả những đồ dùng học tập đám trẻ cần, nhiệt tình mời họ uống trà đặc sản địa phương.
Trường học cũng làm theo ý của họ, lấy ra một phòng từ mỗi bên ký túc xá nam nữ, để họ nghỉ lại, còn liên tục tỏ ý xin lỗi rằng phòng ở quá tuềnh toàng. Mọi người đều bảo không sao, họ cũng chẳng muốn quá lãng phí sinh hoạt phí, vì đến đây giúp đỡ nên kinh phí cũng do hội học sinh cấp cho, một là không muốn ở nhà trọ vì quá đắt, hai là cũng không muốn ở nhà khách do nhà trường cung cấp khiến trường phải khó xử.
Hoạt động lần này khiến cả hai phía đều rất vui và mong muốn có thêm nhiều hoạt động như thế nữa, không những giúp các sinh viên tiếp cận được không khí học tập giản dị, đồng thời cũng giúp đám trẻ miền núi có nhiều cơ hội nhìn thấy thế giới bên ngoài kia là tuyệt vời biết bao.
Ban đêm, mọi người đều tập trung ở sân trường để đốt lửa trại, dùng máy radio giản dị phát những bài hát nhi đồng mà đám trẻ có thể nghe hiểu, mọi người vừa hát vừa nhảy múa, tiếng cười nói vang dội trong đêm ở núi Phượng Hoàng.
Trịnh Phong nhìn quanh một vòng nhưng không thấy bóng Vu Tiệp đâu, lúc nãy vẫn thấy mà? Lại chạy đi đâu rồi? Cậu đứng dậy, ra ngoài tìm cô.
Trên đống rơm cạnh tòa nhà phòng học hai tầng, cậu nhìn thấy bóng Vu Tiệp, cô đang nằm trên đống rơm cao đó, mắt ngước nhìn lên trời, không biết đang ngắm gì mà ngắm đến xuất thần. Trịnh Phong mỉm cười và cũng trèo lên trên.
“Đang ngắm gì thế?” Cậu cũng bắt chước cô ngẩng lên nhìn bầu trời đêm.
Vu Tiệp không cúi đầu xuống, chỉ khẽ nói: “Xem chúng đẹp chưa kìa.”
Trịnh Phong nhìn chăm chú, quá đẹp! Sao sáng đầy trời, chi chít dày đặc, không thể đếm được, giống như một đĩa vừng được rắc đầy trời, rơi trong không trung, lấp lánh trong suốt, một số còn phát sáng lung linh rất đẹp, càng khiến bầu trời đêm có nét bí ẩn hơn.
“Lâu lắm không được nhìn thấy bầu trời sao đẹp đến vậy.” Vu Tiệp chậm rãi nằm ngửa ra, cô còn nhớ lúc còn bé, rất bé, Tấn Tuyên mua về một chiếc kính viễn vọng, lần nào cô cũng trèo lên chiếc ghế cao, kiễng chân lên, cả người áp vào ống kính to ấy, tham lam ngắm những ngôi sao lấp lánh trong suốt tuyệt đẹp.
“Đẹp quá! Tôi chưa bao giờ thấy nhiều sao như thế.” Trịnh Phong cũng kêu lên kinh ngạc rồi nằm xuống, hưởng thụ bầu trời đêm đẹp nhất.
Lúc bé còn được thấy bầu trời sao dày đặc, lớn lên rồi chẳng còn thấy nữa. Quá trình đô thị hóa phát triển quá nhanh, khiến cuộc sống người dân ở thành phố bị giam hãm trong bầu không khí vẩn đục của ống khói nhà máy và xe ô tô thải ra, không chỉ trời xanh mây trắng đã trở thành một thứ xa xỉ, mà đến bầu trời đêm cũng bị những ánh đèn điện rực rỡ chói mắt của thành phố che lấp cả ánh sao.
Cô mong muốn xiết bao được nhìn thấy bầu trời sao tuyệt đẹp lần nữa, mong muốn xiết bao lại cùng Tấn Tuyên… giành giật ngắm sao qua kính viễn vọng. Vừa nhắc đến cái tên đó, nỗi đau trong lòng cô lại nhói lên, anh không còn là anh lúc bé, cô cũng chẳng thể tìm lại sự ngây thơ trong trẻo thuở nào. Tim cô như đã bị khắc một vết sẹo, méo mó xấu xí, lúc sâu lúc nông, lần nào vô tình chạm đến cũng thấy đau nhói, chỉ có cố tình quên lãng mới có thể khiến nỗi đau ấy dần dần liền sẹo.
Rốt cuộc vẫn là cô sai, sao cô lại tin rằng anh chân thành, sao lại buông thả bản thân chỉ vì chút dịu dàng thỉnh thoảng anh cho, ôm ấp hoang tưởng, cho rằng những lời anh nói khi rượu say ấy là đều vì cô!
Cô quá ngốc nghếch, ngốc đến độ bị tổn thương rồi mới biết trái tim mình đã thay đổi, nó đã lén lút cất anh vào vị trí sâu kín nhất! Đợi khi cô phát hiện thì đã không còn cách nào xóa nhòa!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Vu Tiệp, chuyện gì vậy?” Trinh Phong lo âu ôm chặt người trong lòng, chuyện gì đã khiến cô khóc đến nông nỗi đó?
Vu Tiệp chỉ vùi đầu vào ngực cậu, khóc mãi khóc mãi, phát ra những tiếng nấc nghẹn bi thương, khiến cậu thấy xót xa vô cùng.
“Đừng khóc, đừng khóc, có tôi đây, yên tâm, còn có tôi mà.” Cho dù cô đau lòng vì chuyện gì, cậu chẳng thể phớt lờ sự khổ tâm và thương xót cô trong lòng mình, một Vu Tiệp luôn trong sáng và lạc quan trong mắt cậu, mà lần đầu tiên lại khóc trước mặt cậu. Trước kia luôn cho rằng cô là thiên sứ vô ưu, mãi mãi không có nước mắt, vì cô luôn cố gắng khiến người khác yên lòng, là một đóa bách hợp xinh đẹp lặng lẽ.
Ôm chặt cơ thể mềm mại của cô, Trịnh Phong thấy trái tim khẽ run lên, chỉ muốn cô mãi mãi ngả vào vòng tay cậu thế này, chẳng cần sợ gì, tất cả giao hết cho cậu, để cậu xóa sạch những ký ức bi thương của cô.
Trịnh Phong khẽ khàng an ủi Vu Tiệp mãi, một lúc lâu sau, tiếng khóc nhỏ dần nhỏ dần, vẫn cảm thấy cơ thể bé nhỏ yếu đuối của cô run rẩy, cậu dịu dàng vuốt ve lưng cô, tốt rồi, cứ để mọi đau khổ thương tâm trôi sạch theo nước mắt, để không đau lòng nữa!
Vu Tiệp nấc nghẹn, chầm chậm rời khỏi vòng tay cậu, hơi ngước mặt lên: “Xin lỗi, làm bẩn áo cậu rồi, tôi… tôi giặt cho.”
Trịnh Phong thương xót nhìn đôi mắt to đã sưng húp lên, rồi nhìn xuống chiếc áo sơ mi đã ướt một khoảng lớn của mình, cô bé ngốc nghếch, lại còn lo cho áo của cậu nữa.
“Không cần.” Cậu móc khăn giấy ra, nâng cằm cô lên, và dưới ánh đèn, khẽ khàng lau ngấn nước mắt của cô đi! Nụ cười dịu dàng bên khóe môi khiến người ta thấy thanh thản lạ lùng: “Về nhớ rửa mặt mũi sạch sẽ, không thì ngày mai tỉnh dậy, mèo mướp nhỏ sẽ thành mèo mướp lớn đấy!”
Nhìn ánh mắt đùa cợt của cậu, Vu Tiệp bật cười trong nước mắt, nhóc Trịnh tự dưng lại dạy dỗ cô cơ đấy!
Thấy cô cười, Trịnh Phong dần yên tâm hơn, cười được là tốt, như thế sẽ dễ quên những chuyện buồn hơn! Cuối cùng cũng lau xong nước mắt cho cô, đầu mũi sưng mọng phập phồng vẫn giống như củ cà rốt, cậu xót xa dùng ngón tay vuốt nhẹ mũi cô, lúc nãy nhất định cũng khóc rất lâu mới thành ra thế.
Vu Tiệp bị cậu nhìn đến nỗi thấy ngượng chín người, cúi gằm đầu, trong lòng lại thấy cảm kích, nhóc Trịnh thật sự rất ân cần, không truy hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, cũng tránh được tình huống cô khó mở lời. Cứ nhớ đến cảnh tượng ban nãy là tim cô lại nhói đau, dạ dày cũng thấy rất khó chịu, xóa sạch, hủy hoại, cô quyết định quên hết những ký ức trước đó, tuyệt đối không thể để cái người chết tiệt kia ảnh hưởng đến mình nữa.
“Cậu tìm tôi có việc?” Vu Tiệp đón lấy khăn giấy, khẽ hít hít mũi, sao cậu lại đến tìm cô muộn như vậy?
“Có muốn đi chơi xa một chuyến không?” Nhóc Trịnh mỉm cười.
“Đi đâu?” Sắp vào học rồi.
“Hoạt động giúp đỡ từ thiện của hội sinh viên, đi núi Phượng Hoàng, ngày mai xuất phát.” Nụ cười rạng rỡ của Trịnh Phong như đang tỏa sáng trong bóng đêm, đến mức cô như hoa mắt, ánh mắt ấy toát lên vẻ dịu dàng đến vô cùng.
Vu Tiệp do dự cúi đầu im lặng, ngày mai đi? Làm sao nói với bố mẹ đây? Chuyện dạy thêm cho Lâm Hữu Nam nữa? Còn… trong lòng có bao nhiêu nỗi lo, rốt cuộc có nên đi không?
“Đi một tuần, về trước khi nhập học.” Nhóc Trịnh nhìn ra vẻ lo âu của cô, khóe môi nhướn lên, khẽ vuốt ve trán cô, “Xem như đi xả stress đi, quên hết những chuyện không vui.” Cậu biết cô cần gì, đó là thời gian và không gian để trốn tránh những chuyện buồn, cậu cược rằng cô sẽ nhận lời.
Vu Tiệp vụt ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt vô cùng chân thành của Trịnh Phong, cảm thấy rất bất ngờ, đúng, cô phải đi, phải đi thật xa, cô không muốn gặp ai kia! Chỉ cần nghĩ đến cảnh ban nãy là dạ dày đã cuộn lên, khó chịu như ăn phải kiến vậy, cô không muốn gặp anh ta!
“Ngày mai mấy giờ?” Cô thầm hạ quyết tâm, lần này cô quyết không để anh lừa gạt nữa, không bao giờ lo những chuyện vớ vẩn của anh nữa, cho anh ta chết quách đi! Bản tính chẳng thay đổi gì cả!
“Bảy giờ rưỡi, ngày mai tôi đến đón cậu. Về ngủ sớm đi, nhớ mang áo khoác, nghe nói ban đêm trên núi khá lạnh.” Nhóc Trịnh cười đắc ý trong lòng, chỉ cần có cô ở cạnh thì cậu sẽ có cách làm cô vui.
*
**
Hoạt động của trường rất phong phú, các nam sinh dạy các môn thể thao ngoài giờ cho học sinh trường trung học núi Phượng Hoàng, các nữ sinh tổ chức dạy khiêu vũ, hoạt động các loại, khi các em học sinh thấy hoạt động đoàn hội mới mẻ như thế đều tham gia rất hào hứng và nhiệt tình. Những gương mặt ngây thơ và mộc mạc đều ánh lên nét vui sướng, Vu Tiệp cũng được “lây nhiễm” niềm vui từ đám trẻ, Trịnh Phong thấy cô vui sướng hạnh phúc thì trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Họ lên mạng tải xuống rất nhiều giáo án mới của trong và ngoài nước, tạo thành các file power point, đám trẻ ở núi Phượng Hoàng lần đầu được tiếp xúc với những kiến thức mới mẻ như thế, nên ngày nào cũng hào hứng đến độ ngay cả lúc lên lớp cũng huyên náo muốn nổ trời.
Các thầy cô trong trường rất cảm kích vì họ đã mang đến sách vở và giáo cụ, và cả những đồ dùng học tập đám trẻ cần, nhiệt tình mời họ uống trà đặc sản địa phương.
Trường học cũng làm theo ý của họ, lấy ra một phòng từ mỗi bên ký túc xá nam nữ, để họ nghỉ lại, còn liên tục tỏ ý xin lỗi rằng phòng ở quá tuềnh toàng. Mọi người đều bảo không sao, họ cũng chẳng muốn quá lãng phí sinh hoạt phí, vì đến đây giúp đỡ nên kinh phí cũng do hội học sinh cấp cho, một là không muốn ở nhà trọ vì quá đắt, hai là cũng không muốn ở nhà khách do nhà trường cung cấp khiến trường phải khó xử.
Hoạt động lần này khiến cả hai phía đều rất vui và mong muốn có thêm nhiều hoạt động như thế nữa, không những giúp các sinh viên tiếp cận được không khí học tập giản dị, đồng thời cũng giúp đám trẻ miền núi có nhiều cơ hội nhìn thấy thế giới bên ngoài kia là tuyệt vời biết bao.
**************
Ban đêm, mọi người đều tập trung ở sân trường để đốt lửa trại, dùng máy radio giản dị phát những bài hát nhi đồng mà đám trẻ có thể nghe hiểu, mọi người vừa hát vừa nhảy múa, tiếng cười nói vang dội trong đêm ở núi Phượng Hoàng.
Trịnh Phong nhìn quanh một vòng nhưng không thấy bóng Vu Tiệp đâu, lúc nãy vẫn thấy mà? Lại chạy đi đâu rồi? Cậu đứng dậy, ra ngoài tìm cô.
Trên đống rơm cạnh tòa nhà phòng học hai tầng, cậu nhìn thấy bóng Vu Tiệp, cô đang nằm trên đống rơm cao đó, mắt ngước nhìn lên trời, không biết đang ngắm gì mà ngắm đến xuất thần. Trịnh Phong mỉm cười và cũng trèo lên trên.
“Đang ngắm gì thế?” Cậu cũng bắt chước cô ngẩng lên nhìn bầu trời đêm.
Vu Tiệp không cúi đầu xuống, chỉ khẽ nói: “Xem chúng đẹp chưa kìa.”
Trịnh Phong nhìn chăm chú, quá đẹp! Sao sáng đầy trời, chi chít dày đặc, không thể đếm được, giống như một đĩa vừng được rắc đầy trời, rơi trong không trung, lấp lánh trong suốt, một số còn phát sáng lung linh rất đẹp, càng khiến bầu trời đêm có nét bí ẩn hơn.
“Lâu lắm không được nhìn thấy bầu trời sao đẹp đến vậy.” Vu Tiệp chậm rãi nằm ngửa ra, cô còn nhớ lúc còn bé, rất bé, Tấn Tuyên mua về một chiếc kính viễn vọng, lần nào cô cũng trèo lên chiếc ghế cao, kiễng chân lên, cả người áp vào ống kính to ấy, tham lam ngắm những ngôi sao lấp lánh trong suốt tuyệt đẹp.
“Đẹp quá! Tôi chưa bao giờ thấy nhiều sao như thế.” Trịnh Phong cũng kêu lên kinh ngạc rồi nằm xuống, hưởng thụ bầu trời đêm đẹp nhất.
Lúc bé còn được thấy bầu trời sao dày đặc, lớn lên rồi chẳng còn thấy nữa. Quá trình đô thị hóa phát triển quá nhanh, khiến cuộc sống người dân ở thành phố bị giam hãm trong bầu không khí vẩn đục của ống khói nhà máy và xe ô tô thải ra, không chỉ trời xanh mây trắng đã trở thành một thứ xa xỉ, mà đến bầu trời đêm cũng bị những ánh đèn điện rực rỡ chói mắt của thành phố che lấp cả ánh sao.
Cô mong muốn xiết bao được nhìn thấy bầu trời sao tuyệt đẹp lần nữa, mong muốn xiết bao lại cùng Tấn Tuyên… giành giật ngắm sao qua kính viễn vọng. Vừa nhắc đến cái tên đó, nỗi đau trong lòng cô lại nhói lên, anh không còn là anh lúc bé, cô cũng chẳng thể tìm lại sự ngây thơ trong trẻo thuở nào. Tim cô như đã bị khắc một vết sẹo, méo mó xấu xí, lúc sâu lúc nông, lần nào vô tình chạm đến cũng thấy đau nhói, chỉ có cố tình quên lãng mới có thể khiến nỗi đau ấy dần dần liền sẹo.
Rốt cuộc vẫn là cô sai, sao cô lại tin rằng anh chân thành, sao lại buông thả bản thân chỉ vì chút dịu dàng thỉnh thoảng anh cho, ôm ấp hoang tưởng, cho rằng những lời anh nói khi rượu say ấy là đều vì cô!
Cô quá ngốc nghếch, ngốc đến độ bị tổn thương rồi mới biết trái tim mình đã thay đổi, nó đã lén lút cất anh vào vị trí sâu kín nhất! Đợi khi cô phát hiện thì đã không còn cách nào xóa nhòa!